Mấy gã tu sĩ thầm kêu khổ nhưng cũng không dám chần chờ múa may lệnh kỳ, theo thanh âm chú ngữ trầm thấp, sương tím cuồn cuộn ra giữa không trung biến thành một con mãng xà to gần một trượng, hai mắt đỏ như máu hung hăng đớp tới đóa sen.
"Hừ!"
Chân mày của đại công chúa nhướng lên, khóe miệng nổi lên một nụ cười điểm một ngón tay ra, một đạo linh quang lấy hoa sen làm trung tâm khuếch tán ra.
Vừa tiếp xúc với linh quang, hai mắt mãng xà lộ vẻ đau đớn. Thân thể giống như tuyết gặp ánh dương chính ngọ bắt đầu tan rã.
Thần thông thật đáng sợ!
Đừng nói là các tử bào Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả mà Lâm Hiên cũng không khỏi sợ hãi. Càng thêm kiêng kị Tuyết Hồ tộc đại công chúa này.
Tận dụng thời cơ thừa dịp đối phương bị quấn chân, hơn nữa mùi hương của tiểu hồ ly trên người đã bị mùi hoa ắt đi. Lâm Hiên lặng lẽ hóa thành một đạo kinh hồng màu xám trắng rời đi.
Tốc độ cực kỳ chậm toàn lực đem linh khí trên người thu liễm, trên đường đi đều vô cùng cẩn thận.
"Thiếu gia, Phượng Vũ Cửu Thiên quyết ở nơi nào?"
"Cái này...Ta cũng không rõ!"
"Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải tìm khắp cả tổng đàn Huyền Phượng môn sao?" Nguyệt Nhi lấy tay vượt trán trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ khó xử.
Lâm Hiên nghe vậy nhịn không được bật cười, tiểu nha đầu đúng là ngốc đến độ đáng yêu: "Huyền Phượng môn lớn như vậy, đương nhiên có bố trí trận pháp ở những nơi trọng yếu, nếu là tìm loạn căn bản là khó như lên trời..."
"Thiếu gia, người nói như vậy khẳng định là có biện pháp, đừng có vòng vo nữa mà!"
"Rất đơn giản, xem này"
Lâm Hiên liền liễm hào quang thân thể nhẹ nhàng đáp xuống ẩn ở phía sau một thạch bích.
Lát sau liền thấy một vị tu sĩ xuất hiện trong tầm mắt, người này vận trang phục tuần sát của Huyền Phượng môn, thần sắc có vẻ bối rối bộ dạng lén la lén lút. Tu vị cũng không thấp là Ngưng Đan trung kỳ.
Lâm Hiên nhanh chóng phát ra thần thức kiểm tra, gần đây đều không có một tu yêu giả. Trong mắt hắn lóe lên dị quang.
Rồi một đạo thanh quang vô thanh vô tức hóa thành một thanh cự kiếm xuất hiện sau lưng tu sĩ nọ. Nhưng không ngờ hắn bỗng quay đầu trong miệng phun ra một thanh pháp bảo hình trạc xiên chặn đứng thế kiếm đang xông tới.
"Ơ?"
Lâm Hiên không khỏi kinh ngạc, thần thông của đối phương không giống như tu sĩ Ngưng Đan Kỳ bình thường. Sau đó từ trên người hắn, Lâm Hiên cảm giác được một cỗ khí tức quỷ dị.
Yêu lực cực kỳ tinh thuần!
"Hừ, thì ra là phân thần của một lão quái vật Hóa Hình kỳ nào đó, gặp phải ta coi như ngươi xui xẻo rồi."
Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng, đem Bích Huyễn U hỏa tế ra hóa thành một hỏa cầu to cỡ cái đầu người ầm ầm nện xuống người đối phương.
Tu sĩ kia thấy vậy sắc mặt không khỏi đại biến, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Hiên. Chỉ thấy yêu lực tinh thuần từ trên người hắn thoát ra hóa thành một Đại thủ đen như mực đỡ lấy hỏa cầu. Song uy lực của Bích Huyễn U hỏa nào phải tầm thường, yêu khí nhanh chóng bị ăn mòn đốt cháy.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên hỏa diễm rất nhanh bén lên người tu sĩ kia, thiêu đốt hắn ra tro bụi nhưng trên thi thể lại bay ra một quang đoàn màu đen.
Muốn chạy?
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ cười lạnh tay trái giơ lên, Phược Tiên Cầu bay vút ra không ngừng xoay tròn, vô số sợi tơ màu bạc kết thành một cái lưới lớn đem đối phương vây kín lại.
