Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2534: Q.7 - Chương 2534: Vận khí không tệ




Dịch: Anh Tuấn 2301

Biên: Anh Tuấn 2301

Nguồn: bachngosach.com

Chỉ có điều, mặc dù dưới ánh mắt tinh tường của Lâm Hiên cũng không thể ngờ được, mấy tên Tu Tiên giả Nguyên Anh kỳ phần thì bỏ mạng, phần thì bị trọng thương, chạy trốn thục mạng. Kết cục lại là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, để cho lão giả Ngưng Đan kỳ bộ dáng giao xảo kia chiếm được đại tiện nghi. Thế mới nói, ở Tu Tiên giới thực lực tuy trọng yếu vô cùng nhưng cũng không thể thiếu cơ duyên cùng vận khí được.

Kết quả đúng là khiến cho người ta bất ngờ, nhưng đối với Lâm Hiên thì cũng chẳng có vấn đề gì. Mục đích của hắn chỉ là khiến tu sĩ nào đó chú ý rồi để hắn đưa mình đến Phiêu Miểu Tiên cung. Còn về phần kẻ đó là ai, tu vi thế nào thì không cần quan tâm.

Lại nói lão giả Ngưng Đan kỳ này do cơ duyên xảo hợp, chiếm được đại tiện nghi thì vô cùng vui sướng, không dám lơ là sơ suất chút nào, lập tức mang theo Lâm Hiên, cẩn thận từng li từng tí đi đến Phiêu Miểu Tiên cung. Thực lực của kẻ này trong mắt Lâm Hiên đúng là không đáng nhắc đến, nhỏ bé giống như con sâu cái kiến. Nhưng vận khí của hắn thì lại tốt vô cùng, trên đường đi không gặp phải bất kỳ khó khăn trắc trở nào, thuận lợi đến được Cửu Tiên sơn.

Đến được nơi này, lão giả Ngưng Đan kỳ thở phào một hơi, hiện tại tuy còn cách sơn môn một đoạn đường, nhưng đã xem như là cấm khu của Phiêu Miểu Tiên cung. Tại đây tuyệt đối nghiêm cấp đấu pháp, hay nói một cách khác, bây giờ có xuất hiện một Tu Tiên giả đẳng cấp cao hơn thì cũng không dám cường hoành cướp đi tên phàm nhân trân quý này trong tay lão.

Bất quá, tuy trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng lão vẫn không dám lơ là chút nào. Dù sao thì Phiêu Miểu Tiên đảo cũng là thánh địa tu luyện, chính mình chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan kỳ nhỏ bé, vất vả lắm mới chiếm được chỗ tốt lớn như thế này, nếu để rơi vào tay kẻ khác thì đúng là khóc không ra nước mắt. Vì vậy mà lão luôn miệng thúc giục Lâm Hiên đi tới, sớm đến được Phiêu Miểu Tiên cung để bỏ đi tảng đá nặng trĩu trong lòng.

Bị một tu sĩ Ngưng Đan kỳ như con sâu cái kiến liên tục quát mắng, tuy trong lòng Lâm Hiên sinh ra cảm giác kỳ quái, nhưng hắn cũng không biểu lộ ra vẻ bất mãn hay mâu thuẫn gì, chính hắn cũng muốn nhanh chóng đến được Cửu Tiên sơn kia mà. Xét theo khía cạnh này thì có thể nói, hai người giống như không hẹn mà gặp, vì vậy mà trên đường đi phối hợp với nhau rất ăn ý, dùng tốc độ nhanh nhất tiến về Phiêu Miểu Tiên cung.

Tục ngữ có câu: 'vọng sơn bào tử mã'( nhìn núi làm ngựa chết), mà trước mắt, cầu thang bằng đá xanh này đúng là lớn đến tột đỉnh. Ngọn núi kia cao tới hơn vài vạn trượng, chỉ là sườn núi mà đã bị từng đám mây trắng xóa bao phủ. Như vậy thì muốn đi đến sơn môn của Phiêu Miểu Tiên cung, phải bước qua những bậc đá xanh dựa theo thế núi, uốn lượn lên xuống này thì có thể tưởng tượng được gian nan như thế nào.

Đến lão giả có tu vi đã đến Ngưng Đan kỳ cũng không thể ngờ được điều này, trước đây chỉ là nghe nói về nó mà thôi. Vốn lão vội vàng chạy đến, muốn trước khi trời tối có thể tới được sơn môn của Phiêu Miểu Tiên cung, nào ngờ lại tốn thời gian hơn rất nhiều so với dự tính. Mất trọn vẹn hai ngày hai đêm mới đi đến được bậc thang cuối cùng.

Điều này đối với Lâm Hiên cũng chẳng phải là trở ngại gì, có thể nói là không đáng nhắc tới, nhưng với lão giả Ngưng Đan kỳ lại đúng là vô cùng chật vật. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một Tu Tiên giả bình thường, đã lớn tuổi lại chưa từng tu tập qua bất kỳ thuật Luyện Thể nào. Tuy trên đường đi lão kết hợp thêm Khinh Thân thuật, lại sử dụng cả Đại Lực phù, nhưng liên tục trong hai ngày hai đêm thì cũng có cảm giác không hề dễ chịu.

