Trong Hỏa Vân Quật, mười ngón tay của Lâm Hiên không ngừng búng ra các đạo pháp quyết bao lấy hỏa diễm tinh khiết của đỉnh lô biến nó thành màu trắng bạch.
Hơn mười ngày không nghỉ, với tu vị Lâm Hiên mà cũng không tránh được cảm thấy mệt mỏi, dù sao phải duy trì tinh thần thao túng hỏa diễm nên thần thức tiêu hao cực lớn.
Lại qua thời gian một tuần trà đỉnh lô bắt đầu rung lên nhưng Lâm Hiên không chút hoảng hốt trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Một lần nữa hắn bắn ra một đạo kiếm khí đánh vào vầng hào quang tạo nên một lỗ thủng lớn linh lực ở bên trong lập tức như nước tràn đê nhanh chóng ào ra.
Oanh!
Hỏa diễm mạnh mẽ tăng vọt bao lấy toàn bộ đỉnh lô, trong không khí đã có dược hương truyền ra chỉ có điều lẫn trong đó có mùi khét.
Hai tay Lâm Hiên liên tục biến ảo mấy lần, cuối cùng nắm lại ngón trỏ nhẹ nhàng điểm về phía trước.
"Thu! "
Một vầng hào quang từ trong ống tay áo bay ra thu đỉnh lô về. Lúc này địa hỏa mất đi sự thôi thúc của Lâm Hiên cũng dần dần nhỏ lại cuối cùng co rút về trong pháp trận.
Lâm Hiên thở phào một hơi đưa tay lau mồ hôi trên trán, lần luyện đan dược này đã tiêu hao hầu như toàn bộ pháp lực của hắn.
Bất quá vẻ mặt của hắn tràn ngập vui mừng, tất cả các loại tài liệu dung hợp một cách hoàn mỹ, bước cuối cùng kết thành đan dược lại thất bại nhưng không sao, chỉ cần dùng lam sắc tinh hải để tinh chế lại là được.
Đem nắp đỉnh lô mở ra, trước mắt Lâm Hiên xuất hiện hơn ba mươi viên viên đan dược màu đen kỳ lạ. Lâm Hiên lấy một cái bình từ trong túi trữ vật ra đem chúng cẩn thận bỏ vào bên trong, sau đó nắm lấy một viên tinh thạch khoanh chân ngồi xuống tĩnh tọa.
Mà ở bên kia bên ngoài cổ động Kỳ Lân. Lúc này trong bông tuyết đầy trời, một vị thiếu nữ dung nhan tú lệ ngạo nghễ đứng trên nền tuyết.
Dưới chân nàng có một tiểu hồ ly lông mượt như nhung, mà ở xa xa hơn mười trượng có không ít thi thể không nguyên vẹn của yêu thú.
Nguyệt Nhi duỗi tay ra mười ngón tay như lộc chồi mùa xuân nhẹ nhàng bắn ra những viên hỏa đạn nhỏ, hồng quang lóe lên đốt cháy toàn bộ thi thể của những yêu thú.
Bất quá cũng chỉ là yêu tộc cấp hai mà thôi. Với tu vị hiện nay của Nguyệt Nhi thì sát diệt chúng dễ như trở bàn tay, có điều nhưng trong tâm nàng lại có cảm giác bất an.
Hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, mấy yêu thú này khi nhìn thấy Hương Nhi thì lộ ra vẻ cổ quái, chẳng lẽ xuất thân lai lịch tiểu hồ ly có điểm đặc biệt?
Nguyệt Nhi suy nghĩ một lúc nhưng manh mối quá ít, cũng không thể nghĩ ra được điều gì.
Hừ! đáng giận, không thể sử dụng sưu hồn thuật với yêu thú cấp thấp, nếu không nàng đã thuận tay bắt lấy một tên tù binh.
Nguyệt Nhi vén một sợi tóc, trên mặt lộ ra thần sắc chán nản, cúi đầu nhìn xuống bộ dáng vô tội của tiểu hồ ly.
Tiểu nha đầu còn quá nhỏ, từ miệng nó cũng không thu được tin tức gì.
Bất quá Nguyệt Nhi cũng không biết là nguy hiểm cận kề, tiểu công chúa này đã thành tâm điểm của cả yêu tộc, đương nhiên sẽ liên lụy đến cả hai người bọn Lâm Hiên.
Cách đó mấy dặm về phía Tây Nam giữa một vùng đầy tuyết hoang vắng, gió lạnh rít gào giận dữ không thấy có sinh linh nào xung quanh, đột nhiên có hai đạo độn quang chói mắt hiện ra giữa không trung.
Tốc độ cực nhanh chỉ trong nháy mắt đã đi được mấy ngàn trượng.