Lâm Hiên đưa tay hư không một trảo, chỉ thấy một Cự trảo màu xanh cực lớn tóm lấy quang đoàn màu đen.
Đối phương liều mạng giãy dụa nhưng không chút tác dụng, Lâm Hiên đang muốn thi triển Sưu Hồn thuật không ngờ một tiếng vang thật lớn truyền vào tai, hắc ảnh kia đã tự bạo.
Lâm Hiên ngẩn ngơ trên mặt hiện lên vẻ khó coi.
Cùng lúc đó cách nơi đây khoảng hơn trăm dặm. Tại chân một ngọn núi nhỏ, bên trong một động phủ bí mật dưới sườn núi có tám gã Yêu tộc đang đứng, hơn nữa còn có hai tên Hóa Hình kỳ.
Đột nhiên một tên quái vật đầu hổ thân người phát ra tiếng rú giận dữ lẫn thống khổ lấy tay ôm đầu.
"Vương huynh làm sao vậy?" Bên cạnh hắn là một đại hán mặt đen quan tâm mở miệng hỏi.
"Một tia phân hồn của ta bị diệt." Quái vật đầu hổ hung hăng nói.
"Phân hồn bị diệt! Với thần thông của ngươi chẳng lẽ là gặp Nguyên Anh kỳ lão quái?" Từ miệng đại hán mặt đen nhô ra hai cái răng nanh dài bén nhọn cùng cái mũi tẹt hếch xấu xí, nhìn bộ dạng của hắn bản thể chắc chắn là một tên Dã Trư.
"Đúng vậy!" Quái vật đầu hổ gật nhẹ đầu hít một hơi thật sâu, đem sự phẫn nộ kìm lại, trong mắt lộ một tia nghi hoặc nói: "Tên gia hỏa này tựa hồ không giống như tu sĩ của Huyền Phượng môn, hắn ẩn ở một nơi bí mật như đang tìm kiếm gì đó..."
"Đối phương không phải lão quái trong môn phái đó mà muốn tới đục nước béo cò sao? Chẳng lẽ ngoài chúng ta còn có người cảm thấy hứng thú với Yêu Nhãn Xá Lợi? Có lẽ đã có người để lộ tin tức." Sắc mặt đại hán mặt đen rất khó coi.
"Hắc huynh hoài nghi ta sao, tiểu đệ một mực thủ khẩu như bình." Trong mắt quái vật đầu hổ lóe lên một tia dị sắc vội vàng giải thích.
"Ha ha Vương huynh, ta và ngươi tương giao đã vạn năm sao có thể hoài nghi. Chỉ có điều Yêu Nhãn Xá Lợi này không phải chuyện giỡn, chính là một trong mười đại bảo vật của yêu giới. Có nó chẳng khác đem theo một thượng phẩm yêu mạch bên mình. Bất luận là đối với tu yêu giả hoặc là Yêu tộc chúng ta thì chỗ tốt không thể nói hết. Hừm, vì cái này mà ta và ngươi đã chỗ này hao tổn mấy chục năm , cài một tia phân hồn vào đám tu sĩ Huyền Phượng môn?"
"Không sai." Đầu hổ quái vật cũng gật nhẹ đầu nói: "Chỉ tiếc đối phương đã giấu bảo vật này qua kỹ. Chúng ta tốn bao năm cũng chưa tìm ra được manh mối. Lần này Huyền Phượng môn gặp phải đại nạn, hai ta mới có thể nhân cơ hội tìm kiếm một phen. À còn chuyện này Hắc huynh, Tuyết Hồ tộc tiểu công chúa thật sự ở Huyền Phượng môn sao? Nếu là như vậy hay là chúng ta cũng có thể…".
"Không nên ôm rơm rậm bụng" Đại hán mặt đen lại bác bỏ ý định của đồng bọn:" Mục tiêu của chúng ta là Yêu Nhãn Xá Lợi, công chúa Tuyết Hồ tộc không có quan hệ đến chúng ta."
Quái vật đầu hổ mặc dù không cam lòng nhưng việc cấp bách trước mắt vẫn là tìm Yêu Nhãn Xá Lợi.
"Được rồi, Vương huynh, thân thể phân hồn của ngươi đã bị hủy, vậy còn…!" Đại hán mặt đen đột nhiên quay sang, sắc mặt ngưng trọng mở miệng.
"Hắc huynh yên tâm, ta biết thiên cơ không thể tiết lộ nên đã tự bạo phân hồn kia."
"Ừm." Đại hán mặt đen hài lòng gật đầu lập tức đứng lên.
