Bách Luyện Thành Yêu

Chương 92: Chương 92: Tính toán sai




Họ bố trí chính là như vậy.” – tôi đứng trong đại sảnh hoa tay múa chân trước tấm địa đồ – “Bởi vì trong lúc bang chiến thì không thể dùng truyền tống trận, cho nên 1/3 nhân mã của Triệu Hoán Liên Minh sẽ di chuyển dọc theo lãnh địa của họ, sau đó đi xuyên qua đỉnh núi nằm trong địa bàn của các anh để đến Phong Bạo Thành.”

Tay của tôi lại chỉ qua địa điểm khác: – “Thập Tự Thiết Tường Vi muốn đi đến Phong Bạo Thành thì lộ tuyến tốt nhất chính là hướng ngược lại với Triệu Hoán Liên Minh, điều này là không thể nghi ngờ. Bởi vì khu vực đó là vùng khai thác mỏ của minh hữu, tuy hơi xa nhưng quái trên đường có đẳng cấp thấp sẽ không gây ảnh hướng tới tốc độ hành quân.”

“Lần này, Thập Tự Thiết Tường Vi dốc toàn lực tấn công Phong Bạo Quân Đoàn, lượng người ở lại thủ thành nhất định không nhiều. Nhưng Hoa Đô có chế độ phòng ngự rất tốt, Triệu Hoán Liên Minh cũng không có ý định tấn công Hoa Đô. Bọn họ chỉ phái ra 1/3 quân đội trấn thủ ở chỗ này…” – tôi đưa tay chỉ vào một hẻm núi – “… chỗ này là nơi mà cả 2 bang hội đều phải đi qua nếu muốn tới Phong Bạo Thành. Mà đây cũng là lộ tuyến gần nhất để đi đến Thần Thành. Mặc kệ là Bất Diệt Thần Thoại hay Thập Tự Thiết Tường Vi, ai muốn đánh Thần Thành thì đều phải đi qua con đường này. Theo tin tức mà tôi dò la được, 10 minh hữu của Triệu Hoán Liên Minh sẽ giúp họ thủ thành. Mức độ phòng ngự của Thần Thành thì 2 người cũng biết rồi đó, nếu có chuẩn bị trước thì đối thủ phải kéo gấp đôi nhân lực mới mong đánh bại được nó. Tóm lại, lần này, Triệu Hoán Liên Minh lưu lại toàn bộ quân đội của minh hữu ở Hỗn Loạn Chi Đô. Nếu các anh hành động thiếu suy nghĩ, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi. Theo chỗ tôi được biết, các anh cũng không có quan hệ tốt đẹp gì với Thập Tự Thiết Tường Vi. Chuyện này Triệu Hoán Liên Minh cũng biết. Cho nên bọn họ áp dụng chiến lược bị động. Nếu các anh đi đánh Hoa Đô, họ sẽ lợi dụng để chiếm chút tiện nghi. Nếu các anh đi đánh Thần Thành, nửa đường sẽ bị phát hiện, chuyện cũng không hay ho gì, nói không chừng còn đụng phải phục kích.”

“Cho nên?” – Thiên Ngu Cam hỏi.

Tôi cười cười: – “Tôi chỉ bán tin tức và trình bày các tình huống. Còn cụ thể phán đoán thế nào là chuyện của các anh.”

Lầu Nhỏ thoáng trầm tư: – “Nói như vậy, nếu chúng ta muốn đánh Triệu Hoán Liên Minh, nhất định không thể đi con đường kia mà phải tìm một con đường không ai biết để đánh lén họ. Hơn nữa, tấn công Thần Thành, cho dù có chiếm được thì cũng không thể phá hủy tòa thị chính. Cho nên chỉ có thể gọi là một trận cướp bóc mà thôi.”

