Bách Luyện Thành Tiên

Chương 474: Q.5 - Chương 474: Tiểu Kiếm tiến giai




Hồng Lăng đưa tay nâng ngọc giản, đem thần thức chìm vào. Sau một lát thì ngẩng đầu, tay trái nhẹ nhàng phất lên, ngọc giản được một tầng linh quang bao phủ, chậm rãi bay qua Lâm Hiên.

Cũng không thấy Lâm Hiên có động tác gì mà ngọc giản trực tiếp bay tới trước trán. Hắn đem thần thức chìm vào. Bức tranh họa hình một con Linh thú ánh vào trong đầu khiến sắc mặt Lâm Hiên đại biến.

Kinh ngạc rúng động mờ mịt, đủ loại cảm xúc!

"Đạo hữu sao vậy?" Thấy thế Hồng Lăng không khỏi kinh ngạc bật thốt.

"Không sao. Chỉ tại Lâm mỗ suy đoán yêu thú này nhất định đặc biệt. Không ngờ lại có hình dạng vô hại thế này" Lâm Hiên khôi phục thường sắc thong dong mở miệng.

A! Hồng Lăng gật đầu không dám hỏi nhiều, nàng đã thấy vẻ rúng động của Lâm hiên nhưng họa là từ miệng mà ra. Cũng không muốn do nhất thời hiếu kỳ mà khiến đối phương tức giận.

Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng trong lòng cũng như phiên giang đảo hải.

Cũng khó trách, không thể tưởng tượng Linh thú kia lại chính là tiểu gia hỏa thu được trong động phủ của Thiên Sát ma quân. Toàn thân nó như một khối cầu đầy lông xù, hai mắt to tròn đen láy. Bộ dáng khiến người yêu thích vô cùng.

Có điều khi tại Băng Hỏa Đảo, lúc Lâm Hiên tiến vào cấm địa Ngọc Huyền tông thì đã thất lạc mất nó.

Rốt cuộc tiểu gia hỏa kia có lai lịch hay thực lực lợi hại đến cỡ nào? Lại có thể khiến cả tu sĩ Linh giới tham gia tranh đoạt?

Dù sao sự tình đã hai trăm năm. Lúc này buồn bực cũng vô ích. Lâm Hiên đem tâm tình thu liễm cùng Hồng Lăng đàm luận.

La gia đã bị trừ tận gốc trừ đoạn truyền hương hỏa. Lâm Hiên cũng không có hứng thú tìm hiểu sự tình Hồng Lăng tại sao lại trở thành đại trưởng lão La gia.

"Sau này tiên tử có tính toán gì không?" Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.

"Đạo hữu đã tiến giai Ly Hợp, tu luyện nhanh chóng khiến thiếp xấu hổ không thôi. Bất quá Hồng Lăng tử một thân tiêu dao. Ta tính đi du ngoạn các nơi. Hồng Lăng hy vọng một ngày kia có thể phi thăng đi Linh giới." Thiếu nữ mỉm cười nói.

"Ừm. Chủ ý cũng không tồi. Lâm mỗ chúc tiên tử được như nguyện ý".

Sau một lát thì Hồng Lăng uyển chuyển khẽ chào: "Tiền bối, ân đức hôm nay chỉ cần Hồng Lăng còn chưa ngã xuống, nhất định sẽ trả cho ngươi." Nói xong thì nàng hóa thành một đạo kinh hồng mỹ lệ bay đi.

Chỉ thấy Lâm Hiên thở ra một hơi rồi quay sang bên trái:"Nguyệt nhi, đã tới rồi còn trốn một bên làm gì. Tính chơi ú tim cùng ta sao?"

"Ha ha. Quả nhiên không gạt được thiếu gia." Tiếng cười khẽ truyền vào tai. Hư không bên cạnh đó lóe lên thanh quang, một vị nữ tử tuyệt mỹ hiển hiện ra.

Tiểu nha đầu vốn đang an ủi ái đồ. Khi nhận được tin, tuy biết thực lực của Lâm Hiên nhưng vẫn không yên nên tìm tới đây.

"Thiếu gia, ngươi thả Hồng Lăng đi. Vạn nhất bí mật về ngọc bài..." Tiểu nha đầu lo lắng mở miệng.

Lâm Hiên lắc đầu: "Nàng yên tâm. Ta sao lại không nghĩ qua điều này. Hồng Lăng có thể nói cho ai? Huống chi nàng làm thế khác nào tự rước họa."

"Cũng đúng" Nguyệt nhi gật đầu bất quá trên mặt vẫn còn chút lo lắng. Chỉ có người chết mới đáng tin tưởng nhất.

Cùng nhau trải qua ba trăm năm phong vũ, Lâm Hiên sao không hiểu tâm tư của Nguyệt nhi:

"Ngốc nha đầu. Nàng yên tâm. Về chuyện này ta đã an bài hậu thủ. Nếu Hồng Lăng an phận thủ thường thì thôi, nếu quả thật dám bất lợi với ta thì đừng trách Lâm mỗ lạt thủ vô tình"

Thấy thiếu gia nắm chắc như vậy Nguyệt nhi thở phào ra. Lâm Hiên lại phất tay áo một cái, một đạo hỏa quang bay vút ra.

