Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Beta: Lạc Thần
May mà người báo tin là A Kiệt đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Trong lòng Khả Lương có anh. Mặc dù thái độ ngoài mặt của cô lạnh nhạt ở ngoài mắt, nhưng ít nhất, anh còn có một tia hy vọng.
Hạ Thiên Tễ định nói gì đó thì chợt nghe tiếng cào cửa của Bảo Thạch – Chắc là nó biết Khả Lương trở về.
Cô cũng nhận ra điều đó, trong nháy mắt, vẻ mặt cô trở nên dịu dàng hơn hẳn: “Bảo Thạch, tao về rồi.”
Meo ~ meo meo ~
Hạ Thiên Tễ chỉ thấy Khả Lương dùng tay đẩy anh qua một bên. Cửa vừa mở, Bảo Thạch liền lách mình ra cửa, chân trước quào quào chân cô, ngẩng mặt lên, cất tiếng meo meo, âm thanh mềm nhũn để lấy lòng.
Trình Khả Lương lập tức hít sâu một hơi, bình tĩnh đứng sóng đôi với anh, cô cười tít mắt rồi ôm con mèo béo bụng có lông vằn như hổ vào lòng, sờ sờ vuốt vuốt, vừa nói với nó “Hôm nay ở nhà mày có ngoan không” các kiểu, vừa nghiêng người rồi bước vào trong. Ngay sau đó, Hạ Thiên Tễ liền nhìn thấy cánh cửa cách mặt mình 30cm bị đóng lại.
Bên trong còn vang lại tiếng nói của Khả Lương: “Ngoan nha, tao đút cơm cho mày ăn nhé.”
Hạ Thiên Tễ cảm thấy lúng túng vô cùng – Cả tối hôm nay, anh ngồi chồm hỗm trước cửa nhà cô mà không yên chút nào, sớm đã nghĩ ra biết bao phương pháp ứng phó, vậy mà lại không ngờ tới tình huống hiện tại.
Sao anh lại có thể quên con mèo Sơn Đại Vương tên Trình Bảo Thạch này chứ?
Vậy mà Khả Lương chỉ cần nghe tiếng meo meo của nó liền đẩy anh ra, là đẩy anh ra đó...
Bất đắc dĩ.
Anh quyết định rồi.
Anh quyết định - - nhấn chuông cửa.
Leng keng.
“Khả Lương, xin em mở cửa một chút.”
Khả Lương không phản ứng, ngược lại còn ngoài ý muốn... Anh nghe thấy tiếng cào cửa của Bảo Thạch lần thứ hai.
“Trình Bảo Thạch, mày chưa ăn cơm xong, muốn đi đâu đó?”
Hạ Thiên Tễ ngẩn ra - - Chẳng lẽ Bảo Thạch thật sự thích anh, nó thầm thương anh mà không thể mở miệng, cho nên bình thường mới tỏ ra xa cách?
Anh lập tức thay đổi chiến lược: “Bảo Thạch?”
Meo ~ meo ngao ~ cào cào cửa.
“Bảo Thạch, gọi chủ mày mở cửa đi mà, tao có mấy câu muốn nói với cô ấy.”
Vài giây sau, cửa mở.
Khả Lương ôm Bảo Thạch. Con mèo mở to mắt nhìn anh, cái đuôi không ngừng lắc qua lắc lại. Không biết anh có cảm giác sai hay không, vẻ mặt “Điêu dân to gan, ngươi dám nhìn thẳng bản Đại vương!” thường ngày không thấy đâu nữa, thậm chí dường như nó còn rất đồng tình với anh.
“Không thể vào trong nói chuyện sao? Bây giờ cũng trễ rồi, quấy rầy người khác thì không tốt lắm.”
Khả Lương nhìn anh với ánh mắt hoài nghi.
Anh chỉ vào đồng hồ treo tường trong nhà cô: “Sắp mười hai giờ rồi.”
