Bách Luyện Thành Tiên

Chương 402: Q.5 - Chương 402: Truyền thừa sức mạnh




Lời nói của hai người như đem lão thành cá nằm trên thớt. Cửu Đầu lão tổ thầm giận dữ. Là Yêu Tộc Ly Hợp Kỳ đã khi nào phải chịu qua vũ nhục như thế này. Chẳng qua giận thì giận, chứng kiến thần thông của Nguyệt Nhi thì lão không dám có điểm khinh thị. Tay áo phất một cái, yêu lực bàng bạc mãnh liệt tuôn ra.

Thấy kết cục của Cửu Thiên Huyền Tôn thì lão gia hỏa này không dám điều động thiên địa nguyên khí. Quả nhiên pháp lực trong cơ thể có thể tùy tâm sử dụng, điều này làm cho lão thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thanh âm bạo liệt truyền liên tiếp vào tai, trang phục của Cửu Đầu lão tổ bị xé nát, thân hình lại biến lớn thành một đại xà có chín đầu dài vượt qua trăm trượng. Thân hình đen thùi sáng bóng, tinh quang chớp lóe, tuy là xà nhưng khí thế vượt cả Giao Long, đây mới là bản thể thật của lão.

Mà Yêu Đan thì đang lơ lửng trên chín cái đầu, linh quang chớp lóe, toát ra khí thế bức người.

Cửu Đầu xà đuôi vung lên, mợ mồm phun ra chín đạo quang trụ, sau đó mỗi đạo phân ra vô số tia sáng, mỗi tia lại biến thành một con tiểu xà cỡ một tấc. số lượng cực kỳ kinh người tới chừng mấy vạn con.

Mà khí thế đại xà giảm đi rất nhiều, hiển nhiên muốn thi triển bí thuật này không phải dễ dàng.

Nguyệt Nhi cũng không thèm để ý, dù tiểu nha đầu còn điểm nhu nhược nhưng chẳng biết tại sao, sau khi được tầng kia ngân quang bao phủ, dường như hết thảy mọi thứ nàng đều không để vào mắt.

La gia lão tổ đoán đúng là vậy, thông qua linh lực quán thể, Nguyệt Nhi quả thật nhận được một chút lực lượng kiếp trước lưu lại nhưng khác với Tân Nguyệt Công Chúa. Nguyệt Nhi nhìn qua là Ngưng Đan kỳ nhưng lại có sức mạnh vô hạn.

Đối mặt với hàng vạn ma xà, khóe miệng Nguyệt Nhi lộ tia cười nhạt, tay trái nâng lên, chậm rãi về phía trước điểm một cái.

"Phá!"

Nàng quát khẽ một tiếng nhưng thiên địa lại phát sinh dị tượng, bầu trời đang trong sáng lúc này lại âm u một cách quỷ dị.

Mây đen ùn ùn kéo đến, từng trận tuyết lớn từ trên bầu trời đổ xuống. Lam quang chợt lóe, hàng nghìn ma xà kia đều bị đóng băng.

Quần tu ngây người mà nhìn, đây là thần thông gì vậy?

Cho dù là thái thượng trưởng lão Thiên Nhai Hải Các, Mộng Như Yên tu luyện Phiêu Vân Lạc Tuyết Quyết, chính là công pháp thủy thuộc tính đỉnh cấp nhưng ở trong này cũng không thể được như vậy.

Mà vừa rồi ngân quang ẩn hiện sau đó ma xà mới bị băng phong, ngân quang kia không có thuộc tính nhưng dường như sinh ra Thủy trong ngũ hành, chẳng lẽ là tiên lực trong truyền thuyết?

Nghĩ đến đây bộ dáng đại xà lập tức trở nên khó coi, quả đúng như vậy, chút sức mạnh lưu lại này Tu La vương không đáng kể nhưng đúng là tiên lực. Không thuộc ngũ hành nhưng có thể tùy ý thao túng ngũ hành.

"Nguyệt Nhi, không cần trì hoãn, tốc chiến tốc thắng".

Lâm Hiên không thể động thân thể nhưng nhãn lực vẫn còn tinh anh không hề thua kém La gia lão tổ, tiểu nha đầu tuy đang uy phong nhưng khí thế đang yếu bớt, tầng ngân quang quanh thân càng lúc càng mờ, Lâm Hiên cảm thấy nàng cần phải tốc chiến tốc thắng.

"A!". Nguyệt Nhi có điểm nghi hoặc, chẳng qua thiếu gia nói như vậy thì nàng đương nhiên vâng lời, biến ảo pháp quyết chuẩn bị thi triển đòn sát thủ.

Trong mắt La gia lão tổ chợt lóe tinh quang, truyền âm cho đám tôn tử: "Mọi người mau phá vỡ lớp vỏ đan dược, ăn vào vạn niên linh nhũ, trong chốc lát lão phu liều mạng ngăn trở thị, các ngươi tận lực chạy trốn”

"Đa tạ lão tổ!".

Chúng tu sĩ hét lớn một tiếng, lúc này bóp nát viên đan dược trong cơ thể, một giọt chất lỏng màu đen xuất hiện.

