Bạch Mã Hoàng Tử Biến Thành Ếch

Chương 23: Chương 23: Chương 6.3




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Beta: Lạc Thần

Cô muốn gửi Bảo Thạch cho anh nuôi giùm. Hạ Thiên Tễ vẫn cảm thấy mình nên nói rõ: “Thật ra thì tôi chưa bao giờ cho là nó thích tôi.”

“Đâu có đâu. Nó cực kỳ thích anh, có đúng không, thằng nhóc đáng yêu?”

Bảo Thạch ngoan ngoãn “meo” một tiếng, huơ huơ cái đuôi mềm. Trình Khả Lương cười, nói: “Anh xem. Nó nói dạ đó.”

Hạ Thiên Tễ bật cười: “Nó chỉ đơn thuần thích được cô vuốt ve mà thôi.”

“Là sao?” Cô lại xoa nhẹ cổ của Bảo Thạch: “Từ nay về sau, mỗi ngày chỉ cho mày ăn một bữa, có được hay không?”

Con mèo mập ú nheo nheo hai mắt: “meo” thêm một tiếng để làm nũng ~

Trình Khả Lương cười lớn hơn nữa: “Hình như là vậy đó.”

“Phải.” Nếu Bảo Thạch thật sự nghe hiểu tiếng người, không chừng Oprah* sẽ đưa chuyên cơ tới đón nó qua Mỹ biểu diễn mất.

*Oprah Winfrey: là người dẫn chương trình đối thoại trên truyền hình và là nhà xuất bản tạp chí, cũng từng đoạt giải Emmy dành cho người Mỹ gốc Phi.

Cắt móng xong xuôi, cô dùng dầu cọ để lau bốn bàn chân cho Bảo Thạch, tiện tay mát-xa cho nó, kế tiếp lại vuốt ve bộ lông mềm thật nhẹ nhàng.

Meo meo meo ~

Trình Khả Lương sờ lỗi tai của Bảo Thạch, cười nói: “Mỗi ngày chỉ được ăn một bữa mà vẫn vui như vậy, đồ mèo ngốc.”

Lúc đó, anh nghe xong câu của cô nói thì thấy rất buồn cười, rốt cuộc là mèo ngốc hay là chủ nhân của nó ngốc đây?

Sáng hôm sau thức dậy, Trình Khả Lương đột nhiên cảm thấy thân thể không thoải mái, đầu hơi đau, mũi có chút nghẹt. Nếu như cô là người bình thường, cô nhất định sẽ xin phép nghỉ một ngày ở nhà, nhưng cô lại là siêu cấp ma quỷ Trình Khả Lương. Ma quỷ vô địch, có cái gì mà ma quỷ phải sợ? Vi-rút à? Đi chết đi, uống!

Vì vậy, cô cứ ra ngoài như ngày thường, đến cửa hàng như thường lệ, giống như mọi ngày luôn coi trọng thành tích trong lớp học mà hăng hái phát biểu, cố gắng kiếm thêm điểm, thỉnh thoảng lại nhắm mắt ngủ một chút trước mặt thầy giáo --- Cho dù cô thật sự nghĩ rằng bệnh cảm cũng không quan trọng lắm, nhưng quả thực cô đã bị nó ảnh hưởng không ít.

Buổi chiều hôm đó, bởi vì bị nghẹt mũi lẫn tiêu chảy, cô đành phải đến phòng khám nội khoa để gặp bác sĩ, sau đó mang thuốc cảm dùng cho hai ngày về nhà.

Bác sĩ nói, lần bệnh cảm này của cô còn kết hợp với viêm ruột, do đó cần phải chú ý vệ sinh ăn uống, nghỉ ngơi thật nhiều.

Trình Khả Lương gật đầu, vâng vâng dạ dạ, thầm biết mình cùng lắm là uống thuốc đúng giờ thôi, dù sao thì cô cũng chẳng phải đứa nhỏ được nuông chiều từ khi sinh ra, chú ý hơn một chút là tốt rồi.

Vì thế, cô vẫn tiếp tục hoàn thành các môn học trong những ngày kế tiếp như thường lệ, kế đó lại đi làm ở Khai Sáng, tìm về tám cặp hổ răng kiếm và hai con vân long, sau đó Tiểu Kiệt đến thay ca.

