Bách Luyện Thành Yêu

Chương 85: Chương 85: Càn quấy




Ba người chúng tôi đi tới Bạo Phong Quân Đoàn thì thấy Lam Khải Y đã sớm chờ ở cửa. Nhìn thấy chúng tôi, hắn khẩn trương nhìn quanh bốn phía, lôi tuột chúng tôi vào nhà, sau đó đóng cửa lại, lo lắng hỏi.

“Sâu, nghe nói vừa rồi bạn đánh nhau với Thập Tự Thiết Tường Vi trên đường phố?”

“Tin tức của anh đúng nhanh nha~” – tôi cười cười nói.

“Này, bạn sao có thể tỉnh bơ như vậy chứ? Chẳng lẽ không sợ bọn họ tìm bạn gây phiền toái sao?” – Lam Khải Y khẩn trương hỏi.

Tôi buồn cười nhìn hắn. Đúng là hoàng đế chưa lo, thái giám đã vội. Lại nói, Thập Tự Thiết Tường Vi không đối đầu với bang hội của hắn. Nhìn hắn sốt ruột cho tôi, thì ra cũng là người có nghĩa khí, trong lòng tôi tăng thêm vài phần hảo cảm giành cho hắn.

“Không sao. Bọn họ không làm gì được tôi đâu. Tôi đang vội, cần phải làm cho xong chuyện lúc nãy đã nói với anh.”

“Bạn đã nhờ vả thì tôi đâu có dám trễ nãi.” – Lam Khải Y nghiêm túc nói – “Nhưng mỹ nữ mà bạn nói ở đâu? Sao tôi không thấy?”

Tôi che miệng cười trộm, chỉ vào Hằng: – “Không phải đây sao?”

Lam Khải Y té khỏi ghế, run rẩy nhìn tôi: – “Sâu… bạn… bạn dám đùa bỡn tôi!!!!!”

Tôi nhún vai: – “Đùa chút xíu thôi à, không quá đáng chứ nhỉ? Ai biểu anh tin làm chi. Thôi được rồi, đừng giả bộ nữa. Mau giúp làm thủ tục đi.”

Thật ra, tôi đang rất vội. Bởi vì tôi vẫn không rõ, NPC có thể gia nhập bang hội hay không.

“Bạn… bạn trêu chọc tôi mà còn nói ngang như vậy hả?” – Lam Khải Y tức giận nói lớn.

“Này, anh hét lớn tiếng thì giỏi lắm à…” – tôi ngoáy lỗ tai, một bộ vô sỉ – “Anh tốt nhất nên giúp tôi nhanh lên. Bằng không, tôi sẽ nói với Tiểu Lược là anh ở sau lưng đùa giỡn con gái nhà lành, bị người ta đánh cho bầm mặt. Đương nhiên, vụ bầm mặt này sẽ do tùy tùng của tôi thực hiện.”

Tôi nói xong Đồng Tịch rất biết phối hợp mà bẻ tay bẻ chân ra vẻ lên gân cốt chuẩn bị.

“Bạn… vô sỉ.” – Lam Khải Y không thể làm gì khác hơn là khuất phục dưới dâm uy của tôi.

Có lẽ vì chưa có tiền lệ này trước đây nên hệ thống vậy mà thông qua. Thế là Hằng thành công gia nhập Phong Bạo Quân Đoàn.

“Giờ thì tiến cử Hằng vào hoàng cung đi.” – tôi hối thúc, thật sự thì tôi có rất nhiều việc phải hoàn thành, không có thời gian ở đây để câu giờ.

“Có thắt cổ thì cũng phải cho người ta thở với chứ.” – Lam Khải Y kháng nghị, nhưng hai tay không hề rảnh rỗi, lập tức mở bảng điều khiển, đề cử Hằng vào làm quan viên.

“Xong rồi đó.” – Lam Khải Y đóng cửa sổ – “Trên bảng ghi chép của quan viên đã có viết tên anh ta. Hiện giờ chỉ cần đi tới chỗ quản sự để nhận thẻ bài là được. Chức vụ đến lúc đó có thể tự chọn.”