“Hà hà… người ta nói làm chuyện gì cũng nên lưu lại cho mình một đường lui. Lần trước, Triệu Hoán Liên Minh tấn công các anh cũng đâu có hủy tòa thị chính. Xây một cái thành đâu có dễ dàng gì. Bọn họ cũng là người chơi, đạo lý này ai chẳng hiểu. Nếu bọn họ đã lưu cho các anh một con đường sống, chẳng lẽ các anh lại đuổi cùng giết tận sao? Cừu hận giữa hai phe cũng đâu có sâu xa đến vậy!!” – tôi thấy Lầu Nhỏ không phải là loại người có bụng dạ hẹp hòi, có thể sẽ nghe hiểu lời tôi muốn nói chăng?!?

Quả nhiên, Lầu Nhỏ nghe xong liền suy nghĩ một chút, trả lời: – “Tri Chu đoàn trưởng nói không sai. Lần này chúng ta liền đánh vòng qua khu vực khai thác mỏ của họ cướp bóc một phen là được rồi. Nghe nói khoáng sản ở nơi đó rất lớn.”

Tôi không nán lại lâu. Làm xong chuyện liền cáo biệt chạy mất dạng.

“Đồng Tịch, ngươi nói xem vì sao lão đại bước ra khỏi Bất Diệt Thành liền lộ ra vẻ mặt cười gian trá vậy?” – Bạch Trạch nhỏ giọng hỏi, có điều tần số này tôi vẫn nghe được rõ ràng.

“Ta nghĩ là nàng ta vừa tính toán xong với ai đó. Nhìn bộ dáng của nàng ta xem, lừa người ta một khoản tiền lớn còn khiến người ta cảm thấy nợ nàng một mảnh ân tình. Đúng là quá vô sỉ.” – Đồng Tịch hiếm khi ở chung chiến tuyến với Bạch Trạch.

Tôi quay đầu cười tủm tỉm: – “Đồng Tịch, xét bề ngoài thì anh là tộc trưởng tốt nhất của Yêu Hồ tộc đúng hay không?”

Đồng Tịch cảnh giác gật đầu: – “Có thể nói vậy.”

“Như vậy, chiêu bài ảo thuật của Yêu Hồ tộc chắc anh rất rành, đúng không?” – tôi híp mắt.

Đồng Tịch chảy một giọt mồ hôi trán: – “Dĩ nhiên. Ngươi… hỏi cái này làm gì?”

“Không có gì.” – tôi vuốt ve Sát Quỷ – “Chỉ có chút chuyện nhỏ cần nhờ anh giúp đỡ. Bày một cái ảo thuật thật lớn trên đường hành quân của Bất Diệt Thần Thoại. Cái kiểu ảo giác như quỷ đánh tường vậy, khiến đầu óc họ choáng váng một chút là được rồi.”

“… Tri Chu, ngươi có biết bố trí ảo thuật trên diện tích lớn cần bao nhiêu nguyên lực không hả? Một mình ta là không thể làm được!!!!!!!!!!!!!!!”

“Không phải một người a~ Đến lúc đó tôi sẽ chọn thêm một ít cao thủ trong Huyết Hồ Ly đến giúp đỡ. Chắc là không có vấn đề chứ. Tôi chỉ cần các anh duy trì khoảng 6 giờ là tốt rồi.”

Công thành chiến hạn chế trong 6 giờ. Chỉ cần trong 6 giờ này, Thập Tự Thiết Tường Vi không đánh bại Phong Bạo Quân Đoàn thì Triệu Hoán Liên Minh có thể quay về. Lúc đó, Lầu Nhỏ nhất định không bỏ qua cơ hội để đánh lén. Có điều, mưu kế này chỉ thành công nếu như Lầu Nhỏ không đi theo đường hẻm núi mà chọn lối đi duy nhất còn lại là xuyên qua cánh rừng. Rừng rậm là nơi phù hợp nhất để chế tạo ảo cảnh. Kỳ thật, Triệu Hoán Liên Minh không có ý định tấn công Hoa Đô. Đội quân phục kích của họ chỉ có nhiệm vụ giám thị, hơn nữa cũng không ẩn nấp trong đường hẻm núi mà tôi đã nói. Hiện giờ, tôi đang đánh một canh bạc. Đổ rằng Lầu Nhỏ tin tưởng tin tình báo của tôi.

