Trong lòng Lâm Hiên có chút rung động, chỉ có điều làm sao có thể làm được, với cấp bậc hiện tại của hắn vẫn không cách nào lĩnh ngộ được. Loại phương thức vận dụng pháp lực này vô cùng huyền diệu, tuy nhìn qua rất đơn giản nhưng nếu thật sự muốn làm cũng vô vàn khó khăn, hoặc giả chỉ khi bản thân mình tiến đến cấp độ Độ Kiếp Kỳ, mới có thể tiếp xúc được với phương diện này.
Trong lòng Lâm Hiên âm thầm cảm thán không thôi.
Đối với cảnh giới cuối cùng của tu tiên cũng vô cùng mong đợi.
Phân Thần Kỳ ở trước mặt Độ Kiếp Kỳ quả thực giống như một con kiến, mặc dù thực lực của mình so với những tu sĩ Phân Thần Kỳ mạnh hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một con kiến mạnh hơn những con kiến khác một chút mà thôi.
Nói như thế, nghe ra tựa hồ có chút hoang đường, nhưng tuyệt đối là sự thật không thể nghi ngờ.
Trong lòng Lâm Hiên trộn lẫn trăm mùi vị, mà cuộc chiến trên không trung lại có biến hóa mới.
Đinh đinh đang đang...
Tiếng kim thiết liên tục vang lên bên tai, kiếm tiên của nữ tu thần bí kia vô cùng sắc bén, song lần này không thể dễ dàng cắt được lưỡi của Kim Nguyệt Chân Thiềm.
Ngược lại giống như hai loại pháo bảo va vào nhau.
Lâm Hiên vốn đang đứng ngẩn ngơ, sau đó phản ứng kịp.
Kim Nguyệt Chân Thiềm đúng là tồn tại hèn mọn trong giới Chân Linh, nhưng cũng là Chân Linh kim thuộc tính hàng thật giá thật!
Như thế nào là kim thuộc tính?
Thân thể sắc bén như kim, cực kỳ cứng rắn.
Kim Nguyệt Chân Thiềm này không chỉ có một thân thần lực, hơn nữa cơ hồ là nước lửa bất xâm, đao thương bất nhập, pháp bảo đối với nó căn bản cũng không có công dụng, bởi vì toàn thân nó cứng rắn đến cực điểm.
Đương nhiên dù có cứng rắn thế nào cũng có giới hạn, có lẽ tương đối mà nói, nếu như tu sĩ Phân Thần Kỳ sử dụng nhiều pháp bảo hơn nữa thì đối với nó cũng vô ích, nhưng nếu đổi thành tồn tại cùng cấp bậc, ví như vị cường giả Độ Kiếp hậu kỳ trước mắt thì nó tuyệt đối không dám dùng thân thể làm cái khiêng tiếp đỡ bảo vật của đối phương.
Nhưng đầu lưỡi là một thứ ngoại lệ!
Tựa như một con ếch bình thường có thể dùng lưỡi bắt côn trùng vậy. Vũ khí mà Kim Nguyệt Chân Thiềm thường dùng nhất chính là đầu lưỡi kia, không chỉ vô cùng linh hoạt, với lại so với những bộ phận khác trên thân thể thì đầu lưỡi ấy càng cứng rắn hơn rất nhiều, có thể tiến tới tấn công, cũng có thể lui về sau để phòng thủ. Giờ khắc này, nó càng không tiếc mà khu động bổn nguyên lực để gia cố đầu lưỡi, ở mức độ nhất định thì lưỡi kia gần như đã đạt đến mức kim cương bất hoại thể.
Kim cương bất hoại thể là một trong những môn bí thuật cao thâm nhất của Phật Tông, Kim Nguyệt Chân Thiềm đương nhiên chưa từng tu luyện qua, chỉ có điều nó dựa vào thiên phú cùng với bổn nguyên lực, cũng có thể mô phỏng đến trình độ nhất định.
