Bách Luyện Thành Tiên

Chương 424: Q.5 - Chương 424: Tĩnh Nguyệt Đảo




Lúc này tình thế Độc Cô huynh muội rất bất lợi, Độc Cô Mưu tuy tiếp nhận hơn phân nửa công kích quái ngư nhưng muốn Độc Cô Mộng thoát thân thì chỉ là người si nói mộng mà thôi.

"A!"

Âm thanh đau đớn truyền vào tai. Độc Cô Mưu nhất thời thất thủ, vai trái bị một ngọn thủy tiễn bắn trúng, tuy không phải chỗ trí mạng nhưng máu chảy có vòi.

"Đại ca!"

Thiếu nữ vừa sợ vừa giận nhưng với tu vị của nàng mà muốn ngăn cản đối phương thì chỉ là hão huyền.

Mắt thấy hai huynh muội sắp táng thân nơi bụng cá thì một tiếng thở dài truyền ra. Ở cách đó mấy trượng linh quang lập lòe, một thiếu niên dung mạo bình thường quỷ dị hiện ra giữa không trung.

Tu Tiên giới nhân tình lạnh lùng song đôi huynh muội này tình thâm ý trọng khiến Lâm Hiên không khỏi động lòng trắc ẩn.

Đang trong tuyệt cảnh, Lâm Hiên hiện thân khiến bọn họ có chút hy vọng sinh tồn.

"Xin đạo hữu viện thủ, đại ân đại đức này ngu huynh muội nhất định không quên." Nam tử trố mắt hét lớn, thần thức đảo qua thì phát hiện đối phương là tu tiên giả Ngưng Đan trung kỳ, trên mặt không khỏi lộ chút vui mừng.

Về phần yêu tộc quái ngư kia, hai mắt to chuông đồng chợt lóe hồng quang, há cái mồm to như chậu máu phụt ra một đạo thủy tiễn to như cánh tay về phía Lâm Hiên.

Công kích này đối với Độc Cô huynh muội thì uy hiếp không nhỏ, bất quá khóe miệng Lâm Hiên lại toát ra vẻ chê cười.

"Không biết sống chết!"

Lời còn chưa dứt hắn phất tay áo một cái, một thanh tiên kiếm bay vút ra, trong thanh quang lập lòe đã chẻ thủy tiễn thành hai nửa.

Thế đi của tiên kiếm không ngừng, tiếp tục hung hăng chém tới quái ngư.

Độc Cô huynh muội vui mừng quá đỗi, mắt thấy quái ngư đã bị Lâm Hiên cuốn lấy, hai người không chút do dự thi triển thần thông đánh về nó.

Ầm ầm thanh âm truyền vào tai cùng linh quang bắn ra bốn phía. Đảo mắt một nửa tuần trà trôi qua, trên mặt biển nổ bung ra một đoàn huyết vụ, quái ngư rốt cục đã bị chém đầu.

Vù...

Một đạo hào quang màu hồng phấn trong tàn thi bay ra.

Lâm Hiên nhíu mày nâng tay trái, thanh quang lóe lên, đạo hào quang dường như bị một cái lưới vô hình kéo về lòng bàn tay.

Là một viên châu to cỡ long nhãn, chính là yêu đan của song đầu quái ngư này. Lâm Hiên không hứng thú lắm nhưng cũng cho vào túi trữ vật.

Cường địch đã bị diệt, Độc Cô huynh muội thở ra một hơi rồi bay qua phía Lâm Hiên.

"Đa tạ đạo hữu tương trợ, nếu không ngu huynh muội đã táng thân bụng cá. Đại ân đại đức của người, chúng ta nhất định sẽ báo đáp"

Độc Cô Mưu ôm quyền hướng sang Lâm Hiên, trên mặt tràn đầy vẻ cung kính, còn thiếu nữ dung mạo thanh tú cũng vén áo thi lễ, đôi mắt to tròn rưng rưng sự cảm kích.

Trong biển rộng mênh mông có vô số yêu thú. Tu sĩ chỉ bất cẩn hoặc xui xẻo là sẽ táng thân, một khi bị quái vật thôn phệ thì ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có.