Trên thực tế, hai người chỉ là nói chuyện, không phải cãi nhau, không có khả năng sẽ quấy nhiễu đến hàng xóm, nhưng nếu như một người đứng trong một người đứng ngoài cửa, anh sẽ có cảm giác giống như “Nói xong thì cút đi” vậy.
Trình Khả Lương nghĩ một hồi rồi tránh qua một bên.
Rốt cuộc Hạ Thiên Tễ cũng đi vào được căn nhà đã lâu không ở.
Nói đã lâu, thật ra cũng chỉ mới một tuần mà thôi, nhưng lại có cảm giác như lâu lắm rồi...
Cái tổ nhỏ quay trở lại dáng vẻ như lần đầu anh đến, hoàn toàn là chỗ ở của một cô gái độc thân. Chén của anh, dép lê của anh, vài cuốn sách của anh... Nghĩ tới hai túi rác đựng đồ to tổ chảng kia, anh chỉ còn biết thở dài.
“Anh tới để giải thích với em, anh không nên lừa gạt em lâu như vậy.”
Kế đó, Hạ Thiên Tễ kể tóm tắt về việc gặp gỡ lẫn quyết định lúc trước của mình --- anh bị ông bà nội lừa trở về thế nào, vì sao lại không một xu dính túi, luận văn Tiến sĩ mà anh làm trong ba năm đang ở trong giai đoạn chỉnh sửa, chỉ còn một chút là đã gửi ra nước ngoài được rồi, nhưng anh không có một đồng nào trong tay, nửa bước cũng khó mà đi tiếp.
Anh thừa nhận mình cực kỳ ngây thơ, vì muốn “thắng” ông nội mà nghĩ ra cách này.
Lúc ấy, anh không có giả vờ bị choáng váng. Anh thật sự hôn mê, nhưng chuyện đó không liên quan tới việc bị chiếc giày ném trúng, chủ yếu là bởi vì anh bị chênh lệch múi giờ.
Sau đó, mở mắt ra, nhìn thấy cô và cách mà cô đối xử với Bảo Thạch, anh mới nảy ra ý nghĩ kia.
Anh vốn chỉ định ở vài ngày, liên lạc được với mạng lưới của nhà họ Hạ ở bên ngoài và bạn thân của mình rồi sẽ ra đi. Nhưng mà sau khi ở chung được mấy bữa, nhìn cách sống của cô, người được sinh ra đã ngậm thìa kim cương như anh cảm thấy rung động. Vì vậy, anh hoàn toàn không nghĩ tới việc đi đâu nữa, anh muốn biết cô nữ sinh trước mắt mình rốt cuộc có bao nhiêu năng lượng.
Hạ Thiên Tễ để ý thấy rằng, khi anh nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Trình Khả Lương có tốt hơn một chút – Được được, cách anh nhận tội không có sai.
Anh tiếp tục giải thích với cô.
Nhiều lần như vậy, anh định nói với cô toàn bộ sự thật nhưng lại cảm thấy không tốt lắm. Anh muốn đợi một thời cơ thích hợp hơn, tốt nhất là có thể tự nhiên mà chuyển đề tài nói chuyện, không nghĩ tới những thứ vu vơ, chỉ là đợi mãi nhưng chẳng có dịp nào.
Toàn bộ chân tướng đã rõ ràng.
Nhắc đến vị hôn thê xinh đẹp kia, anh nói: “Từ đầu tới cuối, anh đều không đồng ý chuyện này, mà anh với cô ta còn chưa từng kết giao.”
Hạ Thiên Tễ kể tiếp. Anh và Trương Phù Giai cùng nhau lớn lên, nhưng anh không coi cô ta là hôn thê, cũng chẳng dám coi cô ta là em gái, bởi vì cô ta vừa đáng ghét lại cực kỳ tùy hứng, anh không muốn một cô em gái kiêu căng như vậy. Đối với anh mà nói, tốt hơn hết, Trương Phù Giai chỉ nên là một người anh quen biết, trừ bỏ việc đó thì không còn giao tình nào cả.