Bách Luyện Thành Tiên

Chương 449: Q.5 - Chương 449: Tiến giai Ly hợp




Lâm Hiên rốt cuộc ngồi không yên, nén đau hóa thành một đạo kinh hồng bay ra động phủ. Tới bên ngoài thoáng cái ngây người, sau đó vẻ mặt hắn trở nên đại hỉ.

Chỉ thấy khắp một vùng không gian, nơi nơi là vô vàn quang điểm đủ mọi màu sắc lớn nhỏ không đều, trôi nổi từ từ giữa không trung.

Không cần phải nói, đây chính là thiên địa linh khí đang hội tụ. Dị tượng này xem ra không giống trên điển tịch.

Ly Hợp Kỳ tu sĩ có thể điều động thiên địa nguyên khí, có thể thấy điều này rất rõ ràng tại thời điểm tiến giai. Ngũ Hành tương sinh tương khắc, thời điểm tiến giai tự nhiên có một loại nguyên khí sẽ tương đồng công pháp bị thu hút về.

Các tu tiên giả khác như Mộng Như Yên, thậm chí là Thiên Vân Thập Nhị Châu đệ nhất cao thủ Vọng Đình Lâu chỉ có thể thao túng một loại nguyên khí.

Còn Nguyệt Nhi sau khi Kết Anh thì tu luyện Tu La Chân Giải, chính là sở tu của Tu La Vương. Công pháp này tu luyện đến thâm sâu đậm, giơ tay nhấc chân cũng có thể diệt sát cao thủ Linh Giới. Công pháp này tu tập cả ngũ hành nguyên khí.

Lúc này quanh thân Nguyệt Nhi được bao bọc bởi vô vàn quang đoàn ngũ sắc linh khí khác nhau.

Màu xanh chính là Mộc, màu hồng của đại biểu cho Hỏa, màu vàng của Thổ, màu trắng thuộc Kim, màu đen của Thủy.

Thân ở không gian độc lập nên Nguyệt Nhi an vị ở ngoài động phủ trùng kích Ly Hợp, thời khắc này các quang điểm đang tiến nhập vào cơ thể nàng.

Oành!

Thiên địa nguyên khí cuồn cuộn kịch liệt khiến Lâm Hiên bị chấn lui vài bước, vừa rồi thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma nên hiện hắn còn rất yếu.

Thân thể mềm mại của Nguyệt Nhi được một đạo lốc xoáy bao vây, nhưng ở trong đó vẻ mặt tiểu nha đầu rất tường hòa, không có biểu hiện gì bất lợi.

Lâm Hiên thở phào, nhìn bộ dáng nàng đang thuận lợi tiến giai.

Ông ông..

Đột nhiên đủ loại thanh âm quỷ khóc phảng phất vào tai, sau đó các quang điểm linh khí như bong bóng bạo nổ ra.

Lâm Hiên thất sắc, tưởng rằng Nguyệt Nhi đã thất bại nhưng rất nhanh hắn phát hiện sắc trời ảm đạm xuống. Vô số luồng âm phong như mực nổi lên, tất cả thiên địa nguyên khí chung quanh đang chuyển hóa thành âm linh khí.

Sau lưng của Nguyệt Nhi xuất hiện quỷ ảnh trùng trùng, rất nhiều lệ quỷ tướng mạo hung ác đang phủ phục sau nàng. Những tên gia hỏa kiệt ngạo bất tuân kia giờ khắc này lại như đang quỳ trước chủ nhân.

Âm ti chi chủ!

Sau đó không khí lăn tăn như gợn sóng, cảnh vật chung quanh biến ảo thành một bình nguyên mênh mông hoang vu cùng dãy núi tuyết, có vài phần tương tự trong bức bích hoạ kia.

Đây là Âm ti giới sao?

Rất nhanh trường cảnh lại biến thành quỳnh lâu ngọc vũ đình đài lầu các, thanh sơn lục thủy, tiên cầm dị thú, tuy âm khí nồng đậm nhưng không kém phần mỹ lệ so với Tiên giới.

