Lâm Hiên nghẹn họng trân trối mà nhìn, một khắc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ngay cả hắn cũng không thể nhận ra. Rốt cục đối phương đã dùng thần thông gì để hóa giải một kích của mình?
Chẳng lẽ là...
Thiên Địa pháp tắc!
Giờ khắc này, đây là thứ duy nhất Lâm Hiên nghĩ đến.
Ngoại trừ lực pháp tắc, đối phương tuyệt đối không thể dễ dàng biến nguy thành an như vậy. Người trong nghê vừa ra tay đã biết thật giả. Tiểu Độ Kiếp kỳ, quả nhiên không phải là ba hoa khoác lác. Nếu đối phương thực sự có thể tùacute; điều động Thiên Địa pháp tắc, đối với mình quả thực quá nguy hiểm.
Đại địch!
Trong mắt Lâm Hiên toát ra vài phần lo lắng, bất quá chỉ là lóe lên mà thôi.
Bởi hắn nhận ra, đối phương tuy không có thương thế gì, nhưng sắc mặt so với trước đã tái nhợt đi rất nhiều. Khí tức toàn thân cũng trở giảm đáng kể.
Nếu hắn đoán không sai, để thi triển một chiêu vừa rồi, chỉ sợ cái giá mà hắn phải trả cũng không nhỏ. Không chỉ tiêu hao một lượng lớn linh lực, mà hơn phân nửa đã phải vận dụng bổn mạng chân nguyên. Như vậy, cho dù đối phương có thể điều động Thiên Địa pháp tắc, cũng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng. Hơn phân nửa là chỉ có thể dùng làm thần thông bảo mệnh.
Nghĩ đến đây, Lâm Hiên cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Tay áo phất lên, linh quang bắn ra bốn phía, một thanh đoản kiếm dài hơn thước từ trong tay áo bay vút ra.
Tiếng thanh minh vang vọng, một cỗ lệ khí bá đạo tỏa ra.
Lâm Hiên hít sâu một hơi, đem pháp lực toàn thân rót vào Phệ Linh kiếm trong tay. Sau đó chém xuống một nhát, theo động tác của hắn, lệ mang đột khởi, một cỗ linh khí bàng bạc lấy Phệ Linh kiếm làm trung tâm, ầm ầm khếch tán về bốn phía.
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Hư ảnh tứ linh dần dần hiện ra trong linh quang chói mắt, mỗi đầu lớn bằng nắm tay, số lượng lại lên đến hàng ngàn cái. Thanh thế lớn như vậy, ngay cả Chung lão quái cũng phải biến sắc.
Lúc này muốn trốn đã không kịp, mà đúng như suy đoán của Lâm Hiên, tuy hắn có thể điều động Thiên Địa pháp tắc, nhưng cái giá phải trả cũng quá cao, không thể tùacute; sử dụng.
Đáng giận!
Trong mắt lão quái vật hiện lên vẻ oán độc. Đường đường là tu sĩ Tiểu Độ Kiếp kỳ lại bị một tiểu bối Phân Thần kỳ bức đến mức này.
Dưới nộ khí xung thiên, lão vươn tay vỗ vào bên hông, một cây phiên kỳ hiện ra.
Bảo vật này khi được tế lên, chỉ một thoáng đã thấy cương phong quét qua, ẩn ẩn còn có tiếng lệ quỷ gào thét vang vọng. Không chỉ là gào thét, thanh âm kia giống như nhiếp hồn đoạt phách. Nếu Tu Tiên giả tâm trí không kiên định, chỉ sợ sẽ đi đời nhà ma.
"Tiểu gia hỏa, cho ngươi nếm thử một chút uy lực Vạn Hồn Phiên của lão phu!"
Vạn Hồn Phiên?
Nghe có chút quen tai. Thời điểm mình mới bước vào Tu Tiên giới, kẻ đứng đầu ma đạo U Châu là Cực Ác Ma Tôn, bổn mạng pháp bảo của hắn cũng có tên này.
Bất quá chỉ là danh tự giống nhau, về phần uy lực, nói là cách xa một trời một vực cũng không quá.
truyện được lấy từ website tung hoanh
Bảo vật của Cực Ác Ma Tôn bất quá chỉ phong ấn hàng ngàn hồn phách phàm nhân, trong đó chủ hồn là hơn hai mươi Tu Tiên giả Trúc Cơ cùng Ngưng Đan kỳ. Nhưng Vạn Hồn Phiên trước mắt lại khác, chỉ riêng về tài liệu đã không phải chuyện đùa. Còn hồn phách bên trong, tất cả đều là Tu Tiên giả. Hơn nữa, số lượng lại không dưới mười vạn. Có đến hàng trăm hồn phách Tu Tiên giả Động Huyền kỳ được dùng làm chủ hồn, thậm chí còn có cả hồn phách Phân Thần kỳ.
Vừa tế ra, lập tức âm phong gào thét, thiên địa cũng theo đó mà biến sắc.
"Nhanh!"
