Bạch Mã Hoàng Tử Biến Thành Ếch

Chương 37: Chương 37: Chương 10.1




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Beta: Lạc Thần

Sau đó, Trình Khả Lương cũng không ngại mà kể lại cuộc gặp gỡ kỳ diệu của mình với Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt há to mồm, mất vài giây mới thốt nên lời: “Lương đại ca, cô thắng rồi.”

Bản thân cô lúc này muốn đánh trống lảng. Đương nhiên, từ nhỏ đến lớn, Trình Khả Lương chưa từng đứng hạng hai, cùng lắm cũng phải là hạng nhất, càng về sau cô lại càng giỏi hơn, trở thành một vị thần huyền thoại trong truyền thuyết...

Ấn phím Enter, màn hình máy tình liền hiện ra một cửa sổ nhỏ. Là Ngô Hành Lan.

Khả Lương, nghe nói mấy ngày trước em khó chịu rồi ngất xỉu, bây giờ em đã khỏe hơn chưa? Có cần anh giúp gì không?

“Có đó. Anh không quấy rầy tôi là đã giúp tôi một việc lớn rồi.”

Nếu em muốn nghỉ ngơi vài ngày hoặc chuyển ca thì cứ nói, không cần khách sáo.

Không phải cô khách sáo mà là cô không cần, càng không muốn thiếu nợ ân tình với người khác.

Anh ta chẳng đắn đo mà chia việc cho người khác, nếu để anh ta hỗ trợ thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, cô cũng không muốn chỉ vì chút chuyện nhỏ mà khiến mọi người gà chó không yên.

Nếu có sự lựa chọn, cô hoàn toàn không để ý tới Ngô Hành Lan, nhưng mà người ở dưới mái hiên... Vì vậy, cô đáp lại anh ta bằng một icon hình mặt cười rất tươi màu vàng, sau đó thầm khấn nguyện ở trong lòng, cầu mong Ngô Hành Lan không quấy rầy mình nữa --- Lại nói, vì sao mấy người đàn ông xung quanh cô, thoạt nhìn trông có vẻ ưu tú, nhưng nhìn kỹ thì lại kỳ quái như vậy?

Hạ Thiên Tễ có gia tài bạc vạn, vậy mà lại giả vờ mất trí nhớ rồi ở lại nhà cô, làm tổ trong vòng hai tháng trời; Ngô Hành Lan bị cô mềm mỏng cự tuyệt hơn mười lần mà cứ không ngừng nuôi hy vọng, tranh thủ xem mình có một cơ hội nào hay không.

Anh ta nói – “Chỉ cần em đồng ý đến với anh, anh lập tức chia tay với 000.” 000 là bạn gái của anh ta ở thời điểm đó. Trong vòng một năm, anh ta đổi bạn gái ít nhất ba lần.

Nói xong việc chia tay, Ngô Hành Lan còn bổ sung thêm: “Đương nhiên, tất cả chuyện gì liên quan đến mặt kinh tế đều giao cho anh. Từ nay về sau, em không cần phải đi làm, chuyên tâm học hành là tốt rồi. Đợi sau khi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn. Hôn lễ ra sao, địa điểm tuần trăng mật ở đâu đều do em quyết định.”

Sau khi nghe xong, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, thật sự không hiểu nổi sao mà Ngô Hành Lan có thể dùng thái độ xem thường người khác để bày tỏ thành ý của mình như vậy? Để chứng minh những gì bản thân nghĩ là không sai, cô liền hỏi ý chị Trần, Mỹ Kỳ, An An...

Bọn họ nghe rồi liền thở dài, sau đó vỗ vai cô an ủi.

Icon khuôn mặt cười tươi màu vàng vừa được gửi năm giây, Ngô Hành Lan đã trả lời lại rất nhanh: “Xem ra cũng không tệ lắm, anh sợ quấy rầy em đang nghỉ ngơi, cho nên bây giờ mới hỏi thăm em.”

Trình Khả Lương cảm thấy buồn cười làm sao. Tốt nhất nên như vậy.

Dù cô không có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, cô cũng không phải là một đứa ngốc. Chắc chắn anh ta chỉ vừa mới biết được tin này – Nhưng mà cô cũng chẳng thèm để ý anh ta có quan tâm mình hay không, vì cô cũng không có ý định vạch trần khiến anh ta khó xử.

Do đó, cô lại dùng một icon mặt cười để trả lời anh ta rồi trở lại công việc đang bận rộn.

Tiểu Kiệt thấy cô liên tục tắt đi hai thông báo tin nhắn thì gõ gõ bàn cô, hỏi với vẻ hưng phấn: “Là anh chàng mất trí nhớ đó à?”

“Cậu chủ thứ hai.”

Tiểu Kiệt à một tiếng, thất vọng nói: “Tôi còn tưởng là anh chàng mất trí nhớ kia tới làm hòa.”