"Đây là cái gì?".

La Tử Sơ ngạc nhiên, theo điển tịch miêu tả thì vạn niên linh nhũ có màu trắng sữa, ẩn chứa linh lực kinh người.

Nhưng chất lỏng như mực này lại có một cổ khí tức khiến người không thoải mái: "Chẳng lẽ lão tổ đang gạt ta?"

Ý nghĩ như điện hiện trong đầu La Tử Sơ, lên nhưng chất lỏng kia nhanh chóng chui vào bên trong đan điền, sau đó theo linh lực chạy khắp toàn thân.

Trong mắt La Tử Sơ hiện tia kinh hoàng, rất nhanh đã bị màu đỏ như máu che phủ, một luồng khí bạo ngược dâng lên, nàng ôm đầu, khuôn mặt thanh lệ bỗng vặn vẹo, tựa hồ thống khổ vô cùng.

"Phốc!".

Từ sau lưng của nàng mọc ra một đôi cánh như cánh dơi, các ngón tay duỗi dài, tròng mắt biến thành màu tím, da thịt nổi lên những họa văn quỷ dị thâm ảo, nhìn qua tương tự những phù chú.

Mà phát sinh biến hóa còn diễn ra trên bảy tu sĩ La gia còn lại, bao gồm cả hai đại tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, vẻ mặt bọn họ vô cùng thống khổ, thậm chí có kẻ lăn lộn dưới đất.

Trang phục bị rách ra, thân hình bọn họ đều phát sinh biến hóa.

Tròng mắt Lâm Hiên co lại, cảm thấy có điểm quen mắt.

Ma hóa?

Không đúng, cùng yên ma rõ ràng bất đồng, so với Âm tỉ giới lệ quỷ lại có vài phần tương tự.

Ánh mắt La gia lão tổ lộ vẻ điên cuồng, "Phản tổ đan" này chính là bí truyền của La gia, trong lịch sử gia tộc tới lúc này chỉ sử dụng qua hai lần.

Lần đầu là thời điểm La gia sinh tử tồn vong, tổng đàn bị thất đại tông môn vây công, mắt thấy đối kháng không được thì không ít cao thủ liền sử dụng phản tổ đan.

Hiệu quả như tên, đan dược này có thể kích phát sức mạnh của Thiên Sát Minh vương trong huyết mạch bọn họ, tuy đã rất mờ nhạt nhưng vẫn có thể biến hóa thành Âm ti quỷ vật.

Sau khi biến thân thực lực sẽ tăng vọt lên. Đương nhiên cái giá phải trả cũng không nhỏ. Cho dù là đại tu sĩ Nguyên anh hậu kỳ, chỉ có thể chống đỡ tình trạng biến thân này chừng một nén nhang, theo sau sẽ bạo thể mà chết.

Hơn nữa La gia lão tổ còn thêm vào trong đan dược một ít vật, làm cho tu vị của bọn họ bạo tăng nhưng đồng thời mất đi tâm trí, tùy ý để lão sai khiến. Nha đầu kia không phải là Tu La vương chuyển thế, chẳng qua chiếm một chút lực lượng mà thôi. Nếu như có thể chậm rãi tiêu trừ thì lão vẫn có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Nếu như có thể thu đượcTu La Thần Huyết, giấc mộng tiến giai ly hợp hậu kỳ sẽ thành hiện thực. Như vậy sẽ có bảy thành hy vọng phi thăng Linh giới.

Trong mắt La gia lão tổ tràn đầy vẻ tham lam, lúc này chỉ còn bản thân, về phần gia tộc thế nào thì lão chẳng thèm quan tâm, tất cả trưởng lão tôn tử đều bị coi như vật hi sinh.

“Rống!”

Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền vào tai, trước mắt hiện vài quái vật tướng mạo dữ tợn, toàn thân dâng đầy quỷ khí, đánh tới thiếu nữ tuyệt sắc đang giữa không trung.

"Các ngươi muốn tìm chết?"

Khuôn mặt thanh tú của Nguyệt Nhi lộ vẻ băng lãnh, nghe thiếu gia phân phó thì không dám chậm trễ, tay áo phất một cái, một đạo ngân quang bay vút mà ra. Ở giữa không trung hóa thành một đóa liên hoa, từ bên trong bắn ra vô số phi đao.

Tiếng xé gió truyền vào tai, công kích trầm trọng như một tòa núi đao áp tới.

Đám La gia trưởng lão sau khi hóa thành quỷ vật thì đã mất đi linh trí, tu vị bạo tăng nhưng phản ứng chậm chạp hơn trước rất nhiều.

Đương nhiên bọn chúng không ngồi chờ chết, nương theo quỷ vụ nồng đậm, thi triển ra pháp bảo cùng bí thuật, có điều không chút hiệu quả, bị đao ảnh đầy trời kia chấn nát.

Bên kia tình huống Cửu Đầu lão tổ cũng không khác là bao, bản thể của lão là cự xà dài tới trăm trượng nhưng vẫn bị hàn khí đầy trời đông cứng.