Ánh mắt Lâm Hiên không ngừng lóe lên tinh quang, ở một bên lẳng lặng nhìn..

Cảnh vật trước mắt có phần tương tự hành cung của Tu La Vương trong Vô Định Hà. Thế nhưng bất luận quy mô hay sự tráng lệ lớn hơn rất nhiều.

Nếu hắn đoán không sai, đây chính là cung điện của Tu La Vương tại Âm ti giới.

Ở phía xa tựa hồ có tiên nhạc phiêu diêu truyền vào tai, hai thiếu nữ trẻ tuổi nhẹ nhàng bay múa quanh Nguyệt Nhi, tuy không phải phải nhân tộc như đều vô cùng xinh đẹp.

Vô vàn cánh hoa đủ mọi màu sắc, như mưa không ngừng vờn theo gió từ trên bầu trời rắc xuống.

Dị tượng như vậy khiến Lâm Hiên vô cùng kinh ngạc, thân phận Nguyệt Nhi đặc biệt nên khi tiến giai Ly Hợp cũng rất khác người.

Tuyệt cảnh mỹ lệ diễn ra trong thời gian chừng bữa cơm sau đó không dấu hiệu biến mất, trước mắt chỉ còn lại một núi một hồ.

Cuồng phong thổi qua, những quang đoàn linh lực bắt đầu tụ hợp thành các khối cầu to như nắm tay.

Quanh thân Nguyệt Nhi cũng phát sinh biến hóa. Chỉ thấy linh quang lóe lên, trước người xuất hiện một xoáy nước sâu không thấy đáy như tương liên cùng thân thể tiểu nha đầu.

"Đây là cái gì?"

Lâm Hiên cũng coi như kiến thức uyên bác nhưng giờ khắc này trợn mắt há mồm, liền trông thấy những kia quang đoàn được hút vào dòng nước xoáy.

Quá trình này diễn ra đúng nửa canh giờ. Sau đó dòng nước xoáy run lên rồi dung nhập vào thân thể Nguyệt Nhi, các quang đoàn còn lại cũng như bọt khí tiêu tan đi.

Lâm Hiên đưa mắt nhìn qua mỹ nhân như ngọc vô cùng quen thuộc kia. Nhưng so với trước, dường như Nguyệt Nhi có vài phần khác biệt.

Ngũ quan dung mạo rõ ràng không thay đổi nhưng hòa hợp càng thêm đẹp mắt. Nhất thời Lâm Hiên không rõ là đang bị ảo giác gì.

"Thiếu gia."

Lâm Hiên đang nghi hoặc thì bên tai truyền đến tiếng gọi nhu hòa, Nguyệt Nhi đã mở đôi mắt ngọc, đứng dậy nhẹ bước tới bên hắn.

Chỉ thấy linh áp từ thân nàng phảng phất như có như không, cường đại mà không lộ, vừa mới tiến giai nhưng đáng sợ tựa hồ vượt qua cả Như Yên tiên tử.

Tiểu nha đầu hiện tại đã bước vào cảnh giới Ly Hợp.

Trong lòng Lâm Hiên vui mừng lẫn một chút cảm khái. Lần đầu bị tiểu nha đầu vượt qua, thật có chút mất thể diện.

"Thiếu gia sao vậy?"

Nguyệt Nhi tiến giai Ly Hợp, trong lòng đang tràn đầy vui mừng nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản, nàng sợ Lâm Hiên sẽ phiền muộn.

"Ha ha, không sao, thất bại một lần sẽ làm lại." Tuy có buồn bã nhưng ba trăm năm tiên lộ nhấp nhô đã khiến tâm thức Lâm Hiên cứng cỏi vô cùng. Té ngã thì đứng lên, hắn tin tưởng nhất định mình sẽ tiến giai Ly Hợp.

Nghĩ vậy Lâm Hiên trở nên vui mừng. Tiểu nha đầu tiến giai thành công đúng là hỉ sự, hắn mở rộng vòng tay nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.

