Edit & Beta: Lạc Thần
Ngày mà Trình Khả Lương nhặt được Bảo Thạch, nó mới lớn cỡ bàn tay, bộ dáng
nhìn như vừa sinh ra không bao lâu, tại góc khuất của chung cư mở to đôi mắt bất lực nhìn cô, giống như muốn nói với cô —— nuôi ta đi, ta ăn
không nhiều lắm, hơn nữa ta rất ngoan.
Cô bị ánh mắt đáng thương
tội nghiệp như vậy nhìn có phần dao động, tưởng tượng cảm giác đó, đúng
vậy nha, nó nhỏ như vậy, có thể ăn bao nhiêu? Huống chi nghe nói mèo rất thích sạch sẽ, sẽ tự mình làm sạch mình, nếu có mèo làm bạn, vậy cũng
không tệ. . . . . . Nhưng rất nhanh, một mặt lý trí xuất hiện, thanh
tỉnh một chút, Trình Khả Lương, ngươi không thể nuôi sủng vật.
Cô là cô nhi, dựa vào vừa học vừa làm mới có thể học đại học, tự nuôi bản
thân mình đã rất vất vả, tuyệt đối không thể nuôi sủng vật, mèo cần ăn
cần uống, cần chích ngừa cần thắt nút (ngăn sinh nở), mèo không biết bảo vệ sức khỏe, cũng sẽ bị cảm, cũng sẽ chảy nước mũi, những thứ này đều
là chi tiêu, cô tuyệt đối không thể bởi vì nhất thời mềm lòng liền nuôi
vật nhỏ tiêu tiền này. . . . . .
Ngay lúc cô cảm thấy mình đã ổn
định tâm lí vững chắc trái tim cứng rắn có thể rời đi, đột nhiên nghe
mèo con meo một tiếng, quay đầu, nhìn thấy mèo con có chút run rẩy.
Tháng ba, thời tiết vẫn còn rất lạnh. . . . . .
Trình Khả Lương thở dài một hơi, ngồi xổm xuống, vươn tay hướng về mèo con: “Đến đây đi.”
Mèo con lung la lung lay leo lên tay cô, kêu một tiếng, sau đó giống như lấy lòng nhẹ nhàng quơ quơ cái đuôi với cô.
Về nhà lấy khăn lông lau khô cho mèo con, ngẫm lại trong nhà cũng không
còn đồ cho nó ăn, vì vậy lên mạng tìm một bệnh viện thú y gần đây, rồi
mang theo nó đến đấy.
Ở bệnh viện thú y tắm rửa, chích ngừa,
thuận tiện mua cái đệm, đá mèo, sữa bột, bình sữa —— chuyên gia thú y
nói, mèo con tối đa được một tuần, còn chưa có dứt sữa, hiện tại làm mẫu cách làm sao để cho uống sữa.
Tiểu tử kia hiển nhiên đói đã lâu, mới một phút liền uống sữa tươi đến cạn sạch.
Về đến nhà, cô bắt đầu lên diễn đàn học tập kiến thức liên quan đến mèo,
mèo con đang đi tới đi lui trên bàn, thỉnh thoảng tới đây cọ cọ tay cô,
meo meo vài tiếng, dùng ánh mắt long lanh nước nhìn cô.
Trình Khả Lương suy nghĩ một chút, liền kêu Bảo Thạch đi.
Trình Bảo Thạch, thật đáng yêu.
Không tới vài ngày, Mỹ Kỳ và An An đến nhà làm báo cáo, hai nữ sinh thấy động vật nhỏ hổ văn màu vàng này, hưng phấn đến mức đưa tay muốn ôm, nhưng
Bảo Thạch không cho người khác đụng vào, chỉ vòng tới vòng lui bên chân
Trình Khả Lương, cô sợ nhiều người giẫm lên nó, đặt nó lên giường, không ngờ Bảo Thạch lại meo meo meo meo với các cô, một bộ dạng bị vứt bỏ
đáng thương, cô đành phải bắt nó tới đặt trên chân mình.
Mỹ Kỳ và An An nhìn, không nhịn được gào lên: “Thật đáng yêu!”
Nuôi mấy ngày, Trình Khả Lương cũng có cảm giác, không biết có phải là đã
từng bị vứt bỏ hay không, Bảo Thạch rất dính cô —— mỗi ngày về nhà, mới
đút chìa khóa vào lỗ khóa, sẽ nghe thấy tiếng meo meo meo meo vội vàng,
mở cửa nhất định thấy chân nó đạp trên nệm, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn
nhìn cô, cái đuôi nho nhỏ nhẹ nhàng lắc, chờ cô ôm nó.
Nếu như có một lúc cô không để ý tới nó, nó sẽ phát ra tiếng ô ô rất ai oán, chỉ
cần cô sờ sờ nó, lập tức Bảo Thạch sẽ lại vui vẻ cuốn cái đuôi lên.
Không có ai thì là như thế này, có người thì thay đổi. Lạc Thần@d^đ!l&q^d*
Bảo Thạch rất biết tranh thủ tình cảm.
Nhô đầu ra để cho Mỹ Kỳ xoa đầu hành động hoàn toàn là làm nũng, trên mặt
nữ sinh nhìn vật nhỏ kia toàn là màu hồng: “Nó bao nhiêu tuổi?”
”Không tới một tháng, ngày đó đo cân nặng vẫn chưa tới 300g.”
”Thật nhỏ.”
”Hiện tại nó nên được 350g rồi.”
”350g vẫn là rất nhỏ nha.”
Thật sự rất nhỏ, vẫn không lớn bằng bàn tay, mỗi bữa ăn chỉ uống một chút
sữa tươi như vậy —— lúc ấy Trình Khả Lương không nghĩ tới, tiểu tử này
không cần nuôi ăn thêm gì đó sau này lại béo phì đến sáu kí lô như vậy.
Một năm sau, người bạn năm nhất làm báo cáo khi đó là Mỹ Kỳ nhìn Bảo Thạch
làm loạn trong phòng đến vui vẻ thỏa mãn, vẻ mặt khen ngợi nói: “Trình
Khả Lương, bạn rất lợi hại, bạn nuôi mèo con thành heo làm mình không
nhận ra luôn.”
Trình Khả Lương há to mồm, muốn phản bác, nhưng
nhìn toàn thân Bảo Thạch lắc lư dữ dội, bốn chân mèo có thể sánh ngang
với móng heo, chỉ có thể than một tiếng.
”Nó hiện tại một bữa ăn bao nhiêu?”
”Một chén thức ăn mèo.”
”Chén to sao?”
”Cũng không phải rất lớn nha. . . . . . Chỉ. . . . . . Lớn một chút mà thôi. . . . . .” Cô càng nói tiếng càng nhỏ: “Hiện tại mỗi ngày sớm muộn gì
mình đều cùng nó chơi, để cho nó vận động một chút. . . . . .” Bây giờ
Bảo Thạch có sáu kí lô nha, không phải sáu mươi kí lô, một thân thịt.
”Còn không bằng để cho nó ăn ít vài hớp, cũng giúp bạn tiết kiệm một chút tiền thức ăn gia súc.”
”Nó ăn cũng không bao nhiêu.”
Mỹ Kỳ cười to: “Trình Khả Lương, bây giờ vẻ mặt của bạn hoàn toàn là gà mái che chở con nha.”
Trình Khả Lương hừ hừ hai tiếng: “Sau này chính bạn nuôi mèo con nhỏ bé nhếch nhác thì biết.”