Chung lão chỉ ngón tay về phía Vạn Hồn Phiên, theo động tác của hắn, "phù" một tiếng, một đám mây màu xanh biếc từ mặt phiên kỳ tràn ra.
Thể tích lập tức tăng vọt, đem toàn bộ thân hình Chung lão bao khỏa. Chỉ một thoáng, gió lạnh thấu xương nổi lên, đám mây xanh biếc cuồn cuộn biến hóa.
Trước một khắc còn như đầm nước xanh biếc, sau một khắc đã trở thành đen như mực, lại qua một thoáng, lại biến thành một đám thi vân màu xám trắng.
Thi khí dày đặc, mùi tanh hôi tràn ngập không gian, bên trong mơ hồ có bóng người chớp động.
Dường như còn có tiếng lách cách truyền đến.
Con ngươi Lâm Hiên co lại, sâu trong đáy mắt lóe lên tia sáng gai bạc. Nhờ hiệu quả của Thiên Phượng Thần Mục, hắn đã nhìn thấy rõ ràng mọi thứ bên trong, không ngờ lại là ba bộ luyện thi cao lớn.
Bộ bên trái lưng hơi gù, trong tay cầm một cây giáo, hai con ngươi xám trắng, toàn thân tỏa ra một cỗ khí thế bưu hãn.
Bên phải cũng sử dụng trọng binh, hai tay nắm chặt một cây khai sơn cự phủ. Cương thi, thường là toàn bộ huyết nhục đều khô héo, nhưng tên này lại khác, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn.
Nhưng đây chưa phải là điều đáng sợ nhất.
Cương thi ở chính giữa, da thịt toàn thân rõ ràng màu bạc nhạt, dường như bề mặt còn có phù văn ẩn hiện. Trong tay hắn không cầm binh khí, mà trên hai cổ tay lại được quấn quanh bằng hai sợi xích thô to, thanh âm lách cách kia là do chúng phát ra.
Mà thi khí trên người hắn cũng đậm đặc nhất.
Ba bộ luyện thi vừa ra, hư ảnh tứ linh đã giết đến trước mặt, để xem bọn chúng đối phó như thế nào.
Nhưng một màn kế tiếp lại khiến Lâm Hiên nghẹn họng trân trối mà nhìn.
Đối mặt với công kích của hư ảnh tứ linh, ba bộ luyện thi không chính diện nghênh đón mà đồng loạt bổ nhào về các hướng khác nhau. Sau đó thi khí bùng lên, rõ ràng đã tan thành mây khói. Nhưng chỉ trong giây lát, lại một lần nữa ngưng tụ, nhưng lần này không phải hóa thành luyện thi, mà là khô lâu. Lâm Hiên đếm qua, ước chừng một trăm lẻ tám cái.
Chứng kiến một màn như vậy, cho dù kiến thức uyên bác như Lâm Hiên, cũng phải khen ngợi không thôi.
Trong tam giới, thần thông của Âm Ti giới là biến hóa quỷ dị nhất, lời cổ nhân nói quả thực không sai.
Một trăm lẻ tám khô lâu kia vừa hiện hình, hai hàm răng lập tức nhai rốp rốp, từ trong miệng bỗng phun ra quỷ hỏa.
Loại quỷ hỏa này màu bích lục, phối hợp với âm phong, càng khiến người ta có cảm giác lạnh thấu xương. Nhưng uy lực cũng không tầm thường, mà nhất là với số lượng nhiều như vậy, nối thành một dải, toàn bộ bầu trời đều bị che phủ bởi màu xanh của hỏa diễm.
Hư ảnh tứ linh khí thế mạnh mẽ, nhưng đụng phải ma hỏa vô tận này, rõ ràng đều nhanh chóng bị thiêu rụi.
"Cái này..."
Lâm Hiên trừng lớn con mắt. Mặc dù hắn biết uy lực của Vạn Hồn Phiên không phải chuyện đùa, nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ tới, chỉ thoáng giao tranh, Phệ Linh Kiếm đã bị đánh cho tan tác.
Lập tức ma hỏa đã chen chúc tràn đến, chuẩn bị đem thân thể Lâm Hiên bao khỏa. Hắn không nói hai lời, thân hình xoay tít một vòng, một đoàn hỏa diễm lớn cỡ quả trứng gà vờn quanh thân thể, sau đó hướng về phía trước bắn đi.
Năm màu lưu ly, đúng là Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Sau khi rời khỏi thân thể Lâm Hiên, lập tức nghênh phong biến lớn, rất nhanh đã hóa thành một màn hào quang năm màu, đem toàn bộ thân thể Lâm Hiên bao khỏa bên trong.
Chung lão quái thấy cảnh này, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, hai tay không ngừng thúc dục pháp quyết. Ma hỏa màu bích lục càng lúc càng trở nên mãnh liệt, tron khoảnh khắc đã lao vào Lâm Hiên.
"Hắc hắc, bị Vạn Hồn Quỷ Hỏa bao vây, cho dù là cường giả Độ Kiếp kỳ thực sự cũng phải chật vật. Tiểu gia hỏa, lần này ngươi còn không hóa thành tro tàn sao?