Người hữu tình sẽ thành quyến thuộc. Hai thân thể áp vào nhau để cảm giác trong lòng bình an.

Qua chừng một tuần trà Lâm Hiên mở miệng, từ Nguyệt Nhi muốn thu được một chút kinh nghiệm.

"Bách Thảo Đan, cảm giác đúng vậy a, rất ấm áp thoải mái." Nguyệt Nhi le lưỡi trả lời, dung hợp nhiều thiên địa linh vật, tư vị Bách Thảo Đan quả thật rất thuần khiết.

"Về sau nàng có cảm giác khổ sở hoặc là gặp phải tâm ma chăng?"

"Khổ sở, tâm ma, không có. Chẳng lẽ thiếu gia đã gặp?"

Lâm Hiên nhẹ nhàng gật đầu rồi nhíu mày, tình cảnh Nguyệt Nhi sao hoàn toàn khác hắn?

Lại trao đổi một số tâm đắc khi tiến giai Ly Hợp. Bất tri bất giác qua hơn mười canh giờ, hai người liền về động phủ.

Nguyệt Nhi bắt đầu điều tức củng cố cảnh giới. Còn Lâm Hiên thì ngẫm lại, tuy thất bại nhưng thu được không ít kinh nghiệm.

Ba ngày sau, hắn tới phòng luyện công.

Duỗi tay vỗ bên hông, một cái hộp ngọc bay vút ra. Lâm Hiên bấm tay bắn ra một chỉ đem nắp hộp mở. Trên lớp gấm thượng hạng là một viên đan hoàn to cỡ mắt rồng, tỏa ra hương thơm thấm đậm lòng người.

Đây không phải là Bách Thảo Đan mà là Mị Hoặc Thiên Huyền đan. Đan dược này chuyên dùng đột phá chướng ngại tâm ma, tuy dùng cho yêu tộc nhưng cũng có hiệu quả đối với tu yêu giả.

Lâm Hiên quyết định đem nó tinh chế thành trung phẩm, như vậy cơ hội vượt qua tâm ma càng lớn.

***

Ba năm sau tại một hải vực nơi Vân Châu hải ngoại, hơn mười đạo kinh hồng xé gió vạch phá trời xanh bay đi. Nhóm này đa số là Trúc Cơ kỳ tu sĩ và ba cao thủ, một nam hai nữ Ngưng Đan Kỳ.

Nam tử niên kỷ chừng hơn bốn mươi khí chất ổn trọng thành thục, đã tới cảnh giới hậu kỳ. Bên cạnh là một hồng y thiếu phụ Ngưng Đan sơ kỳ, niên kỷ chừng hai bảy hai tám. Thần thái hai người vô cùng thân mật, chín phần là một đôi phu thê.

"Ca ca, tẩu tẩu. Tuyết Duyên Thú thật ở quanh đây sao. Chúng ta đã tìm kiếm hơn nửa tuần trăng mà nào thấy bóng dáng nó. Hay là tình báo sai sao?" Vừa lên tiếng là một thiếu nữ dung mạo thanh tú, bộ cung trang tuyết trắng càng nổi bật da thịt trắng bóc như trứng gà của nàng.

"Muội muội không cần phải gấp. Tin tình báo này là vi huynh mất một ngàn tinh thạch mới có được. Hành tung của yêu thú này vốn quỷ bí. Chúng ta tạm thời chưa thấy cũng bình thường. Nhưng khẳng định nó ở tại này hải vực này" Trung niên nam tử nọ thở dài, ngoài miệng trấn an nhưng trong lòng cũng có chút nghi hoặc. Tuy thế đã hợp tác cùng Cổ Bàn Tử nhiều lần. Hắn không có khả năng bán ra tin tức giả.

Chẳng lẽ Tuyết Duyên Thú đã di dời đi?

Không thể, thời gian này đang là thời kỳ yêu thú sinh sôi nẩy nở, nó sẽ không rời sào huyệt.

