"Lời này của đạo hữu là ý gì?"
Kim Hoằng đại sư nhíu đôi mi trắng ,quay đầu như có dự cảm không tốt, thanh âm cũng trầm thấp xuống.
"Đại sư không cần tức giận, Y Lam chỉ thuận miệng mà nói, có lẽ là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Nhưng ta tự hỏi. Nếu cơ duyên xảo hợp biết được bí ẩn như vậy, tuyệt đối không chia sẻ cùng người khác" Tiêm Mạc Y Lam vừa thu chiết phiến, mỉm cười mở miệng.
Lâm Hiên gật đầu tán đồng, hắn cũng nghi ngờ điểm này. Tuy những người ngồi đây quan hệ không tệ, nhưng với tính cách hám lợi của tu tiên giả thì có ai nguyện ý đem bảo vật tới tay chia sẻ cùng người khác chứ?
Kim Nghĩa cùng Minh Tuyền tiên tử nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện tia nghi ngờ.
“Thì ra đạo hữu là lo lắng điều này, thí chủ quá đa tâm rồi” Kim Hoằng đại sư cười khổ lắc đầu: “Nếu có thể một mình lấy được bảo vật, lão nạp dĩ nhiên sẽ không mời các vị đạo hữu. Không dấu gì các vị, lão nạp tiêu phí mấy năm mới có được manh mối, khó khăn lắm mới tìm được tổng đàn bí mật của Đan Nguyệt Tông.”
“A! Vậy ra mấy năm trước đại sư ra ngoài vân du là do…” Kim Nghĩa nghe xong liền hiểu rõ, suy nghĩ một chút nói.
“Hổ thẹn! Hổ thẹn! Lão nạp cũng là nhất thời tham lam, vừa có được địa đồ đã một mình đi tìm, ai ngờ cấm chế nơi đó quá lợi hại. Ngay cả ta cũng phải chịu khổ, đành thất vọng trở về.”
“Vậy đại sư tìm đến chúng ta, phải chăng là đã có cách bài trừ cấm chế?” Âm thanh đinh đang êm tai như tiếng suối róc rách của Minh Tuyền tiên tử cất lên.
“Đúng vậy, sau khi trở về lão nạp đã xem không ít điển tịch. Rốt cục biết được cấm chế kia chính là Thiên Cương Ngũ Hành trận." Kim Hoằng thiền sư nói tới đây, bất đắc dĩ thở dài.
Kim Nghĩa cùng Y Lam công tử vẻ mặt trở nên mờ mịt, hai người bọn họ chưa từng học qua tạp học như trận pháp.
Minh Tuyền tiên tử cau mày, tựa hồ đã nghe nói qua trận pháp này ở đâu đó nhưng nhất thời nghĩ không ra.
Chỉ có Lâm Hiên, trong mắt hiện dị sắc nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Đại sư cần gì phải dài dòng. Một khi người đã tra ra được trận pháp này thì khẳng định có phương pháp phá giải.” Kim Nghĩa bất mãn nói, trong số năm người hắn là kẻ nóng vội nhất.
“Lão nạp quả thực biết phương pháp phá trận. Cách thứ nhất là sử dụng cường lực, tất cả cấm chế trong thiên hạ đều có thể dùng sức mạnh cường đại phá được, tuy rằng có điểm ngu ngốc nhưng cũng có lý của nó. Có điều với thực lực Ly Hợp Kỳ chúng ta thì không thể phá giải Thiên Cương Ngũ Hành trận bằng cách này được.
Sau đó lão nạp tra duyệt rất nhiều điển tịch, rốt cuộc tìm ra được một phương pháp khác, đó chính là tìm năm người như chúng ta, là tu tiên giả ngoài Ly Hơp Kỳ phân biệt điều động ngũ hành nguyên khí Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Ngũ Hành hợp nhất có thể phá vỡ Thiên Cương Ngũ Hành trận.”
“Thì ra là thế.”
Nghe tới đây, bọn người Lâm Hiên cũng lộ vẻ mặt đương nhiên. Cuối cùng đã hiểu tại sao Kim Hoằng đại sư giao du rộng rãi lại cố tình tìm bọn họ đến đây.
Kim Nghĩa tuy là tu yêu giả nhưng điều động pháp lực chính là Kim thuộc tính.
Mà Minh Tuyền tiên tử một thân tu vị đạo gia huyền môn chính tông, mang pháp thuật Thủy thuộc tính tinh thuần.
Tiêm Mạc Y Lam là tu tiên giả xuất thân nho môn, công pháp tương ứng với hỏa linh căn.
Mà bản thân Kim Hoằng thiền sư lại có thể đều động thiên địa nguyên khí Thổ thuộc tính, còn Lâm Hiên biểu hiện ra ngoài khống chế cực tốt Mộc nguyên khí.
