"Đúng vậy, tông chủ Linh Quỷ tông đã thu ta làm đồ đệ. Hơn nữa còn hứa
hẹn, chỉ cần ta có thể dẫn ngươi vào bẫy rập rồi đánh lén thành công thì ta không chỉ trở thành đệ tử thân truyền, hơn nữa còn được bổn tông bồi dưỡng đặc biệt. Chưa nói đến vô số linh đan diệu dược, thậm chí tại
thời khắc mấu chốt còn được sư tôn thi triển Linh Khí Quán Thể, bảo vệ
ta trong quá trình tiến giai đến Động Huyền kỳ."
Nói đến đây, Tô Như ngẩng cao đầu, vô cùng đắc ý với lựa chọn của mình. Thời điểm tông
chủ Quỷ Linh tông đưa ra điều kiện như vậy, nàng đã không hề do dự mà
đáp ứng.
"Thì ra là thế."
Thanh âm của Lâm Hiên đã trở
nên cực kỳ bình thản. nhưng nếu để ý, vẫn có thể nhận ra vài phần tiếc
hận: "Chỉ là lời hứa như kính hoa thủy nguyệt (*) mà thôi, vậy mà đã
khiến ngươi phản bội Vân Ẩn tông, hãm hại ta, không thèm đếm xỉa đến
tính mạng của ngàn vạn đồng môn. Ngươi cho rằng như thế là đáng giá sao? Nửa đêm nằm mộng, có bao giờ thấy lương tâm giằng xé?"
DG: (*) Hoa trong kính, trăng trong nước: Xa vời, không thể với tới, giả dối, không phải sự thật.
"Hừ, chỉ cần có thể tiến giai Động Huyền, sống trên vài vạn năm, ở tông môn
một hô trăm dạ, vênh mặt hất hàm sai khiến, lương tâm thì đã là cái gì,
có thể so sánh với nó sao?"
Nghe những lời cảm khái của Lâm
Hiên, trên mặt Tô Như hiện lên vài phần mờ mịt. Nhưng rất nhanh lại thay thế bằng vẻ kiên quyết: "Thiên tài như các ngươi làm sao biết được sự
khổ cực của những tu sĩ tầng lớp thấp kém như chúng ta. Đừng ở đó mà giả mù sa mưa nữa, thắng làm vua thua làm giặc. Hôm nay, cái mạng nhỏ của
ngươi là do ta nắm giữ."
"Thật sao?"
Lâm Hiên thở dài,
ngữ khí tràn đầy vẻ đùa cợt: "Thiên tài? Ngươi có biết thuộc tính linh
căn của Lâm mỗ thế nào không? Tại thời điểm ta bước vào tiên đạo, đã bị
đồng môn coi là phế vật. Sự khinh thường mà ta phải nhận, ngươi vĩnh
viễn không cách nào tưởng tượng được. Ngươi cho rằng mình phải chịu rất
nhiều đau khổ? kỳ thực so với Lâm mỗ căn bản chẳng đáng nhắc đến. Ngươi
còn ghét bỏ ta đã không trợ giúp ngươi đến nơi đến chốn. Ngươi có biết,
khi đó Lâm mỗ ngoại trừ cắn răng nhẫn nhịn, vĩnh viễn không chịu từ bỏ
con đường tu tiên thì cũng chẳng có biện pháp nào khác?"
Thanh âm của Lâm Hiên chậm rãi vang lên, nhưng lại khiến Tô Như cùng tất cả tu sĩ có mặt ở đây, toàn bộ đều sợ ngây người.
Phải biết rằng tuy Lâm Hiên gần như chưa từng lộ diện, nhưng bởi một trận
chiến ở Tinh Nguyệt thành, cho nên danh khí của hắn rất lớn. Còn được
cho là đệ nhất nhân dưới Độ Kiếp kỳ của Hàn Long giới.
Nhưng
hiện tại hắn lại nói mình không những không phải thiên tài, mà còn là
một phế vật tầm thường, đã từng phải ăn không biết bao nhiêu đau khổ, bị đồng môn giễu cợt...
Điều này sao có thể?
Bịa chuyện cũng phải có chút cơ sở, Lâm tiểu tử nói vậy chẳng lẽ là có âm mưu?
Những lão quái Phân Thần kỳ, bất kể là đang ẩn thân hay đã xuất hiện, trong lòng đều nổi lên ý nghĩ này.
Nhưng không chờ bọn hắn suy tư, thanh âm của Lâm Hiên lại một lần nữa vang
lên, lần này là nói với những Tu Tiên giả Vân Ẩn tông khác.
"Các ngươi thì sao? Hợp lực diễn trò để đưa Lâm mỗ đến đây, có thấy hổ thẹn
không? Phải chăng các ngươi cũng cam tâm tình nguyện phản bội bổn môn?"
Sự tình đã đến nước này, Lâm Hiên đương nhiên nhìn ra tràng đấu pháp náo nhiệt kia bất quá cũng là một phần của âm mưu mà thôi.
