Trở lại Bách Hoa cốc. Lúc này hai lão quái vật đã thu liễm khí tức ôm cây đợi thỏ.
Thanh sơn nguy nga, thảm cỏ xanh trải dài như ngút ngàn, phóng tầm cả sơn cốc tĩnh lặng mà mỹ lệ, đâu ai ngờ bên trong lại ẩn chứa sát khí lạnh băng.
Một nhân một yêu ở chỗ này mai phục đã mấy canh giờ, mắt thấy vầng thái dương đã xế bóng mới có một đạo độn quang hiện ra trong tầm mắt.
Trên mặt Hắc Hổ yêu vương hiện lên vẻ vui mừng, nhưng sau một lúc vẻ mặt lại trở nên có chút cổ quái. Đạo độn quang này mờ tỏ so khác với độn quang thường ngày của Khổng Tước tiên tử.
Chẳng lẽ là có tu sĩ hay yêu tộc khác vô tình tới nơi này?
Nghĩ tới đây Hắc Hổ không nhịn được thầm mắng một câu, còn Hỗn Nguyên lão tổ ở bên cạnh lại có một dự cảm bất ổn.
Đạo độn quang trông tầm thường nhưng tốc độ lại cực nhanh, một lát sau đột nhiên dừng lại cách chỗ hai người chừng trăm trượng.
Quang hoa thu liễm lộ ra một thiếu niên dung mạo bình thường, chính là Lâm Hiên.
Lúc này hắn không ẩn giấu tu vị, thần quang nội liễm linh lực cuồng thiểm khiến sắc mặt hai lão quái vật đều đại biến.
Người đến không phải là Khổng Tước tiên tử nhưng không ngờ lại cũng là lão quái Nguyên Anh trung kỳ, thật có chút khó giải quyết.
Đối phương trùng hợp đi ngang qua hay là có liên quan tới Khổng Tước tiên tử?
Hắc Hổ yêu vương cùng Hỗn Nguyên lão tổ đưa mắt liếc nhau, nhất thời yên lặng chờ một lát rồi mới hành động.
Nếu đối phương tình cờ ngang qua thì sẽ không dừng lâu, còn nếu tới chỗ này tìm thân hữu thì hai lão quái đành đem kế hoạch gác lại.
Biết mình biết ta, Khổng Tước tiên tử có thêm một cường viện như vậy, đừng nói là sanh cầm mà đại chiến thì hai lão chắc chắn là thảm bại. Hắc Hổ yêu vương mặc dù háo sắc nhưng cũng biết nặng nhẹ rõ ràng, đương nhiên không muốn đem mạng nhỏ lưu lại ở nơi này.
Lại nói đáng tiếc Lâm Hiên có thần thức cường hãn, lại thêm kiến quang về trận pháp không tồi. Cấm chế do Hỗn Nguyên lão tổ bày ra tuy vô cùng huyền diệu nhưng vẫn bị hắn phát giác ra.
Thân hình lơ lửng trên không, mi mắt Lâm Hiên nheo lại, đem thần thức phóng ra quan sát mảnh rừng rậm ở bên trái, phát hiện ra hai lão quái vật đang ẩn thân bên trong.
Nhìn động tác của hắn, một nhân một yêu hoảng sợ, không lẽ đối phương có thể nhìn thấu hành tung của bọn họ?
"Không ngờ nơi đây lại có hai vị cao thủ ẩn nấp, không lẽ là muốn đánh lén tại hạ sao?" Toàn thân Lâm Hiên chớp động thanh quang, nhìn về phía rừng rậm thản nhiên mở miệng.
Thanh âm tuy không lớn nhưng lại rất rõ ràng, hai lão quái vật đương nhiên nghe rất rõ. Có điều một trận gió thổi qua bốn phía vẫn im ắng như trước.
Lâm Hiên thở dài chân mày cau lại: "Hai vị thật muốn bức ta động thủ sao".Lời hắn còn chưa dứt, một cỗ linh khí bàng bạc từ người hắn toát ra.
