Edit & Beta: Lạc Thần
Hai năm sau.
Cho nên, cô mới cảm thấy không nên nói yêu đương sớm như vậy, mặc dù nói, cô “Sớm” so với rất nhiều người cùng lứa chậm mười năm trở lên, nhưng mà, này, chuyện này. . . . . .
Phát giác Trình Khả Lương nhìn chằm chằm lịch tháng, Hạ Thiên Tễ từ phía sau tiến gần lên hỏi: “Đang nhìn cái gì?”
“Đến bây giờ em vẫn còn cảm thấy rất không chân thực, anh có loại cảm giác này hay không?”
Đối mặt với nghi vấn của cô, anh cười cười: “Hoàn toàn không có.”
Nói giỡn, anh tốn biết bao nhiêu là tâm tư, làm sao có thể không chân thực đây.
Bọn họ bắt đầu không tính là rất tốt, cộng thêm anh “Khôi phục trí nhớ” cũng hoàn toàn không như kế hoạch, vì vậy sau khi hai người chân thành với nhau, trên căn bản là lưu lại một loại trạng thái so sánh, xem xét.
Anh chuyển về nhà, ở trong căn phòng anh đã ở từ nhỏ đến lớn, và cùng nhau ăn bữa sáng với người đã chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn.
Mỗi sáng sớm nhìn ông nội vui vẻ cùng anh thảo luận công việc, nhìn bà nội cười tít mắt giúp pha cà phê tinh luyện bỏ thêm đường thêm sữa cho anh và ông nội, nhìn hai người vẫn che chở anh từ khi ra đời tới nay mỗi ngày đều nở nụ cười, hiện tại anh cảm thấy mình thật sự là một người đàn ông rồi.
Sau đó có một ngày, anh mới vừa họp xong, liền nhìn thấy tờ giấy thư ký để lại trên bàn của anh, nói có ngài Trình Bảo Thạch xin anh mau sớm gửi điện trả lời.
Lúc anh đi họp luôn luôn tắt điện thoại di động, Khả Lương cũng không phải là cô gái luôn dính theo anh, đây là lần đầu tiên cô gọi điện thoại đến công ty.
Trực giác nói cho anh biết, là chuyện lớn.
Hạ Thiên Tễ vội vàng gọi lại, chỉ nghe Trình Khả Lương rất suy yếu nói: “Buổi trưa hôm nay đột nhiên ông nội của anh chạy tới dưới công ty, hỏi em có thể ăn chung cơm trưa hay không.”
Anh kinh hãi. Anh mới đang tính toán tháng sau sinh nhật bà nội sẽ mang Khả Lương về nhà, chính thức giới thiệu cô cho người nhà, không nghĩ tới. . . . . .
“Làm em sợ muốn chết. . . . . .” Khả Lương chưa tỉnh hồn.
Trong đầu anh tưởng tượng ra những cảnh tồi tệ nhất, anh biết gia thế khác xa nhau đối với cô mà nói là cố kỵ, còn có, mặc dù anh đã xác định rõ biểu đạt mình sẽ không kết hôn với Trương Phù Giai, nhưng ông nội vẫn còn ôm chặt hy vọng. . . . . .
“Vậy, ách: “ Khó có khi anh lắp bắp như vậy: “Tất cả đều khỏe chứ?”
Về sau anh mới biết được, thật ra là bà nội muốn gặp Khả Lương.
Bà nội chưa từng thấy qua cô, nhưng rất thích cô —— thích cô nữ sinh đã thay đổi hoàn toàn cháu trai của bà, thích cô nữ sinh đã khiến cháu trai của bà càng lớn càng hiểu chuyện.
Thì ra là bà nội nói, hiện tại Thiên Tễ sẽ suy nghĩ thay người khác, bờ vai cũng có thể gánh vác, cho nên bà muốn cô nữ sinh này làm cháu dâu, mà ông nội không lay chuyển được, rốt cuộc từ bỏ hy vọng kết thông gia với nhà họ Trương.
Nhưng hai người đợi tới đợi lui, cũng không thấy anh dẫn người về nhà, bà nội đợi không nổi nữa, muốn ông nội nghĩ biện pháp, lão nhân gia cao cao tại thượng ba mươi năm, chưa từng trải qua những chuyện không nể mặt như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ ra biện pháp này, chặn người!
Một bữa cơm, mặc dù khẩn trương, nhưng trên căn bản cũng coi như có thể.
Sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt, bà nội hỏi, tính toán lúc nào thì kết hôn, trong nhà có con nít sẽ náo nhiệt rất nhiều, đứa bé bò qua bò lại trên mặt đất bộ dạng đáng yêu nhất rồi.
Cô gái nhỏ rất thành thực nói, hiện tại không được.
Các em trai em gái còn nhỏ, bây giờ cô là chị cả như cha, chú và thím yêu cô thương cô, cô tuyệt đối sẽ không thể chỉ biết nghĩ cho mình.
