Edit & Beta: Lạc Thần
Nghe bọn họ nói chuyện, bác sĩ A hình như là khoa dạ dày, bác sĩ B còn lại là bác sĩ chuyên khoa, hai người đang giải thích bệnh tình, còn lại là Mr. Home vẻ mặt đang chuyên chú lắng nghe.
Tiêu chảy kéo qua khoa hội chẩn?
Tiểu Mật cảm thấy cô thật sự đi nhầm thời không, cô cần phải trở về cửa phòng cấp cứu, tìm kiếm cửa vào thật sự, trở lại thế giới thực. . . . . .
Đang lúc cô nghĩ muốn lui về phía sau thì Mr. Home thấy cô, sau đó làm một dấu tay xin lỗi với hai vị bác sĩ, vòng qua giường, đi về phía cô: “Không phải cô phải về công ty sao?”
Tiểu Mật chậm chạp lấy điện thoại di động của Trình Khả Lương ra: “Tôi nói chuyện điện thoại xong không cẩn thận thuận tay thu vật này vào trong túi của tôi, sợ cô ấy tỉnh lại muốn tìm.”
Người đàn ông nhận lấy điện thoại di động: “Cám ơn.”
“Khả Lương cô ấy. . . . . . Cô ấy có khỏe không?”
“Cô rời đi không tới hai phút, bụng cô ấy lại bắt đầu quặn đau, cho nên tôi nghĩ vẫn là mời bác sĩ khoa dạ dày đến xem một chút.”
Xem một chút? Bác sĩ khoa dạ dày của bệnh viện lớn là có thể gọi tới “xem một chút” đó hả?
Mặc dù bây giờ cũng mới chín giờ rưỡi, nhưng thông thường nói cho cô biết, mặc dù còn chưa có tan tầm, bác sĩ bệnh viện lớn cũng không phải là có thể tùy tiện bị gọi tới, nhưng Mr. Home nói thật tự nhiên, giống như cái thế giới này vốn chính là vận chuyển như thế. . . . . . Tiểu Mật nghi ngờ, máy bay là chỉ cần có tiền là có thể mua khoang hạng nhất, nhưng bệnh viện không phải nha.
Phòng bệnh cao cấp của bệnh viện là để lại cho người đặc biệt sử dụng, những người khác trừ phi có tiền đến mức phú khả địch quốc (vô cùng giàu có), nếu không căn bản là không thể vào ở, hơn nữa còn là nguyên nhân tiêu chảy này nữa. . . . . .
Mang theo nghi ngờ rời khỏi phòng bệnh, rốt cuộc Tiểu Mật không nhịn được hỏi khuôn mặt nghiêm túc luôn đi theo bên cạnh: “Nếu như không có quan hệ đặc biệt mà nói, là không vào được phòng bệnh VIP đúng không?”
“Bởi vì phòng bệnh VIP tương đối ít.” Mặc dù khuôn mặt nghiêm túc không trực tiếp trả lời, nhưng cũng coi như là gián tiếp trả lời rồi.
Cô có thể khẳng định Khả Lương là dân chúng bình thường, cho nên người có quan hệ đặc biệt phải là Mr. Home đi, có thể ở trong thời gian ngắn làm ra động tác lớn chuyển Khả Lương từ phòng cấp cứu qua phòng bệnh VIP ở lầu chín, còn vì bụng cô ấy quặn đau mà gọi tới hai vị bác sĩ, woa a. . . . . .
“Vậy, vị tiên sinh đó thoạt nhìn rất trẻ tuổi nha.” Cư nhiên có loại địa vị này, anh là ai vậy nha?
khuôn mặt nghiêm túc cười cười, cũng không trả lời nữa.
Tiểu Mật vốn cho là điều này sẽ trở thành cấu đố vĩnh viễn trong đời của cô, không nghĩ tới lúc cô đi ngang qua phòng cấp cứu chuẩn bị lại đi đón xe taxi thì nghe được nhân viên phòng cấp cứu nói chuyện với nhau.
“Cô có biết người mới vừa rồi đưa nữ sinh lên lầu chín là ai không? Nghe nói là cháu đích tôn của ông chủ tịch Hoàn Anh đấy.”
“Thảo nào, tôi nghe nói bác sĩ chuyên khoa và bác sĩ trực ban khoa dạ dày cũng bị mời qua.”
“Hoàn Anh có trên sáu mươi phần trăm cổ phần của bệnh viện chúng ta, từ phương diện nào đó mà nói, coi như tìm thêm vài bác sĩ đi qua nữa tôi cũng sẽ không bất ngờ.”
Gì? “Hoàn Anh”, là Hoàn Anh cô biết đó sao? Công ty trò chơi vô cùng lớn có quy mô lớn hơn Khai Sáng N lần, Hoàn Anh?
Cháu đích tôn. . . . . . A, cô nghĩ tới, Mr. Home là cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . . Hạ Thiên Tễ! Cô học cùng trường đại học với anh, trước kia nhìn thấy anh mấy lần từ xa xa, đời thứ ba văn võ toàn tài siêu cấp giàu có.
Mặc dù năm đó cũng nhìn thấy vài lần từ rất xa, tuy nhiên đã nhiều năm không gặp, nhưng so sánh một chút với người trong trí nhớ, thật sự là anh không sai!
“Chỉ là vị thiếu gia đời thứ ba này không ngờ lại rất khách khí nha.”
“Người này tốt hơn nhiều, đời thứ ba còn có một người, người đó và người này hoàn toàn là đối lập, lần trước uống rượu say cụng đầu, đại náo phòng cấp cứu, ngày đó có lẽ chỉ có bác sĩ trực ban khoa phụ sản và khoa nhi tránh được một kiếp, những người khác đều bị viện trưởng ra lệnh đi xem cục u sưng to trên đầu anh ta. . . . . . Ngược lại, so sánh với người này thật sự rất tốt, mời nhiều, cám ơn nhiều, cảm giác hoàn toàn khác biệt.”
“Hoàn Anh ra hai nhánh măng, một nhánh măng tốt, một nhánh măng hư hỏng.”
“Ha ha ha.”
Trình Khả Lương đầu tiên là ngửi thấy một mùi hương hoa hồng, sau đó cảm thấy có ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mí mắt, ấm áp, đỏ đỏ, hít sâu một hơi, từ từ mở mắt.
Vách tường màu hồng nhạt, phía trên treo một bức tranh sơn dầu hình hoa sen, đầu giường của cô có đặt một bình thủy tinh xinh đẹp, bên trong cắm mấy cành hoa hồng trắng, gian phòng tao nhã giống như được thiết kế sư của Bắc Âu tỉ mỉ tạo ra. . . . . . Vì vậy, cô lại nhắm mắt lại.
Đây không phải là gian phòng của cô, cũng không phải là bất kỳ nơi nào cô đi qua, cuối cùng trí nhớ của cô dừng tại phòng cấp cứu nôn mửa, cho nên trước mắt không phải là ảo giác thì chính là nằm mơ, nhắm mắt là lựa chọn duy nhất.
Nhắm mắt lại để loại bỏ ảo giác, hoặc là ngủ tiếp một chút, chờ đến lúc thật sự tỉnh lại.