"Ồ! "
Một thanh âm kinh ngạc vang lên rồi độn quang bên trái dừng lại. Hào quang thu liễm lộ ra thân ảnh một quái vật cao chừng hai thước mình người đầu giao, bộ dáng vô cùng hung ác. Nhưng đây không phải là Độc Giao Vương mà chỉ là một Lam Giao mới tu tới Hóa Hình Kỳ, lân phiến bên ngoài phát ra lam quang mờ ảo.
Lúc này quái vật mở tay nhìn những hạt châu cỡ mắt rồng vụn vỡ suy nghĩ đến xuất thần.
“Giao huynh có chuyện gì vậy?”
Đạo độn quang kia đi hơn trăm trượng xa mới quay lại, lộ ra dung nhan của một vị lão giả.
Người này vận áo bào màu tro khoác áo choàng màu tím, trên trán có một cái sừng hình trôn ốc dài nửa tấc, miệng rộng mũi to có vài phần hung ác.
“Không có gì, có vài tiểu yêu tộc do ta phái đi tìm kiếm tin tức vừa nằm xuống” Tay của Lam Giao nắm chặt lại, đem những mảnh vỡ trong nháy mắt đã hóa thành bột phấn.
"Ngã xuống? Chẳng lẽ là Tuyết Hồ Tộc hạ thủ?" Lão giả nhướng mày.
"Huynh nói sao, Tuyết Hồ Tộc hạ thủ? " Trên mặt Lam Giao lộ ra một tia kinh ngạc.
"Không sai, hôm qua lão phu nhận được một đạo truyền âm phù rằng mấy ngày nay liên tiếp có thuộc cấp bị giết, thậm chí Hạ đạo hữu của Bạch Thạch Động cũng ngộ hại" Sắc mặt của lão giả khó coi vô cùng.
"Cái gì, Hạ lão nhi của Bạch Thạch Động? Chuyện này không có khả năng, hắn là Yêu tộc Hóa Hình Kỳ thần thông không tầm thường, Lam mỗ đấu cùng hắn cũng không thể chiếm được nửa phần tiện nghi. "
"Cho nên ta mới hoài nghi là người của Tuyết Hồ Tộc động thủ, dù sao ở Băng Mạc Hoang Nguyên thì cũng chỉ có bọn họ mới có thực lực làm chuyện này" Lão giả thở dài, trên mặt lộ vẻ vô cùng ngưng trọng.
"Tuyết Hồ Tộc hạ thủ, chẳng lẽ ý đồ của chúng ta đã bị bọn họ phát hiện? "
"Không chắc nhưng bảy tám phần cũng chỉ có nguyên nhân này. Hừ, nếu đối phương biết dự mưu của chúng ta mà lại không tiến hành tập kích mới là kỳ quái, chẳng qua hiện nay ba đại thế lực kiềm chế lẫn nhau thì lén lút ám sát là chuyện thường, chúng ta cũng phải cẩn thận. "
"Chu huynh nói rất có lý, nhưng lần này bộ hạ của ta không phải chết trong tay Tuyết Hồ Tộc." Giao Long ngẩng đầu lên có chút thần bí nói.
"A, sao đạo hữu biết được? " Lão giả lộ ra vẻ hứng thú.
"Vừa rồi là mấy viên Bổn mạng châu mà ta phải tốn rất nhiều khí lực mới luyện thành. Thông qua nó không những có thể nắm giữ sinh tử của thủ hạ mà còn có thể thu được một số tin tức, Trước khi bị giết bọn chúng đã tìm được tiểu công chúa. Người ra tay cũng không phải Tuyết Hồ Tộc" Lam Giao nói rõ ràng từng chữ một.
"Cái gì, đã phát hiện ra hạ lạc của nha đầu kia? "
Nghe vậy thì lão giả liền mừng rỡ, Độc Giao Vương từng hứa hẹn rằng ai có thể bắt được tiểu công chúa thì sẽ đượng trọng thưởng.
"Ha ha, Lam huynh quả nhiên lợi hại, đã như vậy thì chúng ta còn chờ gì nữa, lập tức xuất phát. "
Nhưng mà quái vật mình người đầu giao lại lắc đầu nói: "Chỉ là có điều không ổn. "
"Sao vậy? " Trên mặt lão giả lộ ra vẻ khó hiểu.
"Chu huynh đừng nóng. Trong lúc khẩn cấp bộ hạ của ta cũng không truyền được nhiều tin tức, chỉ nói được vị trí đại khái trong phạm vi chừng mấy vạn dặm phía bắc. "
"Mấy vạn dặm? phạm vi hơi lớn nhưng cũng không vấn đề gì. Với tốc độ của chúng ta thì chỉ cần quần đảo một hồi, tốn thêm chút thời gian là có thể tìm được tiểu nha đầu kia" Lão giả một sừng không mấy quan tâm nói.