"Hắc huynh bây giờ định thế nào."
"Đã có cao nhân khác tiến nhập vào tổng đàn của Huyền Phượng môn, chúng ta cũng không nên mất thời gian ở nơi này nữa. Lúc này trong đó tình cảnh đang hỗn loạn, với tu vị của chúng ta tiến vào thì không mấy khó khăn."
"Được rồi, hai ta đích thân động thủ so với thế thân còn nhanh hơn nhiều."
Quái vật đầu hổ cũng lộ ra vẻ tán thành sau đó hóa thành hai đạo kinh hồng bay vút tới Huyền Phượng môn.
Lúc này Lâm Hiên đang ẩn thân trong một khu rừng rậm.
Rất nhanh lại gặp một tu sĩ Ngưng Đan kỳ, thừa dịp đối phương không phòng bị thi triển thần thông đánh ngất đối phương.
Lần này là đệ tử Huyền Phượng môn, Lâm Hiên thở dài đưa tay đặt ở trên đỉnh đầu hắn, bắt đầu thi triển sưu hồn đại pháp.
Chỉ một lát sau Lâm Hiên thi triển thần thông xóa bỏ một đoạn ký ức của hắn.
"Thiếu gia, có manh mối gì không?"
"Có thì có tuy nhiên..." Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ trầm ngâm. Nguyệt Nhi thấy vậy đôi mi thanh tú nhíu lại nhưng không dám mở miệng.
Một hồi lâu Lâm Hiên mới thở ra một hơi bay về một hướng đã chọn.
"Thiếu gia, Phượng Vũ Cửu Thiên ở nơi nào?"
"Hàn đàm!"
"Hàn đàm, đó là địa phương nào? Cấm địa Huyền Phượng môn sao?" Nguyệt Nhi tò mò hỏi
"Không sai." Lâm Hiên vừa suy nghĩ vừa giải thích cho Nguyệt Nhi:" Nghe nói trong hàn đàm yêu khí rất nồng nặc, là nơi bế quan của Đại trưởng lão trong Huyền Phượng môn. Mà không lâu trước lão lại vừa mới tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ."
Lâm Hiên cũng là vì điều này mà lo lắng không thôi, cho dù hắn đã kết anh nhưng thần thông vẫn còn kém rất xa so với đại tu sĩ tu sĩ hậu kỳ, muốn từ trong tay đối phương đoạt bảo quả thật là tự tìm đường chết.
Nguy hiểm là thế nhưng Lâm Hiên sẽ không bỏ qua. Muốn rời khỏi Yêu Linh Đảo thì nhất định phải đoạt được công pháp này.
Xa xa vang lên những tiếng chém giết, cách xa như vậy vẫn có thể ngửi thấy mùi huyết tanh nồng nặc, tu sĩ Huyền Phượng môn rõ ràng ở thế hạ phong, Lâm Hiên tin rằng Đại trưởng lão kia sớm muộn cũng phải ra khỏi hàn đàm.
Suy đoán của hắn vốn không sai, thời khắc này nữ tử cung trang đã tới nơi sâu nhất trong hàn đàm.
Nơi này là địa phương trọng yếu nhất của bổn môn, ngày thường cho dù là trưởng lão Nguyên Anh kỳ cũng không thể đặt chân đến nơi này.
Truyền thuyết trăm vạn năm trước, tổ sư sáng lập bổn phái, vị kỳ nữ kinh tài tuyệt diễm đã ở chính chỗ này độ qua thiên kiếp thành công phi thăng đi Linh giới. Nghĩ tới đây vẻ mặt nữ tử không khỏi hiện lên một tia hâm mộ.
Lúc này nữ tử cung trang đã đi tới một tòa núi nhỏ cao hơn mười trượng đen thùi, chính là Thiên Niên Hàn Thiết tạo thành, là do người dùng đại thần thông khai mở ra.
Khi xưa từng là động phủ Huyền Phượng tiên tử, hiện tại chính là chỗ bế quan của Đại trưởng lão.
Sau khi nữ tử cung trang độn quang hạ xuống thì nhanh chóng từ trong lòng lấy ra một tấm truyền âm phù, sau khi lẩm nhẩm vài câu thì tấm phù liền hóa thành một đạo hỏa quang bay vào động phủ.
Sau thời gian một tuần trà có một tiếng vang truyền ra, yêu vụ cuồn cuộn lên rồi cánh cửa động phủ cũng tự động mở ra.
Tiếp theo là một cỗ linh áp bàng bạc từ bên trong phát ra, dù cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhưng nàng cũng phải lùi về phía sau mấy bước, trên mặt hiện ra sắc hồng.