Huynh muội bọn họ vốn có bốn năm bạn đồng hành, chỉ tiếc trên đường gặp lốc xoáy trong sấm chớp mưa bão, những người kia dù là tu sĩ Ngưng Đan kỳ bị cuốn vào trong cũng thảm tử đương trường.

Còn lại hai người bị quái ngư bức tới chật vật thế này. May mắn gặp vị đạo hữu này, tuy sát diệt quái ngư nhưng đây chỉ là tu tiên giả Ngưng Đan trung kỳ. Hắn lại dám đơn thân vượt biển lớn, dũng khí quả khiến người bội phục.

Hay là hắn cũng gặp phong bạo hoặc yêu tộc, bị lạc mất bạn đồng hành!

Độc Cô Mưu suy nghĩ một hồi, trên mặt lộ vẻ thành khẩn ôm quyền mở miệng: "Tại hạ Độc Cô Mưu, đây là xá muội Độc Cô Mộng, hai ta đều là tán tu nơi hải ngoại Vân Châu. Hiện tại muốn đi Doanh Châu Đảo, xem ra phương hướng của đạo hữu thì cũng muốn tới đó chăng?"

"Không sai" Lâm Hiên mỉm cười, Doanh Châu Đảo chính là nơi tổng đà Thiên Nhai Hải Các cách nơi này không xa.

"Thật tốt quá, đạo hữu có bằng lòng cùng chúng ta kết thành đồng hành chăng, như thế gặp bất lợi cũng có thể giúp nhau." Vẻ mặt Độc Cô Mưu đầy chờ đợi mở miệng.

"Ừm, đạo hữu đã có ý đẹp như thế, Lâm mỗ còn có thể chối từ sao."

Khóe miệng Lâm Hiên lộ vài phần vui vẻ. Tuy biển rộng cảnh sắc đẹp đẽ nhưng một người cũng thấy cô độc. Nguyệt nhi hiện đang tu luyện trong Thiên Cơ Phủ nên đi cùng hai người này cũng không tồi, nhân tiện tìm hiểu thêm về tập tục phong thổ nơi hải ngoại.

Nghe Lâm Hiên đồng ý, hai huynh muội mừng rỡ cùng xoay người thi lễ: "Lữ trình kế tiếp còn xin đạo hữu chiếu cố cho."

"Ha ha, hiền huynh muội khách khí rồi"

Lâm Hiên khoát tay áo không chút để ý.

Chuyện cũ như mộng, trong nháy mắt hắn đã là cao thủ Nhân giới, tiếp xúc với tiểu tu sĩ thì trong lòng lại có chút hoài niệm.

Kế tiếp ba người cùng nhau bay đi, Lâm Hiên tuy có hải đồ song có huynh muội này thì đỡ phải tìm phương hướng.

Ba người cứ lẳng lặng mà bay, được khoảng nửa canh giờ Độc Cô Mưu mới lên tiếng:

"Lâm huynh hình như không phải tu sĩ hải ngoại chúng ta?"

"Không sai, Lâm mỗ đến từ Vân Châu." Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ kinh ngạc, cũng không cần phải dấu nên thản nhiên thừa nhận.

"Ha ha, Lâm huynh đến Doanh Châu Đảo cũng là mộ danh tới tham gia tương thân đại hội?" Độc Cô Mưu mỉm cười nói.

"Tương thân đại hội?" Lâm Hiên nghe xong không khỏi kinh ngạc.

"Sao, Lâm huynh tới đây không phải vì chuyện này?" Thấy bộ dáng của hắn, hai huynh muội không khỏi kinh ngạc.

"Lâm mỗ tới có chút sự tình riêng. Độc Cô huynh, rốt cuộc tương thân đại hội là thế nào?" Trên mặt Lâm Hiên bất động thanh sắc hỏi.

"Lâm huynh đến từ Vân Châu thì cũng rõ. Thiên Nhai Hải Các truyền thừa từ thượng cổ, tất cả đều là nữ tu, điều kiện nhập môn vô cùng hà khắc, không chỉ yêu cầu nữ tử có linh căn xuất chúng mà dung mạo cũng phải thanh lệ bất phàm..."

"Cái này..." Lâm Hiên quả thật không rõ điều này. Tần Nghiên hay là Mộng Như Yên không hứng thú mà nói với hắn những môn quy nhàm chán này làm gì.

