Bách Luyện Thành Tiên

Chương 281: Q.5 - Chương 281: Thiên địa dị biến




"Xin hỏi, các hạ chính là Lâm công tử?"

Sắc mặt lão giả kia trở nên đỏ bừng, rõ ràng đang vô cùng kích động và hưng phấn. Lâm Hiên cảm thấy có chút kỳ quái. Thân là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, những người đã gặp dù chỉ một lần là không quên nhưng trong ký ức của hắn lại không có chút ấn tượng nào về lão giả này.

"Tại hạ quả thật họ Lâm, không biết lão trượng..."

"Quả nhiên là Lâm công tử, thật tốt quá! Đã nhiều năm như vậy nhưng tiểu lão nhân luôn nhớ đến đại ân cứu mạng của người" Nói tới đây thần tình lão giả trở đẩy thiếu nữ ra, bịch một tiếng đã quỳ xuống vái Lâm Hiên một lạy.

"Lão gia..."

"Viên ngoại…"

Đám người trợn mắt há miệng liên tục kinh hô. Ngay cả khách nhân trong quán trà cũng bị hấp dẫn. Một lão giả phục sức xa hoa lại quỳ lạy một thanh niên mới hai mươi thật sự có chút là quái dị. Lập tức những tiếng bàn luận vang lên không ngớt. Lão giả nhíu mày khoát tay ra hiệu.

Quản gia trong lòng tuy kinh ngạc nhưng phản ứng cũng mau lẹ, lập tức lấy ngân lượng lót tay đám khách nhân rời đi bao trọn quán trà.

"Lão trượng mau đứng lên. Hai ta không thân không thích, tại hạ không nhận đại lễ như vậy." Chân mày Lâm Hiên khẽ nhíu. Việc này thật sự có chút kỳ quái. Có lẽ đối phương đang nhận lầm người.

"Có chứ, tiên sư đương nhiên là có tư cách nhận một lạy này của tiểu lão nhân. Không biết người còn nhớ hai tiểu oa nhi của Trương gia không?" Lão giả cung kính mở miệng.

"Trương gia viên ngoại!".

Lão giả vừa nhắc tới đây Lâm Hiên lập tức nhớ ra, lúc trước nếu không gặp được viên ngoại phàm nhân kia, có được thượng cổ ngọc giản thì sao hắn có thể truyền tống tới Thất Tinh Đảo Vân Hải.

Bất quá chuyện này cũng đã xảy ra được sáu bảy mươi năm, niên kỷ của hắn cũng đã hơn một trăm năm mươi năm, Mà Trương Hữu Phúc Trương viên ngoại là phàm nhân, hẳn là sớm cũng đã đi luân hồi. Người này chẳng lẽ là...

Thấy Lâm Hiên giống như đã nhớ ra chuyện cũ. Trương lão giả không khỏi mừng rỡ, lại cung kính vái xuống kính cẩn nói:" Tiểu lão nhân năm xưa chính là nam đồng trong long phượng song bào được tiên sư diệu thủ hồi xuân. Từ đó đến này trong nhà tiểu lão nhân vẫn luôn cung phụng bài vị trường sinh của tiên sư. Không nghĩ kiếp này lại có thể gặp được ân nhân. Đây nhất định là thiên lão đã chiếu cố tiểu lão nhân. Xin tiên sư hãy tới nhà tiểu nhân làm khách để ta..."

"Gia gia, người nói gì vậy. Người này chính là vị tu tiên giả đã cứu mạng người và cô nãi nãi sao?" Thiếu nữ có dung mạo tú lệ đi tới, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc. Khác với những phàm nhân trong thương đội, tuy tu vị của nàng chỉ là Linh Động kỳ thái điểu nhưng đã có thể phát ra thần thức, vừa rồi nàng lén đảo qua người Lâm Hiên nhưng không hề thấy chút linh khí nào, không giống với tiên sư đồng đạo.

"Ảnh nhi không được vô lễ. Còn không mau bái lạy Lâm tiền bối. Nếu lúc không có lão nhân gia diệu thủ hồi xuân thì ta và cô nãi nãi của ngươi đã không còn trên Nhân giới, sao có thể có ngươi." Lão giả quay lại quát lớn. Sợ tiểu tôn nữ trẻ người non dạ không hiểu chuyện lại khiến vị ân nhân cứu mạng này nổi giận.

"Dạ!"

Trương Tiếu Ảnh cũng là nữ hài tử hiếu thuận, thấy thần sắc của tổ phụ khó coi, tuy trong lòng có nhiều nghi hoặc nhưng cũng không dám cãi, bước lên nhẹ nhàng cung kính bái Lâm Hiên một lễ.

"Cô nương không cần đa lễ." Lâm Hiên thản nhiên nói một câu. Mặc dù vẻ mặt của hắn vẫn ra vẻ vận đạm phong thanh nhưng trong lòng đang vô cùng kinh ngạc.