"Chu huynh nói cũng đúng. Chúng ta nhanh đi tránh để đêm dài lắm mộng, bị kẻ khác chiếm được tiên cơ"
Lam Giao nhẹ gật đầu, thân hình vừa chuyển phát ra yêu khí đáng sợ lại bao bọc thân thể. Thân ảnh hắn hóa thành một đám mây mờ ảo, tốc độ cực nhanh trong nháy mắt đã vượt qua trăm trượng.
Hàn quang lóe lên trong mắt lão giả, chỉ thấy tại nơi đó lóe lên một đạo sáng, chớp mắt một cái đã biến mất không thấy đâu.
Hoang nguyên lại trở nên yên tĩnh, tuyết trắng nhẹ rơi giống như chưa từng có dấu chân qua đây
***
Bên kia Lâm Hiên vẫn khoanh chân ngồi trong Hỏa Vân Quật hai tay nắm chặt, trong lòng bàn tay có một hạt Thiên Trần Đan.
Đi trên tiên đạo thời gian lâu như vậy, hắn vận dụng Lam sắc tinh hải vô cùng thuần thục, cơ hồ đã xuất thần nhập hóa. Nhưng dù vậy Lâm Hiên cũng không dám có chút khinh thường, loại đan dược này rất khó có được. Nếu tinh chế thất bại thì muốn hối cũng không được.
Cũng may dù cho chiết tinh chế có thất bại vài lần thì số còn lại cũng đủ để hắn kết thành Nguyên Anh.
Lâm Hiên cũng không dám tự tin có thể tinh chế thành công được bao nhiêu viên.
"Thiếu gia. "
Thanh âm ngọt ngào truyền đến, Lâm Hiên quay đầu lại thì đã thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Nhi. Tiểu nha đầu rốt cuộc không chịu nổi tới đây xem xét thế nào, vừa đúng lúc hắn vừa mới tinh chế thành công một viên Thiên Trần Đan.
Khóe miệng Lâm Hiên mỉm cười, phát hiện tiểu hồ ly đang ở dưới chân của nàng.
Mới gặp Lâm Hiên thì tiểu nha đầu rõ ràng có chút sợ hãi nấp ở sau lưng thiếu nữ, nhưng sau đó lại không nhịn được tò mò thò đầu ra, hai mắt to tròn xoay chuyển cực kỳ đáng yêu.
"Ơ! Đây là…" Trông thấy tiểu gia hỏa này thì Lâm Hiên nheo mắt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
"Thiếu gia, đây là Hương Nhi là hảo bằng hữu của ta, người đừng xem ả chỉ là một tiểu hồ ly, thực lực ả không tệ, còn có thể nói chuyện được nữa." Nguyệt nhi liền mở miệng thân thể hơi né ra một chút, tiểu nha đầu kia liền lộ ra trước mắt Lâm Hiên.
"Tam vĩ yêu hồ!"
Thần sắc Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc, kiến thức của hắn tự nhiên uyên bác hơn Nguyệt Nhi nhiều, đối với truyền thuyết của Hồ tộc cũng có biết một chút.
Tam vĩ hồ ly đại biểu cho yêu thú Hóa Hình Kỳ nhưng tiểu nha đầu mới sinh ra không bao lâu đã có, điều đó chứng tỏ nó có tư chất tu tiên có Thánh linh căn rất hiếm gặp.
Tiểu gia hỏa này chỉ cần tu luyện không quá mức lười biếng thì dễ dàng đạt tới Hóa Hình Kỳ phi thăng lên Linh Giới cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Lâm Hiên giật mình nhìn kỹ lại trong mắt không nhịn được lộ ra tia hâm mộ, nha đầu Nguyệt Nhi không biết từ đâu mà quen được tiểu yêu hồ kinh thế hãi tục này?
Ý niệm xoay chuyển, trên mặt Lâm cũng lộ ra một nụ cười ôn hòa, vẻ sợ hãi trong mắt tiểu công chúa cũng dần dần biến mất. Rốt cuộc cũng dám chạy tới trước mặt Lâm Hiên đứng cách hắn chừng một trượng bập bẹ tiếng hài nhi: "Đại đầu, ta muốn ăn kẹo hồ lô. "
Cách xưng hô này làm cho vẻ mặt Lâm Hiên cứng đơ mà Nguyệt Nhi cũng không nhịn được lấy tay che miệng cười rộ lên.