"Ồ... Độc Cô huynh, tiếp tục nói đi." Lâm Hiên cười khổ mở miệng.

"A." Độc Cô Mưu gật đầu, thanh âm tiếp tục truyền ra:

"Các nữ tu Thiên Nhai Hải Các từ thần thông cho đến dung mạo đều bất phàm, nam tử hải ngoại ai ai đều muốn song tu, có ai mà không hy vọng tìm một người trong đó"

" Ừm, Độc Cô huynh chẳng lẽ cũng là vì..." Lâm Hiên gật đầu mỉm cười mở miệng.

Thấy ánh mắt của Lâm Hiên, Độc Cô Mưu không khỏi đỏ mặt đưa tay gãi đầu:

"Ha ha, đã khiến Lâm đạo hữu chê cười. Không sai, tiểu đệ chính là tán tu cùng muội muội nương tựa lẫn nhau, hôm nay cũng đã trưởng thành dĩ nhiên muốn lập gia thất, thành lập gia tộc để không phải phiêu bạt bên ngoài"

Hoàn cảnh hải ngoại còn ác liệt hơn đất liền nhiều, số lượng linh mạch không nhiều mà yêu thú dưới nước vô số kể. Các lão quái Nguyên Anh kỳ thường chiếm cứ một tòa đảo, chém giết yêu thú dưới biển nên có thể tích lũy rất nhiều tài liệu tu tiên.

Còn Độc Cô Mưu tu vị quá thấp, ba mươi năm trước may mắn ngưng tụ thành Kim Đan, song không có tinh thạch mua sắm pháp bảo, nghèo chẳng khác một tên cùng đinh.

Tiếp tục như vậy, không những hắn không có hy vọng mà muội muội cũng không thể Ngưng Đan.

Cũng may trời không tuyệt đường người, Thiên Nhai Hải Các mời dự tương thân đại hội khiến hắn có một tia hi vọng.

Nếu có thể cùng một nữ tu Ngưng Đan kỳ kết làm song tu đạo lữ, theo như quy củ sẽ được thành lập tu tiên gia tộc tại một đảo nhỏ, mà Thiên Nhai Hải Các trước nay đều cho sính lễ rất cao.

Bình tâm mà nói, phải dựa vào nương tử thì đúng là anh hùng khí đoản, nhưng tán tu không nơi nương tựa mới là đáng thương nhất.

Lâm Hiên nghe xong cũng thở ra nói: " Vậy lệnh muội thì thế nào."

"Ha ha, Luận tư chất dung mạo Mộng nhi không tồi, có thể nàng sẽ có cơ duyên gia nhập Thiên Nhai Hải Các" Độc Cô Mưu mở miệng.

"Gia nhập Thiên Nhai Hải Các sao?"

"Không sai, có câu hảo sự thường đi đôi. Thiên Nhai Hải Các cũng nhân tiện tổ chức đại điển thu nhận đệ tử. Có điều cứ sáu mươi năm cử hành một lần, lần này chẳng biết tại sao lần này lại sớm hơn ba năm." Độc Cô Mưu chậm rãi giải thích.

Trên mặt Lâm Hiên bất động thanh sắc song ý niệm không ngừng chuyển động, đáy mắt lóe ra tinh quang.

Tuệ Thông ngã xuống, Thiên Nhai Hải Các cùng Vạn Phật Tông thế như nước lửa. Thời gian gần đây đã có tin tức truyền lưu tại Vân Châu. Nói rằng Vạn Phật Tông chuẩn bị tấn công Thiên Nhai Hải Các.

Điều này dù có thật hay không, Thiên Nhai Hải Các cũng không dám sơ suất. Phòng ngừa chu đáo cẩn thận luôn là không thừa.

Như vậy tương thân đại hội lần này có ý nghĩa lớn đến cỡ nào.

Nữ tu trong môn phái đều như kim chi ngọc diệp, những tông môn gia tộc hải ngoại được tin tức nhất định sẽ phái ra tinh anh đệ tử.

Kể từ đó bọn họ sẽ vô tình kéo nhân tài đến trường huyết chiến nơi Thiên Nhai Hải Các. Thực lực Vạn Phật Tông vẫn còn rất hùng mạnh, có thể đánh tới đây bất cứ lúc nào.

