Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2611: Q.7 - Chương 2611: vui mừng gặp lại (2)




Hôm nay uy danh Hương Nhi vang dội, đã có tín vật của nàng, trên đường tiến vào, Lâm Hiên không gặp một chút ngăn trở nào. Lập tức đã đến lãnh địa Tuyết Hồ tộc, trước mắt là những bức tường băng khổng lồ.

Không ngờ, đúng lúc này lại gặp phiền toái. Vài tên Yêu tu Hóa Hình kỳ ngăn hắn lại.

Lâm Hiên xuất ra tín vật cũng không có tác dụng, mấy tên tiểu tử kia căn bản không tin tưởng. Trong suy nghĩ của bọn hắn, không bao giờ có chuyện, tựa như tiên nữ giáng trần Hương Nhi công chúa lại đem tín vật của chính mình tặng cho một Tu Tiên giả nhân loại.

Nhất định là ăn cắp!

Lâm Hiên không nói nên lời.

Hắn không phải là kẻ hiền lành, nếu không nể mặt Hương Nhi cùng Viện Kha, Khẳng định là đã đem mấy tên gia hỏa không biết tốt xấu này rút hồn luyện phách. Chỉ là mấy tên Yêu tộc Hóa Hình kỳ, Lâm Hiên vốn không để vào mắt. Xem ra thời gian này Tuyết Hồ tộc quá mức thuận lợi, ngay cả mấy tiểu gia hỏa mới khai mở linh trí cũng quá mức phách lối rồi.

Cũng may là tuy bọn hắn không tin, nhưng vẫn nhìn ra thực lực so với Lâm Hiên quá chênh lệch. Tu Tiên giới cường giả vi tôn, cho nên không dám vô lễ chút nào.

Một mặt sống chết không cho Lâm Hiên tiến vào, mặt khác lại dùng lời hay ý đẹp mà tiếp đón.

Đồng thời phát ra Truyền Âm phù. Chuyện này bọn hắn không có tư cách xử lý, cho nên chỉ có thể quấy rầy Hương Nhi công chúa.

Cũng không phải đợi lâu.

Chỉ sau hơn mười tức công phu, đã nhìn thấy linh quang lấp lóe, ban đầu còn ở rất xa, trong chớp mắt đã tới trước mặt.

Làn gió thơm phả vào mặt.

Hào quang thu liễm, lộ ra một dung nhan tuyệt sắc tràn đầy kinh hỉ.

"Tham kiến công chúa."

Một bên, mấy tên Yêu tu Tuyết Hồ tộc kiêu ngạo quá mức sợ hãi, cung kính quỳ xuống. Bọn hắn không ngờ, tiểu công chúa thân phận cao quý lại thực sự tới đây. Chẳng lẽ tên này không hề lừa gạt, lời hắn nói toàn bộ đều là sự thật.

Đồng thời mấy Yêu tu khác lại hưng phấn đến cực điểm, Hương Nhi là thần tượng của bọn hắn, nhưng chỉ là Yêu tu mới khai mở linh trí, căn bản không có tư cách bái kiến công chúa. Cho dù may mắn cũng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.

Không nghĩ tới, hôm nay cơ duyên xảo hợp, nhờ tu sĩ thần bị này mà được diện kiến gần như vậy.

Ý niệm chưa kịp chuyển qua, một màn kế tiếp lại làm bọn hắn trợn mắt há mồm, cơ hồ không dám tin vào mắt mình.

Kỳ thực đừng nói vài tên Yêu tộc nhỏ nhoi, ngay cả Lâm Hiên cũng bị dọa cho hoảng sợ.

"Lâm đại ca, thực sự là ngươi."

Thanh âm tràn đầy kích động của tiêu nha đầu truyền đến, sau đó nàng đã bổ nhào vào vòng tay Lâm Hiên. Thân thể ôn nhuyễn như ngọc, mùi hương làm ngây ngất cõi lòng, trong nhất thời, hai tay Lâm Hiên chẳng biết nên để ở chỗ nào cho phải.

Cũng không thể trách tiểu công chúa quá lỗ mãng, đây là tấm chân tình của nàng.

Trăm năm qua, Hương Nhi bề ngoài phong quang vô hạn, nhưng ở sâu trong nội tâm, bởi vì không có tin tức của Lâm Hiên, trong lòng luôn bồn chồn lo lắng.

Mặc dù không khóc, nhưng đêm nào cũng trằn trọc nghĩ đến tên bại hoại kia.

Cho dù tiểu nha đầu ngốc nghếch, ngay cả tình cảm trong lòng mình cũng không hiểu rõ. Nhưng lúc thấy Lâm Hiên trở lại, trong nội tâm cao hứng đên mức nào thì chắc hẳn khỏi phải nói.