Qua mấy ngày ở chung Nguyệt Nhi và tiểu công chúa rất hợp nhau, bất quá tiểu bại hoại này vô cùng tham ăn, ăn hết tất cả linh đan mà Nguyệt Nhi mang bên người.
Bất quá nó đã nghe Nguyệt Nhi nói qua, trên người tên đại đầu này có rất nhiều kẹo hồ lô thế là hấp tấp chạy tới.
Lâm Hiên sau khi hiểu rõ mọi chuyện thì dở khóc dở cười, đem linh đan mà như đường hoàn ném cho tiểu gia hỏa này thì thật là quá xa xỉ, nhưng nhìn ba cái đuôi của tiểu yêu hồ lông mày Lâm Hiên nhíu lại xoay chuyển ý niệm trong đầu, trong chốc lát đã đưa ra quyết định.
Lâm Hiên vươn tay ra vỗ lên túi trữ vật, trong lòng bàn tay có thêm một bình ngọc, hắn mở nắp bình dốc ra vài viên dược hoàn đỏ như máu.
Huyết Duyên Đan!
Nguyệt Nhi lộ vẻ kinh ngạc, đây là đan dược mà tu sĩ Ngưng Đan Kỳ dùng để đột phá bình cảnh, so với đan dược giúp tăng tiến tu vị thì còn trân quý hơn nhiều, thiếu gia sao lại hào phóng như vậy?
Tiểu công chúa thì không có để ý nhiều như vậy, ngửi thấy hương khí tỏa ra từ những viên đan dược này, nó khịt khịt mũi sau đó nuốt xuống, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Cứ như vậy rất nhanh Lâm Hiên đã thân cận với tiểu yêu hồ, tuy không bằng Nguyệt Nhi nhưng quan hệ giữa hai người cũng khá ổn.
"Thiếu gia, ngươi đối tốt với Hương Nhi như vậy là muốn thu ả làm linh thú sao" Ba ngày sau Nguyệt Nhi rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi, cùng Lâm Hiên ở một chỗ lâu như vậy nàng cũng hiểu rõ được tích cách của hắn, không có lợi thì không làm.
"Ta cũng muốn như vậy nhưng đâu có được. " Lâm Hiên thở dài, vẻ mặt có chút nuối tiếc.
"Vì sao" Trên mặt Nguyệt Nhi lộ vẻ khó hiểu.
"Nha đầu ngốc ngày thường cũng không chịu xem điển tịch! Bản lĩnh của Yêu Hồ Tộc là dựa vào số lượng đuôi để phân biệt. Có tam vĩ yêu hồ, lục vĩ linh hồ, cửu vĩ thiên hồ. Nàng xem tiểu gia hỏa này mới sinh mà đã có tam vĩ. Theo truyền thuyết thì Yêu Hồ Vương của Linh giới cũng không hơn được. Ả có thiên tư hơn người, khẳng định có mang trong mình huyết thống của Thiên Hồ, cho dù rất mỏng nhưng cũng không thể ký kết khế ước cùng nhân tộc được. "
"A? " Nguyệt Nhi có chút tiếc hận, nàng rất muốn ở cùng với tiểu hồ ly nhưng hiện tại cũng hiểu được chuyện này là không thể: "Vậy sao ngưoei lại đối tốt với Hương Nhi như vậy, đem các loại linh đan trân quý làm kẹo đường cho ả ăn? "
Lâm Hiên không trả lời câu hỏi của Nguyệt Nhi nhưng hắn làm như vậy tự nhiên là có chủ ý.
Tuy không thể thu tiểu hồ ly này làm linh thú nhưng giao hảo tốt với nó cũng sẽ thu được lợi ích không nhỏ. Thiên Trần Đan đã luyện chế thành công việc kết Nguyên Anh cũng không phải là xa vời. Tuy tu tiên đạo vẫn còn xa vời vợi nhưng biết đâu sẽ có ngày hắn tiến vào Ly Hợp kỳ thành công phi thăng lên Linh Giới.
Tiểu yêu hồ này tư chất bất phàm có thể phi thăng Linh Giới, tu luyện một thời gian sẽ có mọc thêm ba cái đuôi trở thành yêu vương một phương trên Linh giới cũng không phải là chuyện khó.
Một tiểu gia hỏa có tiền đồ như vậy Lâm Hiên nếu có thể hảo hữu với nó thì cũng tốt. Dù đây chỉ là ý nghĩ xa vời nhưng với tâm cơ của Lâm Hiên thì hắn cũng không bỏ qua.
"Thật sao? Thiếu gia nói vậy nghĩa là Hương Nhi rất lợi hại? "
Đến Linh Giới lại có thể trở thành bá chủ một phương, Nguyệt Nhi không cách nào tưởng tượng hình ảnh Yêu Vương nhất phương với tiểu hồ ly tham ăn trước mặt.