Vận khí của hắn đúng là tốt đến không ngờ. Không ngờ lần này phá toái hư không lại trở về được U châu.

Phải biết rằng năm đó hắn đành phải rời khỏi nơi đây. Khi đó Âm hồn thế đại nên hắn không muốn bị cuốn vào vòng xoáy tranh chấp. Nhưng thời thế thay đổi. Hiện tại tu vị của hắn hiện giờ đã vượt quá xa lúc xưa, muốn tung hoành U châu cũng không phải là không thể. Quỷ đế hay là cái gì hiện tại cũng không là gì trong mắt hắn. Hiện tại được trở lại U châu đúng là không tệ.

Trong nháy mắt vô số ký ức hiện lên trong đầu Lâm Hiên. Nhìn sự phồn thịnh của nơi đây, chẳng lẽ thế lực âm hồn đã bị tu sĩ đánh tan. Điều này thực sự nằm ngoài suy nghĩ của hắn. Nhớ năm đó khi hắn truyền tống đi, thế lực Chính Ma tu sĩ và Âm hồn là ngang ngửa nhau. Hắn còn nghĩ phải mất hai ba trăm năm đại chiến mới có thể lắng xuống.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười nhìn thoáng qua lão giả đang cung kính đứng bên cạnh: "Lão không cần đa lễ như vậy, ngồi đi!"

"Không thể… vãn bối nào dám ngồi cùng bàn với tiên sư." Lão giả có tên gọi là Trương Trường Sinh liên tục xua tay, đồng thời trong mắt toát ra vẻ hâm mộ. Khi xưa lão vẫn còn là một tiểu hài nhi thì vị Lâm tiên sư này đã có thần thông không kém. Đã nhiều năm như vậy nhưng không ngờ người vẫn giống một thanh niên hai mươi, cũng không biết niên kỷ thật sự của vị Lâm tiền bối này là bao nhiêu.

"Được rồi. Gặp lại là hữu duyên. Không cần câu nệ nhiều như vậy. Ta bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi!" Lâm Hiên nhíu mày nói.

"Vâng!" Thấy sắc mặt Lâm Hiên không tốt, Trương Trường Sinh được tiểu tôn nữ giúp đỡ đứng dậy, run rẩy ngồi xuống.

Lâm Hiên thấy vậy liền thở dài: "Xem thân thể của ngươi, tựa hồ không được khỏe."

"Khụ khụ, không dám giấu tiên sư, người cũng biết ta và tỷ tỷ từ khi sinh ra đã yếu ớt lại mắc kỳ chứng Cửu Âm tuyệt mạch. Tuy tiên sư diệu thủ hồi xuân giúp tỷ đệ chúng ta không phải chết non nhưng những năm gần đây đều phải dùng dược lực để cầm cự." Lão giả có vẻ bất đắc dĩ mở miệng, đồng thời ngẩng đầu lên trong mắt lại có chút hy vọng.

Nghe phụ thân nói vị tiên sư này thần thông cực lớn vượt xa tu sĩ như Ảnh nhi. Nếu người nổi hứng mà ban cho chút đan dược...

Lâm Hiên sao không biết trong lòng lão đang nghĩ gì, hắn cười nhẹ một tiếng: "Giúp ngươi chữa trị thân thể chỉ là nhấc tay một cái. Thậm chí ta còn có thể giúp ngươi bách bệnh bất sinh sống đến trăm tuổi, có điều...."

"Tiền bối đại thần thông như vậy, chẳng lẽ người là tu sĩ của Ly Dược Cung?"

Lâm Hiên còn chưa dứt lời lão giả đã tỏ vẻ hưng phấn, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì tiếng kinh ngạc của thiếu nữ kia đã truyền đến.

Lâm Hiên nghe xong nhíu mày nói: "Ly Dược Cung? Ta chưa từng nghe qua. Ở U châu này từ khi nào đã có môn phái tu tiên này?"

Từ tên thì tựa hồ cũng có am hiểu luyện đan thuật nhưng môn phái nổi danh ở U châu thì chỉ có Linh Dược Sơn.

Song Trương gia ở đây thì nơi này hẳn là U châu. Tuy đã qua sáu bảy mươi năm nhưng tu tiên giới không thể nào lại biến chuyển nhanh như thế được. Hơn nữa phục trang của phàm nhân nơi đây mặc so với khi trước thì rất khác lạ. Trong lòng Lâm Hiên không khỏi có chút kinh nghi.

"Ơ, ngay cả Ly Dược cung mà tiền bối cũng chưa từng nghe sao" trên mặt Trương Tiếu Ảnh không tránh khỏi lộ ra vài phần hồ nghi.

Mặc dù thiếu niên này giống hệt với bức họa cung phụng trong từ đường nhưng nàng vẫn hoài nghi không biết hắn có phải là hạng giả danh lừa bịp hay không.

