Dịch: Anh Tuấn 2301
Biên: Anh Tuấn 2301
Nguồn:
Bachngocsach.com
"Đạo hữu cản đường Vân mỗ là có dụng ý
gì?"
Tu sĩ tóc dài nhìn chằm chằm vào thân ảnh được bao phủ trong ánh
sáng xanh, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, nhưng khi thần thức đảo qua thì mới
giật mình phát hiện đối phương là Tu Tiên giả Nguyên Anh kỳ, điều này khiến vẻ
mặt của hắn nhanh chóng trở nên cung kính.
Bất quá, tuy trong lòng nghi
hoặc nhưng hắn cũng không quá lo lắng, đây là nơi trọng yếu của Phiêu Miểu Tiên
đảo, dựa theo quy củ của Tiên Cung thì nơi này nghiêm cấm tu sĩ tùy ý đấu pháp.
Cho dù tu vi đối phương hơn mình một bậc nhưng cũng không thể hành động ngang
ngược được, ném chuột sợ vỡ bình, xem hắn có thể làm gì mình?
Đương
nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng chẳng
muốn trở mặt với tu sĩ đẳng cấp cao hơn. Cho nên, sau khi phát hiện thực lực Lâm
Hiên vượt xa mình thì nét mặt rõ ràng dịu đi rất nhiều.
"Đạo hữu không
cần kinh nghi, Lâm mỗ không hề có ác ý với ngươi, chỉ muốn cùng đạo hữu làm một
cái giao dịch mà thôi." Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
"Giao dịch?"
Hắn
cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chính mình chỉ là một tán tu, thần thông bảo vật lại
chẳng có gì xuất chúng thì lấy đâu ra thứ có thể khiến một vị tiền bối Nguyên
Anh kỳ để mắt tới cơ chứ? Chẳng qua trong ngữ khí của đối phương cũng không có
ác ý, cho nên trong lòng hắn cũng buông lỏng một chút, nhưng vẫn cảnh giác hỏi:
"Không biết tiền bối muốn giao dịch cái gì, tại hạ đúng là không có đồ
gì tốt."
"Không có đồ tốt, hắc hắc, điều này thì chưa chắc." từ quầng
sáng màu xanh truyền đến một tiếng cười lạnh: "Người ngay không nói dối, Lâm mỗ
cảm thấy hứng thú với việc Phiêu Miểu Tiên cung tìm kiếm phàm nhân, ngươi làm
sao biết được điều này, nếu đem mọi việc kể ra rõ ràng thì các hạ sẽ không thiếu
chỗ tốt."
"Cái này..."
Tu sĩ tóc dài kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ
khó xử, do cơ duyên xảo hợp nên hắn mới biết về phần thưởng này sớm hơn đa phần
những tu sĩ khác. Chính vì vậy mà khả năng tìm thấy phàm nhân phù hợp với điều
kiện cũng lớn hơn kẻ khác rất nhiều. Cái này cũng giống như tin tức dị bảo xuất
thế vậy, làm gì có kẻ nào ngu ngốc đến nỗi muốn chia sẻ cho kẻ khác cơ
chứ?
Sơ suất quá! Nhất định là đối phương đã nghe lén cuộc đối thoại giữa
mình và Phương huynh ở trà lâu. Nhưng sự tình đã đến nước này thì hối hận cũng
chẳng có tác dụng gì, làm sao có thể lừa gạt đối phương được?
Trong lúc
đầu óc hắn đang còn mê mang thì tay áo Lâm Hiên phất lên, một vật bay vút
tới.
Tu sĩ tóc dài cực kỳ hoảng sợ, vội vàng tế ra một kiện pháp bảo
phòng ngự. Nhưng hắn đã phản ứng thái quá rồi, đồ vật mà Lâm Hiên ném tới chỉ là
một cái bình ngọc mà thôi, khi nhìn rõ ràng vật ấy, trên mặt hắn thoáng hiện lên
vẻ xấu hổ.
"Tiền bối, cái này..."
"Bảo vật trong bình thừa sức đổi
được tin tức kia, chỉ cần đem mọi chuyện kể ra rõ ràng thì cái này sẽ thuộc về
ngươi." Lâm Hiên nhàn nhạt nói.
"Ah?"
Tu sĩ tóc dài cẩn thận thả
thần thức ra, khi xác định không có gì bất ổn thì mới duỗi tay nắm lấy chiếc
bình rồi mở nắp. Mùi thuốc khiến người ta ngây ngất từ bên trong bốc ra, sau đó
hắn vỗ vào đáy bình, đổ ra một viên đan dược sáng bóng như ngọc.
"Đan
dược này gọi là Thiên Hương Linh Tê đan, có tác dụng rất lớn cho việc ngưng tụ
Nguyên Anh, chắc hẳn ngươi đã nghe nói qua, dùng nó để đổi lấy tin tức của đạo
hữu hẳn là không có vấn đề gì chứ?"
"Cái gì, Thiên Hương Linh Tê
đan?"
Tu sĩ tóc dài quá kinh hãi, danh tiếng của nó sao hắn lại chưa nghe
qua cơ chứ? Đây chính là thánh vật dùng để ngưng kết Nguyên Anh, chỉ cần tu sĩ
phục dụng một viên thì có thể khiến tỷ lệ tiến vào Nguyên Anh kỳ tăng lên ba
thành.