Cho dù lão có thần thông lớn bằng trời cũng không thi triển nổi, ngọc chỉ của Nguyệt Nhi điểm một cái, mấy đạo kiếm khí thoáng hiện chém rụng những cái đầu của đại xà.

Sức mạnh của Tu La vương lưu lại không nhiều nhưng diệt sát tồn tại cấp bậc này vẫn vô cùng dễ dàng.

Oanh!

Tàn thi của đại xa như những khối băng ầm ầm rơi xuống đất.

Chỉ còn một viên Yêu Đan nhiều màu sắc cỡ mắt rồng huyền phù ở giữa không trung.

Khuôn mặt thanh tú của Nguyệt Nhi lộ vẻ hài lòng, nhưng nàng có động tác gì thì linh quang chợt lóe. Không ngờ Yêu Đan kia như một đạo kinh hồng bắn nhanh ra bên ngoài.

"Muốn chạy?"

Khóe miệng tiểu nha đầu lộ tia cười nhạt, đây chính là lễ vật nàng chuẩn bị dangcho thiếu gia, sao có thể để nó chạy mất?

Nàng liền đánh ra một đạo pháp quyết, bầu trời chợt lóe bạch quang, một đại thủ chợt hiện bắt lấy Yêu Đan kia. Sau đó chợt lóe bay tới trước mặt thiếu nữ. Chỉ thấy viên Yêu Đan bị một tầng bạch quang bao phủ, bên trong có một hồn phách ẩn hiện. Nội đan cùng tinh hồn của Ly Hợp kỳ yêu tộc đều là bảo vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Nguyệt Nhi đánh ra một đạo cấm chế giam cầm cả hai sau đó thu vào trong túi. Sau đó nàng chậm rãi xoay người, nhất thời sắc mặt La gia lão tổ trắng bệch.

Tính sai!

Mặc dù lão đoán đúng, lực lượng trên người Nguyệt Nhi dùng một chút thì ít một chút nhưng vẫn dư sức đối phó đám tu tiên giả ở đây.

Đối mặt thần lực của Tu La vương, dù là Ly Hợp kỳ hay Nguyên Anh kỳ cũng không có kết cục khác nhau bao nhiêu.

"Tiên tử xin tha tội chết."

Hai đầu gối La gia lão tổ lại mềm nhũn quỳ xuống. Lâm Hiên thở dài, kẻ có da mặt dày trong Tu Tiên giới rất nhiều, chẳng qua đến tình trạng này thì không có mấy ai.

"Tha cho ngươi?"

Khóe miệng Nguyệt Nhi lộ nụ cười: "Đạo hữu vừa mới dập đầu xin tha... sau đó lại lật lọng, hiện tại mưu kế thất bại lại mở miệng lần nữa cầu xin tha thứ, cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?"

Tiếng bốp bốp truyền vào tai, là La gia lão tổ vươn tay tự tát vào mặt: "Là tiểu nhân có mắt không tròng mắt, tiên tử đại nhân không chấp tiểu nhân, chỉ cần bỏ qua thì tại hạ tuyệt không dám tính toán nữa, ta nguyện ý ký hạ huyết khế chủ tớ cùng tiên tử, suốt đời làm nô"

Nguyệt Nhi nghe xong cũng có điểm tâm động, dù sao nàng cũng rõ ràng, một thời gian nữa Tu La Thần lực sẽ tan thành mây khói, nếu có một lão quái vật Ly Hợp kỳ làm tôi thì chỗ tốt có thể nghĩ ra.

"Thiếu gia, chàng xem...”

Cuối cùng vẫn là thiếu gia làm chủ, tiểu nha đầu quay đầu một bộ ngoan ngoãn hỏi hắn.

Lâm Hiên nghe thì trên mặt không khỏi lộ vẻ do dự.

"Vị tiểu hữu này, ngươi thả lão phu một con đường tuyệt là cử chỉ sáng suốt, tại hạ tuy bất tài nhưng đã tiến giai Ly Hợp kỳ bốn năm trăm năm, có vài phần tâm đắc đối với việc đột phá lên Ly Hợp, còn có sở học bình sinh huyền diệu. Tất cả đều kính dâng lên chủ nhân, lấy tuổi trẻ của chủ nhân, lại có lão nô phụ tá, sẽ có một ngày sẽ vượt qua Vọng Đình Lâu, trở thành Thiên Vân thập nhị châu đệ nhất cao thủ”

Với sự âm hiểm La gia lão tổ đương nhiên nhìn ra mọi chuyện Nguyệt Nhi đều nghe ý Lâm Hiên, trên mặt một bộ lấy lòng, a dua mở miệng.

"Vượt qua Vọng Đình Lâu?" Chân mày Lâm Hiên vừa động như có điểm động lòng.

"Chính xác, chủ nhân hẳn là rõ ràng, khi xưa Thiên Châu La gia ta chính là bá chủ nhân yêu hai tộc, hiện giờ dù đã xuống dốc nhưng tổ tiên truyền thừa vô số công pháp kỳ diệu, với tư chất của chủ nhân. Chỉ cần học hết thì sau mấy trăm năm sau, nhất định có thể vượt qua Vọng Đình Lâu."