"Lâm mỗ vẫn bế quan nơi thâm sơn, thoáng cái đã qua sáu bảy mươi năm, cho nên vốn không rõ ràng sự tình bên ngoài, nhờ hiền tổ tôn có thể giải thích" trên mặt Lâm Hiên bất động thanh sắc phát ra một cỗ linh áp bàng bạc thể hiện một chút thực lực.

Thần tình Trương Tiếu Ảnh trở nên cực kỳ hoảng sợ, vừa rồi bản thân nàng như một chiếc thuyền con trong sóng to gió lớn hoặc như là con mồi bị độc xà nhìn thẳng, nửa điểm phản kháng cũng không có.

Quả thật trước mắt là tu tiên giả thần thông kinh người, cảnh giới vượt xa nàng song đang sử dụng bí thuật thu liễm khí tức.

Nhất thời vẻ mặt Trương Tiếu Ảnh chuyển sang vô cùng cung kính, cao thủ như vậy đương nhiên không cần phải lừa gạt làm gì. Chỉ là Ly Dược Cung nổi danh như vậy mà còn chưa nghe qua thì thật là kỳ quái.

"Lâm mỗ đã lâu màng thế sự, đối với tu tiên giới U châu hiện nay không rõ. Các ngươi hãy nói cho ta những sự tình quan trọng, ta hiển nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi, dù sao gặp lại cũng là có duyên" Lâm Hiên nhấp một ngụm trà thong dong nói.

"Tiền bối quá lời rồi, người là ân nhân cứu mạng của gia gia, vãn bối sao dám giấu diếm gì"

Có điều Lâm Hiên đã vươn tay vỗ trên túi trữ vật, nhất thời linh quang chợt hiện. Vài món đồ xuất hiện trước mặt hai người.

Đầu tiên là một cái bình ngọc, hắn đem nắp bình mở đổ ra hai viên đan dược màu lam nhạt, nhỏ như hạt đậu tản ra mùi hương khác biệt. Lão giả vừa ngửi thấy toàn thân sảng khoái lên rất nhiều.

"Lam Phong Đan này là ta lúc nhàn rỗi luyện chế ra, không mấy tác dụng đối với tu sĩ nhưng phàm nhân sau khi uống vào có thể cường thân kiện thể kéo dài tuổi thọ, sống đến trăm tuổi cũng không thành vấn đề, một viên cho ngươi còn một cho tỷ tỷ song sinh của ngươi".

Nghe vậy lão giả trở nên mừng rỡ, dưới sự dìu đỡ của tiểu tôn nữ mà quỳ xuống dập đầu ba cái.

Lâm Hiên thản nhiên tiếp nhận quỳ lạy. Thực ra tuổi thực của hắn còn lớn hơn phụ thân lão giả này.

Tiếp theo hắn lại lấy ra một cái vòng ngọc đưa vào tay thiếu nữ nọ.

Trương Tiếu Ảnh dùng thần thức đảo qua nhất thời hưng phấn đến độ khuôn mặt thanh tú đỏ ửng:"Đây là cực phẩm Linh Khí, đa tạ tiền bối đã ban cho".

Nữ tử này cao hứng đến độ thanh âm cũng có chút run run, vị tiền bối này ra tay thực sự là quá hào phóng.

Với một tu tiên giả Linh Động trung kỳ như nàng, mặc dù cũng được sư tôn cấp cho bảo vật nhưng bất quá cũng chỉ là một món Linh Khí cấp thấp.

Cực phẩm như thế này đừng nói là mắt thấy mà ngay cả trong ý nghĩ nàng cũng không dám nghĩ qua. Nếu ngày sau có thể Trúc cơ thành công thì dùng đến cảnh giới giả đan cũng không thành vấn đề.

Ngay cả sư tôn cũng không có đồ tốt như vậy, Trương Tiếu Ảnh không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Lâm Hiên cười mà không nói, không hẳn là hắn rộng rãi hoặc coi trọng thiếu nữ này. Hiện do bản thân hắn quá tài phú, muốn tìm món bảo vật thấp hơn cũng không có.

Hiện tại trong túi trữ vật nhồi nhét các loại ngọc giản đan dược… Chỉ là pháp bảo chỉ sợ cũng không dưới trăm món, còn lại đều là cái tài liệu trân quý thu từ Yêu Linh đảo.

Linh Khí vô cùng trân quý đối với tu sĩ cấp thấp nhưng hiện tại có để trước mắt Lâm Hiên thì hắn cũng không thèm cúi xuống nhặt.

Sở dĩ mang theo vài món là nghĩ đến có ngày nói cần ẩn dấu tu vị, nếu như giả trang thành tu sĩ Linh Động hoặc Trúc Cơ kỳ thì không tiện sử dụng pháp bảo.

Gia tử họ Trương thu được bảo vật giá trị xa xỉ, đương nhiên cảm kích trong lòng đối với Lâm Hiên càng tới cực hạn.