Nam tử đem toàn bộ thần thức thả ra tinh tế lục soát lần nữa. Hồng y mỹ phụ thấy sắc mặt trượng phu thì bộ dáng cũng có chút khó coi. Là phu thê nhiều năm sao lại không đoán được tâm ý của hắn.

Lại nói tiếp lần này bất đắc dĩ, ái tử duy nhất của bọn họ tu luyện tẩu hỏa nhập ma, hiện đang bán thân bất toại nên tính mạng nguy hiểm sớm chiều. Muốn cứu nó chỉ có yêu đan của Tuyết Duyên Thú mà thôi.

Là thượng phẩm yêu thú cấp ba, thực lực của nó còn hơn hẳn tu tiên giả Ngưng Đan Hậu Kỳ một bậc. Tuy thế phu thê liên thủ cùng đám tên đệ tử đắc ý, muốn đả bại yêu thú này thì không thành vấn đề nhưng muốn diệt sát lấy yêu đan chỉ e không dễ. Muốn mười phần chắc chắn phải nhờ muội muội tương trợ.

Nhưng muội muội là nội cung đệ tử, được sư thúc coi trọng, không thể ở bên ngoài lâu trễ nãi tu luyện. Đã tìm lâu như vậy mà chưa có tung tích của Tuyết Duyên Thú.

Chẳng lẽ đối phương đưa tình báo giả lừa gạt?

Nghĩ đến đây Hồng y thiếu phụ vừa sợ vừa giận. Nếu vậy nàng thề đem hắn đi trừu hồn luyện phách.

Còn đang nghĩ ngợi thì một hồi thú rống truyền vào tai, sau đó nơi giao nhau giữa chân trời và mặt biển phương xa xuất hiện vài đạo thủy tuyến mỹ lệ. Chỉ trong chớp mắt trở nên rõ ràng.

"Không ổn! Là đám gia hỏa Bạch Sa Bang. "

Sắc mặt trung niên nam tử cuồng biến mà cung trang thiếu nữ cũng tái mặt. Lúc này muốn chạy đã không kịp, rất nhanh các đạo thủy tuyến tách ra thành vòng tròn đem bọn họ vây lại.

Cũng là một nhóm tu tiên giả có số lượng tương đương nhưng pháp lực minh cao hơn một bậc. Hơn nữa mỗi người còn cưỡi trên một con hải thú hình dáng hung ác.

Đám hải thú dài tới bảy tám trượng, nhìn thì như cá kình nhưng hàm răng sắc nhọn hơn nhiều. Hai tròng mắt đỏ như máu, đáng sợ hơn chính là trên trán có một chiếc sừng dài hơn tấc có lôi điện quấn quanh.

Lam Điện Sa này chính là cực phẩm yêu thú cấp hai. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh phong cũng không phải đối thủ của nó. Huống chi lưng trên của chúng còn cả đám tu tiên giả thần sắc hung dữ bất thiện.

Dẫn đầu là một gã trung niên khoảng tam tuần vận cẩm bào ngọc đai như thế gia công tử. Có diều diện mạo hắn cực xấu hơn nữa chỉ còn một con mắt.

Dung mạo như quỷ dạ xoa lại đi với trang phục hoa lệ khiến người buồn nôn nhưng đừng xem thường tu vị của hắn. Là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ đại viên mãn, hơn hẳn trung niên nam tử kia một bậc.

"Lạc đạo hữu, ngươi tới ngăn cản chúng ta là muốn gì? Chẳng lẽ muốn đối địch cùng Thiên Nhai Hải Các chúng ta sao?" Trung niên nam tử nhướng mày, không chút khách khí mở miệng.

"Ha ha, Độc Cô huynh không cần tức giận. Nhưng đừng động một tí là mang Thiên Nhai Hải Các ra dọa người. Bất quá ngươi chỉ thành thân với một ngoại sự đệ tử rồi thành lập tu tiên gia tộc. Sao được tính là đệ tử Thiên Nhai Hải Các chứ?" Nam tử xấu xí cười ha ha, đầy vẻ mỉa mai nói.