"Được rồi, ngươi muốn tỏ ý trung thành với ta, trước hết phải làm một việc." Lâm Hiên phất tay một cái, có điểm âm trầm mở miệng.

"Việc gì?"

“Trước hết diệt sát hai kẻ kia để tỏ lòng trung thành"

Lâm Hiên tay giơ lên chỉ về Hỏa Giao Vương cùng Thanh Liên cư sĩ, hai người này cũng là nhất phương bá chủ, có điều thấy kinh người thần thông của Nguyệt Nhi đã sớm mất đi lòng phản kháng, lại không dám chạy trốn. Lúc này nghe lời của Lâm Hiên thì sắc mặt giống như người chết.

"Chủ nhân nói diệt hai kẻ kia?" Tâm niệm của La gia lão tổ chợt động, không rõ vì sao tiểu tử này lại có yêu cầu cổ quái như vậy. Để tiểu nha đầu động thủ không phải dễ dàng sao, chẳng lẽ chỉ là muốn thử lão?

"Sao, ngươi không làm, nói trung thành với ta chỉ là tìm cớ?" Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng.

"Ha ha, chủ nhân hiểu lầm, người đã muốn đầu hai người kia, ta liền lấy xuống kính dâng lên.”

La gia lão tổ vội lấy lòng sau đó xoay người, nhe răng cười:"Chủ nhân nói hai người các ngươi đều nghe được, không muốn đau khổ thì ngoan ngoãn tự tận đi”

Thanh Liên cư sĩ cùng Hỏa Giao Vương liếc nhau, khóe miệng đều phát khổ, đối mặt lão quái vật Ly Hợp kỳ, hai người không có một chút cơ hội, huống chi còn có thiếu nữ đáng sợ kia ở một bên như hổ rình mồi.

"Hai ta cũng nguyện ý phụng các hạ là chủ nhân." Hai người hoảng hốt mở miệng.

"Không cần, tại hạ cần chính là đầu của hai ngươi, họ La, còn chưa động thủ?"

"Dạ!"

Bị một hậu bối sai sử khiến La gia lão tổ vô cùng buồn bực, chẳng qua ngoài mặt không dám mảy may biểu lộ, tất cả một thân oán khí đều trút vào trên người hai tên không hay ho kia.

Hai tay lão nắm chặt, thiên địa nguyên khí chung quanh điên cuồng tụ lại, Nguyệt Nhi không làm khó dễ thì thực lực của lão đã khôi phục mười thành.

Hỏa giao Vương cùng Thanh Liên cư sĩ thầm kêu khổ, biết rõ không địch lại nhưng đương nhiên không ngồi chờ chết.

Tiếng nổ ầm ầm truyền vào trong tai. Mặt ngoài Nguyên Anh hậu kỳ chỉ cách Ly hợp kém một bước nhưng kỳ thật hoàn toàn bất đồng, Hỏa Giao Vương cùng Thanh Liên cư sĩ mặc dù một đời kiêu hùng, cuối cùng vẫn chết trong tay La gia lão tổ.

Hai cái đầu máu tươi đầm đìa. Yêu Đan của Hỏa Giao Vương cũng bị lấy ra, trên mặt lão quái vật đầy vẻ cung kính dâng lên Lâm Hiên: "Chủ nhân, người vừa lòng rồi chứ?”

"Tốt, rất tốt." Lâm Hiên gật đầu, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ.

Ngọc thủ Nguyệt Nhi phất một cái thu Yêu Đan trở về. Lại nghe Lâm Hiên mỉm cười mở miệng: "Nếu đã hoàn thành nhiệm vụ, vậy ngươi cũng có thể an tâm đi tìm chết."

Lời còn chưa dứt, trên người tiểu nha đầu toát ra một cổ sát khí, hai tay đưa lên liên tiếp đánh ra vô số các đạo pháp quyết.

Ngân quang lóe ra, La gia lão tổ phát hiện thân thể không thể động đậy, giống hệt thời khắc Cửu Thiên Huyền Tôn bị giam cầm."Ngươi…”

Lão quái vật vừa sợ vừa giận nhưng Nguyệt Nhi đã vung tay lên, một đạo ngân quang lóe sáng giữa không trung.

Phút chốc một cái thủ cấp phóng lên cao, ngón tay tiểu nha đầu búng một cái, một viên hỏa cầu biến thân lão thành khói bụi. Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, bên khóe miệng lộ nụ cười.

Chỉ có kẻ mới nuôi hổ trong nhà. Chủ tớ huyết khế? Thu một Ly Hợp kỳ tu tiên giả là nô, nghe thì hấp dẫn thật lớn nhưng Lâm Hiên không muốn lúc nào cũng phải đề phòng, lại không muốn bị đối phương ám toán. Cân nhắc lợi hại thì tiêu diệt đối phương thì an toàn nhất. Mà lúc này Nguyệt Nhi cũng hạ thân, tầng ngân quang quanh nàng đã hoàn toàn biến mất.

"Thiếu gia, thương thế của chàng còn đau không?"

Nguyệt Nhi dùng hết lực lượng truyền thừa thì không có gì không ổn, thân hình bay qua trước mặt Lâm Hiên.