Trong thanh âm của hắn tràn đầy vẻ thống khổ, dường như Minh Hà chi độc đã
xâm nhập vào cả tâm can. Nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời đến cực điểm, những nơi con mắt hắn quét qua, không ít những đệ tử Vân Ẩn tông cúi đầu né
tránh, trên mặt mang theo vẻ hổ thẹn. Nhưng cũng có kẻ không thèm để ý,
đã lên thuyền giặc thì chắc chắn không có đường quay về, lúc này hổ thẹn còn có tác dụng gì?
"Lâm sư tổ."
Thanh âm Tô Như một
lần nữa vang lên, nhưng tiếng sư tổ này rõ ràng mang theo vài phần châm
chọc: "Chuyện đã tới nước này, truy cứu còn ý nghĩa gì sao? Hôm nay
ngươi là thịt cá, ta là dao thớt. Ha ha, vừa nghĩ tới, đường đường là
tồn tại Phân Thần kỳ lại bị chính mình đùa giỡn trong lòng bàn tay, tư
vị này..."
Nàng nói đến đây thì hít sâu một hơi: "Thực sự quá mỹ diệu."
"Đúng là hết thuốc chữa."
Lâm Hiên thở dài: "Vốn là ta còn tưởng ngươi chỉ là nhất thời hồ đồ, không
nghĩ tới lại ti tiện đến tình trạng này. Đã vậy, Lâm mỗ cũng không cần
phải niệm tình cố nhân nữa. Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình,
cũng phải chịu trách nhiệm đối với lựa chọn đó. Lát nữa cho dù có hồn
phi phách tán thì cũng đừng nên oán trách."
"Hồn phi phách tán?"
Tô Như kinh ngạc, sau đó bật cười như điên loạn: "Sư tổ, thần trí của lão
nhân gia ngài không còn tỉnh táo sao. Đã trúng Minh Hà chi độc, còn rơi
vào vòng vây của nhiều tu sĩ cùng giai như vậy. Ngươi cho rằng mình còn
có thể muốn làm gì thì làm, còn có cơ hội chuyển bại thành thắng. ngươi
tự cho mình là ai, lão quái vật Độ Kiếp kỳ sao?"
"Lâm mỗ chắc chắn không phải Độ Kiếp kỳ, nhưng nếu cho rằng đã dồn ta vào tử địa, chỉ sợ là chưa hẳn..."
Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, lời còn chưa dứt, không gian đột nhiên chấn
động, chỉ thấy linh quang lóe lên, hắn đã biến mất tại chỗ, không còn
tung tích.
Sau một khắc, Lâm hiên đã xuất hiện trước mặt nam tử
áo choàng đen. Tô Như phản bội, tuy khiến Lâm Hiên tức giận, nhưng một
Tu Tiên giả Ly Hợp kỳ, bất quá cũng chỉ là tiểu nhân vật. Hiện tại đang
phải đối mặt với cường địch, tình thế của mình cực kỳ bất lợi, nếu còn
hành động theo cảm tính thì quả thực là quá ngu xuẩn.
Cho nên, Lâm Hiên không đánh lén Tô Như mà đem mục tiêu tập trung vào tông chủ Linh Quỷ tông.
Động tác của Lâm Hiên nhanh đến cực điểm, mặc dù đối phương dùng áo choàng
đen che kín khuôn mặt, nhưng Lâm Hiên vẫn nhìn ra trong mắt hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không cho hắn thời gian
để phản ứng cùng suy tư, miệng mở lớn, phun ra một đoàn hỏa diễm cỡ quả
trứng gà.
Huyễn Linh Thiên Hỏa!
Như một ngôi sao băng tí hon, hướng vào ngực đối phương lao tới.
Khoảng cách gần như vậy, căn bản là không thể né tránh.
Trong mắt tông chủ Linh Quỷ tông biến thành vẻ hoảng sợ.
Vô thanh vô tức, linh quang hộ thể chẳng khác gì tờ giấy mỏng, bị Huyễn
Linh Thiên Hỏa dễ dàng xé rách. Chỉ thấy lam quang hiện lên, cả người đã bị một tầng băng giáp bao khỏa. Nhưng sau đó băng giáp lại biến thành
màu đen kịt, phong hóa thành những hạt cát li ti.
Không chịu nổi một kích, ngay cả Nguyên Anh cũng bị triệt để tiêu diệt.
Miểu sát!
Đám tu sĩ xung quanh như chuột thấy mèo, hoảng sợ chạy tứ tán.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ có đánh chết bọn hắn cũng nhất quyết không tin.
Đường đường là tông chủ Linh Quỷ tông, Tu Tiên giả Phân Thần hậu kỳ, rõ ràng chỉ một chiêu đã bị diệt sát.
Cho dù là đánh lén thì kết quả này cũng khiến người ta trợn mắt há mồm. Hơn nữa tên Lâm Hiên kia chẳng phải đã trúng Minh Hà chi độc, làm sao có
thể có chiến lực kinh người như thế?
Nhưng hiện tại không phải
lúc để truy vấn cái gì, giờ khắc này, kể cả môn chủ Thái Huyền môn cùng
mấy lão quái vật Phân Thần kỳ, toàn bộ đều cúp đuôi chạy trốn.