"Ngươi..." Độc Cô Mưu giận dữ nhưng không tiện phát tác: "Họ Lạc, ngươi không cần khoe khoang miệng lưỡi. Tóm lại ngươi muốn làm gì? "

"Ha ha, Độc Cô huynh cần gì cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Một mảnh thâm tình của ta với lệnh muội chẳng lẽ các ngươi không rõ. Tại hạ muốn lập nàng làm thiếu phu nhân của Bạch Sa Bang mà thôi."

"Hừ, các hạ đã có hảo ý sao không đi Doanh Châu đảo cầu thân sư tôn của tiểu muội, ngươi tới đây là muốn cướp người sao?" Trong mắt Độc Cô Mưu lóe lên tia tức giận, lạnh lùng mở miệng.

Tên thiếu chủ Bạch Sa Bang này tham hoa háo sắc, có mới nới cũ lại độc ác vô cùng. Ỷ vào thế lực trong môn lấn nam giành nữ. Nghe nói chỉ là tiểu thiếp đã có hơn mười ả.

Đem tiểu muội gả cho hắn chẳng phải là đóa hòa nhài cắm bãi phân trâu hay sao?

"Đi Doanh Châu đảo cầu thân? Hừ, Lạc mỗ còn chưa ngây ngốc đến đó nạp mạng"

"Thế giờ ngươi muốn thế nào?" Vẻ mặt Độc Cô Mưu trở nên ngưng trọng.

"Rất đơn giản, dùng lễ không được thì tại hạ chỉ có đường động thủ. Các vị thức thời thì ngoan ngoãn nghe lời ta. Sau này đều là thân thích, không nên để tổn thương hòa khí. Hắc hắc" Nam tử họ Lạc lấy tay sờ cằm, mở miệng cười rộ lên.

"Ngươi thật to gan. Làm như vậy không sợ Thiên Nhai Hải Các tiêu diệt toàn bộ Bạch Sa Bang các ngươi sao?" Cung trang thiếu nữ ngẩn ngơ, có vẻ kinh ngạc nói.

"Sợ? Đương nhiên là sợ chứ. Bổn bang tại Vân Châu hải ngoại tuy là danh môn đại phái nhưng nào so được với Thiên Nhai Hải Các. Có điều ta đã khiến Cổ Bàn Tử bán tình báo đem dẫn các ngươi tới đây."

"Cái gì? Là ngươi sai sử Cổ Bàn Tử?" Độc Cô Mưu vừa sợ vừa giận, lúc này mới rõ đã rơi vào bẫy rập của đối phương.

"Thế nào? Các vị còn muốn phản kháng sao? Ta không thể trêu tới Thiên Nhai Hải Các nên đành phải đồ sát các vị tại đây diệt khẩu vậy" Thiếu chủ Bạch Sa Bang càng đắc ý nhìn sang cung trang thiếu nữ:

"Độc Cô tiên tử, nàng hãy đi theo ta. Chẳng lẽ nàng muốn thấy ca ca cùng tẩu tẩu phơi thây tại chỗ này sao?"

"Ta..." Độc Cô Mộng ngẩn ngơ rồi sắc mặt trở nên do dự, huynh muội bọn họ tình thâm. Nàng đương nhiên không nỡ nhưng sao có thể ủy thân cho một tên bại hoại như vậy. Đang khó xử thì thanh âm cương quyết của Độc Cô Mưu đã truyền vào bên tai:

"Tiểu muội chớ nghe hắn lung lạc. Muội có đồng ý thì hắn cũng không buông tha chúng ta. Chỉ còn cách liều mạng cùng đám gia hỏa này"

"Hừ, Độc Cô huynh cũng là người hiểu chuyện. Thế nhưng ngươi cho là chạy khỏi đây được sao?" Nam tử họ Lạc cười rộ, trên mặt lóe lên vẻ dữ tợn quát to:

"Động thủ, ngoại trừ Độc Cô Mộng, còn lại giết sạch"

"Vâng, thiếu chủ. "

Bạch Sa Bang vốn lấy việc giết người cướp của làm niềm vui. Tuy là tu tiên giả nhưng không khác một đám hung đồ. Nghe họ Lạc phân phó thì bang chúng không chút do dự đem Linh Khí pháp bảo xuất ra.