“Chúng ta mau đi hoàng cung.”

Lam Khải Y ngăn tôi lại: – “Sâu, tình hình sợ là không an toàn. Có lẽ khắp nơi đều là người của Thập Tự Thiết Tường Vi. Đợi một chút cũng không muộn a~”

Đúng lúc này, cửa lớn của bang hội mở ra, một thám tử hấp tấp chạy vào báo cáo: – “Lão đại, Thập Tự Thiết Tường Vi đã tập kết đến Thực Nguyệt Thành, ước chừng có trên 1500 người. Đem toàn bộ tổng đàn của chúng ta bao vây cả rồi. Ngay cả những cửa hàng của chúng ta cũng bị bao vây. Không biết họ có ý đồ gì.”

Lam Khải Y nghe xong thì nhíu mày. Phong Bạo Quân Đoàn trước giờ chỉ lo chuyện buôn bán. Mặc dù bọn họ có thành thị riêng nhưng vì sản nghiệp ở Thực Nguyệt Thành rất nhiều nên tổng bộ đến giờ vẫn chưa di dời. Thành viên của Phong Bạo Quân Đoàn phần lớn là người chơi chức nghiệp, sức chiến đấu thấp, số người có vũ trang cũng chỉ xấp xỉ 4 ngàn người mà thôi. So với đại bang chuyên đánh đấm như Thập Tự Thiết Tường Vi đúng là thua xa. Người ta đem tới một đại đội liền có gần 1500 thành viên chiến đấu. Ẩn ý đe dọa rõ ràng, không hợp tác hả, đánh.

Tôi không muốn liên lụy tới ai, liếc nhìn Hằng và Đồng Tịch, rồi nói: – “Không cần lo. Ở đây là thành thị. Cho dù có đánh nhau, cận vệ hoàng cung sẽ xuất hiện rất nhanh. Bọn họ chắc chắn không dám xằng bậy đâu. Tôi không có việc gì, anh cứ yên tâm. Đồng Tịch, Hằng, chúng ta đi.”

Lam Khải Y lại đưa tay ngăn tôi: – “Tôi sao có thể trơ mắt nhìn bạn đi chịu chết. Cho dù bạn có lợi hại cũng không thể một mình chống mafia được. Phong Bạo Quân Đoàn không phải là siêu cấp bang hội, nhưng chúng tôi vẫn có nghĩa khí. Bạn chờ một chút, tôi đi triệu tập đội ngũ, sẽ hộ tống bạn tới hoàng cung an toàn.”

Tôi cười khổ: – “Lam Khải Y, tôi biết anh có nghĩa khí nhưng chuyện này không đáng để anh kết thù chuốc oán với Thập Tự Thiết Tường Vi. Huống hồ, thực lực của Hằng rất mạnh, 1500 người là cái thá gì. Hằng dùng 2 chiêu liền giải quyết gọn. Đúng không Hằng?”

Hằng nghiêng đầu, rất thực tình mà trả lời: – “Theo lý thuyết mà nói, ta chỉ cần 1 chiêu là có thể giải quyết 1500 người này.”

Tôi đắc ý nhìn Lam Khải Y, tên kia vẫn giữ nguyên vẻ mặt không đáng tin. Tôi thở dài đi tới, nói nhỏ vào tai hắn: – “Lam Khải Y, anh là ngốc thật hay là giả ngốc đó. Chẳng lẽ anh không nhìn ra anh ta không phải người chơi mà là NPC à?”

“NPC?” – Lam Khải Y há hốc miệng.

“Đúng vậy. Anh ta là nhân vật lớn, thực lực gần với Thần rồi. Cho nên đám người Thập Tự Thiết Tường Vi không đáng để vào mắt đâu. Anh đừng quan tâm làm gì. À, cũng không cần tò mò. Sau khi chúng tôi đi, ngoan ngoãn ở lại đây, đừng có theo dõi chúng tôi đó, biết không.” – tôi vỗ vai Lam Khải Y, sau đó quay người đi ra cổng.

Vừa đi tôi vừa hiếu kỳ hỏi: – “Hằng, anh nói anh có thể trong 1 chiêu liền giải quyết 1500 người là thật hả?”