Dĩ nhiên đây chỉ là suy đoán, sự thật như thế nào khi gặp Mộng Như Yên mới có thể rõ ràng.

Trong lòng Lâm Hiên thầm nghĩ, ngoài mặt vẫn cùng Độc Cô huynh muội hỏi đáp trò chuyện.

Ba người nhằm hướng đông phi độn mà đi. Mấy canh giờ sau phát hiện nơi xa cũng có độn quang. Theo thời số lượng tu sĩ càng nhiều, thậm chí đã hình thành những nhóm nhỏ.

Tu vị ba người Lâm Hiên không cao nên các tu sĩ khác cũng không chú ý, bay thêm thời gian một bữa cơm, một hòn đảo đầy cây cỏ xanh tươi hiện ra trong tầm mắt.

Lâm Hiên dụng thần thức đảo qua. Đảo này kéo dài từ đông sang tây khoảng hai trăm dặm như một mảnh trăng trong đáy nước, chỗ hẹp nhất khoảng năm mươi dặm, phía trên có núi có hồ linh mạch không tồi.

Hiện có rất nhiều tu sĩ trên đảo. Lâm Hiên sơ lược đánh giá thấy khoảng hơn mấy vạn người, bên trong còn có không ít tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Chẳng lẽ đều do song tu mà tới?

Đến giờ Lâm Hiên không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, độ hấp dẫn của song tu thật lớn, lại khiến nhiều kẻ tới đây tìm thê thiếp như vậy.

"Lâm huynh, Doanh Châu Đảo tổng đà Thiên Nhai Hải Các không cho phép ngoại nhân tới giao thiệp, hiện tại chúng ta chỉ có thể dừng ở Tĩnh Nguyệt đảo này. Chúng ta cùng vào chứ?" Độc Cô Mưu khách khí mở miệng.

Kẻ khác không được tiến vào Thiên Nhai Hải Các nhưng Lâm Hiên có lệnh phù của Mộng Như Yên, cho dù là Nguyên Anh trưởng lão Thiên Nhai Hải Các thấy vật này cũng phải cung kính mà rước hắn vào.

Lâm Hiên đang định cùng Độc Cô huynh muội chia tay thì trong đầu truyền đến thanh âm phấn khích của Nguyệt Nhi: "Thiếu gia, đã lâu muội không thấy cảnh náo nhiệt như thế, chúng ta có thể đi xem một lần được chứ?

"Ồ… "

Tiểu bảo bối Nguyệt Nhi mà hắn vô cùng sủng ái đã nói như vậy, Lâm Hiên đương nhiên thay đổi chủ ý.

"Ha ha, Độc Cô huynh nói không sai, nếu đã tới đây Lâm mỗ cũng muốn mở rộng tầm mắt, biết một chút về thịnh hội này."

Ba người dừng độn quang nhẹ nhàng hạ xuống đảo nhỏ. Ánh mắt quét qua, nơi đây đình đài lầu các rất nhiều nhưng cũng ít thành quách thô lậu bằng thổ thạch dựng nên. Đây chính là tu tiên giả phương xa dùng thạch thổ pháp thuật xây dựng chỗ ở tạm thời.

Tiếng rao bán các loài tài liệu thanh truyền vào tai. Tương thân đại hội chưa bắt đầu nên tu sĩ vô cùng nhàm chán, bọn họ lập một phường thị tạm thời giao dịch trao đổi, biết đâu thu được thứ hữu dụng.

Trên Tĩnh Nguyệt Đảo cũng có tới hàng trăm lão quái Nguyên Anh kỳ, phần lớn cùng đi tôn tử mà tới. Đo thân phận đặc biệt nên bọn họ được các đệ tử Thiên Nhai Hải Các trên đảo mời vào đình đài lầu các xa hoa, cũng không thèm xuất hiện ở phường thị đơn sơ này.

Lúc này Lâm Hiên biết Nguyệt Nhi đã nóng lòng lắm rồi, ở cửa vào phường thị hắn ôm quyền với hai huynh muội: "Hai vị Độc Cô đạo hữu, Lâm mỗ còn có việc, chúng ta sẽ gặp lại sau. "

Lâm Hiên nói vậy khiến hai huynh muội kinh ngạc nhưng song phương vốn là bình thủy tương phùng, cũng không thể níu giữ.

