Chín đầu lâu màu vàng đồng loạt hét lớn, sóng âm mắt thường có thể thấy
được từ trong miệng ầm ầm phun ra. Sóng âm vốn là thứ vô chất vô hình,
mà giờ khắc này lại có thể trông thấy rõ ràng. Từng gợn sóng màu vàng
nhạt hướng về phía trước khuếch tán ra.
Theo thực lực của Lâm Hiên tăng lên, Cửu Thiên Thần La cũng càng trở nên mạnh mẽ.
Rất nhanh, sóng âm màu vàng đã va chạm với tiếng thét của Lệ Quỷ.
Oanh!
Kích xạ ra từng trận cương phong.
Tiếng xuy xuy truyền ra không ngớt, dư ba của vụ va chạm tạo thành hàng ngàn phong nhận bắn ra bốn phương tám hướng.
Núi đá, cây cối cùng mặt đất bị chúng cắt qua, thoáng cái đã trở thành một mảnh hoang tàn.
Đương nhiên, Lâm Hiên dường như không bị ảnh hưởng chút nào.
"Nhanh!"
Lâm Hiên điểm một ngón tay về phía trước, Cửu Cung Tu Du kiếm bùng lên linh quang, chúng xoay bay lượn trong chốc lát rồi một hóa thành ba, ba hóa
thành chín...
Số lượng nhanh chóng tăng lên đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Rất nhanh, tầng tầng lớp lớp kiếm quang đã bay múa ngợp trời.
Sau đó Lâm Hiên phát ra một đạo thần niệm, tiếng sưu sưu nổi lên, nhưng
kiếm quang kia dùng tốc độ khó tin hướng về phía trước bắn đi. Tung
hoành ngang dọc một hồi, hàng vạn Lệ Quỷ đã bị quét sạch không còn.
Vạn Quỷ Phệ Hồn có thể khiến lão quái Phân Thần kỳ phải biến sắc, nhưng
trước mặt Lâm Hiên lại chẳng khác gì con tò he giấy, trong khoảnh khắc
đã bị xóa sổ.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười.
Nhưng hắn cũng chẳng cao hứng được bao lâu, chỉ sau thời gian mấy nhịp thở,
cách đó vài trăm trượng lại có vô số hắc khí lăng không hiện ra. Ban đầu còn mơ hồ, nhưng rất nhanh đã bành trướng ra tứ phía, từng đầu Lệ Quỷ
một lần nữa dần xuất hiện trước mắt.
Số lượng không hề thua kém vừa rồi.
Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, không kịp suy tư nhiều, ngón tay lại một lần nữa điểm ra phía trước.
Cửu Cung Tu Du kiếm lóe lên lệ mang, một lần nữa bày ra thực lực kinh
người, chỉ sau vài khắc, những âm hồn quỷ vật kia một lần nữa bị quét
sạch không còn.
Nhưng Lâm Hiên còn chưa kịp vui mừng thì đám Lệ Quỷ khác lại xuất hiện.
"Cái này..."
Sắc mặt hắn lập tức trở nên lo lắng vô cùng. Chẳng lẽ giết mãi không hết sao?
"Đi!"
Hắn không kịp suy nghĩ gì, một lần nữa thao túng Cửu Cung Tu Du kiếm diệt sát đám Lệ Quỷ.
....
Đảo mắt đã qua thời gian uống cạn chén trà.
"Vù vù..."
Vẻn vẹn chỉ từng đó thời gian, hơi thở Lâm Hiên rõ ràng đã trở nên dồn dập, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Đây là do hắn tiêu hao quá nhiều pháp lực.
Cái này cũng chẳng có gì là lạ.
Bề ngoài Lâm Hiên dùng Cửu Cung Tu Du kiếm bài trừ Vạn Quỷ Phệ Hồn, dường
như cực kỳ nhẹ nhàng. Nhưng đây chỉ là bề ngoài mà thôi. Những đầu Lệ
Quỷ do trận pháp tạo ra tuy không có linh trí, nhưng thực lực lại không
hề thua kém Tu Tiên giả Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa còn hung hãn không sợ
chết. Muốn diệt sát tất cả bọn chúng, pháp lực tiêu hao sao có thể nói
là ít được?