Nữ tử cung trang thầm hít vào một hơi thật sâu, không giận mà lộ ra vẻ chờ mong.
Một thanh âm phảng phất như tiếng rồng ngâm từ trong động phủ truyền ra, mặt đất không ngừng rung lên, một đạo kinh hồng bay vút ra đáp xuống trước mặt nữ tử.
Quang hoa thu liễm hiện ra dung mạo của một tu sĩ vận bào xám giản dị nhưng thần thái khí chất lại thập phần quý phái, không hổ là nhất phái tông chủ. Về phần dung mạo nhìn qua bất quá chỉ mới tam tuần nhưng lại mang một cảm giác đã trải qua nhiều tang thương.
Bộ dáng chững chạc gặp nguy mà không biến, vừa nhìn là biết là người có thể làm đại sự. Chính là Đại trưởng lão Huyền Phượng môn, đại tu sĩ thứ hai của Yêu Linh Đảo, Nhạc Huyền Phong!
"Tham kiến tông chủ"
Nữ tử tiến lên hai bước cúi người thi lễ một cái thật sâu.
"Sư muội không cần đa lễ. Tuyết Hồ vương thống lĩnh Yêu tộc nơi băng nguyên bao vây xung quanh bổn môn sao?"
Lời còn chưa dứt đột nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tiếp theo một cột sáng bảy màu to hơn trăm trượng chiếu thẳng lên trời nhưng một thoáng quỷ dị biến mất. Trong không gian mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng gào thét của các tu sĩ.
Không ổn, Huyền Thiên Linh Phượng trận bị công phá. Sắc mặt Nhạc Huyền Phong đại biến hóa thành một đạo kinh hồng nhanh như chớp bay về phương đó.
Lại nói về Lâm Hiên lúc này cũng đi tới bên cạnh hàn đàm. Đại trận bị phá cũng khiến hắn thầm hoảng sợ. Ngay sau đó một đạo độn quang chói lòa từ bên trong hàn đàm như sao xẹt qua, mang theo linh lực khiến hắn không khỏi phát lạnh cả người.
Chẳng lẽ đó là vị đại tu sĩ trong truyền thuyết kia sao? Ý niệm trong đầu còn chưa xoay chuyển, hào quang kia như ngừng lại rồi một luồng thần thức cực đại quét ra.
Đối phương phát hiện hắn rồi sao?
Trong lòng Lâm Hiên đầy khẩn trương, tuy Liễm khí thuật trong Cửu Thiên huyền công huyền diệu nhưng thần thức của đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ vô cùng cường đại. Lâm Hiên lập tức bình khí ngưng tức thi triển bí thuật, tạm thời ngay cả nhịp tim cùng máu huyết lưu thông cũng ngừng lại.
Lúc này trong ánh hào quang, trên mặt Nhạc Huyền Phong lộ ra một tia nghi hoặc, linh lực dao động yếu ớt kia đã biến mất, chẳng lẽ là ảo giác sao?
Lão nhíu mày định vươn tay ra nhưng đúng lúc này liên tiếp những tiếng nổ mạnh truyền vào tai, còn lẫn cả tiếng kinh hô hỗn loạn của đám tu sĩ. Trong mắt Nhạc Huyền Phong hiện vẻ giận dữ, cả người hóa thành một đạo bạch sắc biến mất nơi chân trời.
Lâm Hiên không dám động đậy một hồi thật lâu sau mới thở ra một hơi dài:" Nguy hiểm thật!"
Lau giọt mồ hôi trên trán hắn chậm rãi từ nơi ẩn thân đi ra, bắt đầu cẩn thận đánh giá xung quanh.
Nơi này chính là cấm địa quan trọng nhất của Huyền Phượng môn, Hàn đàm!
Truyền thuyết trăm vạn năm trước, nơi đây chính là chỗ tu luyện của Huyền Phượng tiên tử.
Lâm Hiên đem thần thức thả ra lát sau trên mặt lộ vẻ cổ quái.
Hắn không cảm thấy linh lưc dao động của cấm chế, chẳng lẽ nơi này không có bố trí phòng ngự sao?
Lâm Hiên lắc đầu nhưng tìm tòi thêm một hồi nữa cũng không có thu hoạch.
Xem ra đành phải cẩn thận hơn, Lâm Hiên đem Cửu Thiên linh thuẫn tế ra, cẩn trọng tiến vào.
Hàn đàm nằm trong một hạp cốc tĩnh mịch, xung quanh là thạch quái lởm chởm không có cây cối sinh trưởng.