Nam tử họ Lạc thì chắp hai tay sau lưng không động thủ, một bộ dương dương tự đắc.

Đấu với Độc Cô Mưu là một lão giả tóc đỏ Ngưng Đan hậu kỳ. Lão này khu sử một cây Nga My Thích, toàn thân âm khí mạnh mẽ. Không ngờ là một quỷ tu.

Độc Cô Mưu không thể không cẩn thận ứng phó, mà ái thê của hắn đang bị một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ khác quấn lấy. Đám nhân thủ Bạch Sa Bang còn lại đều tự tìm đối thủ, thực lực bọn hắn vốn mạnh hơn đối phương.

Hơn nữa còn Lam Điện Sa tương trợ. Loại yêu thú này thiên sinh hung mãnh. Điện quang bắn ra từ những chiếc sừng uy lực rất mạnh. Hai gã tu sĩ đang bên đám Độc Cô Mưu bị trúng phải, giữa tiếng kêu gào thê thảm vòng bảo hộ bị công phá. Trực tiếp hóa thành tro bụi.

Trên mặt gã họ Lạc tràn đầy đắc ý bay qua cung trang thiếu nữ. Nàng chỉ là tu sĩ Ngưng Đan Sơ kỳ nên hắn không xem vào đâu.

Độc Cô Mộng liều mạng cắn răng phất ngọc thủ một cái. Một thanh kiếm tiên lập lòe thanh quang bay vút ra. Tay còn lại lấy ra một chiếc gương cổ, nhìn qua có chỗ bất phàm. Thanh Trúc Kiếm cùng Bát Cực Kính này đều là sư tôn ban cho nàng.

Pháp lực rót vào, lập tức kiếm tiên bay múa biến hóa ra hàng trăm kiếm ảnh hư hư thực thực, muốn nhận ra cũng không dễ.

"Đi "

Độc Cô Mộng chỉ về phía trước, những kiếm ảnh cùng chân thể kiếm tiên hợp lại, hung hăng chém tới đối phương.

Nam tử họ Lạc ngẩn ngơ, sắc mặt có chút ngưng trọng, vỗ vào bên hông đem một kiện pháp bảo tế lên. Thì ra là một tấm thuẫn bài hình vẩy cá. Nó quay tít một vòng, lập tức biến thành một quang thuẫn màu bạc ngăn cản trước mặt.

Công kích của kiếm tiên chém ở phía trên. Ảo ảnh không có có hiệu quả tan biến khiến chân thể kiếm tiên hiện ra. Trên mặt họ Lạc lóe lên tia dữ tợn, mở to miệng phun ra một bảo vật đen nhánh như cái móc câu đánh tới.

Tiếng oanh minh truyền vào tai, hai bảo vật quấn lấy nhau giữa không trung.

Độc Cô Mộng kinh hãi, đang muốn đem Bát Cực Kính ra sử dụng thì trên mặt họ Lạc lóe lên tia chế nhạo, xuất ra một sợi hắc tuyến rồi đánh lên một đạo pháp quyết. Hắc tuyến lập tức biến thành một con Đại Xà vô cùng linh động khiến Độc Cô Mộng trở nên lúng túng.

"Muội muội." Độc Cô Mưu thấy thế kinh hãi nhưng Hồng phát lão giả vẫn điên cuồng tấn công…

Đột nhiên một loạt thanh âm đùng đùng như sấm đánh bên tai đám người. Chỉ thấy sắc trời trở nên ảm đạm. Mặt biển đang bình lặng nháy mắt bốc cao từng cơn sóng dữ tới hàng trăm trượng, bọt nước trắng xóa như mưa quất rát mặt, khí thế có thể nói là liền trời tiếp đất.