Lâm Hiên lại vỗ vào túi trữ vật lấy một viên châu màu hồng phấn cỡ mắt rồng. Chính là yêu đan của song đầu quái ngư.

"Gặp mặt tức là hữu duyên, vật này không mấy hữu dụng đối với Lâm mỗ. Hiền huynh muội cầm làm kỷ niệm vậy" Lâm Hiên nói xong cong ngón búng ra, yêu đan hóa thành một đạo kinh hồng bay đến trước mặt Độc Cô Mưu

"Lâm đạo hữu, cái này …. " "

Hai vị nể mặt tại hạ mà nhận đi." Lâm Hiên khoát tay áo sau đó thân hình chớp động đã hòa vào dòng người, hai huynh muội dụng thần thức thì không còn thấy tung tích, Độc Cô Mộng hoảng sợ nói.

"Đại ca …"

"Vị Lâm đạo hữu này chắc một tiền bối không thích lộ chân tài." Trên mặt Độc Cô Mưu lộ vẻ suy tư, yêu đan cấp ba trung phẩm vốn là trân quý vô cùng đối với tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, tuyệt không dễ dàng tặng đi như thế.

"Vậy chúng ta nên làm thế nào?" Ánh mắt Độc Cô Mộng có chút mê ly nói.

"Thế nào là thế nào? Vị tiền bối kia cứu ta và ngươi lại dùng lễ trọng đưa tiễn, chúng ta chỉ có thể cảm ân đức, lập bài vị trường sanh cho người mà thôi" Độc Cô Mưu chậm rãi mở miệng.

Cùng lúc đó cách nơi này mấy dặm có một đôi nam nữ đang đứng sau một gốc đại thụ. Nam tử dung mạo bình thường song nữ tử thì có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, chính là Lâm Hiên cùng nha đầu Nguyệt Nhi.

Nghe những lời kia, Lâm Hiên không khỏi gật đầu. Nếu có cơ hội hắn sẽ giúp hai huynh muội kia một lần, nhìn sang thiếu nữ hắn mỉm cười:"Tiểu nha đầu, hiện nàng đã muốn tới phường thị xem náo nhiệt chưa? "

"Thiếu gia, được mà..!"

Tiểu nha đầu cười chúm chím như hoa, sau đó vươn tay ra bám lấy cánh tay Lâm Hiên, không ngại ngùng mà dắt hắn tung tăng đi vào phường thị.

Phường thị này tạm thời xây dựng nên đơn sơ đến cực điểm, căn bản cũng không có kiến trúc kiên cố gì. Nhìn qua nhìn lại cũng là các cửa tiệm đơn sơ.

Trong lòng Lâm Hiên lại có chút hoài niệm, đã lâu hắn không có đi dạo qua phường thị đơn sơ này chỉ dành cho tu sĩ cấp thấp, dòng thời gian trôi qua thật nhanh.

Vẻ mặt Nguyệt Nhi thì lại sung sướng nhiều lắm, thích thú nhìn khắp các cửa tiệm quầy hàng. Lâm Hiên khẽ lắc đầu trên mặt hiện ra mấy phần yêu thương.

Ở trong mắt của hắn, tài liệu pháp khí nơi đây không đáng giá nhắc tới, nhìn vẻ hồn nhiên Nguyệt Nhi làm Lâm Hiên thêm quý trọng nàng hơn. Hắn đâu biết đối với Nguyệt Nhi, được ở cùng thiếu gia thì dù ở nơi xa hoa ha nơi cơ hàn, dù đông người hay chỉ còn hai người, nàng vẫn cảm thấy hạn phúc vô cùng.

Thật khó tin kiếp trước nàng lại là Tu La Vương, dẫn dắt trăm vạn yêu quỷ đánh tới Linh giới máu chảy thành sông.

Lâm Hiên lại nghĩ đến con đường chông gai phía trước của hai người, trong mắt lóe ra ánh sáng kiên định, ai muốn thương tổn nương tử đều phải bước qua xác của hắn.