Nói thật, tôi thấy 1 chiêu giết chết 200 người là biến thái lắm rồi. Lúc nãy, tôi nói hùa theo để khoác lác trước mặt Lam Khải Y thôi, chứ trong bụng cũng chẳng mấy tin. Nếu thật sự là vậy, chuyện này đúng là không hợp thói thường à~

“Ta nói theo lý thuyết là có thể.” – Hằng sửa lại – “Hiện tại, đẳng cấp cao nhất ở Hồng Hoang là 42 cấp, đại đa số người chơi là ~30 cấp. Thực lực của ta ngang ngửa với chuẩn thần cấp. Cho nên đối phó với 2000 người là không thành vấn đề. Tuy nhiên, xuất chiêu luôn tồn tại tỷ lệ thiếu chính xác. Trong phạm vi 500 người thì ta có thể công kích chuẩn sát, nhưng vượt quá con số này thì sẽ xuất hiện xác suất “trật”. Số lượng càng nhiều thì xác suất “trật” càng cao. Cho nên, nếu muốn 1 chiêu tiêu diệt hoàn toàn 1500 người là không thể nào. Nhất định sẽ có vài người tránh thoát.”

“Chuẩn thần cấp? Tôi lần đầu tiên nghe tới từ này nha.” – tôi thắc mắc, không biết nó bằng bao nhiêu cấp của người chơi nhỉ?

Hằng lắc đầu: – “Vượt qua 100 cấp sẽ không đánh số nữa, mà sẽ gọi là chuẩn thần cấp. Nếu tiếp tục tu luyện, sẽ có khả năng đạt tới thần cấp.”

“Thế sau khi đạt tới thần cấp thì sao? Sẽ biến thành cái gì?” – tôi tò mò hỏi. Nếu mọi người đều đạt tới thần cấp thì trò chơi còn vui cái nỗi gì. Hoa Phong chẳng lẽ phạm sai lầm trí mạng như vậy hay sao?

Hằng lắc đầu: – “Cái này phải đi hỏi Thần, ta không biết. Hoặc là một ngày nào đó ta đạt tới thần cấp, ta sẽ trả lời cho ngươi biết.”

A ~ thì ra là không biết. Nhưng cũng thiệt tình, tôi hiện giờ mới 39 cấp, đi tới cấp 100 còn xa vời vợi, quan tâm nhiều thế làm gì chứ?!?

Lúc này chúng tôi quẹo vào một con hẻm, bỗng nhiên từ hai bên đường bay tới hàng loạt mũi tên, rậm rạp chằng chịt đến mức làm lòng người phát run. Òa, nhiều tên bắn như vậy, đến Thần cũng sẽ bị bắn thành cái sàng. Thế là toi đời. Trong đầu tôi lúc này chỉ có một câu kia.

Bặt bặt bặt…

Từng đống mũi tên bị gãy làm đôi rơi lộp bộp xuống đất. Tôi trừng muốn lòi con mắt luôn. Đây chính là… Hư Vô Thuẫn đó sao?!? Tôi quay đầu nhìn Hằng và Đồng Tịch, cảm thấy an tĩnh lại. Đúng là có 2 tên biến thái này bên cạnh thì tôi muốn chết cũng là chuyện khó à nha.

Đám người đánh lén thấy mũi tên không xi nhê đến chúng tôi liền đồng loạt dừng tay. Một bóng dáng màu hồng phi thân từ nóc nhà xuống. Không ngờ là bang chủ của Thập Tự Thiết Tường Vi, Thâu Đêm Suốt Sáng. Cô ta chằm chằm nhìn tôi.

“Lạc Thủy Tri Chu, chúng ta vốn không thù không oán, vì sao cô lại lẻn vào bang hội của chúng tôi ăn cướp? Ban đầu tôi nghĩ cô vì tham tiền nên mới tới. Nhưng về sau ngẫm lại thì thấy chuyện đó không hợp lý. Bởi cô là đoàn trưởng của Tật Phong Lữ Đoàn chứ không phải là người thường. Hôm nay, tôi có thể không gây khó dễ cho cô, chỉ cần cô chịu nói cho tôi biết, là ai đã trả tiền cho cô đến đánh cướp bang hội của chúng tôi?”