Vốn là bà nội đối với cô có thiện cảm rồi, nghe cô nói như vậy, càng thêm thích, cho nên buổi tối chờ anh về đến nhà, bà nội kéo anh đến một bên, muốn anh nghĩ biện pháp kết hôn nhanh một chút, bà muốn ôm chắt trai.
Trợ thủ đầu tiên anh nghĩ tới chính là thím út —— trên phương diện tình cảm, Khả Lương rất lệ thuộc vào thím út, muốn kết hôn, thím út không thể nghi ngờ chính là thuyết khách tốt nhất, nhưng anh lại nghĩ, đây là chuyện tình cảm giữa hai người, nên anh muốn tự mình giải quyết.
Học phí và sinh hoạt phí của các em trai em gái của cô đối với anh mà nói cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể, anh rất nguyện ý thay cô gánh vác trách nhiệm này. . . . . . Vì vậy anh định ra một kế hoạch rất hoàn mỹ.
Anh chuẩn bị tìm một ngày đẹp trời, chính mình xuống bếp, chờ cô tan tầm trở lại căn nhà nhỏ, kiến tạo không khí gia đình, cùng nhau trải qua một bữa tối tốt đẹp, sau đó đi tản bộ ở công viên gần đó, trong khi tản bộ thì đề cập với cô. . . . . . Nhưng mà tới ngày chuẩn bị thực hiện kế hoạch thì xảy ra tình huống đột xuất.
Khả Lương nói với anh trong người cảm thấy không được thoải mái, muốn đi khám bác sĩ, cho nên cuộc hẹn tối hôm đó đành phải hủy bỏ.
Nam tử hán đại trượng phu làm sao có thể để cho một mình cô đi khám bác sĩ, vì vậy cùng đi với cô.
Cô và bác sĩ nói chuyện một, hai phút rất nhanh ra ngoài, đi theo một y tá đi tới chỗ khác, sau khi trở lại, anh hỏi làm sao vậy, cô chỉ là dựa vào bờ vai của anh, không nói mội lời.
Lại qua một lát, cửa phòng khám lại mở ra, mời Khả Lương đi vào, ba mươi giây sau, ngay cả anh cũng bị mời vào.
Bác sĩ cười cười nói với bọn anh: “Chúc mừng hai vị.”
Hạ Thiên Tễ ngây ngốc ba giây, nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, đột nhiên đã hiểu, vì vậy cười to.
Tất cả trở thành chuyện đương nhiên.
Anh nói anh muốn danh phận, vì vậy hai người đi đăng ký kết hôn trước, mà sau khi danh chính, thì tất nhiên là ngôn thuận rồi.
Anh là nhất gia chi chủ (chủ một nhà), chăm sóc thím và em trai em gái là chuyện đương nhiên, còn nữa, nào có đạo lý nhất gia chi chủ và bà xã ở riêng đâu?
Sau khi ông nội bà nội biết Khả Lương mang thai, lấy một loại sức lực và hành động kinh người trong thời gian cực ngắn đả thông phòng khách và phòng ngủ của anh, vốn anh còn tưởng rằng chỉ là nhiều thêm một phòng khách, không ngờ có một ngày về nhà, bà nội vui mừng nói với anh, bà kêu người gấp rút xây thêm phòng cho trẻ sơ sinh, ngày mai sẽ làm xong.
Phòng trẻ sơ sinh! Trong lòng anh hạnh phúc càng nhiều.
Sinh nhật bà nội ngày hôm đó, lần đầu tiên anh dẫn cô về nhà.
Người bạn nhỏ thật sự là một tồn tại kỳ lạ, biết trong bụng Khả Lương có Tiểu Bảo Bảo, ông nội luôn luôn nghiêm túc vậy mà chẳng những muốn cô ăn nhiều một chút, còn cười đến râu ria cũng đều bay lên.
Rất nhanh, Khả Lương liền mang theo Bảo Thạch dọn vào.
Ông nội bà nội hy vọng cô ở nhà an tâm dưỡng thai, chỉ là cô nói ở nhà không có việc gì sẽ buồn chán, thích đi làm hơn, nên ông nội bà nội cũng không kiên trì nữa.
Tiểu Bảo Bảo xuất hiện thay đổi rất nhiều chuyện, bọn họ đã đăng ký kết hôn, dự tính sau khi sinh Bảo Bảo sẽ công khai đãi khách; anh đổi cho thím và các em trai em gái của cô căn nhà tương đối lớn, bốn đầu củ cải nhỏ càng ngày càng lớn mỗi người đều có gian phòng của mình, cũng có phòng khách, lúc anh theo Khả Lương về nhà thì cũng có thể ngủ qua đêm, không cần giống như trước đây, đến tám chín giờ tối sẽ phải chuẩn bị rời đi.