Lại nói việc này cũng thật xảo hợp, Lâm Hiên cũng đi Thương Minh sơn nhưng không biết vị trí cụ thể của động phủ Khổng Tước tiên tử, thấy Bách Hoa cốc linh khí nồng đậm liền đi loạn đến nơi này.
"Đạo hữu đừng nóng vội, chúng ta đi ra là được" Đến nước này Hắc Hổ yêu vương thở dài trong lòng buồn bực không thôi. Nếu không phải nơi này rất gần động phủ Khổng Tước tiên tử, sợ đả thảo kinh xà hắn đã không khách khí mà tiêu diệt tên kỳ đà cản mũi này.
Ánh mắt Hỗn Nguyên lão tổ chớp động, tâm cơ lão vốn âm trầm hơn Hắc hổ nên suy tính cũng phức tạp hơn.
Đối phương là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, quả thật có năng lực tiến vào sâu trong Khuê Âm Sơn, nhưng khi không hắn tới nơi này là có mục đích là gì?
Ba mươi năm trước khi thiên địa dị biến, Khuê Âm Sơn bị ảnh hưởng rất ít. Cho dù là tu tiên giả U châu hay là tu sĩ các châu khác cũng rất ít tiến vào nơi đây.
Người này không chỉ khám phá cấm chế mà tu vị cao thâm khiến trong lòng lão rất kiêng kỵ. Chỉ sợ đối phương tới đây là có liên quan tới Mặc Nguyệt Tộc.
Trong lòng đều có sự đề phòng, hai lão quái vật chậm rãi từ trong rừng rậm đi ra.
Song thấy rõ dung diện đối phương tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, đi mòn thiết hài cũng không thấy đến lúc này chẳng tốn chút công phu. hắn không ngờ ở chỗ này lại gặp Hỗn Nguyên lão tổ.
Đương nhiên với tâm cơ của Lâm Hiên, trên mặt không lộ ra chút dị sắc nào.
Mà mấy chục năm trước Lâm Hiên mặc dù giả mạo một tiểu Vu sư, Hỗn Nguyên lão tổ đương nhiên không chút ấn tượng.
"Hiên, thật không ngờ lại gặp lão, song ở đây còn có một yêu tộc Hóa Hình kỳ. Chúng ta có nên động thủ hay không. Mà bọn họ ở tại Thương Minh sơn này, vạn nhất là bằng hữu của Khổng Tước tiên tử thì sao?" Thanh âm có chút do dự của Nguyệt nhi truyền vào tai.
"Yên tâm, tuyệt không có khả năng này" Lâm Hiên thản nhiên trả lời.
"Tại sao?" Nguyệt Nhi lộ ra vẻ khó hiểu.
"Quá đơn giản, hai tên giả hỏa này bí mật thiết hạ cấm chế mai phục ở đây, chín phần là đối đầu cùng Khổng Tước tiên tử".
Nghe xong lời này Nguyệt nhi gật đầu khâm phục, nhãn quang của thiếu gia thật là sắc bén..
Nhưng nàng vẫn có chút chần chờ:"Nhưng vạn nhất…"
Lâm Hiên nghe xong chỉ cười lạnh lùng: "Cho dù bọn hắn thật sự bằng hữu của Khổng Tước tiên tử đi nữa thì nàng cũng đừng quên một phần mục đích khi chúng ta tới đây, vì bí thuật kia ta vẫn phải đem lão đi trừu hồn luyện phách."
Trong lòng Lâm Hiên đã quyết định động thủ nhưng trên mặt lại lộ nụ cười hòa thiện: "Đây không phải là Hỗn Nguyên đạo hữu sao, tại hạ đang có chuyện muốn tương cầu".
"Cái gì, các hạ nhận ra ta?" Lấy tâm cơ của Hỗn Nguyên lão tổ mà trên mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hơn trăm năm nay lão vẫn chỉ ở tại Khuê Âm Sơn này, khi nào mà có quen với vị lão quái Nguyên Anh trung kỳ này.
"Ha ha, hơn trăm năm trước tại hạ từng gặp qua đạo hữu một lần, song xem tình hình này đạo hữu tựa hồ cũng không nhớ." Lâm Hiên lấy tay vuốt cằm, lộ ra vẻ cười mà như không phải cười.