Năm người cùng một chỗ, vừa vặn tập hợp đủ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Nghe đối phương nói như thế, không biết những người khác ra sao còn Lâm Hiên đã động tâm.
Đan Nguyệt Tông chính là môn phái luyện đan cực thịnh nhất năm mươi năm trước.
Tổng đà bí mật kia cũng không khác gì bảo khố. Nếu không lầm thì nơi này nhất định có cất dấu một lượng đan dược rất lớn.
Mà Lâm Hiên thì đang phát sầu vì vấn đề này, nếu bỏ qua cơ hội này nhất định sẽ bị trời phạt.
Tuy Kim Hoằng đại sư nói ra không phải toàn bộ sự thật, nhất định còn có giấu diếm gì đó, nhưng sự nguy hiểm không đáng nhắc so với thứ sẽ đạt được.
“Như thế nào, chư vị đạo hữu có hứng thú chứ?” Giọng nói tuy bình thản nhưng lại phảng phất mang theo vài phần hấp dẫn của lão hòa thượng vang lên.
“Được, Lâm mỗ không có ý kiến.”
"Ta cũng không có."
…
Mọi người rất nhanh đã nhất trí với nhau.
"Quyết định của các vị đạo hữu thật sáng suốt, tin tưởng rằng bảo vật đạt được sẽ không làm mọi người thất vọng.” Kim Hoằng đại sư vui sướng không thôi, mỉm cười mở miệng.
“Vậy đại sư chuẩn bị khi nào thì xuất phát?” Lâm Hiên chậm rãi nói.
"Tuy lão nạp tự tin vị trí tổng đàn bí mật không thể bị tiết lộ nhưng đêm dài lắm mộng. Để ngừa vạn nhất thì hai ngày sau chúng ta khởi hành." Lão hòa thượng tựa hồ đã định liệu trước vấn đề này, nói.
Những người khác không có dị nghị, chuyện phiếm vài câu rồi cáo từ. Từ đầu đến cuối không có ai hỏi bảo khố kia ở đâu. Đã biết rằng có hỏi thì lão hòa thượng cũng không nói, cần gì phải ngu ngốc tự làm mất mặt chứ?
Sau khi rời khỏi chùa Bồ Đề, Lâm Hiên cũng không quay về động phủ mà hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía đông nam.
Lần này thật đúng là vận khí tốt, như tên ăn mày đang buồn ngủ tự dưng gặp chiếu manh.
Kỳ thật Kim Hoằng đại sư không mời thì Lâm Hiên cũng tính ra ngoài mạo hiểm một phen.
Nếu chỉ bế quan khổ tu trao đổi tin tức tin tức cùng số ít tu sĩ cùng cấp thì không thể giải quyết tình hình khan hiếm đan dược hiện tại.
Tổng đàn bí mật của Đan Nguyệt Tông sẽ có điều gì khiến người kinh ngạc đây?
Tuy rất cao hứng nhưng Lâm Hiên vẫn bảo trì cảnh giác, Thiên Cương Ngũ Hành trận quả thật khó bài trừ nhưng không chỉ có hai phương pháp như lời Kim Hoằng. Tuy hắn không thể xác định rõ là đối phương không biết thật hay giả bộ ngốc nhưng quả thật rất đáng nghi ngờ.
Khiến Lâm Hiên cảnh giác chính là, Kim Hoằng là người khởi xướng đồng thời có thực lực mạnh nhất. Có điều lão lại hoàn toàn không đề cập tới việc chia thêm một phần bảo vật trân quý cho riêng mình.
Lão là người cung cấp tin tức, về tình về lý đều phải được chia thêm. Biểu hiện như vậy thật quá hào phóng.
Có lẽ hắn như Y Lam đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng dạ quân tử. Nhưng mặc kệ ra sao, tại nơi Tu Tiên giới tanh máu này cẩn thận vẫn tốt hơn.
Rất nhanh một tòa phường thị đập vào tầm mắt. Để chuẩn bị cho chuyến đi mạo hiểm hai hôm sau, Lâm Hiên dự định mua một vài thứ.
Gần đây quan hệ giữa tam tộc ngày càng khẩn trương, tu tiên giả toàn Đông Hải đều cảm thấy bất an. Tuy nhiên chính điều này đã thu hút rất nhiều tu sĩ tiến vào Hỗn Loạn Hải Vực, càng làm cho Cửu Tiên Thành trở nên "nóng" đến cực điểm. Tựu nói như tòa thành trước mắt này, chỉ trong mấy năm nay mà quy mô đã mở rộng gấp đôi lúc trước!