Lâm Hiên vừa mới bước vào trong hạp cốc đột nhiên một cảm giác quỉ dị xuất hiện trong tim, khiến khí huyết cuồng loạn, ngay cả pháp lực cũng bắt đầu tán loạn.
Chuyện gì đang xảy ra ? Lâm Hiên hoảng sợ, loại cảm giác này là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma được ghi lại trong điển tịch. Lâm Hiên kinh hãi vội vàng chuyển thân độn quang lui ra. Cảm giác kia cũng theo đó mà biến mất.
Lâm Hiên sắc mặt có chút khó coi cau mày suy tư:" Nguyệt Nhi, nàng có cảm giác không ổn chăng?"
"Không có!" Thiếu nữ lắc đầu.
"Hương Nhi, còn ngươi?"
"Ta vẫn tốt..." Tiểu hồ ly ngáp một cái phát ra âm thanh bập bẹ.
Đúng là có chút kỳ quái. Ngẫm lại tin tức từ Sưu hồn, Hàn đàm này ngoại trừ Đại trưởng lão cùng với một vài nhân vật đặc biệt thì cho dủ là mấy lão quái Nguyên Anh kỳ cũng không thể tùy ý tiến vào, xem ra có nguyên do đặc thù nào đó.
Chần chừ một chút Lâm Hiên hít một hơi thật sâu, trên người phát ra một cỗ linh lực mãnh liệt, cẩn thận chậm rãi tiến vào.
Vẫn là cảm giác quỉ dị như trước nhưng lần này miễn cưỡng còn có thể chịu được, Lâm Hiên từ trong lòng lấy ra vài hạt đan dược nuốt vào. Đan dược này có hiệu quả thanh tâm tĩnh khí, rốt cục cảm giác khó chịu bất ổn kia cũng giảm đi.
Mặc dù có chút không thoải mái Lâm Hiên từng bước tiến tới vào trong hạp cốc.
Ở một nơi bạch quang chợt lóe, đám sương vụ nồng đậm bị tán ra rồi một gã tử bào tu sĩ bị bổ làm đôi, lập tức thế công xung quanh liền chậm lại, những người còn lại vẻ mặt kinh hãi.
Viện Kha công chúa toàn thân không nhiễm một hạt bụi, vài ánh đao lưỡi liềm chậm rãi xoay quanh thân thể nàng. Cũng không biết đây là bảo vật gì nhưng uy lực hiển nhiên là không nhỏ.
Lại nói nàng không ngờ mấy tên tu sĩ này khó chơi như vậy, bảy người am hiểu phối hợp, dùng trận kỳ cổ quái bày trận uy lực không kém tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ. Ban đầu có ý kinh thị, Viện Kha thiếu chút nữa nếm quả đắng nhưng cuối cùng đã hạ sát được lão giả cầm đầu.
Lúc này trận pháp đã bị phá, mấy tên tu sĩ khác cực kỳ hoảng sợ vội vàng bỏ chạy tứ tán.
"Hừ! muốn chạy, đâu dễ vậy"
Viện Kha chỉ vào Nguyệt Nha Đao trước người rồi chuyển thân đuổi theo một người.
Chỉ thấy huyết hoa bắn tung tóe, vị mỹ nữ tu yêu kiều diễm như hoa này xuống tay hết sức tàn nhẫn, rất nhanh đã có năm người bị giết. Tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ thần thông nào phải là yếu nhưng đối với ả chỉ con cừu non.
Sau thời gian nửa tuần trà, chỉ còn lại một gã có người có vóc dáng thấp bé am hiểu độn thuật, lại rất quen thuộc địa hình cho nên còn chưa ngã xuống.
Có điều Viện Kha không muốn buông tha cho hắn, nếu để đối phương trốn thoát kêu viện binh tới thì lại thêm phiền phức.
Mắt thấy nữ tử đuổi không rời, tu sĩ kia mặt vàng như nghệ, không biết có phải là bị dọa đến mất cả hồn vía hay không mà lại chạy hướng về rừng trúc đối diện phía nam.
Cây trúc nơi này hết sức kỳ lạ có màu tím, một trận gió thổi qua phát ra tiếng vang xạo xạo như tiếng quỷ khóc.
Tử Trúc Lâm cũng là bổn môn cấm địa, thường ngày nghiêm cấm đệ tử đặt chân vào. Nhưng lúc này vì chạy trối chết nên tên tu sĩ kia nào còn quản cái gì là môn quy hay không.