"Ta không sao"

Lúc này Lâm Hiên đã khôi phục một chút pháp lực, Vươn tay vỗ vào bên hông một cái, bảy tám cái bình ngọc tinh xảo bay ra. đan dược trút hết vào miệng:

"Nguyệt Nhi, thay ta hộ pháp."

"Tiểu tỳ đã biết." Thiếu nữ gật đầu nhu thuận.

Lâm Hiên chậm rãi nhắm mắt thi triển Nội Thị Thuật sau đó luyện hóa dược lực.

Thời gian chậm rãi trôi qua một canh giờ. Lâm Hiên vẫn khoanh chân mà ngồi, chẳng qua sắc mặt lại hồng nhuận hơn rất nhiều.

Bất tri bất giác đã qua ba ngày ba đêm.

Nguyệt Nhi xem khí sắc thiếu gia ngày càng tốt thì càng vui mừng. Lâm Hiên lần này đại thương nguyên khí, pháp lực khô kiệt, không phải một chốc một ngày có thể khôi phục được.

Tiểu nha đầu ở bên cạnh Lâm Hiên, đưa bàn tay thôn chống cằm, chăm chú nhìn khuôn mặt Lâm Hiên, trong đôi mắt to đẹp tràn đầy mê ly vẻ, có lúc lại trở nên ngây ngốc.

Lần này vì tìm kiếm cơ hội Kết Anh cho nàng, hắn đã mạo hiểm như vậy. Hiện giờ thần huyết đã tới tay, chỉ cần chậm rãi luyện hóa nàng liền có được thân thể. Khi đó …

Nghĩ tới điều đó mà khuôn mặt thanh tú của tiểu nha đầu ửng đỏ, nàng vốn là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, hiện giờ lại xinh đẹp không gì sánh được.

“Oanh!”

Chợt một tiếng nổ như sét đánh truyền vào tai, toàn bộ mặt đất chấn động, thiên địa nguyên khí phụ cận lại như gió nổi mây phun, điên cuồn tụ về phương xa.

Nguyệt Nhi kinh ngạc quay đầu, Lâm Hiên đang đả tọa cũng chậm rãi mở mắt.

"Thiếu gia, chàng đã tỉnh. Thương thế đã lành hết chưa?"

Lâm Hiên gật gật đầu rồi chậm rãi đứng lên, hiện đã khôi phục được hơn nửa pháp lực, thương thế đã được tạm thời áp chế, lần này hắn bị thụ thương rất nặng, không tĩnh dưỡng một năm thì đừng nghĩ phục hồi.

Hành cung Tu La vương vốn không thích hợp ở lại. Hiện tại đã có năng lực tự bảo vệ mình. Hắn tính tìm một nơi kín đáo dưỡng thương và để Nguyệt Nhi kết anh. Ý niệm lưu chuyển trong đầu, Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.

Chỉ thấy một cột sáng ngũ sắc từ trên trời cao chiếu thẳng xuống đất, thanh thế kinh người vô cùng. Thiên địa đang nguyên khí ào ào đổ về đó. Tròng mắt Lâm Hiên co lại, sắc mặt âm trầm.

Hiện tại còn chưa rõ tung tích Cầm Tâm. Đành phải đi xem một chút. Sau đó ánh mắt quét qua những thi thể tu sĩ ngổn ngang trong đống đổ nát.

Tay áo phất một cái, một đạo thanh hà bay vút ra cuốn lấy những túi trữ vật thu về.

Mới dùng thần niệm quét qua số bảo vật trong đó, với sự trầm ổn của Lâm Hiên mà trên mặt cũng lộ vẻ mừng rỡ như điên.

Không những chỉ có túi trữ vật, cốt cách da lông nội đan, thậm chí là huyết nhục của yêu thú đều là tài liệu luyện khí thượng phẩm. Hỏa Giao Vương là Hóa Hình hậu kỳ, Cửu Đầu lão tổ lại Ly Hợp kỳ Yêu Tộc. yêu tộc cấp bậc này từ đầu đến chân đều là bảo vật.

Lâm Hiên trước tiên thu chín cái đầu rắn vào trong túi, sau đó ánh mắt nheo lại nhìn về khối băng thật lớn cách đó không xa, bên trong là một thi thể một con cự xà cao trăm trượng, muốn để vào trong túi trữ vật cũng không dễ dàng.

Tay áo phất một cái, một đạo kiếm khí hung hăng chém mặt trên tảng băng.

Oanh một tiếng truyền nhưng mặt ngoài tảng băng lại không có lấy một vết rạn. Lâm Hiên nhíu mày:

"Nguyệt Nhi, băng này rất cứng, nàng có biện pháp hòa tan không?"

"Để muội thử xem".

Nguyệt Nhi có điểm yếu ớt mở miệng, nhanh chóng tới trước tảng băng, đưa cánh tay trái bạch ngọc nhẹ nhàng chạm vào, sau đó nàng hít sâu một hơi, ẩn ẩn có một đạo ngân quang hiện lên, dù như có như không nhưng cự băng bắt đầu tan rã.