Sắc trời đã tối muộn, lúc này cả không gian đã chìm trong muôn vàn ánh đèn rực rỡ, số lượng tu tiên giả trên đường phố không hề giảm mà còn tăng lên. Gần đây quy mô của phường thị đêm trong thành càng lúc càng lớn.
Ngoại trừ các cửa tiệm bản địa, tại khu trung tâm phường thị còn có một quảng trường rộng lớn. Đây là nơi các tu tiên giả bày sạp hàng tạm thời để trao đôi mua bán các vật phẩm cần thiết. Điều này tạo nên một khung cảnh đầu người lúc nhúc chen chúc lẫn nhau, tiếng rao hàng trầm bổng không ngừng vang lên hết đợt này tới đợt khác.
Theo lẽ thường mà nói, loại buôn bán nhỏ này đều chỉ giao dịch tài liệu tu tiên cấp thấp, không có khả năng xuất hiện bảo vật trân quý. Nhưng tại Hỗn Loạn Hải Vực này lại có điểm khác biệt. Đơn giản do đây là nơi giáp ranh với Di Tích Chi Hải, cũng tương tự như bên cạnh có một kho tàng to lớn. Bên trong tầm bảo thì phải đối mặt với nguy cơ trùng trùng nhưng mỗi ngày đều có nhiều kẻ mạnh mẽ tiến vào. Cuối cùng sẽ có một người may mắn tầm bảo thành công!
Bất quá phần lớn đám tu sĩ chỉ tầm bảo ở vùng ngoại vi Di Tích Chi Hải mà thôi, tương đối mà nói thì nơi đây không có nguy hiểm gì lớn. Cho dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng có cơ hội mà cẩm bảo sống sót trở về.
Lại nói tiếp Di Tích Chi Hải này cũng được chia ra thành năm khu vực rõ ràng.
Khu thứ nhất chủ yếu là nơi ngã xuống của những binh lính tản mạn trong cuộc đại chiến năm đó, từ đó có thể thấy nơi này nguy hiểm không lớn. Hầu như không có các thượng cổ cấm chế. Tu sĩ Ngưng Đan hoặc Trúc Cơ kỳ đều có thể đi vào tầm bảo, thậm chí Linh Động kỳ nếu không sợ chết cũng có thể tiến vào. Chỉ có điều loại thái điểu này hầu như là không đủ tinh thạch để truyền tống từ Cửu Tiên Cung đến đó. Cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ truyền tống một lần cũng sẽ khuynh gia bại sản. Nếu không tìm được thứ gì bên trong để bù lại số tinh thạch đã bỏ ra. Cho dù bọn họ không ngã xuống thì khi trở về cũng rơi vào quẫn bách mà thôi.
Có điều dù phải lấy thân mình đặt cược mỗi ngày nhưng đám này lại không hề do dự chút nào.
Còn như khu thứ hai thì chỉ thích hợp cho tu tiên giả Nguyên Anh kỳ trở lên. Tuy bên trong còn sót lại không nhiều thượng cổ cấm chế nhưng khi đã rơi vào trong thì kết cục thường thấy nhất là Anh tán người tan! Không ít lão quái vật Ly Hợp kỳ cũng bỏ mạng như vậy. Nguy hiểm ở khu này lớn hơn rất nhiều so với khu thứ nhất, tuy nhiên những thứ tìm được rõ ràng tốt hơn nhiều.
Tiếp đến khu thứ ba cùng khu thứ tư. Hai khu này không có ranh giới rõ ràng nào hết. Tuy chia làm hai khu vực nhưng không có hải đồ chi tiết. Nơi này chỉ thích hợp cho lão quái vật Ly Hợp cùng Động Huyền kỳ, chính là nơi xảy ra thượng cổ đại chiến phi thường kịch liệt năm xưa. Thượng cổ trận pháp cùng cấm chế còn sót lại rất nhiều. Một khi sơ ý đi vào, cho dù là tu sĩ Động Huyền kỳ nếu không chết cũng mất nửa cái mạng già.
Đương nhiên đi kèm với đó là những món bảo vật cục kỳ phong phú và hấp dẫn. Ví như linh dược nghịch thiên có thể giúp tiến giai chỉ trong một đêm, hoặc là Thông Thiên Linh Bảo cực kỳ trân quý. Nói đơn giản, tại đây kỳ ngộ cùng nguy hiểm song song tồn tại. Không cẩn thận thì chỉ có kết quả nằm xuống bầu bạn với đám cô hồn dã quỷ trong đây. Đám tu sĩ cấp thấp tuyệt đối không bao giờ dám bén mảng đến hai khu vực này.