Tuyết Hồ công chúa hiển nhiên không do dự đuổi theo. Lúc tiến vào rừng trúc, ả mơ hồ có cảm giác bất an nhưng cậy tài cao gan lớn mật nên không thèm để tâm.
Mắt thấy gã tu sĩ chỉ còn cách trăm thước, Viện Kha giơ tay lên, một đạo kiếm quang màu bạc từ trong ống tay áo nhanh như điện chớp bắn tới cứa quanh cổ hắn.
"Vù." một tiếng, một cái thủ cấp bay lên cùng huyết tanh phun ra có vòi bắn lên một khối cự thạch. Bỗng nhiên điều quỉ dị xảy ra, tinh huyết ngay lập tức thấm vào cự thạch. Mà ban đầu trên khối cự thạch có một tầng lá trúc dày đột nhiên rơi xuống mặt đất.
Chỉ thấy lộ ra mặt trên cự thạch có nhiều hoa văn thô ráp rời rạc nhưng có vẻ thần bí cổ xưa, không chỉ như thế mà còn có một luồng khí tức man hoang.
Tinh huyết thấm vào dường như khởi động cấm chế nào đó, cự thạch đột nhiên phát ra một tầng hào quang màu đỏ chói lóa mang theo linh lực chấn động.
Sắc mặt Viện Kha đại biến, phát hiện hiện mình đang ở trong một trận pháp cổ quái.
Mỹ nữ yêu tu hiển nhiên không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.
Đang muốn quay đầu bay ra đột nhiên phát hiện pháp lực cả người biến mất, sau đó kinh hô một tiếng từ không trung rơi xuống.
Cả người dính đầy đất cát cũng may ả là Yêu tộc. Nếu như là một phàm nhân sợ rằng đã thịt nát xương tan.
Pháp lực bị phong ấn khiến vị Tuyết Hồ công chúa kinh hoảng thất thố, đột nhiên từ trong những cây trúc này phóng ra những tia sáng màu tím đem ả bao vây lại.
Sau khi hào quang tiêu tán thì Tuyết Hồ đại công chúa đã biến mất vô ảnh vô tung trong Tử Trúc Lâm.
Trở lại với Lâm Hiên, lúc này vẻ mặt hắn khó coi vô cùng, đã tìm khắp u cốc một lượt nhưng không có phát hiện được gì.
Cho dù là động phủ khi xưa của Huyền Phượng tiên tử Lâm Hiên cũng đã thăm dò một phen. Bên trong bày biện vô cùng đơn giản, trừ yêu khí nồng nặc ra không có bất cứ điều gì đặc biệt.
Mất nhiều thời gian như vậy mà không có manh mối về Phượng Vũ Cửu Thiên quyết, nên hành sự thế nào. Lúc này Nguyệt nhi cũng nóng lòng đến độ nhức đầu.
Nhìn lại địa hình, Lâm Hiên đem ánh mắt chuyển sang tiểu hồ bên cạnh, chỉ còn lại đáy hồ là chưa xuống.
Chần chừ một chút hắn đem Cửu Thiên linh thuẫn tế ra cùng hai tấm phù triện phòng ngự địa giai trung phẩm, sau khi bày ra ba vòng bảo hộ Lâm Hiên mới hóa thành một đạo kinh hồng cẩn thận tiến nhập vào trong mặt hồ.
"Ơ?"
Trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ kinh ngạc, mặt nước hàn đàm này rộng cỡ một mẫu nhưng mà bên dưới rộng lớn hơn nhiều. Hơn nữa trong hàn đàm có khả năng cản trở thần thức. Với thần thông của hắn cũng chỉ có thể xem xét cảnh vật trong vòng trăm trượng.
Có vòng bảo hộ ngăn nước, Lâm Hiên lặn xuống sâu ước chừng hơn ba trăm trượng mới đặt chân xuống đáy hồ. Đây là một loại nham thạch màu đen. Mà ở hàn đàm này hầu như không có thực vật, nước đục vô cùng kèm theo cái lạnh thấu xương, đương nhiên hàn khí này đều bị vòng bảo hộ ngăn cách ở bên ngoài.
"Thiếu gia, có muốn tiểu tì đi ra giúp không?" Thanh âm của Nguyệt Nhi vang vào tai.
"Chưa cần."
Lâm Hiên lắc đầu. Mặc dù hai người tách ra tìm kiếm khả năng sẽ cao hơn nhưng trong hàn đàm này gây cho hắn một cảm giác nguy hiểm, không thể để Nguyệt nhi rời xa.
Hắn bắt đầu chậm rãi tìm kiếm.