Có tác dụng! Tiểu nha đầu nhẹ nhàng thở ra, lúc này trong cơ thể nàng đã không còn chút nào thần lực của Tu La vương.

Rát nhanh cự xà không đầu hiện ra, cả người nó được lân giáp bao phủ. Lâm Hiên vô cùng thích thú, lần đầu thấy tài liệu luyện khí trân quý như thế.

Tay áo phất một cái, đánh ra vài đạo pháp quyết đủ mọi màu sắc, thi thể cự xà nhanh chóng thu nhỏ lại rồi bị thu vào túi trữ vật.

Thi thể Hỏa Giao Vương thì xử lý dễ dàng hơn nhiều, Hóa Hình kỳ Yêu Tu sau khi chết sẽ hiện nguyên hình. Đó là một con Giao Long dài hơn hai mươi trượng, cả người ánh lên một màu đỏ rực, Lâm Hiên cũng không chút do dự đem nó thu vào trong túi.

Sau đó hắn nhắm hai mắt, thần thức chậm rãi đảo qua phụ cận, xác định không có bỏ qua thứ gì thì hắn mới bắn ra những khối hỏa cầu hủy thi thể diệt tích.

Sau khi làm tốt hết thảy, hắn mới hóa thành một đạo kinh hồng, bay vút về cột sáng ngũ sắc kia.

"Thiếu gia, chàng nói nơi đó sẽ có cái gì?".Nguyệt Nhi mở to mắt, khuôn mặt thanh tú tràn đầy vẻ tò mò.

"Ta làm sao biết được" khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười khổ: "Nha đầu, nàng là Tu La vương chuyển thế, chẳng lẽ không chút ấn tượng với nơi này sao?"

"Cái này...". Nguyệt Nhi vươn ngọc thủ gãi đầu "Muội không rõ nữa, ký ức kiếp trước còn chưa khôi phục, nếu không ta sao giấu diếm chàng chứ?"

Vừa nói vừa bay đã hơn trăm dặm, đột nhiên linh quang chợt lóe, cột sáng ngũ sắc kia chợt biến mất. Thiên địa nguyên khí lần nữa trở lại bình thường. Điều này khiến người cảm giác chuyện vừa rồi như chưa từng phát sinh. Lâm Hiên độn quang chậm lại, vẻ mặt ngưng trọng.

Trước mặt của hắn là một tế đàn thật lớn khắc đầy những hoa văn, nhìn qua như một pháp trận nhưng thâm ảo đến cực độ. Lâm Hiên tinh thông Tuyền Cơ Tâm Đắc, lại nghiên cứu qua Thiên Nguyên Trận Thư, tạo nghệ trận pháp của hắn không còn kém cấp tông sư bao nhiêu nhưng xem qua trận pháp trước mắt lại hoàn toàn không hiểu. Ngưng thần nhìn kỹ thậm chí còn cảm thấy tâm thần rối loạn.

Lâm Hiên vội quay đầu, trận pháp này có liên quan đến cảnh giới pháp lực, nếu cương cường tìm hiểu, nhẹ thì bị tẩu hỏa nhập ma nặng thì hộc máu mà chết.

Trận này mười phần là do Tu La vương bố trí, không biết là mục đích để làm gì, cột sáng ngũ sắc vừa mới kia chính là chiếu lên từ nơi này.

Chần chờ một chút thì Lâm Hiên chậm rãi đáp xuống. Nhưng một chân vừa mới đạp xuống thì dị biến liền xảy ra.

Oanh một tiếng vang thật lớn, không ngờ pháp trận kia tự vỡ vụn.

"Xảy ra chuyện gì?"

Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ kinh nghi, liền đem Cửu Thiên linh thuẫn mở ra, bàn tay thu vào trong ống tay thủ thế. Cũng may không phát sinh ra chuyện gì bất ổn, một lát sau Lâm Hiên mới một lần nữa trầm tĩnh lại. Toàn bộ tế đàn ở trong khoảnh khắc đã sụp đổ thành bột phấn.

Lâm Hiên đem thần thức thả ra, chợt hóa thành một đạo kinh hồng bay đến chính giữa đống mảnh vụn.

Chỉ thấy có một cái vòng tay xanh biếc tinh xảo làm bằng một loại kỳ mộc ngàn năm, nhìn như cực phẩm mỹ ngọc.

Đây chính là một món trang sức của Cầm Tâm!

Lâm Hiên vội đem toàn bộ thần thức thả ra trong phạm vi mấy trăm dặm nhưng không có manh mối. Nghĩ đến cột sáng ngũ sắc kia thì hắn nhíu mày.

"Thiếu gia, chàng đừng có lo, có lẽ Cầm Tâm tỷ tỷ đã tới nơi này nhưng nhất định không việc gì".

Lâm Hiên hít sâu bình phục tâm tình, chẳng qua là một cái vòng tay mà thôi. Tiếp tục tìm kiếm ở xung quanh, hắn phát hiện có một ngọc đài cao mấy trượng sót lại.

Hoa văn trên này càng thêm thâm ảo, Lâm Hiên cũng không dám nghiên cứu sâu nhưng có thể khẳng định đây chính là nhãn trận. Lâm Hiên tìm được ở đó một mảnh góc áo của Cầm Tâm.