Trình Khả Lương vội giải thích: “Chúng tôi không có cãi nhau.”

“Nhưng mà hai người như vậy, so với cãi nhau còn nghiêm trọng hơn đó.”

Lúc này, cô không phản bác lại cậu nữa: “Ừ.”

Có khả năng làm hòa mới gọi là cãi nhau, hai người bọn cô giống như cắt đứt quan hệ.

Mỹ Kỳ và An An đều cảm thấy chuyện này thật ra không quá nghiêm trọng. An An nói: “Cùng lắm chỉ là tốn tiền điện nước mà thôi, đâu có mất đi mạng người nào đâu.” Có điều, cô vẫn cảm thấy không được thoải mái. Cô cố gắng nghĩ cách để giúp anh “khôi phục trí nhớ”, nào ngờ anh lại chưa từng quên cái gì cả.

Chỉ trừng mắt, lườm nguýt thì quá tiện nghi cho anh rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, xem ra vẫn là Lý Quốc Bang tốt hơn. Mặc dù cả hai chỉ lướt qua nhau trong đời, từng có một khoảng thời gian thầm thương mến nhau, thậm chí người mà năm xưa cô từng động lòng là anh ta cũng đã có bạn gái --- Tìm được một Trương Phù Giai tốt như vậy, cô đột nhiên muốn nói, trông Lý Quốc Bang được hơn.

Lúc trước, vì muốn cắt đứt đoạn tình cảm âm thầm không có khả năng tiếp tục, hai người đã cố gắng không liên lạc với nhau bằng mọi cách, mà bây giờ, cô lại rất dễ dàng tìm được Facebook của anh ta: tên, ảnh chụp, cuộc sống phong phú ở giảng đường đại học, thậm chí còn có người bạn gái vô cùng tâm đầu ý hợp...

Đối với Hạ Thiên Tễ, Trình Khả Lương cảm thấy có chút tức giận. Song, sự tình đã trở thành như vậy, cô sớm nên chặt đứt tình cảm vừa mới nảy sinh kia thì hơn.

Dù sao thì cô cũng không thể thích anh, cô còn muốn nhìn Khả Xuyến, Khả Hạo, Khả Quân và Khả Dương lên đến đại học --- Khả Xuyến nói sẽ đi làm sau khi tốt nghiệp trung học, mong mẹ và chị mình được sống thoải mái hơn, nhưng cô và thím không hy vọng con bé phải làm như vậy.

Cô và thím cẩn thận suy tính, vất vả là điều tất nhiên, nhưng những ngày tháng khó khăn đã đi qua cả rồi, sẽ không có đạo lý nếu để con bé làm vậy. Huống hồ, năm nay cô tốt nghiệp đại học, hiện tại đã có công ăn việc làm, tiền lương gấp đôi lúc trước. Trong tương lai, nếu cô được làm trong bộ phận thiết kế chương trình, được chia hoa hồng thì tình hình sẽ còn khả quan hơn nữa.

Kiều Kiều luôn cảm thấy có lỗi với cô, nhưng đối với cô mà nói, đây chính là hạnh phúc.

Cô có năng lực, cô làm được.

Cô nhớ rõ rất nhiều chuyện --- cậu út thương cô, nhưng dù sao vẫn là một người đàn ông, không hiểu được nhiều vấn đề của con gái. Sau khi Kiều Kiều được gả cho cậu, thím liền mua váy cho cô, mua cả những món trang sức mà một cô gái nhỏ thích thú; cô lên trung học, thím dẫn cô đi mua đồng phục, giúp cô chuẩn bị những vật dụng của riêng mình, ví dụ như cặp sách...

Cô cũng rất thích mỗi khi bốn cái đầu củ cải bổ nhào vào người mình, gọi cô là chị gái.

Bởi vì cô là chị gái, cô nhất định phải chăm sóc bọn họ. Cậu út không còn, cô sẽ là người chủ của gia đình – đó không phải là trách nhiệm, đơn giản chỉ vì họ và cô là người một nhà.

Cô sẽ không vì bất kỳ nguyên nhân gì mà bỏ rơi người nhà của mình, dù là trước đây hay hiện tại đều sẽ như vậy.

Cho nên, cứ như bây giờ là tốt nhất.

Một người.

Chỉ là, nếu như có thể, cô thật sự hy vọng lời từ biệt cuối cùng mình nói với anh sẽ hay hơn một chút, ít nhất không để anh nhớ về cô với vẻ căm tức hung dữ.

“Khả Lương, lại nói ... anh ta cũng chưa liên lạc với cô sao? Ít nhất cũng nên gửi Email giải thích chứ, hoặc là nói lời xin lỗi...” Tiểu Kiệt cẩn thận hỏi.

“Không có.”

“Vậy à...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.