"Tiền bối muốn biết chuyện gì, tiểu nữ tu vị có thấp nhưng thường xuyên ra ngoài hành sự cho sư môn, tin tức cũng coi như là linh thông".

"Ừm, vậy Lâm mỗ cũng không khách khí, Sao U châu lại thay đổi lớn như vậy. Trước tiên sao ta lại thấy trang phục phàm nhân rất khác so với sáu bảy mươi năm trước. Hơn nữa Ly Dược cung gì gì đó ta cũng chưa bao giờ nghe qua?" Nghe Lâm Hiên mở miệng nói, tổ tôn họ Trương nhìn nhau đều lộ ra vẻ mặt cổ quái. Lâm Hiên nói là bế quan không màng tới thế sự nhưng bất kể ở nơi nào tại U châu này, thì chắc chắc phải biết sự tình thiên địa biến chuyển hồi ba mươi năm trước.

Đương nhiên khẳng định vị tiền bối này là có ẩn tình khác, bọn họ hiển nhiên sẽ không ngu ngốc đi hỏi lung tung. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Hai người bắt đầu thành thật giải thích với Lâm Hiên.

"Tiền bối bế quan sáu bảy mươi năm trước thì cũng biết khi đó chánh ma liên thủ kịch chiến cùng âm hồn "

"Không sai" Lâm Hiên gật đầu trường hạo kiếp năm xưa lại hiện về, nhớ năm đó cả U châu bị âm hồn chiếm lĩnh hơn nửa. Phàm nhân bị tàn sát hàng loạt, vô số môn phái tu tiên cũng bị hủy. Hắn thì bị Hạo Thiên quỷ đế đuổi giết mấy lần thiếu chút nữa là đã ngã xuống.

Nghĩ đến đây Lâm Hiên trong mắt lóe lên tia sáng tức giận, cái tên giả hỏa này tốt nhất không nên để hắn gặp lại. Nếu không… hừ hừ… sẽ cho lão nếm thử mùi vị muốn sống không được muốn chết không xong.

Trong lòng thầm Lâm Hiên oán hận nhưng trên mặt vẫn là vể lành lạnh, nghe thiếu nữ tiếp tục giải thích: "Trường hạo kiếp năm trước đó vãn bối cũng chưa xuất thế, nhưng sau khi bái vào sư môn xem không ít điển tịch liên quan nên cũng biết một chút. Nghe nói sau khi chánh ma liên thủ cũng đã vãn hồi được xu thế của nhân tộc. Đối kháng cùng đại quân âm hồn thậm chí còn có phần lấn lướt, phát động phản công quy mô lớn giành lại được một số khu vực. Nhưng thế lực âm hồn không thể coi thường. Tứ đại quỷ đế liên thủ sắp đặt một cái bẫy rập dẫn Cực Ác ma tôn vào trong. Không chỉ có cấm chế hết sức lợi hại mà tứ đại quỷ đế đồng loạt vây công. Ma tôn tuy là U châu đệ nhất tu sĩ nhưng song quyền nan địch tứ thủ, rốt cuộc cũng ngã xuống, thậm chí ngay cả nguyên anh cũng không kịp chạy thoát".

Lâm Hiên nghe đến đây cũng không khỏi cảm khái. Tu tiên giới đầy rẫy chông gai. Nhớ khi hắn tới U châu, thần thông Cực Ác ma tôn không ai sánh bằng, khiến lão quái nguyên anh tam đại phái chánh đạo cũng hết sức cố kỵ.

Là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, không ngờ cuối cùng lại gặp kết cuộc như vậy.

Đương nhiên lão có thực sự ngã xuống hay không cũng chẳng liên quan đến hắn, bất quá lão gia hỏa này còn có một đệ tử đích truyền chính là gã Điền Tiểu Kiếm.

Chẳng biết hiện tại tiểu tử kia thế nào? Hai người tuy khác đạo nhưng miễn cưỡng cũng xem như bằng hữu.

Đương nhiên Lâm Hiên vẫn chưa tin điều này lắm, tu vị của Trương Tiếu Ảnh rất thấp. Hiểu biết về chuyện xưa cũng có hạn, cho nên cụ thể bí ẩn thế nào ngày sau hắn sẽ chậm rãi tìm hiểu thêm.

"Sau đó thế nào?" vẻ mặt Lâm Hiên lãnh đạm mở miệng hỏi.

"Sau khi Cực Ác ma tôn ngã xuống, Ma đạo như quần long vô thủ. Trong nội bộ có các đại ma đầu nội chiến, mà chánh đạo và ma đạo tuy là liên thủ những vẫn đồng sàng dị mộng nên lúc này lại quay sang ném đá xuống giếng, âm hồn tự nhiên là bên thu lợi lớn nhất. Nhân chánh ma nội chiến, bọn chúng nhân cơ hội tiến công rất nhanh chiếm thế thượng phong."