Nguyệt Nhi trước nay vẫn một lòng tin phục thiếu gia, lúc này phân lượng của tiểu hồ ly trong lòng nàng lại tăng thêm một phần.
"Được rồi Nguyệt Nhi mau lui xuống đi."
"Thiếu gia, người định kết nguyên anh sao? "
"Ừm!”
"Nhưng ở đây có phải là có hơi nguy hiểm không? "
"Nha đầu ngốc ngươi lo lắng nhiều rồi, động phủ Kỳ Lân ở nơi hoang vắng chính là một nơi tuyệt hảo để kết anh. "
Nghe thiếu gia nói như vậy Nguyệt Nhi cũng không nói gì thêm vén áo thi lễ: "Tiểu tỳ cung chúc thiếu gia mã đáo thành công. "
Nói xong Nguyệt Nhi mang theo tiểu hồ ly rời khỏi Hỏa Vân Quật.
Nhìn bóng lưng thiếu nữ dần đi xa, Lâm Hiên lại vươn tay ra lấy ra vài trận kỳ.
Tuy nơi đây ít người lui tới nhưng kết nguyên anh là đại sự, Lâm Hiên cũng không dám khinh xuất, tay khẽ vung lên đem mấy trận kỳ lần lượt bay vút ra thành hình bát quái vào bốn phía hang.
Sau đó hắn lại tế ra Linh quỷ túi, ma vụ cuồn cuộn nổi lên. Trong không trung xuất hiện một thân hình cao lớn. Tuy cánh tay của Thi Ma tạm thời chưa khôi phục nhưng thần thông cũng không tầm thường, phối hợp với Ngũ Quỷ Liệt Hồn Trận thì cũng đủ sức ngăn cản Yêu Tộc Hóa Hình Kỳ một khoảng thời gian.
Đã hết sức cẩn thận thì trừ khi vận khí hắn đen đủi đến cực hạn, nếu không thì ở đây kết anh hẳn là không có vấn đề gì.
Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống, trước người có một cái hộp ngọc tỏa ra hương khí nhàn nhạt ra xung quanh, bên trong chính là Thiên Trần Đan.
Lâm Hiên trước tiên thi triển nội thị thuật quan sát tình huống bên trong đan điền.
Kết nguyên anh không thể nóng vội, trước hết phải điều chỉnh thân thể đạt đến trạng thái tối cao, khác với tu sĩ bình thường Lâm Hiên không chỉ kiêm tu chính ma mà còn luyện thượng cổ bí thuật Ma Anh Quyết.
Tuy nói việc kết Ma Anh cùng nguyên anh là hai quá trình khác nhau nhưng vẫn có thể tham khảo thêm. Lần này Lâm Hiên cũng nắm chắc thêm được mấy phần.
Chỉ thấy trong đan điền linh khí trải rộng, Lam sắc tinh hải chậm rãi xoay tròn hết thảy đều có vẻ bình thường.
Ở trung tâm khí hải có một hài nhi đang ngồi bất động giữa không trung, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ ngưng trọng. Trên đỉnh đầu của nó có một viên kim đan lớn cỡ long nhãn đang chậm rãi xoay tròn.
Ngồi yên như vậy mấy ngày rốt cuộc Lâm Hiên cũng chậm rãi mở mắt, thời khắc này trong mắt lập lòe thần quang khác hẳn với trước kia.
Đây là dùng bí thuật làm cho thần thức tăng lên trong thời gian ngắn, Lâm Hiên vươn tay cầm lấy hộp ngọc đổ ra một vài viên đan dược.
Những viên đan dược này chính là Thiên Trần Đan nhưng lại phân chia theo phẩm cấp. Có viên thì trắng noãn như tuyết, cũng có viên tỏa ra ánh sáng màu hồng. Trong đó kỳ lạ nhất là có một viên đỏ như máu nhỏ hơn so với những viên khác.
Lâm Hiên vân vê một viên màu trắng nhỏ hơn long nhãn một chút, mặc dù trắng muốt như ngọc nhưng công hiệu thấp nhất, là hạ phẩm đan dược.
Mà những viên màu hồng thì ít hơn, dù sao thì tái tinh chế lần thứ hai cũng không dễ dàng. Tuy vậy cũng được tám viên, nhưng một lần thất bại cũng đủ khiến cho Lâm Hiên đau lòng tiếc nuốc vô cùng.
Cuối cùng là một viên màu đỏ lớn chừng hạt đậu, tự nhiên là là một viên thượng phẩm đan dược có một không hai, có thể tinh chế ra nó cũng là nhờ vận khí.