"Chẳng lẽ là truyền tống?". Lâm Hiên nghĩ như vậy nhưng không dám khẳng định. Vào thời khắc này một tiếng thở dài sâu kín truyền vào tai.

"Kẻ không biết nhìn người này, ta biết nữ tử kia đã đi đâu"

"Ai?".

Lâm Hiên biến sắc, không ngờ có người vô thanh vô tức tới bên cạnh.

"Tiểu Đào, ngươi đã tỉnh?" Nguyệt Nhi mở miệng kinh hô phất tay áo một cái, tế ra Huyền Âm Bảo Hạp.

Nguyệt Nhi đem linh lực truyền vào đoản kiếm, linh quang thất sắc tỏa ra rực rỡ, một thân ảnh dần dần hiện ra, chỉ cỡ một tấc nhưng cực kỳ xinh đẹp.

Lâm Hiên ngẩn người, sau đó chân mày giãn ra. Khi Nguyệt Nhi nói rõ thân phận, đồn thời cho hắn đã biết sự tồn tại của Tiểu Đào.

Khác với khí linh, nha đầu này là do tiên phủ kỳ trân sinh ra, Lâm Hiên cũng không khỏi tò mò.

Nhưng nghênh đón hắn là đôi mắt đang trừng lên của Tiểu Đào: "Ngươi chính là tên Lâm Hiên không biết phải trái?"

"Khụ ......."

Lâm Hiên ho khan một tiếng, nha đầu này nói chuyện quả chẳng khác ăn hỏa dược là mấy, có lầm hay không, hắn nào có đắc tội với nàng.

"Tiểu Đào, ngươi làm gì vậy? sao không chút lễ mạo với thiếu gia?" Khuôn mặt Nguyệt Nhi đỏ lên, một bộ không vui nhắc nhở nha đầu kia.

Song Tiểu Đào cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, kiếp trước Tu La vương cưng chiều mà làm hư nàng, hai người tiếng là chủ tớ nhưng thực chất thân như tỷ muội. Tiểu Đào trung thành hộ chủ, đương nhiên bất bình vì Nguyệt Nhi.

Chỉ thấy thân hình nàng lóe lên, nhìn Lâm Hiên từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: "Nhìn bộ dạng ngươi chẳng thấy có chỗ nào thần kỳ. Bộ dạng cũng chẳng khác a trư là mấy, tư chất cũng tạm được, cũng gần như trư. Không ngờ phải mất hai trăm năm mới tu đến Nguyên Anh hậu kỳ, quả thực ngu ngốc đến không thể ngốc hơn. Thật không hiểu tại sao tiểu thư lại đi coi trọng ngươi."

Lời này khiến Lâm Hiên trợn mắt há miệng, có phần choáng váng. Bộ dạng của hắn không anh tuấn lắm nhưng chưa đến mức xấu xí như trư. Về phần tốc độ tu luyện, Lâm Hiên càng không còn gì để nói.

Hai trăm năm tiến giai tới Nguyên Anh hậu kỳ, phóng mắt khắp tu tiên giới thì rất ít người có thành tựu như vậy, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Miệng lưỡi nha đầu này thật là độc, hắn đã từng trêu vào nàng sao?

Nam không đấu với nữ, Lâm Hiên tuy có điểm giận nhưng không thèm đôi co với nha đầu kia, Tiểu Đào lại được nước lấn tới:

"Sao? Không nói được gì a? Có phải không còn gì để nói chăng? A trư như ngươi lại được tiểu thư chú ý, không biết là tiên phúc tu mấy đời, không ngờ ngươi lại không biết quý trọng mà còn ba nơi bốn nẻo. Ngươi có biết tiểu thư nhà ta chính là Tu La vương chuyển thế, là đệ nhất mỹ nữ tam giới hay không. Họ Lâm kia, biết điều thì toàn tâm toàn ý với tiểu thư nhà ta. Nếu còn làm nàng thương tâm, ta không giết ngươi nhưng một ngày nào đó phải đánh ngươi trở thành a trư."

Có phải nha đầu này kiếp trước có thù oán với họ Trư không nhỉ? Nghe mấy câu nạt nộ của Tiểu Đào mà Lâm Hiên dở khóc dở cười.

Nguyệt Nhi cũng trở nên nóng nảy, khuôn mặt thanh tú trầm xuống: "Tiểu Đào, ngươi làm gì vậy? Còn nói hươu nói vượn nữa ta sẽ không để ý tới ngươi nữa."

"Tiểu thư, ta chỉ muốn tốt cho người." Tiểu Đào ủy khuất nói.

"Ta không cần ngươi như vậy, nhanh tới tạ lỗi thiếu gia, nếu không ta thật sự không để ý tới ngươi nữa." Nguyệt Nhi thật sự đã nổi giận.

"Ta..."

Trên mặt Tiểu Đào tràn đầy vẻ miễn cưỡng. Nàng mặc dù tính tình nóng nảy nhưng nào dám bất tuân lời của tiểu thư. Có điều phải tạ lỗi với họ Lâm kia, nha đầu này trăm lần không tình nguyện.

