Mã lão sư làm tổ trưởng tổ giáo sư lập trình, cùng mấy vị lão sư lập trình khác thành lập tổ chuyên lập trình. Cuối chiều mỗi ngày là lớp tự học, đó là thời gian tổ chuyên cùng nhau nghiên cứu lập trình.
“Các em là mười bạn học tốt môn lập trình nhất trung học Minh Hoa chúng ta, lão sư hi vọng trong thời gian này mọi người có thể cố gắng học tập, cố gắng vượt qua vòng loại, thành công tiến vào trận chung kết.”
Đương nhiên, lời này của Mã lão sư đa phần là khích lệ học sinh. Tỉ như thành tích lập trình của Lục Tuyết không đến top 10. Nhưng cũng không phải là bạn học có khả năng lập trình tốt đều sẽ báo danh tham gia cuộc thi, cho nên mới có tên Lục Tuyết.
Một nam sinh lớp tám giơ tay hỏi:
“Lão sư, trường học của chúng ta trước đây có nhiều người tham gia cuộc thi không?”
Mã lão sư lúng túng, “Trường học của chúng ta hàng năm đều có mười bạn học báo danh, nhưng là gần năm năm nay một người được cộng điểm cũng không có, tất cả đều đạt giải ba cấp tỉnh.”
Cho nên trung học Minh Hoa mới có nhiều bạn học có thành tích lập trình tốt lại từ bỏ tham gia cuộc thi này. Cơ hội được cộng điểm thật sự quá nhỏ, có thời gian không bằng đem ý nghĩ đặt ở việc học các môn khác. Thi lập trình vì khuyến khích học sinh tham gia thi đua, chỉ cần học sinh thông qua vòng loại, thành công tiến vào trận chung kết thì chí ít đều có thể đạt giải ba, nhưng giải ba không được cộng thêm điểm. Chỉ có mười tên giải nhì cấp tỉnh cùng với ba tên giải đặc biệt là có thể được cộng thêm điểm. Học sinh đạt giải đặc biệt tiếp tục tham gia cuộc thi cấp quốc gia, nếu như đạt giải cao là có thể được tuyển thẳng vào đại học.
“Lão sư, cuộc thi lập trình độ khó rất lớn sao?”
Nam sinh lúc trước đưa ra vấn đề lại hỏi lần nữa.
“Thật là khó khăn vô cùng, đề lần trước thi tháng áp dụng sẽ không bao giờ có khả năng xuất hiện trong cuộc thi, bởi vì độ khó không đủ. Cho nên các em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Mã lão sư nói cũng không ngoa. Trong các cuộc thi của các môn thì cuộc thi lập trình là độ khó lớn nhất, cũng cần đầu tư nhiều tinh lực nhất. Ông vừa nói, phía dưới lập tức vang lên một trận tiếng kêu rên.
“Trời ơi, lần trước đề khó như vậy thế mà còn chưa đủ tư cách làm bài đơn giản nhất trong đề thi? Tôi đi chết đây.”
“Trong mười người chúng ta chắc cũng chỉ có Ôn Du Du là có hi vọng, chúng ta chỉ là đi cho đủ số lượng.”
“Tôi bây giờ rút lui còn kịp không?”
Ôn Du Du cũng không nghĩ cuộc thi lập trình thế mà lại khó như vậy, lời của Mã lão sư cũng ít nhiều xem như dội cho cô một chậu nước lạnh. Bất quá cái này còn không đến mức khiến Ôn Du Du lùi bước, bởi vì càng khó, ý chí lại càng cao. Trong nội tâm cô thậm chí dâng lên một ý niệm nếu như đạt giải ở cuộc thi quốc gia là có thể đi đại học, có thể để Tiểu Sư cũng thử một lần hay không? Dựa theo thiết lập trong sách, nếu như Tiểu Sư lấy được tư cách thì cho dù anh không thường đến lớp, không tham gia kiểm tra, cũng không sao.
Sau khi giới thiệu đại khái tình huống cuộc thi, Mã lão sư liền bắt đầu giảng các đề lập trình của những năm trước. Chỉ là một bài đơn giản nhất mà đã sử dụng rất nhiều phép tính, Mã lão sư giảng ròng rã hơn phân nửa tiết.
Cuộc thi lập trình không có lựa chọn, nếu như không biết phép tính này thì một điểm cũng không lấy được. Đề này độ khó quả nhiên rất lớn, Ôn Du Du không dám lười biếng, khi đi học vô cùng nghiêm túc nghe giảng.
Nghe xong bài thứ nhất, cô nhắm mắt lại, trong đầu cẩn thận hồi tưởng lại một chút mỗi chi tiết và trình tự giải, sau đó liên kết với kiến thức được học và dùng bút đánh dấu những chỗ dễ bị sai.