"Hơn trăm năm trước?" Chân mày Hỗn Nguyên lão tổ cau lại, nhớ lại đoạn thời gian khi xưa, quả thật là lão có tới U châu du ngoạn một phen.
Song đã quá lâu, mà thiếu niên lão quái này dung mạo lại quá mức tầm thường, thật sự là lão nhớ không ra.
Nghe hai người đối thoại vẻ tức giận trên mặt Hắc Hổ yêu vương dần dần tan đi. Trước mặt Hỗn Nguyên lão tổ, hắn hào tình vạn trượng vỗ ngực nói to nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng kiêng kỵ Khổng Tước tiên tử.
Hai người đều cùng cảnh giới trung kỳ, năm xưa Khổng Tước tiên tử phục dùng Tinh Dương thần đan, nhân họa được phúc hiện tại đã là Hóa Hình trung kỳ đỉnh giai mà Hắc Hổ yêu vương thì chỉ vừa mới tiến giai, hai bên đương nhiên có sự chênh lệch không nhỏ.
Cho dù có Hỗn Nguyên lão tổ hỗ trợ cũng chưa chắc sanh cầm nổi Khổng Tước tiên tử, lúc này nếu có thêm một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ nữa giúp thì nắm chắc mười phần.
Trong mắt Hắc Hổ yêu vương chuyển động bắt đầu mưu tính trong lòng.
Một phen hồ ngôn bát đạo của Lâm Hiên quả nhiên khiến hai lão quái vật buông lỏng cảnh giác. Đột nhiên tay áo phất một cái, bắn ra mấy đạo kiếm khí màu xanh đón gió hóa lớn tới hơn trượng, lăng lệ bổ xuống một nhân một yêu này.
Thấy thế Hỗn Nguyên lão tổ kinh ngạc, lúc này mới hiểu đã mắc mưu, kinh sợ cùng xuất hiện vội vươn tay vỗ vào sau ót. Một tấm kim sắc thuẫn bài từ trong miệng lão bay ra hóa thành một đạo hào quang màu vàng chắn ở trước người.
Hắc Hổ yêu vương là yêu tộc Hóa Hình trung kỳ, phản ứng cũng mau lẹ không kém. Không có tế ra bảo vật gì mà yêu khí toàn thân bạo trướng hóa thành các xúc tua, không hề nao núng bắt lấy kiếm khí màu xanh này.
Oành Oành!
Tiếng nổ truyền vào tai đồng thời linh lực bắn ra bốn phía, hai lão quái vật tuy nếm một chút đau khổ nhưng cũng không đáng ngại. Có điều bọn họ đang vui mừng thì sắc mặt lại đại biến.
Nhất là Hỗn Nguyên lão tổ tức giận đến mặt xanh nanh vàng, bộ trận kỳ nọ là do tiền bối Mặc Nguyệt tộc tỉ mỉ luyện chế, thích hợp khi mai phục đánh lén. Nhớ năm xưa khi chưa ngưng thành Nguyên Anh, lão đã dựa vào bảo vật này diệt sát không ít tu sĩ tu vị cao hơn. Lúc này còn chưa kịp khu sử thì đã bị kiếm khí của Lâm Hiên đánh nát.
Lâm Hiên mấy lo ngại một nhân một yêu này nhưng nếu thântrong cấm chế của đối phương ít nhiều cũng có chút khó khăn. Hắn quyết định phân tán sự chú ý của đối phương sau đó dùng một kích lôi đình phá tan trận pháp này.
Hai bên đã trở mặt, Hỗn Nguyên lão tổ giận đến không nói lời nào, vươn tay ra kết pháp ấn cổ quái đem linh lực toàn thân tỏa ra bốn phía, kim quang chói mắt lưu chuyển quanh khiến thân thể lão như một vầng thái dương.