Đổ mồ hôi ~ Tôi thật lòng rất muốn nói với cô ta, tỷ tỷ à, tôi chính là tham tiền mà tới đó, không có uẩn khúc phức tạp gì trong chuyện này cả. Nhưng bởi vì gần đây tôi lười mở miệng giải thích này nọ, thế nên tôi chỉ nói ngay vào vấn đề.

“Thiệt xin lỗi Đêm Sáng bang chủ, cho dù cô có ý muốn làm khó dễ tôi ngày hôm nay cũng không có thực lực đó đâu. Chính xác là chúng ta không có thâm cừu đại hận gì. Chuyện ngày hôm qua cô đã được báo cáo rồi chứ? Nói thật nha, cho dù bang hội của cô kéo thêm nhiều người tới nữa cũng chẳng ích lợi gì. Người ta nói oan gia nên giải không nên kết, tôi không muốn dây dưa với các cô, bởi vì các cô không phải là đối thủ của tôi. Cho nên, Đêm Sáng bang chủ, cô hãy để chúng tôi đi đi thôi. Chuyện này dừng ở đây. Cô đâu muốn bang chúng của mình chết rớt cấp phải không?!”

Tôi nói chuyện rất khách khí. Bởi vì thật sự tôi không muốn đánh nhau với họ. Không phải vì tôi sợ, mà bởi vì nếu cứ dằn dưa hoài thì không biết đến lúc nào mới chấm dứt. Đến lúc đó, tôi không muốn bị chú ý cũng không được. Kẻ thù của tôi nhiều lắm a~

Thâu Đêm Suốt Sáng nói ngay không thèm suy nghĩ: – “Muốn thả cô đi cũng được thôi. Cô có 2 lựa chọn. Một, nói cho tôi biết người thuê các cô là ai. Hai, gia nhập bang hội của tôi. Yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu, ngược lại, tôi sẽ rất trọng dụng cô. Như thế nào?”

Tôi đổ mồ hôi lần nữa. Người này rất có đầu óc kinh doanh à. Chẳng những muốn thủ lĩnh của đoàn đạo tặc nhất nhì Hồng Hoang là tôi đây phá vỡ giao kèo với người khác, mà còn không chịu tốn một xu teng nào. Tôi đồng ý mới là lạ đó.

Tôi cau mày: – “Đêm Sáng bang chủ, tôi không chọn cái nào cả. Cô muốn thế nào?”

Tôi dứt khoát vô sỉ luôn, dù sao có Hư Vô Thuẫn ở đây, chẳng ai gây thương tổn cho tôi được, muốn chơi thì chơi a~

Thâu Đêm Suốt Sáng thoáng thất vọng. Ồ, không ngờ cô ta thật lòng muốn tôi gia nhập Thập Tự Thiết Tường Vi. Có dã tâm lớn nha, dám đục khoét nền tảng của nhà người ta. Chẳng lẽ cô ta muốn cao thủ tôi đây trở thành vũ khí “trước diệt Thần Thoại, sau gạt Triệu Hoán, tâng bốc Tường Vi, xưng bá võ lâm” hả?! Xem ra tôi phải nhắc nhở Thú Thú để ý hướng phát triển của Thập Tự Thiết Tường Vi rồi.

“Vậy hãy cho tôi biết chủng tộc của cô là gì? Điều này không quá đáng chứ?!” – Thâu Đêm Suốt Sáng xuống nước cò kè mặc cả.

Không thể nào?!? Sao có người bám dai như đĩa thế này…

“Không thể.” – tôi nhìn ra được, Thâu Đêm Suốt Sáng nhất quyết sẽ không buông tha cho tôi rồi, vậy thì không cần nhiều lời làm gì nữa.

Thâu Đêm Suốt Sáng lập tức giận dữ, coi mòi sự kiên nhẫn đã hết. Cô nàng huýt sáo một tiếng, hai bức tường người xuất hiện phía trước và phía sau chúng tôi. Trên nóc nhà xung quanh, cung tiễn thủ và pháp sư trốn sau lưng thuẫn chiến sĩ sẵn sàng chiến đấu.