Mã lão sư giảng bài này nguyên một tiết. Nhìn thấy mười học sinh lúc mới bắt đầu ý chí chiến đấu sục sôi, đến bây giờ lại giống như mấy con gà trống bại trận, cả người đều ỉu xìu, Mã lão sư cũng thật cảm khái. Có lẽ để học sinh cao trung bắt đầu tiếp xúc với những phép tính cao thâm như vậy vẫn còn có chút miễn cưỡng, Lương Cảnh Nam luôn thông minh như vậy nhưng lúc này lông mày cũng nhíu chặt, nhìn bài giải trên bảng đen tựa hồ còn có mấy chỗ chưa hiểu. Lục Tuyết cùng những người khác càng không cần phải nói, mặt hoàn toàn mờ mịt, dáng vẻ cái gì cũng không hiểu.
Đến khi nhìn thấy Ôn Du Du, Mã lão sư nhãn tình sáng lên. Những bạn học khác vẫn còn đang đắm chìm trong bài giải vừa rồi, vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ mà Ôn Du Du đã bắt đầu tìm mấy bài tương tự để làm. Hơn nữa cô trình bày rõ ràng, cách làm hoàn toàn chính xác. Mã lão sư đứng ở phía sau cô nhìn xem cô một mực luyện đề củng cố lại kiến thức này, vui mừng nhẹ gật đầu. Ngộ tính rất mạnh, phương pháp học tập rất tốt, hẳn là có cơ hội vào trận chung kết.
Lục Tuyết quan sát được phản ứng của Mã lão sư, trong lòng ghen ghét cắn răng. Chỉ là vị trí của cô ta không nhìn thấy được Ôn Du Du đang làm gì. Không biết Ôn Du Du làm cái gì mà được lão sư chú ý.
“Lão sư, em có một vấn đề.” Lục Tuyết do dự mãi, giơ tay lên, muốn cướp sự chú ý của Mã lão sư.
Mã lão sư đi tới phía Lục Tuyết, thấy được cô ta chỉ viết mấy thứ loạn thất bát tao, thầm lắc đầu. Ông giảng bao nhiêu mà Lục Tuyết chỉ nhớ mấy thứ linh tinh, không nhớ tí phần quan trọng nào, đứa nhỏ này gần đây đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không chăm chú như vậy?
Mã lão sư đến và đi Ôn Du Du cũng không phác giác ra, bởi cô đang hoàn toàn đắm chìm vào những phép tính phức tạp.
Sau khi tan học Ôn Du Du lại đến bệnh viện. Cô lấy bài hôm nay Mã lão sư giảng ra,
“Tiểu Sư, phép tính này sẽ làm thế nào?”
Lâm Sư chỉ nhìn thoáng qua liền lập tức đưa ra được đáp án.
Ôn Du Du:!!!
Phép tính này chẳng phải cần phân tích rất lâu hay sao, sao lại làm một chút đã có kết quả rồi?
“Cậu làm thế nào vậy?” Ôn Du Du sợ hãi.
Lâm Sư có chút khó hiểu, một lần nữa nhìn về phía đề bài kìa. Đơn giản tới mức chỉ cần nhìn qua là có thể nghĩ ra. Bất quá nếu Ôn Du Du hỏi thì Lâm Sư cũng chỉ có thể tận lực tỉ mỉ giải thích cách mình giải đề. Đương nhiên tỉ mỉ của anh chính là ba câu.
Ôn Du Du tốn hết khí lực mới hiểu được ý trong mấy lời tóm gọn giản lược của anh. Cách đó cũng giống cách của Mã lão sư, chỉ là cách của Lâm Sư đơn giản hơn một chút. Lâm Sư không cần đi học mà có thể nghĩ ra được những thứ lợi hại như vậy, đây còn là người bình thường không? Ôn Du Du chỉ có thể giải thích là do Tiểu Sư thực sự quá thông minh.
“Vậy mấy bài này cậu sẽ làm thế nào?”
Trong tay cô là đề thi của năm ngoái. Lâm Sư nhận lấy, nhìn lướt qua một chút đã có đáp án. Kể cả bài cuối thì anh nhắm mắt cũng làm được.
“Ừm.” Anh nhẹ gật đầu.
“Tiểu Sư, cậu có muốn tham gia cuộc thi lập trình không? Nếu đạt thành tích tốt thì có thể trực tiếp được tuyển thẳng vào đại học, không cần tham gia thi tốt nghiệp trung học.”
Ôn Du Du biết anh không phải người tự đại, nói biết làm thì nhất định sẽ làm, cho nên cô thừa cơ khuyên anh tham gia cuộc thi. Lâm Sư không chút do dự cự tuyệt:
“Không muốn đi.”