Phường thị đơn sơ nhưng số lượng tu tiên giả rất nhiều. Nguyệt Nhi kéo hắn qua mấy dãy phố. Nhìn nàng đang vào một cửa tiệm gần đó. Đột nhiên chân mày Lâm Hiên khẽ động, thân hình thoáng một cái đã lướt qua một cửa tiệm khác.

"Tiền bối, người muốn mua những thứ gì?"

Một thanh âm dễ nghe truyền vào tai, chủ quầy là một thiếu nữ thanh xuân chỉ khoảng mười bảy mười tám. Linh Động Kỳ? Ánh mắt của hắn đảo qua quầy hàng, có mấy khối xương thú cùng một quyển điển tịch rách nát, còn có chính là bảy tám tấm phù triện cấp thấp.

Dĩ nhiên Lâm Hiên không để ý những thứ này. Sự chú ý của hắn tập trung trong góc quầy hàng, có một cái túi nhỏ màu vàng nhạt được buộc bằng một sợi dây nhỏ.

"Đây là gì?" Lâm Hiên chầm chậm mở miệng.

"Dạ.. Tiền bối nói cái này?" Vẻ mặt của thiếu nữ thanh xuân tràn đầy thấp thỏm, ấp úng mở miệng.

Thiếu nữ dù không rõ cảnh cảnh giới người trước mắt, nhưng từ khí thế đối phương phát ra nhất định là tu tiên giả Ngưng Đan kỳ trở lên.

Nàng không khỏi hơi khẩn trương đồng thời có chút kinh ngạc, đường đường là một tiền bối Ngưng Đan Kỳ thì coi trọng mấy món đồ cấp thấp này làm gì.

Chẳng lẽ… là có ý định không tốt sao? Nói thí dụ như nhìn trúng nhan sắc của nàng. Nghĩ tới đây sắc mặt của thiếu nữ trở nên trắng bệch.

Tại Tu Tiên giới, nữ tu cấp thấp dùng nhan sắc đổi lấy sự che chở của tu tiên giả cấp cao, làm cơ thiếp thậm chí là đỉnh lô cũng không có gì là mất thể diện.

Nhưng nữ tu tên gọi là Lý Chi Lan này lại không nghĩ như vậy. Thân thế của nàng có chút uẩn khúc, có liên hệ sâu xa vói Thiên Nhai Hải Các.

Mẫu thân của nàng từng là nội cung chấp sự, hơn nữa còn là đệ tử rất được sủng ái của tam trưởng lão Cơ Nguyệt Như.

Mộng Như Yên bình thường sẽ không quản sự tình môn phái. Cơ Nguyệt Như là nữ tu Nguyên Anh hậu kỳ, thân phận trong tông đã vào bậc nhất.

Năm đó mẫu thân của Lý Chi Lan mặc dù chỉ là Ngưng Đan sơ kỳ nhưng được liệt vào nhóm đệ tử có tiền đồ nhất. Chỉ cần cố gắng tu hành thì sau trăm năm có thể ngưng kết Nguyên Anh.

Theo môn quy thì sáu mươi năm tổ chức một lần tương thân đại hội. Trong này tuy không thiếu nữ tu Ngưng Đan nhưng thật ra không phải đám đệ tử được coi trọng.

Nhân thủ tinh anh làm sao có thể gả ra ngoài đây? Điều này trong quy củ không có nhưng các nữ tu đều thầm hiểu.

Tinh anh trọng yếu trong Thiên Nhai Hải Các cũng là xử nữ giữ thân như ngọc. Có điều năm đó mẫu thân nàng phạm vào một sai lầm. Một lần trên đường mạo hiểm ra biển lại cùng một tán tu có tư tình. Mà tán tu kia chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ linh căn rất tầm thường, đời này rất khó kết thành kim đan.

Chuyện này tới tai, Thiên Nhai Hải Các làm sao mà nhẫn nhịn. Cơ Nguyệt Như bị tức tới gần chết. Các sư tỷ muội còn lại cũng cho mẫu thân của nàng phát cuồng rồi, thật không biết phân biệt nặng nhẹ.