Thâu Đêm Suốt Sáng cười lạnh: – “Lạc Thủy Tri Chu, rượu mời không uống cô muốn uống rượu phạt sao? Cô khi dễ chúng tôi quá lắm. Tôi biết cô thân thiết với đám người bên Triệu Hoán Liên Minh, nhưng tôi không sợ bọn họ. Chỗ dựa này của cô chẳng có tí cân lượng nào.”

Tôi tiếp tục đổ mồ hôi. Bà cô à, chỗ dựa của tôi đâu phải là Triệu Hoán Liên Minh. Nếu bây giờ tôi mà nói sự thật, có thể sẽ hù chết cả đám người ở đây. Chẳng lẽ lại giới thiệu, đây chính là thái tử của U Minh Giới, thực lực rất biến thái, chức quan ngang ngửa tới tôi. Và đây là Đồng Tịch, chức quan cao hơn tôi nhưng hiện giờ lại là cung linh của tôi. Haiz da, còn ai có chỗ dựa trâu bò hơn tôi đây chớ?! (Tác giả: khụ khụ… nhện à nhện, không cần quá kiêu ngạo, bởi vì tên Diễm Thái Tử cũng có chỗ dựa không kém ngươi đâu… ài, quên nữa, chuyện này ngươi không biết, thôi quên đi vậy.)

“Đêm Sáng bang chủ, tôi không cần dựa dẫm vào bất kỳ bang phái nào. Cô muốn đánh thì ra tay đi. Cho dù có chết, 1 phút sau tôi lại là hảo hán như cũ. Tôi không tin cô có thể điều tra ra nơi tôi sẽ phục sinh rồi thiết lập cạm bẫy ở đó.”

Tôi tự biết giữa một rừng người như thế này, Hằng và Đồng Tịch khó lòng bảo đảm an toàn tuyệt đối cho tôi được. Nếu có chết, đương nhiên tôi là người chết trước. Hồi xưa, vì mục đích bảo hiểm, tôi đã thiết lập điểm phục sinh của mình là ở Thiên Thành của Yêu Hồ tộc. Đó chính xác là địa phương an toàn nhất.

“Tri Chu, tôi sẽ không để cho bạn phải chết trên địa bàn của tôi.” – một tiếng nói quen thuộc từ phía sau vọng tới.

Tôi quay lại nhìn. Trời ạ, đau đầu quá đi. Người tới là Lam Khải Y cùng 1 ngàn thành viên chiến đấu của Phong Bạo Quân Đoàn. Bởi vì Lam Khải Y tiến tới từ phía sau nên đang cùng người của Thập Tự Thiết Tường vi giằng co xô xát.

“Lam… Khải… Y…” – tôi ôm đầu rống lên – “Không phải tôi đã bảo anh đừng đi theo rồi sao? Anh cho lời tôi nói là gió thoảng bên tai hả????”

“Không phải a Nhện, anh em trong bang nghe nói bằng hữu của tôi bị Thập Tự Thiết Tường Vi bao vây ngay trên địa bàn của mình liền mãnh liệt yêu cầu tôi đi cứu người. Ý dân khó cãi, tôi không thể làm gì khác hơn được. Tôi nói đúng không các anh em?”

“Bang chủ nói đúng. Thập Tự Thiết Tường Vi khinh người quá đáng. Mau cút khỏi Thực Nguyệt Thành. Mau cút ~ mau cút ~”

“Còn tưởng là bang hội nào lợi hại, không ngờ chỉ là hạng xoàng xĩnh. Lên, giết cho ta!” – Thâu Đêm Suốt Sáng giận dữ ra mệnh lệnh.

Thập Tự Thiết Tường Vi và Phong Bạo Quân Đoàn nhanh chóng xáp lá cà, đánh nhau loạn cả lên. Tình hình xoay chuyển thế này khiến 3 người chúng tôi trợn mắt há mồm mà nhìn chứ không biết phải làm sao luôn.­

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.