Dĩ nhiên nếu như so sánh với bản thật thì ít nhiều cũng kém hơn một chút, nhưng dù sao nó cũng vô cùng cứng rắn, tạm thời không thể phá vỡ được.
Tiếng đinh đinh đang đang truyền vào lỗ tai, chỉ thấy trên bầu trời kim quang cùng với kiếm khí lần lượt đan xen vào nhau, sau đó một màn không thể tin được xảy ra. Vốn là muôn vạn kiếm khí nối liền thành một thể, thanh thế vô cùng to lớn, mà giờ khắc này chỉ sau một chút tiếp xúc giằng co với nhau thì kiếm khí đã bị mũi tên kim quang xuyên qua, trở thành vô số mãnh vụn.
Ầm!
Một tiếng nổ giòn giã từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Lâm Hiên nghe thấy thì không kềm được mà ngẩn ngơ, đó chính là mặt nạ ngọc âm hàn của nữ tu thần bí kia, hóa ra đầu lưỡi kia biến thành kim ảnh không chỉ xuyên qua kiếm khí, hơn nữa còn đả thương đến bản thể của kiếm tiên, không.... Không có chỗ nào là không bị tổn hại, tiếng vỡ vụn liên tục truyền vào tai, toàn bộ kiếm tiên bị đánh thành mảnh vụn.
Tình thế nghịch chuyển!
Lâm Hiên cũng không ngờ ngưỡi nữ tu kia khẩu khí vô cùng lớn nhưng kết quả là chỉ giao đấu trong vòng mấy chiêu đã thua ở trong tay của Kim Nguyệt Chân Thiềm.
Mà kiếm tiên kia nhìn qua vô cũng rực rỡ, nhưng thật ra cũng không đỡ nổi một kích, mà một khi bản thể pháp bảo bị hủy thì bất kể là người đó có tu vi cao thâm đến đâu, cũng chắc chắc sẽ bị trọng thương, đây chính là luật thiết trong tu tiên giới.
Điểm này, Kim Nguyệt Chân Thiềm thân là một trong những Chân Linh tồn tại từ thời đại thượng cổ, hiển nhiên không thể không biết được, trong mắt hắn lộ ra một tia vui mừng, quai hàm bỗng phồng lên.
- Ộp!
Một tiếng cóc kêu to lớn dường như long trời lở đất cuồn cuộn truyền ra.
Cái gọi là sấm sét giữa trời quang mà đem so sánh với nó quả thực không đáng nhắc tới, mà theo tiếng kêu to lớn truyền vào tai thì một dòng trọc khí từ trong miệng Kim Nguyệt Chân Thiềm phụt ra, như là cung tên đã lên nỏ bắn ra, lấy tốc độ mà mắt thường khó nhìn thấy được, bắn về phía nữ tu đang đứng trên không trung.
Lúc này vừa đúng cơ hội khó khăn, chính là lúc bản thể bảo vật bị phá hủy, mà tâm linh cũng bị phản hệ, coi như là cường giả Độ Kiếp hậu kỳ mà đột nhiên gặp phải biến cố này cũng không thể nào tránh né kịp.
Mà đám khí kia cũng không thể khinh thường, chính là Hỗn Độn sơ khai mang theo chút trọc khí, đồng dạng cũng liên quan đến thiên địa pháp tắc và bổn nguyên lực, chính là tuyệt kỹ xếp ở đáy rương của Kim Nguyệt Chân Thiềm.
Bởi vì không phải của bản thân sinh vật, thuộc về tiêu hao thứ gì đó, bình thường nó trăm vạn lần không muốn dùng, chỉ có điều lúc này tính mạng có thể bị mất đi, Kim Nguyệt Chân Thiềm hiển nhiên sẽ tự hiểu rõ bên nào nặng bên nào nhẹ rồi.
Ầm!