Anh không muốn tham gia cái gì cuộc thi, hơn nữa anh cũng chưa từng tham gia qua. Ôn Du Du nghĩ nghĩ nói:
“Tôi giúp cậu báo danh, đến lúc đó cậu không muốn tham gia thì không đi cũng được.”
“Ừm.”
Lâm Sư không ý kiến. Dù sao anh cũng sẽ không đi.
Ngày thứ hai đến trường, Ôn Du Du nhờ Mã lão sư giúp cô thêm một tên vào danh sách. Báo danh chỉ cần có tên cùng thẻ căn cước là được. Nếu như Lâm Sư đến lúc đó muốn tham gia thì có thể tạm thời chuyển trường sang trung học Minh Hoa, chỉ mất hai ngày là có thể làm xong học tịch.
“Đây là?” Mã lão sư nghi hoặc hỏi thăm, ông không nhớ Minh Hoa có một học sinh như vậy.
“Đó là con trai của chú em, cậu ấy ở phương diện lập trình rất có thiên phú, chỉ là cậu ấy không quá nguyện ý tham gia cuộc thi, em cũng không chắc chắn được sau khi ghi danh thì cậu ấy có tới hay không.” Ôn Du Du nói thật.
Mã lão sư trực tiếp giúp Lâm Sư ghi danh,
“Không đến cũng không sao, hàng năm đều có rất nhiều người từ bỏ ngày từ vòng khảo thí.”
Nếu Ôn Du Du nói đứa nhỏ này ở phương diện lập trình có thiên phú, vậy liền thêm một cái tên đi, dù sao trung học Minh Hoa có mười lăm chỗ để tham gia cuộc thi, hiện tại vẫn còn thiếu mấy người.
“Cám ơn lão sư.”
Rời khỏi văn phòng, Ôn Du Du đụng phải đại diện môn lập trình lớp tám. Cậu ta tên Lư Phương, học lệch nghiêm trọng, lần trước thành tích thi tháng môn lập trình là top hai, các môn khác lại đếm ngược từ dưới lên.
Trước khi Ôn Du Du xuyên sách, Lư Phương trên cơ bản mỗi lần thi tháng thành tích môn lập trình đều có thể giữ vững ở top 1, cao hơn Lương Cảnh Nam khoảng một hai điểm. Cậu ta chỉ chú tâm vào môn lập trình, đương nhiên cũng sẽ tham gia cuộc thi lần này.
Nhìn thấy Ôn Du Du từ văn phòng đi ra, Lư Phương đánh giá cô một chút. Ánh mắt của cậu ta quá rõ ràng khiến Ôn Du Du cảm thấy rất không thoải mái. Cô định trực tiếp vòng qua cậu ta rời đi, lại bị Lư Phương gọi lại.
“Bạn học Ôn Du Du, lần trước thi tháng đề lập trình thật sự do chính cậu làm sao?” Lư Phương hỏi, trong mắt rõ ràng viết không tin.
Cậu ta cũng không làm được, cũng không tin Ôn Du Du có thể làm hết đề.
“Không phải tôi còn có thể là ai?”
“Cậu lúc trước thành tích kém như vậy, làm sao có thể làm được đề khó như vậy?” Lư Phương hoài nghi nói.
“Khó sao? Tôi không cảm thấy khó lắm, đề như thế làm được cũng rất bình thường.” Ôn Du Du cố ý kích thích cậu ta.
Lư Phương trong khoảnh khắc biểu tình có chút cứng ngắc, lần trước bài cuối cậu ta chỉ có thể làm ra một phần, Ôn Du Du thế mà có thể thi được max điểm, điều này khiến trong lòng cậu ta luôn phải kìm nén. Bất quá một lần thi tốt thì có thể chứng minh cái gì? Không nói những cái khác, cậu ta về phương diện lập trình tuyệt đối là một thiên tài, cũng không tin không bằng được Ôn Du Du.
Rất nhanh Lư Phương đã có thể điều chỉnh tốt tâm tình, cao ngạo nhìn cô một chút, âm dương quái khí nói:
“Phải không? Tôi đây đợi đến lúc cậu toả hào quang rực rỡ trong cuộc thi, đừng để đến vòng loại cũng không qua được.”
“Cậu lo cho cậu trước đi.” Ôn Du Du không kiên nhẫn đấu võ mồm với cậu ta, nói xong liền rời đi.
“Thôi đi, cậu thật sự cho rằng cuộc thi lập trình ai cũng vó thể tham gia sao.” Lư Phương khinh thường nói rồi đẩy cửa vào văn phòng.
Sau khi trở lại lớp học, Ôn Du Du gửi tin nhắn cho Lâm Sư.
Thảnh thơi ư: Tôi đã giúp cậu báo danh a.