Người ta nói, nhân tâm khó dò, lòng người khó đoán. Tôi quả thật không ngờ, chuyện lần này lại phát triển hoàn toàn ngoài dự kiến của tôi.

Công thành chiến.

Phong Bạo Quân Đoàn cùng minh hữu là Tiêu Dao Gia Tộc đứng ở Phong Bạo Thành chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quân địch. Triệu Hoán Liên Minh và Thập Tự Thiết Tường Vi đồng thời hành quân trên 2 lộ tuyến khác nhau. Quân đội của Bất Diệt Thần Thoại lén lút ra khoải thành. Một nhóm thành viên Triệu Hoán Liên Minh cũng lén lút chạy tới vùng phụ cận của Hoa Đô. Trận chiến hôm nay liên lụy rất nhiều bang hội lớn nên được toàn thể người chơi chú mục theo dõi. Khắp nơi đều là người. Nhìn không thấy giống như đang đi đánh nhau mà giống như đang đi dự đại nhạc hội vậy. Không khí đặc biệt quỷ dị.

Tôi hiện tại đang đứng ở Cự Mộc Lâm đợi quân đội của Bất Diệt Thần Thoại tới. Chẳng ngờ không thấy người đâu. Ngược lại, nhận được một tin tức xấu: Triệu Hoán Liên Minh và Thập Tự Thiết Tường Vi trên đường đi đã đụng đầu rồi đánh nhau luôn!!!

Tôi không biết tình hình cụ thể nhưng có thể đoán đại khái.

Người dẫn đầu của Triệu Hoán Liên Minh là Thú Thú. Phía bên Thập Tự Thiết Tường Vi là Thâu Đêm Suốt Sáng. Cả hai đều là con gái mạnh mẽ có tính cách nóng nảy. Cái gọi là cùng cực thì đẩy nhau. Đụng phải giữa đường, không nhào vào đánh nhau vỡ đầu mới là chuyện lạ đó.

Cho nên, vốn là chiến tranh giữa Phong Bạo Quân Đoàn và Thập Tự Thiết Tường Vi, không ngờ lại do xích mích giữa Triệu Hoán Liên Minh và Thập Tự Thiết Tường Vi mà mở màn. Hai phe theo một đường đánh cho đến khi tới Phong Bạo Thành. Đám người gác cổng nhìn thấy tình hình đó đều sợ hãi một phen. Tình trạng xáp lá cà hỗn loạn kiểu đó, rốt cuộc Lam Khải Y và Tiêu Dao Thiên Hạ bất đắc dĩ phải hạ thành cùng gia nhập vòng hỗn chiến.

Sau đó, Hồng Hoang nhật báo đánh giá, đây là trận chiến hỗn loạn nhất từ trước tới nay của các trò chơi game online. Hoàn toàn không có điều binh khiển tướng cái gì ráo trọi. Mọi người đều giống như lưu manh, không thèm dùng chiêu số hoa lệ gì hết, chỉ biết nhào vào kéo tóc xé áo đối phương cho đến khi thời gian thủ thành chấm dứt. Sau khi trận chiến kết thúc, những người tham gia đều đầu bù tóc rối, áo quần tơi tả, không hề giống như vừa đánh giặc xong mà giống như vừa bị cưỡng d*m tập thể xong.

Tôi một bên xem video truyền hình trực tiếp mà ôm bụng cười đến đau ruột, một bên chờ Lầu Nhỏ xuất hiện. Không ngờ đợi suốt 2 giờ vẫn không thấy ai đến. Chẳng lẽ bọn hắn không có ý định đánh Thần Thành? Nếu vậy bọn hắn đã đi đâu?

Tôi dàn xếp người ở lại trông chừng, bản thân tức tốc đi dò la tình hình. Tôi chạy tới chạy lui 2 lần dọc con đường này cũng không thấy bóng dáng Bất Diệt Thần Thoại. Đúng là kỳ quái. Chẳng lẽ bọn họ biết phép ẩn thân?

Vậy đội quân của Bất Diệt Thần Thoại đã đi đâu?