Trước tiên hắn đem viên đan dược màu trắng bỏ vào trong miệng, cơ hồ vừa tiếp xúc thì một luồng hơi ấm đã lan ra khắp tứ chi. Lâm Hiên cũng không dám có chút chậm trễ mà Ma Anh trong đan điền cũng mở mắt ra, bàn tay bé nhỏ bấm pháp quyết đánh vào mắt trên kim đan trên đỉnh đầu.
Ông ông..
Chỉ thấy kim đan rung lên, linh lực như những sợi tơ xanh đen phiêu tán tùy ý lan tỏa ra khắp các kinh mạch trong cơ thể.
Lâm Hiên nhắm mắt lại sau vài canh giờ sau lại nuốt một viên Thiên Trần Đan…
Lúc này hai đám yêu vân rung lên rồi hạ xuống lộ ra gã Lam Giao cùng với lão giả vận bào tro. Thời khắc này vẻ mặt hai lão quái vật khẩn trương, ngưng tức cẩn thận vô cùng.
Chỉ chốc lát sau một đạo sáng hiện ra từ phía nam, có thể thấy được bên trong là một lão giả tiên phong đạo cốt cũng là yêu tộc, hơn nữa đã đạt tới Hóa Hình trung kỳ.
Bất quá lão này cũng không phát hiện ra hai gã yêu tộc đang ẩn núp, không chút ngừng nghỉ tiếp tục bay về hướng bắc.
"Là thất trưởng lão Tuyết Hồ Tộc, tại sao hắn lại đi về hướng này chẳng lẽ cũng phát hiện được hành tung của nha đầu kia? " Sắc mặt Lam Giao khó coi mở miệng nói.
"Cái này cũng rất khó nói, có thể cũng chỉ là trùng hợp, bất kể như thế nào thì chúng ta phải nhanh chóng tìm được nơi tiểu công chúa trước" Lão giả vận bào tro đáp.
"Không sai. " Lam Giao không chút chần chờ tháo một cái túi to từ bên hông xuống, hai tay bắt pháp quyết từ bên trong bắn ra hơn một trăm con kỳ trùng dài chừng một tấc, bộ dạng giống như con kiến nơi thế tục nhưng lại có một đôi cánh trong suốt.
"Lam huynh đây là băng thiên tuyết địa, ngươi dùng Phi Nghĩ hỏa thuộc tính không sợ tu vị của bọn chúng bị hao tổn sao? " Vẻ mặt lão giả vận bào tro ngẩn ngơ rồi ngạc nhiên.
"Đành chịu vậy, lúc này cũng không thể tính toán nhiều, cần phải nhanh chóng tìm được tiểu công chúa của Tuyết Hồ Tộc, nếu được ban thưởng thì cũng đủ để đền bù tổn thất…"
"Cũng đúng, dùng phương pháp bình thường thì chậm quá. Lam huynh đã hiểu như vậy thì lão phu cũng không ngại nữa." Lão quái một sừng nói xong thì vỗ vỗ bên hông đem các loại Ma tước cũng Hỏa điểu xuất ra.
Lão quái vật bắt vài đạo pháp quyết, đem bọn này tản ra xung quanh tìm kiếm giữa hoang nguyên phía bắc.
…
Lâm Hiên bế quan đã được chín ngày, mặc dù đã có kinh nghiệm kết thành Ma Anh nhưng vẫn rất gian nan. Chỉ thấy trên trán hắn đầy mồ hôi, Thiên Trần Đan đã dùng hết một nửa lúc này hắn lại nuốt một viên đan dược màu hồng.
Tiếp đó từ đan điền phát ra một luồng hỏa nhiệt khiến tứ chi trở nên khô nóng, vẻ mặt Lâm Hiên tràn ngập thống khổ cắn răng gắng gượng thi triển nội thị thuật quan sát trong đan điền. Những tia linh lực màu xanh hình thành một dòng nước xoáy, lam sắc tinh hải cũng bắt đầu cuồn cuộn dậy sóng, kim đan run rẩy còn trên mặt Ma Anh thoáng vẻ sợ hãi.
Bất quá rất nhanh đã bị vẻ quyết tuyệt thay thế, Ma Anh đột nhiên mở to miệng, phóng ra anh hỏa bao bọc lấy kim đan.
Dường như như rèn luyện nhưng lại giống như thiêu đốt.
Sắc mặt Lâm Huyên càng ngày càng khó coi, việc ngưng kết nguyên anh gian nan hơn hắn nghĩ nhiều.
Đột nhiên thức hải trở nên tê rần thiên địa xoay tròn nhưng hắn cũng không ngất đi mà phát hiện mình đang ở một vùng đất lạ lẫm.