Một tiếng vang rất nhỏ lại truyền vào lỗ tai, nữ tu thần bí kia vốn ở trong tình thế muốn tránh cũng không được, lại bị khối khí qủy dị kia đục thủng một lỗ, mà vết thương ở khí hải đan điền đó lớn chừng miệng chén, thương thế như vậy đừng nói là thân thể hóa thành cát bụi mà phảng phất như ngay cả Nguyên Anh Kỳ cũng không kịp chạy thoát.
Ngã xuống!
- A, không đúng.
Lâm Hiên lại càng sửng sốt hơn, hắn lại phát hiện một chuyện không đúng, nếu quả thật nữ tử này vô dụng như vậy thì trước kia làm sao có thể khiến cho Kim Nguyệt Chân Thiềm kiêng kỵ như vậy chứ?
Rõ ràng thực lực của nàng ở trên con Chân Linh này.
Cho dù vừa rồi là nàng sơ ý thì cũng không thể trong chớp mắt liền hương tiêu ngọc vẫn (Chết).
Chẳng lẽ...
Lâm Hiên có chút nghi ngờ ngẩng đầu.
Chỉ thấy thân thể nữ tu bị đánh thủng một lỗ to lớn hóa thành vô số điểm tinh quang rồi dần dần biến mất hẳn.
Chẳng lẽ là trò ma thuật?
Không đúng!
Có thể là Thế Thân Độ Kiếp đại pháp?
Cũng không phải.
Lâm Hiên lắc đầu một cái, hắn không cách nào phân biệt ra bí thuật trước mắt, chỉ có một điều khẳng định đó là so với bí thuật mà hắn biết tuyệt đối phải cao hơn một cấp độ.
Kim Nguyệt Chân Thiềm cũng phát hiện ra điểm không thích hợp, nó chưa kịp có động tác nào dư thừa thì một tiếng cười tựa như tiếng chuông bạc truyền vào tai mọi người, từ một nơi bên trái cách nó mấy trăm trượng thoáng cái bốc lên một chùm sáng màu trắng, ước chừng đường kính hơn một trượng.
Vô thanh vô thức, lại thoáng một cái vượt qua khoảng cách không gian và thời gian, rõ ràng bên trong cũng ẩn chứa Pháp tắc lực.
Aaaaaaaaaa!
Một tiếng gào thét thống khổ của Chân Linh truyền vào tai, thân thể của nó cũng đã bị chùm sáng đáng sợ kia xuyên qua.
Tình thế nghịch chuyển, báo ứng này tới thật nhanh, nữ tử kia quả thật vô cùng tuyệt vời, chỉ cần tốn môt chút công phu đã có thể hoàn trả lại một bài học.
Nhưng trong lòng Lâm Hiên cũng cảm thấy có chút kỳ quái, bản mệnh pháp bảo của nàng bị phá hủy cũng không phải là ảo thuật, cũng không phải là một loại thuật che mắt.
Nhưng vì sao chủ nhân của nó vẫn có thể bình tĩnh như không vậy chứ?
Đây cũng không phải là thứ mà chỉ cần nói tu sĩ Độ Kiếp Kỳ thần thông quảng đại là có thể giải thích được.
Vừa vặn trái ngược, càng là tu luyện giả Độ Kiếp Kỳ thì thời gian bản mệnh pháp bảo được nuôi dưỡng ở khí hải đan điền càng lâu, sự liên hệ tới tâm linh cũng càng thêm chặc chẽ. Một khí bị phá hủy thì chắc chắn sẽ bị phản hệ, về tình về lý so với những tu sĩ khác càng bị phản hệ mạnh hơn.
Đây chính là luật thiết ở Tu Tiên giới, cũng là thiên địa pháp tắc trong nhất bổn nguyên đồ, đừng nói là tu tiên giả Độ Kiếp hậu kỳ, mà cho dù là Chân Tiên cũng không cách nào phá vỡ, tất nhiên ai ai cũng chịu sự trói buộc này.
Nữ tử trước mắt này làm sao có thể thoát khỏi sự phản hệ?