Bên ngoài mỏ thủy tinh của Thập Tự Thiết Tường Vi, một ít thân ảnh lén lút xuất hiện. Thiên Ngu Cam vụng trộm thăm dò tình huống, quay sang báo cáo với Lầu Nhỏ: – “Lão đại, không có dị thường. Có lẽ Thập Tự Thiết Tường Vi cho rằng chúng ta sẽ đi đánh Triệu Hoán Liên Minh nên không hề phòng bị. Bọn họ luôn tranh giành khoáng thạch với chúng ta. Lần này chúng ta hãy cường đoạt cướp bóc bọn họ một lần, để bọn họ biết chúng ta không phải là người dễ chọc.”

“Ít nói nhảm. Tốc chiến tốc thắng. Nhanh!” – Lầu Nhỏ ngoắc tay, đoàn đội chia làm 2 đội, theo 2 mặt đánh bọc vào.

“Lão đại, chúng ta phát hiện một đội vận chuyển vừa trở về Bất Diệt Thành.” – thám tử được tôi bố trí bên ngoài Bất Diệt Thành đột nhiên báo cáo tình hình.

“Đội vận chuyển?!?” – tôi nhảy dựng lên, sau đó bừng tỉnh đại ngộ. Tên Lầu Nhỏ này đúng là gian xảo. Không đi đánh Triệu Hoán Liên Minh, ngược lại chọn việc cướp bóc khoáng thạch của Thập Tự Thiết Tường Vi. Thiệt đúng với cái danh “cháy nhà mà đi hôi của”. Hiện giờ, quân đội của Hoa Đô đều đang thủ thành, cho dù nghe được tin cũng không dám manh động mà ra khỏi thành vì sợ kế điệu hổ ly sơn. Bất Diệt Thần Thoại càng không cần kiêng nể gì mà cướp bóc trắng trợn hơn, sau đó âm thầm rút lui. Nói như vậy, bọn hắn sẽ không tấn công Thần Thành nữa? Cho dù vậy, để ngừa vạn nhất, tôi vẫn ở tại chỗ đợi thêm 2 giờ. Khi không thấy động tĩnh gì, lúc này tôi mới an tâm là Lầu Nhỏ không hề có ý định đi đánh Thần Thành. Tôi lệnh cho mọi người giải tán, trở về Yêu Hồ tộc. Về phần bang chiến kia, cứ để bọn họ đánh cho đã ghiền đi, tôi chẳng thèm quan tâm.

Có điều, tôi vẫn đánh giá sai trình độ vô sỉ của Thiên Ngu Cam. Ngay thời điểm tôi đang ngồi xổm trong nghĩa trang hoàng gia của Yêu Hồ tộc để nghiên cứu cơ quan thuật thì nghe được trinh sát báo cáo một tin giật gân. Bất Diệt Thần Thoại sau khi cướp bóc xong cũng không trở về Bất Diệt Thành mà đã mai phục trên con đường trở về của Triệu Hoán Liên Minh.

Đội quân Triệu Hoán Liên Minh trải qua một hồi đại chiến, ai cũng mệt mỏi, tính cảnh giác thấp xuống, cho nên trên đường trở về bị Bất Diệt Thần Thoại phục kích, toàn quân bị diệt. Ngay cả Thảo Hoa Mai cũng chết trong tay Thiên Ngu Cam. Bất quá, tổn thất của Bất Diệt Thần Thoại thảm thiết ngang ngửa, số người có thể sống sót trở về chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tôi nghe xong báo cáo, trực tiếp im lặng, hiểu được, Bất Diệt Thần Thoại tấn công Triệu Hoán Liên Minh không phải vì muốn chiếm tiện nghi mà đơn thuần là muốn xả cơn tức. Những người bị áp bức thường xuyên sẽ hiểu tâm lý này. Tôi vỗ trán, toàn là đám biến thái, rõ ràng biết lưỡng bại câu thương mà cũng nhào vào đánh. Tôi chẳng phản ứng gì. Với tôi mà nói, cho dù bọn họ đánh đến thiên hôn địa ám (trời đất biến màu) cũng không liên quan đến tôi. Chỉ cần bọn họ không khiến đám Thần Giới kéo tới là được.