Ba thành, tỷ lệ này đúng là quá mức nghịch thiên, Thiên Hương Linh
Tê đan đối với tu sĩ cấp cao tuy không có tác dụng gì. Nhưng đừng nói là Nguyên
Anh, cho dù Ly Hợp hay thậm chí là lão quái vật Động Huyền kỳ, trừ khi là kẻ độc
lai độc vãng thì đều đổ xô vào tranh đoạt, ai chẳng muốn chuẩn bị cho hậu nhân
một viên cơ chứ?
Tuy giải thưởng của Phiêu Miểu Tiên cung không phải tầm
thường, nhưng dựa vào tình cảnh của hắn thì Thiên Hương Linh Tê đan này có giá
trị lớn hơn rất nhiều.
"Tiền bối thật sự cho ta vật này?"
Trên mặt
tu sĩ tóc dài tràn ngập vẻ mừng như điên, lại có vẻ như không dám tin, thật sự
có miếng bánh từ trên trời rơi xuống như vậy sao?
"Đúng vậy, từ trước đến
nay Lâm mỗ chưa từng nuốt lời, nếu ngươi nguyện ý cho ta biết mọi chuyện thì
khỏa Thiên Hương Linh Tê đan này sẽ thuộc về đạo hữu. Còn nếu ngươi không muốn
giao dịch thì Lâm mỗ cũng không ép buộc."
Lâm Hiên tuy nói như vậy, nhưng
điều kiện đưa ra lại quá hấp dẫn, không phải một tên tu sĩ Ngưng Đan kỳ có thể
cự tuyệt.
Quả nhiên, đối phương không hề nghĩ ngợi chút nào, lập tức vỗ
tay vào Túi Trữ Vật bên hông, lấy ra một chiếc ngọc giản rồi mỉm cười đưa cho
Lâm Hiên: "Tiền bối đã có thành ý như vậy, Vân mỗ sao lại không biết phân biệt
được tốt xấu cơ chứ? Không dối gạt tiền bối, Vân mỗ tuy là tán tu nhưng cũng có
vài tên hảo hữu là người của Phiêu Miểu Tiên cung. Tin tức về giải thưởng chính
là bọn hắn tiết lộ cho ta biết, sau hai tháng nữa, Phiêu Miểu Tiên cung mới
chính thức công bố ra ngoài, mời tiền bối xem qua nội dung của giải thưởng
này."
"Ah?"
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ thỏa mãn, tiếp nhận lấy
ngọc giản rồi đem thần thức chìm vào. Mà tu sĩ tóc dài đã đem Thiên Hương Linh
Tê đan thu vào túi trữ vật, hiện giờ hắn lo lắng nhất chính là đối phương đổi ý,
ngang ngược nuốt lời. Thế nhưng hắn đã quyết tâm, cho dù thế nào cũng không giao
ra đan dược, chỗ này là nơi trọng yếu của Phiêu Miểu Tiên đảo, chắc hẳn đối
phương sẽ không dám phá hoại quy củ mà ra tay với mình.
Cũng may, mọi lo
lắng của hắn đều dư thừa, sau khoảng một nửa thời gian uống cạn chén trà, Lâm
Hiên ngẩng đầu lên, trên mặt không hiện ra vui buồn, nhàn nhạt phân phó: "Đúng
là bên trong ngọc giản này chứa nội dung Lâm mỗ muốn, giao dịch đã hoàn thành,
ngươi có thể tự ý rời đi."
"Đa tạ tiền bối."
Tu sĩ tóc dài vô cùng
vui sướng, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng, vừa phi hành vừa nắm chặt bảo vật
trong tay. Cho đến khi bay được hơn trăm dặm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, đối
phương không có đuổi theo, xem ra đúng là thành tâm muốn giao dịch. Quả là miếng
bánh từ trên trời rơi xuống, chỉ là một tin tức mà đổi lấy được bảo vật trân quý
như vậy. Hắn ngắm nhìn viên đan dược trong tay một lúc rồi sau đó biến thành một
đạo cầu vồng, hướng về phía trước tiếp tục phi hành. Đã đạt được bảo vật như thế
này, hắn không còn chút hứng thú nào với giải thưởng kia nữa, nhanh chóng quay
trở về động phủ sắp xếp mọi việc rồi chuẩn bị ngưng kết Nguyên Anh.
Lại
nói bên kia.
Chỉ là một khỏa đan dược dùng để ngưng kết Nguyên Anh đối
với Lâm Hiên đúng là không đáng nhắc tới, cho nên hắn chẳng cần nuốt lời làm gì.
Tin tức thu được từ ngọc giản quả nhiên giống với đoạn đối thoại ở Tiên Khách
cư, chỉ là kỹ càng hơn mà thôi.
Phiêu Miểu Tiên cung đúng là đang tìm
kiếm phàm nhân hợp với những điều kiện trên, hơn nữa giải thưởng đưa ra cũng cực
kỳ phong phú. Đương nhiên, không phải Lâm Hiên hứng thú với điều này, mà dựa vào
tin tức thu được thì hắn đã có hy vọng trà trộn vào Phiêu Miểu Tiên
cung.
Tuy trước kia trong đầu Lâm Hiên cũng từng nảy sinh ý niệm này,
nhưng rất nhanh đã hoàn toàn gạt bỏ. Mặc dù hắn vô cùng tin tưởng vào thần thông
ẩn nấp của mình, nhưng tiếng tăm của Phiêu Miểu Tiên cung cũng không phải là hư
danh. Một khi bị phát hiện thì chính hắn cũng không nắm chắc mười phần có thể
trốn thoát.
Nhưng hiện tại thì mọi chuyện đã khác, chính mình có thể giả
trang thành một phàm nhân, đường đường chính chính tiến vào Phiêu Miểu Tiên
cung.