Chính bởi vì hạnh phúc tới quá bất ngờ, cho nên nàng mới thất thố như vậy.

Nhưng hành động này lại khiến cho vài tên tiểu tử sợ đến vỡ mật.

Hương Nhi công chúa rõ ràng...Người này đến tột cùng là thần thánh phương nào?

Đủ loại phỏng đoán quanh quẩn trong đầu. Đột nhiên, bọn hắn nhớ tới một truyền thuyết trong tộc....

Chẳng lẽ?

Trăm năm trước, Lâm Hiên ngăn cơn sóng dữ. Không có hắn, không chừng Tuyết Hồ tộc đã bị xóa sổ khỏi Hàn Phách băng nguyên chứ đừng nói đến thực lực cùng địa vị ngày nay.

Nói rằng tất cả thành quả ngày hôm nay đều do công lao của Lâm Hiên cũng chưa đủ. Nhưng với tính cách của hắn, tự nhiên không muốn đem những việc mình làm ra để khoe khoang. Lâm hiên đã dặn dò Hương Nhi, tận lực tiêu trừ ảnh hưởng của mình. Cho nên, trong toàn bộ Tuyết Hồ tộc, biết về Lâm Hiên, bất quá chỉ rải rác vài tên trưởng lão mà thôi.

Nhưng trên đời không có bức tường nào che nổi gió, Hương Nhi tuy nghe theo lời dặn dò của Lâm Hiên. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, trong tộc vẫn lưu truyền một vài tin đồn về hắn.

Chẳng lẽ tu sĩ Nhân tộc trước mắt chính là kẻ trong truyền thuyết, tu vi thâm bất khả trắc, mà còn chính là người có đại ân đối với bản tộc hay sao?

Công chúa đối với hắn...

Vài tên Yêu tu dường như hóa đá.

Cúi đầu xuống, không dám nói nửa lời.

Trải qua hơn mười tức công phu, Hương Nhi mới kịp phản ứng, hành động của mình dường như có chút ám muội.

Nàng vội vàng lui về phía sau hai bước, khuôn mặt ửng hồng, tỏa ra một tầng lệ sắc, trông lại càng xinh đẹp đáng yêu.

"Lâm đại ca, sao ngươi trì hoãn lâu như vậy mới trở lại..."

"Ách..."

Lâm Hiên ngẩn ngơ, không biết nói thế nào. Chính mình đi Phiêu Miểu Tiên cung trộm bảo, kỳ thực cả quá trình cũng không mất bao nhiêu thời gian. Sở dĩ kéo dài đến trăm nay là bởi vì phục dụng Bàn Đào tấn cấp. Vốn tưởng rằng bất luận là thành công hay thất bại thì rất nhanh có thể biết kết quả.

Có trời mới biết lại tốn nhiều thời gian như vậy.

Bất quá ở nơi này, Lâm Hiên cũng không muốn nói thật, nếu không, với tính cách của Hương Nhi, không nổi cơn lôi đình mới là lạ. Chính mình không nên chuốc lấy phiền phức.

Nhưng nhất thời lại chẳng tìm được lý do gì để biện minh.

Trong đầu ý niệm chưa kịp chuyển qua, bên tại đột nhiên truyền đến tiếng thét kinh hãi: "Lâm đại ca, từ khi nào mà ngươi đã tấn cấp đến Phân Thần trung kỳ rồi?"

Hương Nhi trợ mắt há hốc mồm, ban nãy vì quá kích động nên không phát hiện điểm này.

Nàng tự cho mình là siêu cấp thiên tài tu luyện, với thân phận là công chúa Tuyết Hồ tộc, không khó để tìm được bảo vật thích hợp. Nhưng cho dù như vậy thì việc tu luyện vẫn vô cùng gian nan.

Dù sao tu vi đã đến cấp bậc Phân Thần kỳ, không cần biết ngươi là cái gì thiên tài, quá trình tu luyện đều trở nên khó khăn gấp bội.

Tiểu nha đầu phỏng đoán, chính mình từ Phân Thần sơ kỳ tiến giai đến Phân Thần trung kỳ. Cho dù hết thảy đều thuận lợi thì ít nhất cũng phải bảy tám ngàn năm, cái này còn vì nàng có tư chất nghịch thiên.

Đối với một gã Tu Tiên giả khác, trong vạn năm có thể tấn cấp đã là rất giỏi rồi.

Vậy mà Lâm đại ca mới bỏ ra bao nhiêu.

Một trăm năm?

Một trăm năm trước hắn còn là Phân Thần sơ kỳ, hôm nay đã tiến giai đến trung kỳ. Cho dù tận mắt nhìn thấy, tiểu nha đầu cũng cảm thấy loại chuyện này có phải quá mức hoang đường hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.