Còn như hình dạng khu thứ năm tròn méo như thế nào thì từ trước đến nay chưa có ai rõ ràng. Trăm vạn năm qua có không ít tiền bối cao nhân tiến vào nhưng đều chỉ có kết cục là một đi không trở về!
Ví như lúc trước, đại cung chủ đời thứ của Cửu Tiên cung, còn có Cự Kình Vương cùng Cuồng Sa Vương trong Hải Tộc Lục Vương từng hợp tác tiến vào. Ngoài ra còn trưởng lão Thánh Thành, trước nữa là Tam Đại Yêu Hoàng… Tất cả đều là đại cao thủ nhưng không có ai từ bên trong trở ra. Thậm chí có lời đồn đãi, người từng được xưng là Đông Hải đệ nhất nhân Ngọa Mi Thần Tăng cũng ngã xuống trong này.
Bởi vậy tất cả mọi người đều không rõ ràng khu thứ năm này có thứ gì. Nhưng có một điều không thể chối cãi là, khẳng định khu vực trung tâm chiến trường này chứa đựng các bảo vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, cực kỳ trân quý.
Chưa nói tới cái khác, trước sau ngã xuống trong này đều là cao thủ, có người nào mà không phải là đại nhân vật lừng lẫy đại danh trong tam tộc, những tồn tại cấp Động Huyền kì tiến vào trong này cũng chưa phải nhân vật nổi bật. Nhưng những thứ bảo vật họ mang theo đủ để hậu nhân thèm tới mức nhỏ dãi ba thước. Chỉ cần có đủ lợi ích sẽ có kẻ gan lớn làm liều. Nhưng đi vào trong này lại là một việc thập tử vô sinh, dù là kẻ điên cũng vị tất đã dám. Huống chi truyền tống trận của Cửu Tiên cung cũng chỉ có thể truyền tống đến khu thứ ba, muốn đến khu thứ năm thì chỉ có thể dựa vào bản lĩnh.
Lại nói khu vực thứ nhất diện tích rộng lớn, là đích đến của nhiều tu sĩ. Đương nhiên tỷ lệ xuất hiện bảo vật nghịch thiên ở đây rất thấp.
Có điều từng có trường hợp, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tìm được một lọ thượng cổ đan dược, trở về được cửa tiệm thu mua với giá năm vạn tinh thạch. Lúc ấy hắn còn vui mừng hò hét không thôi, trừ đi phí truyền tống thì còn lời không ít. Nào biết mới qua vài ngày tu sĩ này đã hộc máu mà chết.
Không phải bị giết, mà là bị tức chết!
Bởi vì bình đan dược hắn tìm được ở khu thứ nhất kia không ngờ lại là linh dược nghịch thiên. Mấy ngày sau đã được cửa tiệm bán đấu giá hơn ngàn vạn tinh thạch cho một tu tiên giả Động Huyền kỳ. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia vừa hối hận lại vừa tức giận, tới cửa tiệm lí luận lại bị đánh bay ra ngoài. Đối phương cười hắn có mắt không tròng, hiện tại chịu thiệt thì trách ai được!
Gã Trúc Cơ tu sĩ kia bi phẫn không thôi, nhưng việc hắn bán chính xác là tự nguyện. Hơn nữa hắn chỉ là một gã tán tu, sao có thể đấu lại cửa tiệm của một tu tiên đại gia tộc cơ chứ? Lúc sau trở về mượn rượu tiêu sầu, kết quả tâm tình không thể trở nên tốt hơn. Càng ngày càng buồn bực cuối cùng hộc máu mà chết!
Chuyện này lưu truyền rất rộng rãi tại Hỗn Loạn Hải Vực lúc xưa, từ đó về sau tu sĩ cấp thấp tới khu thứ nhất đào bảo vật. Ngoại trừ những thứ đã nhận biết giá trị thì không nói, những thứ không biết thì đều giữ lại chứ quyết không bán cho cửa tiệm. Thà rằng bản thân bày sạp kêu loạn giá cả còn hơn. Mà mấy cái giá tự kêu này cũng thật cực kỳ thái quá. Từng có một gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ đem một khối Thiết Diễm Thạch hô giá năm trăm vạn tinh thạch, trong khi thực tế nó chỉ đáng giá ba nghìn tinh thạch mà thôi.
Bởi vì tu sĩ cấp thấp kiến thức hạn hẹp, phần lớn đều không biết nhìn hàng hóa trong tay đích xác giá trị bao nhiêu. Cho nên lão quái Ly hợp kỳ, thậm chí là Động Huyền kỳ cũng thường tới khu này tầm bảo, không chừng sẽ có thu hoạch không tưởng tượng được!
Mời dịch BLTT: http://4vn/forum/showthread.php?t=77627