“Hi, người đẹp.”

“Hi, A Trạch.”

“Hôm nay người đẹp vui vẻ hơn ngày thường à nha.”

“Bởi vì hôm nay tôi thấy nhớ nhà.” Tuy cô là Trình Khả Lương cứng như thép, nhưng đó chỉ là cách nói về tâm lý. Thực tế, thân xác cô vẫn bằng xương bằng thịt, dù không được nuông nhiều từ bé nhưng nghẹt mũi, đau đầu lại cộng thêm tiêu chảy vẫn khiến cô chịu không nổi. Nếu có thể, cô thật sự muốn mình được nằm trên long sàng* ngay bây giờ. “Mũi của tôi giống như bị một người tàng hình nào đó bám vào ấy.”

*Giường rồng ~ Cách nói cái giường yêu quý của mình

“Thảo nào hôm nay nghe cô nói chuyện lạ quá, tôi còn tưởng rằng Ngô Chí Hành lại phát điên, hai người cãi nhau lần nữa.”

“Ngô Chí Hành, hừ hừ.” Cái kiểu tự cho mình là hoàng thân quốc thích* mà ra sức làm mưa làm gió, cô... Cô thật sự hâm mộ lắm đó nha... Ôi trời ạ, nhất định là cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái mới có thể nghĩ như vậy.

*Con ông cháu cha

Tuy rằng bọn cô đều khinh thường Ngô Chí Hành, nhưng vẫn không khỏi tán thưởng số mệnh của anh ta thật tốt. Nhờ có ba mình là anh em với ông chủ Khai Sáng, vì thế trong đầu của anh ta chỉ nghĩ làm thế nào khiến bạn gái và mọi người vui vẻ để giữ vững vị trí quản lý của mình.

Đáng giận là anh ta lại có chút thông minh. Ngô Chí Hành không phải kiểu người bỏ bê công việc không làm, mà là anh ta kêu người vào văn phòng để hoàn thành thay mình. Nếu lỡ có người tố giác, anh ta cũng bình tĩnh xoa xoa hai tay rồi nói: “Dĩ nhiên là tự tôi làm xong công việc, không tin thì mấy người cứ kiểm tra lịch trình máy tính.”

“Nếu thân thể không thoải mái, hai tiếng rưỡi này để tôi giúp cô save lại. Đứng lên đi.”

Hai tiếng rưỡi?

Trình Khả Lương kéo một cái note xuống góc phải màn hình -- đây là cách mà cô ứng phó mỗi khi mệt mỏi. Chẳng cần nhìn đồng hồ báo thức, cô cũng thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Màn hình hiển thị 8:30 tối. Mười một giờ mới tới ca của anh ta, anh ta tới sớm như vậy làm gì nhỉ?

“Không phải hôm nay anh và Ny Ny gặp mặt sao?”

Ny Ny là người nhỏ tuổi nhưng lại đánh quái xuất sắc nhất trong cả đội. Trên tấm ảnh chụp là một cô y tá vô cùng thanh tú, lúc cười tươi lên rất đáng yêu. Quen biết nhau mấy tháng, nói chuyện thì cảm thấy có chút thầm thương trộm mến, Tiểu Kiệt hẹn nhiều lần, rốt cuộc thì Ny Ny cũng gật đầu, đồng ý gặp mặt.

“Chỉ có thể ăn cơm tối, tối đa thì tản bộ thêm một chút, tôi không thể về nhà quá muộn.” – Nghe qua tai, bấy nhiêu đó cũng khiến lòng người nở hoa rồi.

Vì để kỷ niệm một ngày này, Tiểu Kiệt vốn chẳng chú ý đến cách ăn mặc thường ngày, vậy mà lại chi ra vài ngàn để mua quần áo, làm tóc, sửa soạn cho bản thân một phen, sau đó thì cố tìm mấy câu chuyện cười, học đủ mọi thứ, tất cả chỉ vì muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng người đẹp.

Nhưng mà nhìn xem, tính ra lúc này, bọn họ chỉ vừa mới ăn cơm với tốc độ nhanh nhất rồi giải tán, tại sao lại như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.