Nghe đến đây khóe miệng Lâm Hiên không khỏi lộ ra vẻ trào phúng, chủ trì tam đại thế lực của chánh đạo đều là các lão quái Nguyên Anh kỳ, không lẽ ngay cả đạo lý ngao sò tranh nhau ngư ông đắc lợi cũng không hiểu. Nhưng dù vậy bọn họ vẫn đánh tới bất diệc nhạc hồ thật sự là quá ngu xuẩn.

Tu tiên giả mục đích theo đuổi là trường sinh, môn phái phát triển có lớn bao nhiêu thì có ích lợi gì mấy đến bản thân, huống chi lúc đó âm hồn xâm lấn, lại bị cuốn vào vòng xoáy không có tâm tư tu đạo, thật sự là thông minh một đời mà hồ đồ một lúc. Khó trách tu vị bọn họ vẫn chỉ dừng lại ở Nguyên Anh sơ kỳ.

"Nghe ngươi nói thì tình cảnh nhân tộc tựa hồ đã vô cùng bất lợi. Nhưng hiện nay ta lại thấy chúng nhân an cư lạc nghiệp, âm hồn cũng đã thối lui chứng tỏ cuối cùng tu sĩ nhân tộc chúng đã thắng lợi, vậy đã có sự tình đột biến gì phát sinh?" Lâm Hiên chậm rãi nói ra nghi hoặc.

"Nhãn quang của tiền bối thật sự là như ánh sao, quả thật cuối cùng Nhân tộc chúng ta đã thắng lợi, nhưng điều này là do ba mươi năm trước thiên địa nơi U châu đã xảy ra dị biến" Thanh âm thì thào của thiếu nữ truyền vào tai.

Nghe đến đây trong mắt Lâm Hiên chợt lóe tia sáng kỳ lạ, vẻ mặt nhất thời trở nên chuyên chú hẳn lên, hắn có dự cảm trong lòng. Chỉ sợ U châu hiện nay đã khác trước.

"Mời nói tiếp"

"Không biết đối với các giới diện trong thiên địa, tiền bối hiểu rõ đến đâu?" Thiếu nữ đột nhiên hỏi một câu.

Nghe vậy dù với tâm cơ của Lâm Hiên mà vẻ mặt cũng không khỏi âm trầm.

"Tiền bối đừng hiểu lầm, vãn bối tuyệt không có ý bất kính. Chỉ là do có liên hệ rất lớn đến chuyện kế tiếp. Trong sáu bảy mươi năm qua, những truyền kỳ về các giới diện đã thay đổi nên vãn bối mới dám lớn mật hỏi một phen"

Thấy thần sắc của Lâm Hiên, Trương Tiếu Ảnh có chút hoảng hốt vội cung kính giải thích.

"Thì ra là thế, là ta đã đa tâm" Lâm Hiên khôi phục lại vẻ lạnh nhạt nhưng trong lòng lại như dậy sóng, kịch biến ba mươi năm trước sao lại có liên quan đến các giới diện, trong đó có cả Nhân giới? Như vậy chuyện này người thường khó có thể mà tưởng tượng cho nổi.

Các truyền thuyết về các giới diện vốn không phải là bí mật gì nhưng hiểu được một số chân tướng thì chỉ có các lão quái Nguyên Anh kỳ trở lên. Thời gian trước tại Yêu linh đảo, Lâm Hiên đã từng cùng Viện Kha thảo luận qua. Còn thiếu nữ trước mắt chỉ là một tu sĩ Linh Động kỳ, nàng bàn về các giới khiến Lâm Hiên cảm giác hết sức hoang đường, song cũng miễng cưỡng mở miệng.

"Về các giới ta đương nhiên rõ ràng, vị trí Nhân giới chúng ta mà nói là một giới trung tầng của các giới diện. Tiên giới linh giới ở trên thì không nói, Chỉ là các quái vật trong Âm Ti giới cũng vượt xa Nhân giới, đám Âm hồn họa loạn U châu chính là từ trong Âm ti giới thoát lên đây"

"Tiền bối nói không sai, bất quá đó chỉ là truyền thuyết trước khi tiền bối bế quan. Cụ thể luận bàn thì Nhân giới tổng cộng có chín nơi". Trương Tiếu Ảnh nhấp một ngụm trà khẽ mở đôi môi anh đào.

"Cái gì, Nhân giới tổng cộng có chín nơi?" Vẻ mặt Lâm Hiên thất kinh hồ nghi nói.

"Không sai, như người nói, Tiên giới cùng linh giới thì vô cùng rộng lớn nhưng chung quy vẫn duy nhất. Còn điều mà cả tu tiên giới hiện nay cùng biết thì Nhân giới tổng cộng có chín nơi. Ngầm chứa phép tắc cửu cửu quy nhất, mà Âm Ti giới thì có sáu nơi, nghe nói chính là Lục đạo luân hồi" Trương Tiếu Ảnh chậm rãi giải thích.

