Bạch Mã Hoàng Tử Biến Thành Ếch

Chương 30: Chương 30: Chương 8.2




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Beta: Lạc Thần

Trình Khả Lương tự nói với mình rằng cô không có mê trai, cô chỉ đang tìm cách để giải thích cho Tiểu Mật hiểu mà thôi.

Bạn trai, hả ~

Cô chỉ nói “Bạn trai”, chưa từng nói “Bạn trai tôi”, mấy chữ đó quả thực không có trong từ điển của cô.

“Là như vầy. Tôi cũng không thể ở đó mãi được, cho nên đành mở danh bạ trong di động của bồ lên xem. Vừa nhìn thấy cái tên đó, tôi đã nghĩ nhất định là anh ta. Bồ thẹn thùng như vậy, bồ chắc chắn không thể nào đặt tên anh ta là “Ông xã” hay “Người yêu”. Đặt “Home” giống với phong cách của bồ hơn.”

“À, vậy bồ nói với anh ấy như thế nào?”

Đáp án chuẩn bị được thốt ra, cô liền cảm thấy khẩn trương đến mức tưởng như có thể nghe tiếng tim đập thình thịch. Ngàn vạn lần đừng nói điều không nên nói...

Mặc dù cô biết mình và anh chỉ là tạm thời ở cùng với nhau, lướt qua nhau trong cuộc đời này, nhưng cô vẫn hy vọng mình có thể lưu lại một hình ảnh đẹp trong lòng anh, để rồi vài năm về sau, mỗi khi anh nhớ lại, anh sẽ không dùng vẻ mặt buồn nôn mà nói, lúc tôi mất trí nhớ đã ở chung nhà với một cô gái mê trai...

“Tôi nói mình là đồng nghiệp của Trình Khả Lương, bây giờ cô ấy đang không khỏe ở bệnh viện, anh ta liền hỏi tôi ở phòng nào, nói rằng lập tức tới ngay.”

“Không... có nói gì khác à...” Ví dụ như nói, Trình Khả Lương đặt tên anh trong danh bạ điện thoại của mình là... Giống giống vậy đó.

“Không có nha.” Giọng nói nhẹ nhàng đáp lại.

“Thật sao?”

“Thật.” Tiểu Mật cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi: “Hôm nay bồ đặc biệt đa nghi nha... Còn nữa, tôi chưa từng thấy bồ nói nhiều như vậy...”

“Vậy hả... Ừm... Bởi vì...” Bởi vì cái gì? Lúc này, Trình Khả Lương cảm thấy hận bản thân vô cùng vì cái gì không thích xem phim bộ.

Nếu xem TV nhiều, nhất định cô sẽ bịa ra một lý do, nhưng Khả Lương cô là người rất ít xem phim, cho nên chỉ có thể ấp a ấp úng, hơi thở yếu ớt, chứng tỏ cô đang chột dạ.

“Đó là... ừm...”

“A... ~ tôi biết rồi.” Tiểu Mật làm ra vẻ như đã phát hiện bí mật gì đó: “Trước đó hai người cãi nhau đúng không? Bồ đã nói là không muốn nhìn thấy anh ta, sau khi tỉnh dậy thì phát hiện anh ta đang ngồi ở bên giường cho nên bồ xấu hổ, đúng không?”

“... Ừm...”

“Tôi nói mà, thảo nào hôm nay bồ nói với tôi nhiều như vậy, nói tới nói lui mà chẳng đi vào vấn đề gì cả.” Lời của Tiểu Mật lộ ra ý cười đen tối: “Bồ sớm nói cho tôi biết hai ngươi cãi nhau thì không tốt hơn sao? Tôi biết, lúc cãi nhau, người ta sợ nhất là có người lắm miệng ở bên cạnh. Yên tâm đi, tôi chưa nói cái gì hết, anh ta thay tôi trả hết chi phí bệnh viện rồi, tìm người thay ca cho bồ cũng là do anh ta xin phép. Có chuyện gì thì hai người nói với nhau rồi làm lành đi, bây giờ đàn ông tốt hiếm lắm đó.”

Huống hồ còn là một người bí ẩn rất tốt --- Tiểu Mật giữ những lời này trong lòng, không nói ra.

Hoàn Anh và Khai Sáng là hai công ty có cùng tính chất. Nhất định Khả Lương không muốn người khác biết mình kết giao với con trai ông chủ cùng ngành, cho nên luôn nói bản thân chưa có bạn trai.

Điều này Tiểu Mật cũng hiểu được.

Nếu Khả Lương thường xuyên qua lại với con trai ông chủ công ty game online... Đừng nói là con trai ông chủ, ngay cả ông chủ cũng vậy, bọn họ cũng không muốn để cho người khác biết, bởi vì nghĩ đi nghĩ lại sẽ rất kỳ quái.

Người của Khai Sáng, không chừng họ sẽ hiểu lầm là Khả Lương muốn nghe ngóng cái gì ở bên đó, thậm chí còn nghi ngờ cô muốn nghe ngóng ở bên này. Nếu mà cứ bị hiểu lầm như vậy thì oan uổng quá rồi.

Đều là phụ nữ, Tiểu Mật hoàn toàn hiểu được sự khó xử của Khả Lương. Vì vậy, cô quyết định chỉ nói rằng người đàn ông này tốt với Khả Lương mà không nói đến việc mình nhận ra anh là ai, cũng không kể ra chuyện vì sao mà trong vòng ba mươi phút, anh cấp tốc đưa người yêu từ phòng cấp cứu lên phòng VIP ở lầu chín, kế đó thì ai đi làm trở về làm việc, ai đang yêu tiếp tục tình yêu.

“Thừa dịp này bồ hãy nghỉ ngơi hai ngày cho tốt đi.”

Trình Khả Lương rốt cuộc cũng yên tâm: “Ừm.”

Hạ Thiên Tễ trở lại phòng bệnh lần thứ hai, Trình Khả Lương đang ngồi xem phim trên ghế sofa.

Trên màn hình, Robin Lambert đang chạy băng băng khắp thành Rome, vội vàng giải mã để cứu thế giới. Trình Khả Lương coi đến mê mẩn cả người, thậm chí không quay đầu lại: “Bây giờ tôi có cảm giác như mình đang trong kỳ nghỉ lễ vậy, nếu anh nói bên ngoài là vịnh Tumon* tôi cũng tin.”

*Vịnh Tumon thuộc đảo Guam, quần đảo Mariana của nước Mỹ, một điểm đến du lịch tuyệt vời.

Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ không làm việc của cô, Hạ Thiên Tễ cười nói: “Kiến trúc sư mà nghe được chắc là khóc nức nở luôn.”

“Tại sao lại là kiến trúc sư mà không phải bác sĩ?”

Hạ Thiên Tễ dừng lại một chút, định tìm một lời nói dối cho qua, nhưng ngẫm lại, cô không phải là kẻ ngốc. Vì vậy, anh đành phải nói thật: “Bởi vì sau khi tỉnh lại, cô không hề cảm thấy khó chịu. Nếu lúc ấy cô có cảm giác mình đang trong kỳ nghỉ lễ thì đó là công lao của bác sĩ, nhưng khi bắt đầu sử dụng phòng này, cô mới có cảm giác ấy, cho nên tôi nói là công lao của kiến trúc sư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.