"Xảy … Xảy ra là chuyện gì?" Dị biến nổi lên khiến đám tu sĩ sợ ngây người, sững sờ cùng dừng tay. Thiên địa nguyên khí chung quanh bắt đầu chấn động. Đám tu sĩ vô cùng sợ hãi đều đem đủ loại vòng bảo hộ xuất ra. Nhưng mà giờ khắc này bọn họ chỉ như thuyền lá trong biển rộng, có thể lật bất cứ lúc nào.

Sắc mặt của gã thiếu chủ Bạch Sa Bang cũng trắng như tờ giấy.

Sau một tuần trà cách bọn họ hơn nghìn trượng, trên không tuôn ra vô số đám mây ngũ sắc, nương theo đó là một cỗ linh áp phóng lên trời!

Uy áp mạnh xa sự tưởng tượng của đám người. Đến cả những con sóng cao hàng trăm trượng trong khoảnh khắc đều bị đè áp xuống.

"Đại ca. Đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là dị bảo xuất thế?"

Lúc này hai đám tu sĩ đã tụ lại, liên thủ đem đủ loại vòng bảo hộ ra sử dụng. Nếu không uy áp đã khiến bọn họ bạo thể mà chết.

"Ta cũng vậy không rõ" Trên mặt Độc Cô Mưu tràn đầy vẻ ngưng trọng. Dị tượng này vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Đặc biệt linh áp bá đạo này, trong ký ức chỉ có hơn trăm năm trước. Khi bổn môn đại chiến cùng Vạn Phật Tông và Lệ Hồn Cốc. Như Yên sư tổ xuất hiện mới có uy áp cỡ này.

Chẳng lẽ. ..Ý nghĩ này còn chưa chuyển thì mây mù lại phát sinh biến hóa. Đầu tiên là cuồn cuộn kịch liệt sau đó tản ra hai bên. Tiếp đó không gian chung quanh bị bóp méo điên cuồng. Một vết nứt đường kính hơn một trượng xuất hiện.

"Khe hở không gian!"

Độc Cô Mưu hoảng sợ tới thiếu chút nữa ngất đi. Một lần vô tình hắn từng đọc qua trên điển tịch, đã biết nó nguy hiểm tới cỡ nào. Chỉ thấy một đạo thanh sắc kinh hồng từ trong bay vút ra, ánh sáng chói chang tản đi hiện ra một thiếu niên dung mạo bình thường thân vận thanh sam.

Tròng mắt Độc Cô Mưu co rút, mơ hồ như đã gặp người này ở nơi nào nhưng nhất thời không nhớ ra.

Hắn vội đem thần thức đảo qua trên người đối phương, tức thời vẻ mặt trở nên vô cùng kinh ngạc.

Thiếu niên đứng không xa nhưng như thân hình dường như trong suốt, không có một chút linh lực.

Điều này sao có thể? Cho dù là thế tục phàm nhân cũng chân lực, ý niệm trong đầu chuyển qua thì sắc mặt Độc Cô Mưu lập tức trắng bệch.

Hắn là Ngưng Đan hậu kỳ tu tiên giả nên đã nhận ra. Cho dù là lão quái Nguyên Anh cũng không thể thu liễm pháp lực hoàn toàn thế này, chẳng lẽ đối phương là lão quái vật Ly Hợp Kỳ trong truyền thuyết?

Đột nhiên một tiếng kêu duyên dáng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn: "Lâm... Các hạ là Lâm tiền bối sao? "

Thanh âm tuy kinh ngạc nhưng rất quen thuộc, chính là do tiểu muội phát ra. Độc Cô Mưu ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt một lần nữa đảo qua tu sĩ thần bí.

Không sai, hơn trăm năm trước hắn đã từng gặp qua người này.

Nhớ rõ khi đó Thiên Nhai Hải Các cùng Vạn Phật Tông sắp bùng nổ đại chiến. Đại hội tương thân được cử hành...

Năm đó tiểu muội còn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, còn hắn may mắn Kết Đan thành công. Trên đường hai người gặp yêu thú, mắt thấy muốn táng thân nơi biển cả thì vị Lâm huynh này ra tay tương trợ.