Tôi không hy vọng Yêu Hồ tộc rơi vào chiến loạn. Bởi vì như vậy tôi sẽ chẳng còn lấy một chỗ thanh tịnh để mà trốn. Hòa bình vạn tuế!!!! Phản đối chiến tranh!!!! Đây là suy nghĩ trong lòng của tôi.

Bang chiến như một trò hề kia rồi cũng hạ màn. Ai cũng cho rằng thủ đoạn cướp bóc hèn hạ của Bất Diệt Thần Thoại sẽ khiến Triệu Hoán Liên Minh và Thập Tự Thiết Tường Vi liên thủ đối phó, sau đó, 2 đại bang sẽ đánh nhau một hồi để chọn ra ông trùm của Hỗn Loạn Chi Đô. Nghĩ đến đây, toàn thể người chơi đều bàn tán náo nhiệt cả lên.

Nhưng 3 bang hội được đề cập tới trong chủ đề kia thật làm cho mọi người thất vọng. Sau khi chấm dứt sự kiện lần này, ai cũng bình tĩnh, mọi chuyện trở về quỹ đạo bình thường. Khác biệt là các vụ tranh cãi lẻ tẻ nho nhỏ ít hơn hẳn trước đây. Không lẽ đây chính là tình cảnh “yên tĩnh trước cơn bão” hay sao?

Mọi người thì nhao nhao thảo luận, còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm. Tôi chẳng bận tâm 3 tên thủ lĩnh kia nghĩ gì trong đầu. Chỉ cần bọn hắn không đánh nhau là tốt rồi. Thừa dịp lực chú ý của mọi người tập trung về Hỗn Loạn Chi Đô, cứ điểm của chúng tôi thuận lợi xây xong. Bởi vì Yêu Hồ tộc chỉ có Huyết Hồ Ly xây thành, cho nên Hồ Ly Sơn Trang không chỉ là nơi đóng quân của bang hội chúng tôi mà trở thành “nhà” của toàn thể người chơi Yêu Hồ tộc.

Tôi nhìn tường đồng vách sắt của Hồ Ly Sơn Trang, nội tâm bắt đầu tính toán, làm thế nào mới có thể ném củ khoai phỏng này ra ngoài. Nói thật, Huyết Đán thích hợp với chức bang chủ hơn tôi. Hiện tại có thể không ai so đo chuyện tôi ngồi không ăn bát vàng, nhưng sau này thì sao? Tôi tốt nhất vẫn nên tìm đường lui cho mình.

Dặn dò Huyết Đán tăng phòng thủ cho thành chủ đâu vào đấy, tôi bắt đầu chuẩn bị đi thu thập tài liệu để chế biến Thánh Linh Hoàn. Bởi vì Chu Tước là hàng xóm của Yêu Hồ tộc nên tôi quyết định khai đao với nó trước.

“Lão đại, ngươi mang nhiều Thạch Bảo làm gì thế? Mệt chết ta. Ta cũng không phải ngựa a~ Vì sao lại bắt ta kéo xe ngựa chứ.” – Bạch Trạch vừa kéo xe vừa càu nhàu.

“Đây chính là lễ vật dâng cho Chu Tước. Ta có thể lấy được Chu Tước chi vũ hay không đều dựa vào nó. Nếu làm tốt, một hồi sẽ cho ngươi cái xương đùi để gặm.” – tôi vừa nhìn bản đồ vừa trả lời Bạch Trạch.

“Vậy sao không kêu Đồng Tịch kéo xe á? Sức lực tên kia đâu thua gì ta đâu!!!” – Bạch Trạch ghen ghét nhìn Đồng Tịch đang trốn trong Sát Quỷ.

Bộp ~ tôi giơ tay đập vào đầu nó: – “Anh ta là kẻ thù của Chu Tước. Anh ta mà ló đầu lộ diện, cả hai chúng ta đều khó toàn mạng, sẽ chết rất khó coi. Được rồi, đã vào đến lãnh địa của Chu Tước, ngươi mau im miệng, kẻo lại làm lộ hành tung của Đồng Tịch.”

“Biết rồi.” – Bạch Trạch ỉu xìu đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.