Lâm Hiên nghe đến đây thì trầm ngâm im lặng, loại bí mật kinh thiên này lại được nói ra từ miệng một tu sĩ Linh Động kỳ cấp thấp, hơn nữa tựa hồ đã thành kiến thức chung hiện nay khiến hắn có chút choáng váng!

Từ lúc nào kiến thức mình đã trở nên tụt hậu như vậy, Lâm Hiên tự giễu trong lòng nhưng bề ngoài vẫn bất động thanh sắc nói: "Vậy điều trên cùng với thiên địa biến động ba mươi năm trước thì có quan hệ gì, sao âm hồn lại bị đánh lui?"

Thiếu nữ vuốt những sợi tóc khẽ tung bay trong gió: "Từ sau khi Cực Ác ma tôn ngã xuống, ma đạo nội loạn lại thêm chánh đạo trở mặt. U châu rộng lớn năm phần thì bốn phần đã bị Âm hồn chiếm cứ, tu sĩ nhân tộc chỉ có thể đau khổ phòng ngự…"

Lâm Hiên cười lạnh, đây là gieo gió thì gặt bão: "Sau đó thì thế nào?"

"Thêm ba mươi năm thực lực âm hồn càng lúc càng lớn mạnh, mắt thấy kết cuộc diệt vong của nhân tộc thì ngay lúc này lại xảy ra một chuyện vô cùng quỷ dị".

Nghe tới đây Trương lão vẫn im lặng ở bên cạnh vuốt râu mỉm cười mở miệng: "Kế tiếp là để tiểu lão nhi kể lại, khi đó tiểu nha đầu còn chưa xuất thế, xem qua điển tịch so với ta tận mắt chứng kiến thì dù sao cũng không bằng".

"Ồ, vậy làm phiền ngươi giải thích".

"Ân nhân cũng rõ, Trương gia ta chính là hậu duệ của thượng cổ tu sĩ, chúng ta vì tránh nạn cả nhà đành dời tới phụ cận Lôi Vân sơn trang. Có điều tình thế khắp U châu vẫn vô cùng nguy hiểm. Ba mươi năm trước lão phu nhớ rất rõ, là đầu tháng chín chừng chính ngọ mà bầu trời đột nhiên hôn ám đi. Mới đầu chúng ta còn tưởng rằng âm hồn đánh tới, không khỏi trong lòng run sợ nhưng không phải. Thiên tượng ngày đó khiến toàn nhân tâm vô cùng kinh hãi, cả một vùng không gian rộng lớn hoàn toàn bị xé rách, một cái động cực lớn có cảm giác không biết là bao nhiêu ngàn vạn dặm xuất hiện trước mắt che lấp cả bầu trời".

Lâm Hiên nghe mà trợn mắt há hốc mồm, với kiến thức của hắn sao không rõ. Cái này căn bản là khe hở không gian, nhưng rộng lớn như vậy đừng nói là thần thông của tu sĩ Ly Hợp kỳ mà thần tiên của tiên giới cũng tuyệt không có thực lực làm ra sự tình kinh thiên động địa như vậy.

Bình tâm mà nói có đánh chết hắn cũng không tin chuyện hoang đường như vậy, nhưng lão đầu phàm nhân trước mắt sao có thể bịa ra như vậy? Mặc dù với sự trấn định của Lâm Hiên cũng không khỏi rúng động.

Trương lão thở dài nói tiếp: "Ngay cả tiên sư đại nhân nghe chuyện này cũng ngạc nhiên như thế, còn khi đó trong lòng Lão phu kinh ngạc vô hạn tới cỡ nào. Mà không chỉ là ta, tất cả sinh linh U châu cơ hồ cũng như vậy, mọi người đều trợn mắt há mồm. Sau này nghe nói, có một số nơi các tiên sư đang cùng âm hồn lệ quỷ đại chiến nhưng thấy dị tượng cổ quái trước nay chưa có này, song phương ngừng lại ngẩng đầu nhìn trời. Nhưng lúc này làm gì còn trời mà chỉ mà một mảng mờ mịt trắng xóa".

"Rồi sao nữa?" Lâm Hiên ngay cả trà cũng quên uống vô cùng kinh ngạc hỏi.

"Sau đó.." lão giả thì thào hai mắt nhìn vào hư không tựa hồ lâm vào trong trầm tư. Lâm Hiên nhướng mày nhưng lẳng lặng ở một bên chờ.

Chừng một lát sau lão giả mới một lần nữa mở miệng.