Đương nhiên đây chỉ là ảo giác, thần thức của Lâm Hiên hơn xa các tu sĩ cùng cấp thầm tự nhủ, đây chính là giai đoạn trọng yếu nhất khi kết nguyên anh! Rèn luyện tâm ma!
Bên ngoài cổ động tinh thần Nguyệt Nhi không được tốt, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ lo lắng, kết anh thật sự quá khó khăn, có thể thành công hay không thì rất khó đoán.
Truyền thuyết thì cả ngàn tu sĩ Ngưng Đan Kỳ thì chỉ có một người Kết Anh thành công, tỉ lệ rất thấp khiến nàng đứng ngồi không yên chờ đợi.
Đoành…
Đột nhiên một tiếng nổ mạnh vang lên, uy áp phủ xuống khiến bông tuyết đầy trời bỗng nháy mắt ngưng kết lại, linh khí trong vòng mười dặm đều tập trung về nơi này.
Nguyệt Nhi ngẩn ngơ sau đó gương mặt hiện lên vẻ kinh hỉ. Thiên tượng dị biến dẫn động linh lực cuồn cuộn như vậy nghĩa là thiếu gia đã tới thời điểm mấu chốt khi kết anh.
Tiểu hồ ly tựa hồ cũng cảm ứng được điều gì đó, đôi mắt to mỹ lệ lộ vẻ sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất dùng hai bàn chân trước che đầu. Nguyệt Nhi thấy vậy thì cảm thấy khá buồn cười.
"Hương Nhi đừng sợ, đây là do thiếu gia ngưng kết nguyên anh tạo ra."
Lời của thiếu nữ còn chưa kịp dứt thì sắc trời đột nhiên biến đổi.
Sấm chớp giật lên đùng đùng, thiên địa biến sắc hình thành một cơn lốc cực lớn đường kính hơn trăm trượng không ngừng xoáy tròn đem tất cả bông tuyết hút vào bên trong.
Ông ông…
Những tia linh khí cũng dần hội tụ thành những điểm sáng đủ mọi màu sắc nhìn vô cùng mỹ lệ.
Bỗng nhiên tiểu hồ ly bỏ bàn hai chân trước trắng muốt ra hiếu kỳ ngẩng đầu lên. Ả phát ra những âm thanh bập bẹ đồng thời thân thể cũng chiếu ra những tia sáng, các điểm sáng kia bị hút vào trong thân thể tiêu công chúa.
"Đây là…"
Nguyệt Nhi thấy vậy thì cũng mở to mắt nhìn ngừng rồi cũng đứng yên lặng lẽ theo dõi kỳ biến.
Dị tượng còn mở rộng ra ảnh hưởng một vùng rộng lớn.
Cách đó hơn một vạn dặm.
"Ơ? " Hai đạo độn quang đột ngột dừng lại, là Lam Giao cùng với lão quái vận bào tro.
Hai gã Yêu Tộc Hóa Hình Kỳ không hẹn mà cùng lộ ra vẻ kinh nghi bất định, tuy chưa truy ra hành tung của tiểu công chúa Tuyết Hồ Tộc nhưng mà phạm vi tìm kiếm giảm xuống còn rất nhỏ. Hiện giờ lại xảy ra dị tượng làm cho hai lão quái kinh ngạc.
"Chu huynh, nếu ta không nhìn lầm thì đây là thiên tượng xảy ra khi kết anh. "
Lão giả vận tro bào trừng mắt một lúc lâu mới mở miệng nói: “Thiên địa linh khí dị động thế này đúng là chỉ có tu sĩ kết anh mới dẫn động ra, nhưng đây là chuyện không thể…”
Cũng khó trách hai lão quái vật, Băng Phách Hoang Nguyên có thể nói là cấm địa đối với tu sĩ nhân tộc. Ở nơi này kết anh là chuyện chưa từng xảy trong trăm vạn năm qua.
Chắc là nhầm lẫn, có thể là dị bảo xuất thế cũng nên.
"Mau đến xem thử!"
"Ừm, dù sao theo tin tức linh trùng nha đầu chỉ có thể còn ở khu vực đó. "
Hai lão quái vật liếc mắt nhìn nhau, thi triển thần thông nhanh như điện chớp hóa thành hai đạo kinh hồng chớp mắt đã biến mất nơi chân trời.
***
Một mảng hư vô! Phảng phất như thời hỗn độn sơ khai, thiên địa đều là một màu hồng mông mông, trên đỉnh đầu hắn là những tia chớp sét màu lam giật liên tục như những đại xài dữ tợn thời hồng hoang.
"Đây là đâu? "
Dựa vào thân thức cường đại cùng lần rèn luyện tâm trí khi kết thành Ma Anh, Lâm Hiên vẫn bảo trì sự tỉnh táo đối với tâm ma.