Mà bên ngoài đại chiến vẫn đang kịch liệt. Huyền Phượng môn dù rơi vào thế hạ phong nhưng là đại môn phái đứng đầu Yêu Linh Đảo. tuy đại trận bị phá nhưng các cấm chế khác trong môn phái vẫn tầng tầng lớp lớp, mượn địa lợi đám tu sĩ vẫn bảo vệ vững vàng tổng đàn.
Tuyết Hồ vương vẫn đang thi triển hùng phong. Hai lão quái Nguyên Anh kỳ và hơn mười mấy tên đệ tử Ngưng Đan kỳ cùng kỳ trận phối hợp nhưng vẫn không thể ngăn cản thần thông cường hãn của lão.
Hai lão quái âm thầm kêu khổ. Nếu tiếp tục kiên trì không chừng sẽ chết ở nơi này. Có lẽ đành phải bỏ phòng tuyến thứ nhất lui lại vào trong môn phái.
"Hồ sư huynh, chúng ta nhanh lui về phía sau, lát nữa lại dùng Thiên Cương Khốn Ma Trận trở lại đối phó lão gia hỏa này." Lên tiếng là một trường mi lão giả, khóe môi đã rỉ máu hiển nhiên thọ thương không nhẹ.
"Được!" Một lão giả khác gật đầu, về mấy tên đệ tử Ngưng Đan kỳ khác sau khi nhận được truyền âm đương nhiên không muốn đối mặt với đối thủ đáng sợ này.
"Nghe ta hiệu lệnh cùng nhau rút lui, rút!" thần sắc trường mi lão giả ngưng trọng truyền âm phân phó, mặc dù làm như vậy sẽ có vài tên đệ tử Ngưng Đan kỳ bị đối phương đánh chết, nhưng ngoài biện pháp này thì không có còn cách nào cả.
Chỉ thấy độn quang các màu hiện lên, các tu sĩ đã bắt đầu bỏ chạy tứ tán. Nhanh nhất tự nhiên là hai lão quái Nguyên Anh kỳ. Tuyết Hồ vương áp lực chợt giảm khóe miệng lộ ra vẻ khinh bỉ.
Muốn chạy nào có dễ dàng như vậy?
Trái lại Tuyết Hồ vương còn không có để mấy tên tiểu hỗn tạp Ngưng Đan Kỳ vào mắt. Thân hình chớp lên một cái thi triền ra đại thần thông súc địa thuật.
Bạch quang chợt lóe, lão đã chắn trước mặt trường mi lão giả. Măm ngón tay móc lại, giữa không trung xuất hiện một cự trảo màu trắng bạc hung hăng chụp xuống lão giả kia.
Dị biến khiến trường mi lão giả sắc mặt đại biến vội vàng há miệng phun ra một cây thước mộc màu vàng đỏ.
Trong mắt Tuyết Hồ vương hiện lên một tia chế giễu, đã thấy Cự trảo cùng thước mộc va chạm. Mặt ngoài thước mộc hiện vô số vết nứt rồi biến thành mảnh vụn tán ra trong không trung.
Đây là thực lực của Yêu tộc hậu kỳ.
Khóe miệng trường mi lão giả sầu khổ, muốn trốn đã không kịp, thân thể đã bị Ngân sắc cự thủ đánh trúng.
Chỉ thấy bạch quang chợt lóe, một hài nhi cao cỡ một tấc bat ra từ thiên linh cái của lão.
Trong tay Nguyên Anh còn cầm một thanh tiểu kiếm, vội vàng bắt quyết liền độn quang bay xa.
Thuấn di thuật!
Yêu tộc Hóa Hình kỳ bình thường hiển nhiên đuổi không kịp, nhưng chỉ thấy Tuyết Hồ vương cười lạnh một tiếng. Từ trong lòng lấy ra một một tấm lưới rồi tế lên.
Yêu vụ cuồn cuồn một tấm cự võng xuất hiện giữa không trung vây lấy Nguyên Anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đúng lúc này quang hoa chợt lóe rồi một đạo kiếm khí màu ngọc bắn tới, bụp một tiếng một vết rách liền xuất hiện nơi tấm võng.
Nguyên Anh mừng rỡ vội vàng độn quang bay ra ngoài. Một khuôn mặt quen thuộc lọt vào trong mắt hắn.
"Sư huynh!"
Sau khi nhìn thấy người này, Nguyên Anh liền thở phào nhẹ nhõm biết mạng nhỏ không cần lo lắng.