"Được rồi,, không cần tạ lỗi, chỉ cần sau này ngươi đừng hồ nháo là được”

Lâm Hiên mỉm cười làm hòa. Xét cho cùng thì hắn thật sự cũng có chỗ không phải với Nguyệt Nhi, nha đầu kia trung thành hộ chủ, Lâm Hiên cũng không muốn làm khó nàng.

"Thực xin lỗi, thiếu gia, là tiểu tỳ quản giáo không nghiêm." Thấy Lâm Hiên không để tâm, Nguyệt Nhi mới thở phào một hơi, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ áy náy.

"Được rồi, giữa hai ta còn phải nói lời này sao?" Lâm Hiên khoát khoát tay áo, tiếp đó quay sang Tiểu Đào nói: "Tiểu Đào, ngươi nói biết tung tích của Cầm Tâm, bây giờ có thể nói cho ta biết không....."

Tiểu Đào vốn muốn làm khó Lâm Hiên một chút, thay tiểu thư xả giận, không ngờ Lâm Hiên lại không để tâm. Nàng mắng hắn mà hắn lại nói giúp nàng.

Tính cách Tiểu Đào ngoa ngoắt một chút nhưng yêu ghét rõ ràng.

"Quên đi, lần này tha cho hắn vậy, nếu sau này còn khi dễ tiểu thư thì nhất định phải đánh hắn thành đầu heo." Thầm nghĩ như vậy, trên mặt Tiểu Đào hiện vẻ ôn hòa nói: "Hừ, ngươi hỏi nữ nhân có tên là Cầm Tâm sao? Nàng bị truyền tống đi rồi."

"Truyền đi đâu, Tiểu Đào ngươi có biết không?"

"Đương nhiên biết, bất quá về sau ngươi vẫn khi dễ tiểu thư nhà ta thì sao?"Tiểu Đào lập tức đổi đề tài. Lâm Hiên lại dở khóc dở cười, tâm ý của hắn đối với Nguyệt Nhi có thiên lão làm chứng, làm sao có thể khi dễ được.

"Tiểu Đào, đừng nói nữa. Thiếu gia đối với ta rất tốt." Nguyệt Nhi cũng có điểm mắc cỡ, khuôn mặt đỏ lên, yếu ớt nói đỡ cho Lâm Hiên:“Tiểu Đào nói mau, ta cũng muốn biết."

Tiểu thư đã mở miệng, Tiểu Đào tự nhiên không tiếp tục dấu diếm: "Là như thế này, nữ tử gọi là Cầm Tâm không cẩn thận, kích hoạt cấm chế ở đây nên bị truyền tống đến :inh giới."

"Cái gì? Linh giới?" Lâm Hiên ngạc nhiên, không tin nổi vào tai mình.

"Tiểu Đào, đừng nói giỡn nữa, làm sao Cầm Tâm tỷ tỷ có thể bị truyền tống đến :inh giới được? Điều này không khỏi quá mức khó tin”

"Tiểu thư, người ta làm sao có thể nói dối người. Nữ tử kia quả thật là bị truyền tống đến Linh giới mà." Tiểu Đào nhíu mày khẳng định nói.

Phi thăng lên Linh giới! Điều này đâu có dễ dàng. Cho dù là tu sĩ Ly Hợp kỳ cũng chỉ nắm chắc bảy thành.

Lâm Hiên từng nghe qua rất nhiều chuyện khó tin, lần này có thể nói là kỳ quái nhất.

"Cầm Tâm thuận lợi tới Linh giới, chẳng lẽ vượt qua được Thiên kiếp hay sao?"

"Đúng, chỉ là tam tam bằng cửu tiểu thiên kiếp thì có gì đặc biệt chứ? Trận pháp này do đích thân tiểu thư năm đó bày ra, thực lực của tiểu thư có thể thay đổi thiên địa pháp tắc. Vượt qua tiểu thiên kiếp cũng chẳng có gì khó." Trên mặt Tiểu Đào lộ vẻ khinh thường, họ Lâm này quả thực chẳng khác ếch ngồi đáy giếng là mấy.

Nguyệt Nhi nghe xong cũng có điểm mơ hồ: "Cái đó... Kiếp trước ta thật sự lợi hại như vậy sao?"

"Đó là đương nhiên, tiểu thư chính là Âm ti chi chủ, cho dù là chân tiên cũng không tính là gì." Tiểu Đào nói điều này cũng hơi quá, trong lòng nàng thì tiểu thư vĩnh viễn là người giỏi nhất.

"Nói như vậy Cầm Tâm thật sự phi thăng lên Linh giới sao?" Lâm Hiên mở miệng thốt từng chữ một.

"Không sai, nữ tử kia vận khí không tệ, tế đàn này còn có trận pháp bảo hộ giống như sát trận bảo hộ tẩm cung của tiểu thư, ngay cả tán tiên cũng không thể phá giải, có điều cấm chế vừa mới giải trừ, nhất định là nàng hồ đồ tiến vào đó, không cẩn thận khởi động truyền tống."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.