Là Vạn Lý Phù! Nó lấp lóe một thoáng rồi biến mất chân trời phía xa.

Sau khi truyền tin cho Tâm nhi, toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang bao bọc lấy tiểu nha đầu, tan biến khỏi nơi đây.

Ở linh sơn tuyệt đỉnh cách nơi này mấy vạn dặm, linh khí chung quanh đang hỗn loạn vô cùng. Phóng tầm mắt nhìn lại thấy có cả ngàn tu sĩ đang tụ tập.

Cầm đầu quần tu là một hoàng y thiếu nữ gương mặt trứng ngỗng, có tu vị Ngưng Đan trung kỳ.

Đột nhiên đôi mi thanh tú của thiếu nữ chau lên, một đạo hỏa quang hiện ra trong tầm mắt.

Vạn lý phù của thiếu gia! Hỏa quang lượn trên không một vòng, tựa như có linh tính tự rơi vào lòng bàn tay nàng. Lưu Tâm đem thần thức chìm vào, rất nhanh vẻ mặt ẩn hiện sát cơ:

"Truyền lệnh xuống..."

La gia tổng đà đã bị công phá, các trưởng lão cùng đám đệ tử tinh nhuệ đã ngã xuống. Hiện La gia chỉ còn lại một chút cá tạp nhỏ.

Bái Hiên Các gặp phải nguy cơ thì thiếu gia một lần nữa xuất hiện hóa giải. Sau khi đám đệ tử nghe lệnh mà đi.

Lưu Tâm cầm Vạn Lý phù, ánh mắt ngước nơi phương xa, khuôn mặt thoáng ửng hồng rồi khẽ thở ra.

Đáng tiếc nỗi tương tư này vốn không có kết quả tốt!

Lúc này Lâm Hiên đã ở xa tới mấy chục vạn dặm. Vầng thái dương sắp hạ xuống triền núi, hàn phong tiết cuối thu thổi qua khiến cảnh vật nao nao. Đây là một vùng hoang nguyên ít người lui tới. Dõi mắt nhìn lại cảnh sắc là một màu xám ảm đạm vô cùng.

Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn dãy núi trải dài như không có điểm cuối, trong lòng có chút cảm khái.

Khê Dược Giản!

Năm xưa khi còn là một Linh Động kỳ tiểu tu tiên giả, hắn đã lớn gan tới đây thu thập linh thảo. Xảo hợp mà chiếm được Cửu Thiên Huyền Công cùng ngọc bài thần bí nọ tại đây.

Bảo vật nghịch thiên như vậy xuất hiện ở Khê Dược Giản, chẳng lẽ chỉ là xảo hợp?

Nguyệt nhi chính là Âm ti chi chủ chuyển thế tại U Châu. Chẳng lẽ cũng là xảo hợp?

Sự đáng ngờ không chỉ hai điểm này.

Lam Sắc Tinh Hải! Năm xưa sao lại bị hai tu sĩ cấp thấp Phiêu Vân Cốc đoạt được?

Ngẫm lại nơi U Châu man hoang rất nhiều bí mật, mà có điều nào không khiến người phải kinh hãi chứ?

***

Thiên Châu, tại một động phủ tối đen trong Ma Vực sơn mạch.

"A!"

Dường như gào rú của dã thú truyền vào tai, toàn thân Điền Tiểu Kiếm run rẩy, ngũ quan vặn vẹo thống khổ vô cùng. Lúc này quanh hắn là ma khí nồng nặc, đang không ngừng bị hút vào thân thể.

Ma khí quán thể! Hai mắt Điền Tiểu Kiếm như muốn lồi ra, tóc tai dựng đứng. Theo Phong Lương yêu cầu hắn đã đem nguyên thần phong bế lại. Nhưng mới được thực hiện được một nửa. Sự thống khổ đáng sợ đã phá vỡ phong ấn khiến tâm thần hắn như bị vạn đao lăng trì.

Bên kia, sắc mặt Phong Lương cũng trắng như tờ giấy, hiển nhiên tiêu hao rất nhiều pháp lực. Nhưng dù vậy hai tay lão ma vẫn vũ động không ngừng, chú ngữ trong miệng phát ra càng ngày càng dồn dập.

Phụt...!

Phong Lương há mồm ộc ra một ngụm máu bầm, có điều hắn vẫn không quan tâm mà liều mạng thi triển quán thể thuật.

Quá nửa ngày đột nhiên Điền Tiểu Kiếm ngẩng đầu rống to. Thanh âm dường như ác thú bị hãm dưới chín tầng địa ngục, giận dữ rống thẳng lên điện Vân Tiêu.

Tức thời thiên địa nguyên khí trở nên cuồng loạn. Khả năng như vậy chỉ có một. Điền Tiểu Kiếm đã tiến giai Ly Hợp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.