Hai mắt của Tuyết Hồ vương khẽ nhíu, lần đầu trên mặt hiện vẻ ngưng trọng nhưng nhất cử nhất động vẫn lạnh nhạt như trước:" Vị này chính là đại trưởng lão Huyền Phượng môn sao, tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"Đúng là Nhạc mỗ. Tại hạ ngưỡng mộ đại danh Tuyết Hồ vương đã lâu, chỉ tiếc là vô duyên gặp mặt. Tệ phái cùng quý tộc không oán không cừu, các hạ tại sao lại dấy động can qua như vậy?"
"Không sai, chúng ta không có cừu oán. Chỉ cần Nhạc đạo hữu đem tiểu nữ giao ra, tại hạ lập tức sẽ dừng tay." Tuyết Hồ vương thản nhiên nói.
"Tiểu công chúa quý tộc? Nhạc mỗ chưa từng gặp qua, tin tưởng đệ tử bổn môn cũng tuyệt đối không sanh cầm quý thiên kim. Có lẽ đạo hữu đã trúng phải gian kế của kẻ khác hoặc là đến lầm nơi rồi!" Nhạc Huyền Phong mở miệng, trong lòng lão tuy vô cùng phẫn nộ nhưng cũng đành nín lại. Đối phương thực lực mạnh hơn một chút, nếu có thể hóa giải ân oán này là tốt nhất.
Đáng tiếc Tuyết Hồ vương chỉ cười lạnh.
Nhưng theo lý song phương đã đánh đến nước này, đối phương cũng không phải ngu ngốc, cân nhắc lợi hại hẳn là đem Hương nhi giao ra đây mới đúng.
Trừ phi Hương nhi thật sự không có trong tay bọn họ. Tuyết Hồ vương lắc đầu phủ nhận. Kha nhi mới truyền âm đã phát hiện mùi hương của Hương nhi nên đã vội vàng truy theo.
Còn có một khả năng mà Tuyết Hồ vương không dám đoán, chính là nữ nhi đã gặp phải độc thủ của bọn họ.
Nghĩ tới đây trên người Tuyết Hồ vương tản mát ra lệ khí dày đặc, nghiến răng nghiến lợi:" Ta không muốn nghe nói nhiều, thức thời thì mau đem nữ nhi của ta giao ra, nếu không..."
"Thì sao?"
"Ta sẽ huyết tẩy Huyền Phượng môn, đem tất cả đám người các ngươi trừu hồn luyện phách."
"Ồ! Vậy cũng phải thử một chút, chỉ sợ ngươi không có thần thông như vậy" Nhạc Huyền Phong cũng vô cùng giận dữ, bổn môn sớm đã điều tra nhưng rõ ràng không có gặp qua Tuyết Hồ công chúa rắm chó gì, đối phương cũng khinh người quá đáng.
Đàm phán thất bại, Nhạc Huyền Phong phất tay một cái liền xuất hiện hai kiện bảo vật, một thanh phi kiếm và một cái thiết hoàn màu đen thẫm. Nhìn thì cũng không có gì chú ý nhưng bảo vật của đại tu sĩ khẳng định rất huyền diệu.
Đồng thời pháp lực toàn thân Nhạc Huyền Phong lưu chuyển, cả người tiên khí ngút trời, một cỗ linh áp cường đại từ trên trời giáng xuống.
Trong vòng ngàn trượng tất cả đều bị ảnh hưởng, các tu sĩ còn tốt chứ Yêu tộc cấp thấp thì sắc mặt đại biến, động tác cũng trở nên trì trệ liền bị giết chết không ít.
Vẻ mặt của Tuyết Hồ vương sa sầm, hừ lạnh một tiếng cũng thi triển ra uy áp cường đại khiến các tu sĩ cảm thấy cả người như bị một tảng đá ngàn cân đè xuống.
Thành môn bị cháy thì hại đến cả cá trong ao. Thủ lĩnh hai bên đấu pháp khiến các tu sĩ cùng Yêu tộc phụ gần đấy đều lộ ra vẻ sợ hãi, không hẹn mà cùng vội vàng lùi về sau.
Nhất thời lấy một người một yêu làm phạm vi trung tâm xuất hiện một khoảng không gian trống thật lớn.
So với vẻ thư thái tiêu sái của Tuyết Hồ vương, Nhạc Huyền Phong mặc dù vẫn mang bộ dáng bình ổn nhưng trong lòng cũng có chút khẩn trương. Dù sao lão mới tiến giai hậu kỳ nên cảnh giới chưa hoàn toàn củng cố. Lúc này đối mặt chính là đại yêu thú đã thành danh hơn vạn năm. Điều khác chưa bàn, chỉ riêng kinh nghiệm lâm chiến thì lão cũng tự nhận không bằng.