"Lão nhi chỉ là một phàm phu tục tử, không thể như các tiên sư mà bay trên trời hay trốn xuống đất, lúc đó với ta là như ngày tận thế vậy! Trong lòng thầm nghĩ là chết chắc rồi, lần này e rằng tan xương nát thịt mà không biết còn kiếp sau hay không. Lão nhi đang như lạc vào mê cung thì thấy trên trời phát ra ánh sáng càng chói lòa. Khi đó ta đã hoàn toàn ngây người quên cả thời gian, không biết qua bao lâu đột nhiên có tiếng nổ cực lớn còn lớn hơn cả sét đánh truyền vào tai, tiếp theo liền nhìn thấy một sự vật khổng lồ ngun ngút trong tầm mắt, tự như không thấy điểm cuối từ trong cái động vĩ đại đó trôi ra. Mặc dù thấy không rõ ràng nhưng mơ hồ trên đó cũng có sơn hà cây cỏ giống như là một khối đại lục"

Lâm Hiên nghe đến đây mày cau lại nghĩ đến những điều Trương Tiếu Ảnh vừa nói, chẳng lẽ…

"Xem ra tiền bối đã đoán ra. Không sai, trận thiên địa kịch biến nọ chính là thông đạo giữa các nơi Nhân giới. U châu chúng ta trôi dạt đến một nơi khác của Nhân giới" Trương Tiếu Ảnh thấy Lâm Hiên cau mày suy tư thì nhu thuận giải thích.

Lâm Hiên mặc dù ngoài mặt thầm trấn tĩnh nhưng trong lòng vẫn kinh hãi vô hạn. Cái này cũng quá hoang đường! Khe hở không gian để một số tu sĩ xuyên qua thì không có gì, nhưng cả một đại lục thì không thể tin nổi.

Thiên đạo gian nan, được thiên lão không bạc đãi, hiện tại hắn đã tiến giai tới Nguyên anh trung kỳ nhưng so sánh sức mạnh cùng thiên địa chỉ là một giọt nước trong đại dương mà thôi.

"Nói như vậy thì khối đại lục kia trôi đến nhập thành một thể với U châu?"

"Đúng vậy, cũng bởi vì có tu sĩ ở nơi mới này gia nhập nên nhân tộc chúng ta mới có thể chuyển bại thành thắng đánh bại âm hồn".

"Ồ, vậy tu tiên giới ở khối đại lục mới xuyên qua thực lực như thế nào, nơi đây vẫn gọi là U châu chứ?" Vẻ mặt Lâm Hiên ngưng trọng mở miệng. Không biết Tần Nghiên, Âu Dương Cầm Tâm hay là Khổng Tước tiên tử thế nào, Linh Dược sơn ra sao?

"Trận biến động đó cũng không biết có bao nơi bị ghép lại, sau này đếm được là mười hai châu, hiện nay các tên cũ đã bỏ. Chỗ này được gọi là Thiên Vân Thập Nhị Châu" Thiếu nữ chậm rãi mở miệng.

"Thập nhị châu? Nói như vậy diện tích lớn hơn gấp hàng chục lần so với trước kia?" Trên mặt Lâm Hiên có chút giãn ra, mặc dù trở lại U châu là chuyện tốt nhưng có điểm bất lợi là tài nguyên tu tiên còn đơn bạc hơn cả Thất Tinh Đảo Vân Hải. Đã có dị biến như vậy đối với tu hành ngày sau hắn sẽ có thuận lợi hơn.

"Không, tiền bối đoán chưa hẳn đúng". Thiếu nữ mặt lộ vẻ cổ quái mở miệng nói.

"Không đúng?"

"Đúng vậy, mười một châu khác diện tích vượt xa U châu trước kia, châu nhỏ nhất cũng lớn hơn năm sáu lần, mà Thiên châu cùng Vân châu thì lớn nhất, diện tích có thể lớn gấp bảy tám mươi lần U châu".

Nhất thời bộ dáng Lâm Hiên trở nên ngây ngốc. Thất Tinh Đảo Vân Hải đã là rộng lớn mà Thiên Vân Thập Nhị Châu nhập lại chỉ có thể nói là bát ngát khôn cùng.

"Vậy thực lực của tu tiên giới ra sao?"

"Hiển nhiên vượt xa U châu trước kia, châu phủ thành trì đếm không xuể. Phàm nhân thì phải đến vài thập ức người. Nên số có linh căn mặc dù hiếm nhưng số lượng gia tăng đáng kể khiến người giật mình".

Thiếu nữ thầm thở dài: "Thí dụ như nói trước đây, Bích Vân sơn hay Lôi Vân sơn trang cũng là đứng đầu chánh đạo, mà Cực Ác ma tôn với tu vị Nguyên Anh trung kỳ là đã có thể ngạo thị quần hùng, được xưng U châu đệ nhất nhân. Còn ở Thiên Vân Thập Nhị Châu hiện nay tam phái chính đạo khi xưa chỉ tính là trung đẳng. Hiện tại ở các đại môn phái hàng đầu cũng đều có đại tu sĩ hậu kỳ tọa trấn. Thậm chí có lời đồn đại tại Thiên Vân Thập Nhị Châu còn có cả lão tiền bối Ly Hợp kỳ, đương nhiên cái này cũng phần hoang đường, vãn bối cũng không biết là chân giả".