Nhưng điều này lại khác với những gì ghi trong điển tịch thượng cổ, ảo giác đã đi tới hồng hoang thái cổ.
Khi đó thiên địa vừa tách ra tất cả đều chỉ là một mảng hư vô hỗn độn.
Đột nhiên Lâm Hiên nhìn thấy sinh vật, chính là nhân loại chi sơ sống giữa thiên địa, ăn tươi nuốt sống chiến đấu với độc xà mãnh thú không chịu khuất phục hoàn cảnh.
Nhưng lực lượng của nhân tộc quá yếu, đối với sức mạnh to lớn của tự nhiên cùng những Yêu tộc hung hãn thì giống như là kiến hôi nhỏ bé.
Có điều bọn họ vẫn sinh tồn trong thiên nhiên không chịu gục ngã, là kiên cường nên mới có hi vọng.
Chân mày Lâm Hiên nhíu lại, ở sâu trong tâm khảm dâng lên sự xúc động. Không phải hắn cũng giống như họ sao? Từng bước đi trên tiên đạo, trải qua bao gian khổ khó khăn chịu sự khinh bỉ của đồng môn.
Trong chớp mắt cảnh vật lại biến ảo không ngừng, như đã trải qua biết bao năm tháng dài dằng dặc, những chí sĩ tài trí trở thành tu sĩ cổ tìm cách hấp thu linh khí của thiên địa, chập chững bước vào tu tiên đạo…
Lâm Hiên nhìn đến thất thần, cảnh vật đột nhiên trở nên mơ hồ vô số quái vật xấu xí hiện ra. Có quái vật ba đầu sáu tay, có da đỏ tóc hồng tướng mạo hung ác vô cùng.
Là yêu ma thời viễn cổ?
Mà càng đáng sợ hơn là thời khắc này hắn cũng không phải đang bàng quan mà chính là đứng đối mặt với những yêu ma kia, ánh mắt của bọn chúng bắn ra hung quang gào thét rợn người bổ nhào tới.
Có Ma Anh bảo vệ linh đài Lâm Hiên biết tất cả đều là ảo ảnh nhưng nếu bị tâm ma thôn phệ thì nguyên anh không thể ngưng tụ thành.
Nghĩ tới đây Lâm Hiên tự nhiên không ngồi chờ chết, hay tay không ngừng kết pháp ấn, thân hình tỏa ra những tia sáng ngũ sắc tụ thành một vầng hào quang nghênh đón nanh vuốt của các yêu ma.
…
Thời khắc này bên ngoài cổ động Kỳ Lân, dị tượng càng biến đổi đến kinh người.
Tuyết đã ngừng rơi nhưng lốc xoáy càng thêm mãnh liệt, thanh âm u u vang vọng mãi không dứt. Mặt đất thì nứt ra, thỉnh thoảng lại có một tia chớp như những con cự mãng ngoằn nghèo đánh xuống khiến trống ngực của người đập mạnh liên hồi.
Vẻ mặt Nguyệt Nhi trần ngập sự lo lắng thấp thỏm, không ngừng đi tới đi lui tựa như kiến bò trên chảo nóng.
Ầm…
Đột nhiên mặt đất lõm xuống Nguyệt Nhi và Tiểu Tuyết Hồ vội vàng bay lên. Lúc này các quang điểm linh khí ngập trời, tỏa ra một luồng hương lạ lùng thấm vào lòng người.
"Đây là…"
Vẻ mặt Nguyệt Nhi lộ ra ý cười, đây là dấu hiệu chứng tỏ thiếu gia sắp kết anh thành công!
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu thì những điểm sáng linh khí tụ tập lại một chỗ hình thành một đài liên hoa ngũ sắc chậm rãi xoay tròn.
Bên tai nàng cũng như có tiếng tiên âm cổ xưa truyền đến.
Nguyệt Nhi nhìn mà say như vừa uống một ngụm hảo tửu. Còn tiểu hồ ly thì trừng mắt quan sát, đột nhiên há miệng ra bắn ra một đạo bạch sắc bao lấy ngũ sắc liên hoa.
Càng quỷ dị hơn là liên hoa cũng theo đó dần thu nhỏ lại chỉ còn nhỏ bằng một nửa bàn tay hài nhi, bị tiểu hồ ly tham ăn hút về nuốt vào trong bụng.
Sự tình diễn ra chỉ trong nháy mắt khiến Nguyệt Nhi mở to đôi mắt đẹp, sắc mặt đại biến vô cùng kinh hoảng.
Lâm Hiên, ta cấm ngươi không được gặp chuyện gì!