Mi mắt Lâm Hiên nheo lại gật đầu tán thưởng, Vu thuật Mặc Nguyệt tộc quả nhiên lợi hại có chỗ độc đáo…
Bất quá đối phương chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, đương nhiên không thể bằng đại tu sĩ như Hoàng Mi chân nhân chứ đừng nói là Già La Cổ ma.
Lâm Hiên lật tay một cái, Ba tiêu phiến xuất hiện trong bàn tay. Chỉ thấy cổ tay nhẹ nhàng vẫy một cái, hai đạo âm dương quái phong một đen một trắng xuất hiện, xoay chuyển biến thành một con mãng xà hai đầu, há cái mồm đỏ lòm như chậu máu hung hăng lao về phía trước.
Trong vầng kiêu dương ánh mắt Hỗn Nguyên lão tổ ngưng trọng, miệng lẩm nhẩm niệm chú ngữ cổ quái, vô số khối cầu hỏa diễm, nhỏ thì chừng nắm tay mà lớn thì đường kính chừng mấy trượng từ ở trong thân thể lão không ngừng bắn nhanh ra. Uy lực còn muốn hơn anh hỏa tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ một bậc.
Lâm Hiên nhíu mày, thần sắc ngưng trọng điểm về phía trước.
Hống!
Chỉ thấy song đầu cự mãng kia vươn đầu phát ra tiếng kêu thấu trời. Nhất thời chuyện quỷ dị đã xảy ra, trong mắt mãng xà toát ra vẻ thống khổ tiếp theo trên thân mọc ra chi chít những chiếc vảy sáng bóng, hai cái đầu cũng mọc ra hai cái sừng nhọn hoắt. Căn bản đã hóa thành giao long.
Đối mặt với vô số hỏa cầu ùn ùn bắn tới, Âm Dương Giao Long không chút yếu thế há to mồm phun ra hai đạo ánh sáng một đen một trắng cực lớn.
Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ hài lòng, vung tay đem Âm dương bảo phiến nọ hóa thành một đạo kinh hồng nhập vào trong thân thể giao long.
Hỗn Nguyên lão tổ đã xuất thủ, Hắc Hổ ở bên cạnh hiển nhiên cũng không nhàn rỗi. Trong lòng oán hận hắn hung hăng đấm vào ngực, từ trong yết hầu phát ra tiếng rống kinh thiên động địa.
Nhất thời toàn thân Hắc Hổ yêu khí cuồn cuộn, lại đậm đặc bao lấy thân hình khôi vĩ của hắn. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc, không lẽ yêu thú này cũng có huyết thống của man hoang dị thú sao?
Chỉ thấy yêu khí kia đã đậm đặc tới mức hóa khí vi hình, biến thành nhất bộ lân giáp màu đen lóe ra ô quang, lúc này toàn thân Hắc Hổ chỉ còn chừa một đôi mắt tỏa ra ánh sáng đỏ yêu dị.
Yêu khí chiến giáp?
Lâm Hiên nhíu mày, loại chiến giáp đặc biệt này là thần thông thiên phú chỉ có ở một số ít yêu thú. Cơ hồ là bất diệt chi thể khó chơi vô cùng, so với quái vật cùng cấp lợi hại hơn một chút.
Mục tiêu chủ yếu của Lâm Hiên là Hỗn Nguyên lão tổ nên cũng không muốn dây dưa với tên Hóa Hình kỳ này. Hắn nhanh chóng đưa tay xuống hông, đem linh quỷ túi tế lên rồi đánh ra một đạo pháp quyết, nhất thời trong âm phong thảm thiết, Thi Ma gào thét vọt ra.
Tròng mắt Hỗn Nguyên lão tổ co rụt lại, nằm mơ cũng không ngờ đối phương còn thao túng Thi ma lợi hại như thế, chiến ý có chút suy giảm.
Song Hắc Hổ táo bạo lỗ mãng hơn nhiều, dù cũng có chút thất kinh song không chút sợ hãi rống lên một tiếng.
Tên gia hỏa này vẫn không tế ra bảo vật mà song thủ nắm chặt thành song quyền. Những tiếng nổ bạo vang, trong yêu khí cánh tay chợt biến dài, hung hăng giáng xuống Thi ma