Mà hai người kia lại càng say đắm trong tình trường đến khắc cốt minh tâm song Cơ Nguyệt Như thân là đại tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, máu tanh trên tay há lại còn thiếu.

Chỉ cần sát diệt tên nam tử kia, ái đồ cho dù thương tâm một thời gian, sau này sẽ từ từ hồi tâm chuyển ý.

Không ai rõ con bằng mẹ, lời này nói ngược cũng đúng. Mẫu thân Lý Chi Lan đương nhiên biết rõ tính cách sư tôn mà nàng đã phụng dưỡng hơn trăm năm.

Nàng quyết định cùng nam tử kia đã sớm ăn vào Đồng Tâm Hoàn. Đây là một loại đan dược do tu ma đạo giả luyện chế, từ một Đồng Tâm Quả có thể luyện chế ra hai viên. Một âm một dương để cho hai phu thê phục dụng.

Sau khi nuốt vào nếu một người chết thì người còn lại nhất định ngã xuống. Không cầu sinh cùng tháng cùng năm chỉ cầu được chết cùng ngày

Biết được điều này Cơ Nguyệt Như cũng thầm thở dài không thôi, bình tâm mà nói hai người tình như mẫu tử. Không nỡ giết chết ái đồ, Nguyệt Như tiên tử đành nhắm mắt thành toàn hảo sự cho đôi uyên ương.

Dĩ nhiên không thể giống như trong tương thân đại hội, điều này khác nào một vết nhơ của Thiên Nhai Hải Các.

Mẫu thân của Lý Chi Lan bị đuổi ra khỏi tông môn, Cơ Nguyệt Như cũng nói sau này còn thấy hai người thì nàng sẽ đích thân thanh lý môn hộ.

Mẫu thân Lý Chi Lan đập đầu lạy ba cái với ân sư rồi cùng tình lang phiêu bạt ngao du.

Bọn họ đương nhiên không dám ở gần Thiên Nhai Hải Các còn nơi đại lục Vân Châu thì tàng long ngọa hổ cũng không thể tới. Tuy đã thành tán tu nhưng trong hải dương rộng lớn cũng tìm được chỗ nương thân.

Ban đầu cuộc sống hai người rất tốt, tình cảm cũng cực kỳ thâm hậu.

Song ái tình thật có thể thay thế mọi sự sao?

Phu thê nghèo hèn cơm chẳng lành canh chẳng ngọt. Lang quân của nàng tu vị yếu hơn, nhiều lần gặp yêu thú nơi hải dương cũng bị đánh cho trối chết, toàn bộ đều là một thân kiều nữ như nàng liều chết ngăn cản.

Về phần tinh thạch bảo vật cần thiết tu luyện thì tán tu làm gì có. Khi trước tại Thiên Nhai Hải Các nàng có hi vọng tiến giai Nguyên Anh. Giờ đã ba mươi năm tu vị vẫn không tiến thêm.

Có điều những đêm ngồi nghĩ lại nàng tuyệt không hối hận, cho dù là gả cho một Nguyên Anh Kỳ lão quái chắc gì hắn đã nhất kiến chung tình với nàng, chắc gì đã tình ý sâu đậm bằng trượng phu.

Song từ khi có nữ nhi, cuộc sống lại càng thêm khó khăn.

Hải dương nguy hiểm trùng trùng, ba năm trước cả nhà ba người gặp phải một yêu tộc cấp ba thượng phẩm, bọn họ căn bản không thể địch nổi loại này quái vật.

Cuối cùng phu thê cùng nhau ngã xuống nhưng đã mở một đường máu cho nữ nhi thoát thân.

Trước khi chết mẫu thân Lý Chi Lan đã đem ngọc bội ân sư ban cho truyền lại cho ái nữ, dặn ái nữ bất luận như thế nào nhất định phải trở lại Thiên Nhai Hải Các.

Tiên lộ của nàng dừng ở Ngưng Đan Kỳ, nàng hi vọng ái nữ có thể đi được xa hơn.

Lý Chi Lan chỉ là một Linh Động kỳ thái điểu song cuộc sống bôn ba trên hải dương khiến tâm trí nàng kiên cường vô cùng, trải qua bao cực khổ cùng vận khí không tệ, rốt cục nàng đã trở lại Thiên Nhai Hải Các.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.