Chiến đấu như vậy, nếu là chỉ vẻn vẹn một lần, đối
với Lâm Hiên có lẽ là không đáng kể. Nhưng đây lại là hai ba lần liên
tiếp, cho dù là hắn thì lượng pháp lực tiêu hao cũng là quá lớn.
Liên miên không dứt.
Mà phía xa, vô số Lệ Quỷ lại xuất hiện.
Đối phương làm vậy là muốn tiêu hao hết pháp lực của mình sao?
Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ trào phúng.
Tay áo phất lên, một chiếc bình ngọc từ bên trong bay vút ra. Lâm Hiên vươn tay bắt lấy rồi đổ vào miệng một giọt Vạn Năm linh nhũ. Ngay lập tức,
vốn pháp lực đã gần như khô kiệt lại từ đan điền cuồn cuộn trào ra.
Trong khoảnh khắc đã chảy đến tứ chi bách hài.
Chỉ một thoáng, khí tức Lâm Hiên khôi phục như ban đầu.
....
"Đây là cái gì, Cửu Thiên Tiên Lộ?"
Từ sâu trong trận pháp vang lên một tiếng thét kinh hãi.
"Cũng có khả năng là Thái Hư linh nhũ…"
Môn chủ Thái Huyền môn nghiến răng nghiến lợi nói. Giờ khắc này, vẻ tiên
phong đạo cốt đã biến đầu mất, trên mặt tràn ngập vẻ dữ tợn cùng phiền
muộn.
Cũng khó trách lão lại thành ra như vậy. Tuy bọn hắn đều
biết thực lực Lâm Hiên không tầm thường, nhưng bọn hắn lại bố trí nhiều
âm mưu quỷ kế như thế, những tưởng sẽ không có chút sơ hở nào, nhất định diệt sát được Lâm Hiên. Nào ngờ, kết quả lại là đồng bạn lần lượt vẫn
lạc.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể mượn nhờ uy lực của trận
pháp để vây khốn Lâm Hiên, trước hết cứ làm cạn kiệt pháp lực của hắn
rồi định đoạt sau.
Cho dù có chút hèn hạ vô sỉ, nhưng tuyệt đối không có một chút sơ hở nào.
Vốn là vô cùng tin tưởng, nhưng không ngờ đối phương lại có thể xuất ra Thái Hư linh nhũ.
Đương nhiên, cũng có khả năng là Cửu Thiên tiên lộ...
Mà Thái Hư linh nhũ hay Cửu Thiên Tiên Lộ cũng được, loại đồ vật mà ngay
cả tồn tại Độ Kiếp kỳ cũng thèm nhỏ dãi như vậy, tại sao hắn lại có
được?
Thâm bất khả trắc!
Giờ phút này, trong lòng môn
chủ Thái Huyền môn chỉ có một cảm nhận duy nhất, Lâm tiểu tử này dường
như sâu không thấy đáy, tầng tầng lớp lớp đủ loại thủ đoạn.
Trong tay đối phương có Thái Hư linh nhũ, vậy thì kế hoạch làm tiêu hao pháp lực chẳng phải đã thất bại rồi sao?
Ngay cả lão trong lòng cũng cảm thấy uể oải thì những lão quái vật Phân Thần kỳ khác khỏi cần nói đến, nhất thời, sĩ khí cả đám đã rơi xuống vực
sâu.
"Mọi người làm sao vậy, mới đó đã bị Lâm tiểu tử dọa cho sợ hãi. Mặc kệ trong tay hắn có bao nhiêu Cửu Thiên Tiên lộ hay Thái Hư
linh nhũ, nhưng khẳng định là số lượng sẽ không quá nhiều. Tiếp tục kiên trì, chúng ta vẫn có hi vọng thủ thắng. Nếu như lúc này mọi người buông bỏ thì kết cục như thế nào, các ngươi cho rằng có thể thoát khỏi độc
thủ của Lâm tiểu tử sao?"
Đúng thời khắc mấu chốt này, thanh âm
của Hắc phu nhân lại vang lên. Bình tâm mà nói, những lời động viên này
cũng không phải không có tác dụng, hoặc là cũng có vài phần đạo lý.
Thoáng một cái, sĩ khí cả đám lại tăng lên không ít. Thực lực đối phương quá
mạnh mẽ, nếu không thể hợp sức ứng phó, nhất định khó mà bảo trụ được
tính mạng.