Lâm Hiên khẽ khép mắt đem tin tức tiêu hóa. Xem ra Thiên Vân Thập Nhị Châu so với Thất Tinh Đảo Vân Hải thì hơn nhiều. Bất quá lấy thần thông của hắn chỉ cần không đụng phải lão quái vật Ly Hợp kỳ thì cũng không phải quá lo lắng.

"Hơn nữa kết cấu thượng tầng của tu tiên giới hiện nay đã thay đổi. Tiền bối cũng rõ ở U châu Chánh Ma lưỡng đạo coi như hưng thịnh còn Nho Phật thì không có nơi tồn tại, ngoài ra chỉ có một số tán tu nhỏ lẻ mà thôi".

"Ta cũng rõ ràng điều này, vậy ngươi là muốn nói hiện nay tại Thiên Vân Thập Nhị Châu, thế lực Phật tông cùng Nho môn cũng không nhỏ, có thể ngang hàng chánh ma!" Lâm Hiên mỉm cười nói, tình huống này xem ra khá giống Thất Tinh Đảo Vân Hải.

"Tiền bối đoán không sai nhưng vẫn thiếu một điểm quan trọng" Thiếu nữ khẽ hé miệng thần bí.

"Ồ" Thần tình Lâm Hiên có chút kinh ngạc.

"Trừ bốn đại tông phái này Thiên Vân Thập Nhị Châu còn có một thế lực thứ năm ngang hàng chính là Tu yêu giả" Thiếu nữ chậm rãi nói.

"Cái gì?" Lâm Hiên cực kỳ hoảng sợ, hắn vừa mới từ Yêu Linh đảo trở về. Đối với tu yêu giả cũng có chút kiến thức. Khi trước tại U châu và Vân hải không có yêu mạch nhưng ở những nơi khác trong Nhân giới có lẽ rất nhiều, như vậy có thể giải thích cho sự hưng thịnh tu yêu giả.

Có chút thú vị, khóe miệng Lâm Hiên mỉm cười đối với hắn hiển nhiên đây là một tin tức tốt.

Lâm Hiên lại hỏi một ít chuyện ngoài lề. Thiếu nữ này cũng vô cùng tận tâm tận tình nói rõ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Trương lão vẫn vô cùng kiên nhẫn cung kính ở một bên. Đến lúc sắc trời đã tối, đối với tình hình nơi đây Lâm Hiên đã hiểu rõ đại khái, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng nhìn sang Trương Tiếu Ảnh.

Nữ tử này tuy thông minh lanh lợi nhưng tư chất tu tiên cũng bình thường, nếu không có danh sư chỉ điểm thì cũng không dễ Trúc Cơ, với cảnh giới của Lâm Hiên hiện tại dễ dàng nhìn ra nàng tu luyện đang gặp bình cảnh.

"Tu vị của cô nương hiện tại là Linh Động trung kỳ?"

"Tiền bối nhìn rất chính xác" Trương Tiếu Ảnh vô cùng cung kính, hiện tại nàng mặc dù không rõ cảnh giới của vị tiền bối này nhưng tám chín phần là tu sĩ ngưng đan kỳ.

"Cô nương đã bước vào tiên đạo bao lâu, bái vào môn phái nào làm môn hạ?"

"Vãn bối lên chín thì gặp sư tôn, hiện nay là đệ tử ngoại môn của Bái Hiên Các".

Bái Hiên Các! chưa từng nghe qua khiến Lâm Hiên cau mà , xem ra là thế lực mới quật khởi hoặc là từ các châu khác.

Nhìn thoáng qua thiếu nữ Lâm Hiên thở nhẹ nói: "Ta thấy cô nương hẳn là khoảng mười tám chín năm mới tu đến Linh Động trung kỳ, xem ra muốn Trúc Cơ cũng không dễ ".

"Mong tiền bối chỉ điểm" Chỉ thấy thiếu nữ vội quỳ xuống.

"Nếu được thì đưa ta xem qua công pháp tu luyện".

"Vâng" Nữ tử này không chút chần chờ lập tức lấy ra một phiến khẩu quyết là công pháp thuộc thủy thuộc tính. Với cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ tự nhiên xem qua một lần là có thể dễ dàng lĩnh ngộ, tùy ý chỉ điểm vài chỗ khiến chướng ngại cho Trương Tiếu Ảnh khiến nàng đối với Lâm Hiên càng cảm kích hơn.

Đảo mắt qua chừng một tuần nhang Lâm Hiên đứng lên" Được rồi, nhờ các vị nói cho ta biết vị trí của phường thị gần đây, chúng ta cũng từ biệt tại đây".

"Tiền bối muốn đến phường thị thu thập vật gì, vì có chút duyên cơ vãn bối có thể giúp người một tay" Lại thấy Trương Tiếu Ảnh mỉm cười nói.

"Cô nương nói vậy là ý gì?" Mi mắt Lâm Hiên khẽ nheo lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.