Khi đó người này bất quá chỉ là tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ thôi, hơn trăm năm có thể kết Anh thành công đã khiến kẻ khác hâm mộ. Sao có thể tiến giai Ly Hợp? Chẳng lẽ là cảm ứng sai do công pháp đối phương quá đặc biệt?

Chỉ thấy tu sĩ thần bí chậm rãi quay sang. Hắn đúng là Lâm Hiên vừa thoát khỏi Tụ Linh không gian.

Luân hải tang điền thế sự đổi dời. Không ngờ bị nhốt tại đó gần trăm năm, ngẫm lại Lâm Hiên cảm khái không thôi.

Khi Nguyệt Nhi tiến giai Ly hợp thì có thể thoát khốn nhưng Lâm Hiên quyết định ở lại tiếp tục trùng kích bình cảnh.

Sau khi đem Mị Hoặc Thiên Huyền Đan chế thành trung phẩm đan, hắn phối hợp cùng Bách Thảo Đan đột phá lần thứ hai.

Dược lực của Bách Thảo Đan vẫn vô cùng bá đạo khiến Lâm Hiên chịu đủ thống khổ tra tấn, nhưng sớm có chuẩn bị nên nhẹ nhàng hơn trước một chút. Thêm nữa là Mị Hoặc Thiên Huyền đan thực có hiệu quả. Lần này hắn không bị tâm ma khống chế.

Vô cùng thuận lợi, linh khí truyền vào chủ Nguyên Anh như trăm nước đổ về một nguồn, Lâm Hiên thành công tiến giai Ly Hợp.

Điều này khiến hắn kinh không thôi, tuy lần này nắm chắc phân nửa thành công nhưng sư tình thuận lợi khiến Lâm Hiên cảm giác như nằm mơ. Tiến giai Ly Hợp, chính là trở thành tu sĩ đỉnh phong nơi Nhân giới.

Phi thăng đi Linh giới không còn là mộng ước xa vời, tuy vậy còn vô cùng gian nan khi độ kiếp.

Sau đó Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi lưu lại thêm ba năm để củng cố cảnh giới. Theo sau hắn thu toàn bộ linh hoa linh thảo trong dược viên rồi tự mình Phá toái Hư không. Thậm chí Nguyệt Nhi cũng không cần tương trợ.

Lâm Hiên điều động thiên địa nguyên khí, dễ dàng phá ra một khe nhỏ, mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn từng bước đi vào.

Tụ Linh không gian là do tu sĩ mở ra nên tương liên cùng Nhân giới, không thể dẫn tới không gian loạn lưu. Lâm Hiên không chút nguy hiểm thành công thoát ra.

Lúc này hắn xoay đầu, chỉ thấy giữa biển trời xanh thẳm bao la có hai nhóm tu sĩ thần tình kinh hoảng, đang thất thố nhìn hắn.

Xem trang phục tựa hồ là tu sĩ Vân Châu ngoại hải.

Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng trong lòng có chút kinh hỉ. Lúc trước hắn từ Doanh Châu đảo bị hút vào Tụ Linh không gian, hiện giờ trở lại không xa. Trận đại chiến kia đã qua trăm năm, không biết ai thắng ai bại?

Ánh mắt đảo qua đám tu sĩ thì nghe thanh âm kinh ngạc truyền vào tai. Có người nhận ra hắn khiến Lâm Hiên không khỏi ngạc nhiên. Thì ra là một cung trang thiếu nữ bảy mười tám vừa la hoảng.

"Là cô?"

Trí nhớ của Lâm Hiên tốt hơn Độc Cô Mưu rất nhiều, liếc mắt một cái đã nhận ra nàng.

Khi xưa nàng chỉ là tiểu tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, hiện giờ đã kết Đan thành công. Xem trang phục thì nàng là nữ tu Thiên Nhai Hải Các, nói như vậy môn phái này vẫn còn tồn tại.

Lâm Hiên tràn đầy vui mừng, lộ ra nụ cười với nàng.

"Các hạ thực. . Thực là Lâm tiền bối sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.