Cũng may là đến hôm nay mọi chuyện đã kết thúc, nhìn thấy bậc thang bằng đá xanh cuối cùng đã hiện ra trước mắt, lão giả Ngưng Đan kỳ vui mừng bước tới. So sánh với lão thì Lâm Hiên tỏ ra vô cùng ổn trọng, không chút hoang mang bước lên rồi quay đầu dò xét bốn phía.

Đập vào mắt hắn là một bình đài rộng đến hơn trăm trượng, bao quanh nó là rải rác những tòa lầu các, có vẻ đây là chỗ nghỉ ngơi cho khách vãng lai. Tiến về phía trước vài bước liền thấy xuất hiện một con đường nhỏ.

Con đường này cũng là từng bậc than uốn lượn, nhưng lại không được xây nên bằng đá xanh mà được tạo thành từ một loại Bạch Ngọc hảo hạng. Cho dù là Đế Vương ở thế tục cũng không thể xa xỉ như vậy, nhưng trong mắt Tu Tiên giả thì đúng là không đáng nhắc tới.

Đi theo những bậc thang này chừng trăm bước thì trước mắt sừng sững hiện ra một tấm bia đá cực lớn, trên đó khắc bốn chữ như rồng bay phương múa:

Phiêu Miểu Tiên Cung!

Nét chữ thanh thoát, lại được viết bằng một loại văn tự từ thời Thượng Cổ, một cỗ khí thế uy nghi mà cổ kính tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.

Ánh mắt của lão giả nhìn về bia đá mang theo vẻ vô cùng kính sợ. Tục ngữ có câu: ' Cây cao bóng cả', Phiêu Miểu Tiên cung với tư cách là thế lực lớn nhất của Nhân tộc, có vô số tu sĩ mong ước được gia nhập, ngay chính bản thân lão cũng không ngoại lệ. Đáng tiếc là tuổi tác cùng tư chất của lão như vậy thì chẳng thể có chút hy vọng nào.

Thế nhưng nếu giữ đúng lời hứa mà trao cho lão phần thưởng kia thì khả năng tiến giai đến Nguyên Anh kỳ cũng không hề nhỏ. Cho dù từ nay về sau tu vi không thể tiến thêm một bước, nhưng có thể tiêu diêu tự tại sống hơn một nghìn năm rồi.

Nghĩ tới đây, trên mặt lão tràn ngập vẻ mong chờ, sau đó thò tay vào ngực áo lấy ra một tấm Truyền Âm phù, tay áo phất lên một cái, vật ấy liền biến thành một đầu Hỏa Long hướng về phía trước bay đi, lóe lên một cái rồi hoàn toàn biến mất.

Trải qua thời gian uống cạn chén trà, không gian trước mắt bỗng lóe lên Linh quang, rồi một cánh cổng cao hơn mười trượng xuất hiện. Tiếng két két... truyền đến, một đạo cầu vồng vô cùng rực rỡ từ trong bay vút ra.

Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, Tuy hắn đã thi triển Thiên Ma Hóa Anh khiến một thân tu vi cường đại tạm thời biến mất hoàn toàn, thậm chí cả thần thức cũng không thể thả ra, nhưng dù sao nhãn lực của hắn cũng rất tinh tường. Cho nên có thể phát hiện, người đang tới hẳn không phải đệ tử cấp thấp mà nhiều khả năng là tu sĩ Phân Thần kỳ.

Phải biết rằng, tuy Phiêu Miểu Tiên cung là thế lực lớn nhất của Nhân tộc, nhưng ở Băng Hải giới, ngoại trừ Huyền Băng lão tổ của Yêu tộc ra thì Nhân tộc không có bất kỳ đại năng Độ Kiếp kỳ nào. Nói cách khác, cường giả Phân Thần kỳ là tồn tại cao cấp nhất trong Phiêu Miểu Tiên cung.

Vì thế, chắc hẳn người này có địa vị không thấp trong tông môn, vậy mà lại đích thân tới đây. Xem ra việc Phiêu Miểu Tiên cung thu nạp phàm nhân hẳn là có công dụng gì đó rất lớn, thậm chí liên quan đến sự tình vô cùng trọng yếu. Mà khả năng chính mình lấy trộm được Phiêu Miểu Cửu Tiên đan cũng tăng lên không ít.

Lâm Hiên mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra chút khác thường nào, mà lão giả Ngưng Đan kỳ kia thì lại nghẹn họng nhìn trân trối, tuy đối phương không tỏa ra uy áp nhưng cảnh giới lộ ra ngoài hình như là Tu Tiên giả Phân Thần kỳ.

Có thể sao?

Cả đời lão còn chưa từng gặp qua cấp bậc Ly Hợp kỳ, vậy mà bây giờ lại xuất hiện một lão quái vật Phân Thần kỳ ngay trước mắt. Trong lúc nhất thời, hắn còn hoài nghi có phải những điều mình biết về biểu hiện của từng cảnh giới là sai lầm hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.