Lâm Sư ngồi dựa vào giường bệnh, ngũ quan tinh xảo, sắc mặt nhợt nhạt, nổi bật lên một đôi mắt hắc diệu thạch bình thường, sâu thẳm không thấy đáy. Bất quá lúc này trong cặp mắt xinh đẹp kia hiện lên chút chờ mong cùng vui sướng. Anh ấn mở điện thoại di động, nhìn đi nhìn lại cáu tin njawsn kia của cô.
Việc trong nhóm Quy Đồ anh cũng không để ý, dù sao nếu có chuyện quan trọng thì những người khác sẽ nhắn tin cho anh. Lâm Sư danh sách bạn bè trong wechat chỉ có một người, đó chính là Ôn Du Du.
“A, Du Du cậu đang nói chuyện với ai đó? Cậu ta tại sao lại không trả lời cậu a?” Nữ sinh ngồi sau Ôn Du Du nói.
Cả một màn hình đều là Ôn Du Du nhắn tin cho đối phương trong khoảng thời gian khác nhau, đối phương lại chưa một lần trả lời lại. Nhìn lại cũng chỉ có tin nhắn màu xanh lam, không có màu trắng.(Ý là chỉ có tin gửi đi màu xanh mà không có tin nhận màu trắng.)
Ôn Du Du giật nảy mình, quay đầu lại. Nữ sinh kia nhướn người, tay chống bàn, thăm dò nhìn màn hình điện thoại cô. Ôn Du Du xém chút bạo tẩu. Cô ghét nhất là người khác nhìn điện thoại cô, có biết tôn trọng quyền riêng tư của người khác không.
“Cậu làm tôi sợ muốn chết, xém chút đụng vào đầu tôi.”
Từ Ninh ngồi trở lại vị trí của mình, bất mãn nói. Cô ta cùng Dương Oánh Oánh quan hệ tốt, lần trước Ôn Du Du gọi điện thoại cho người phụ trách diễn đàn, kết quả đối phương nói không có cách nào tra được địa chỉ người đăng bài viết, chính cô ta đã truyền tin cho Dương Oánh Oánh.
Ôn Du Du bó tay rồi. Rõ ràng là Từ Ninh thăm dò nhìn điện thoại mình, tự giật mình, kết quả cô ta còn không biết xấu hổ mà nói lại.
“Cậu xem điện thoại tôi làm gì?” Ôn Du Du tức giận hỏi.
Từ Ninh có chút chột dạ, ánh mắt đảo bốn phía,
“Tôi, tôi chỉ là tuỳ ý nhìn xem, cậu gấp cái gì a, tôi cũng không biết người đó là ai.”
“Vậy cậu cũng không thể tuỳ ý nhìn những thứ riêng tư ẩn của người khác.”
Từ Ninh lầm bầm một câu:
“Thật nhỏ mọn, không phải chỉ nhìn thoáng qua sao, cậu lại hẹp hòi đến mức như vậy?”
Ôn Du Du hoàn toàn nói không được với Từ Ninh, liền xoay người không thèm nói chuyện với cô ta. Tiếp tục nói chuyện với người này cô sợ mình sẽ bị tức chết. Chỉ có thể sau này lúc chơi điện thoại thì chú ý một chút.
“Du Du, bài này cậu biết làm không?” Trương Thiệu chỉ vào một bài vật lý.
Ôn Du Du nhét điện thoại vào ngăn bàn, nhìn cái bài kia một chút rồi nói:
“Ừ, biết làm.”
Sau đó cô giảng cách làm vô cùng cụ thể cho Trương Thiệu nghe. Không thể không nói giảng bài cho học bá rất nhẹ nhàng. Trên cơ bản chỉ cần nói hai điểm mấu chốt nhất là Trương Thiệu có thể lập tức hiểu.
“Tôi hiểu rồi, cám ơn cậu.”
“Không có gì.”
Giảng xong, Ôn Du Du liền lấy ra đề thi lập trình bắt đầu chậm rãi nghiên cứu.
Trình Dật Minh sau khi tan học thường tìm Ôn Du Du hỏi bài, cậu một là muốn tiếp xúc với cô nhiều hơn, hai là muốn nâng cao thành tích của mình một chút, lần sau thi tốt thì có thể ngồi gần cô hơn. Lần này cậu vừa đến Trương Thiệu đã kéo cánh tay cậu,
“Cậu có vấn đề gì thì hỏi tôi đi, đừng quấy rầy Du Du luyện đề.”
“Cậu không vậy sao?” Trình Dật Minh hoài nghi nhìn về phía cậu ta.
Trương Thiệu:...
Cậu đây là lần đầu bị một học tra xem thường như vậy.
“Tôi sẽ không hỏi Du Du, đi.” Trương Thiệu nói.
Trình Dật Minh miễn cưỡng đồng ý, dù sao hỏi Trương Thiệu cũng tốt hơn so với hỏi những người khác, còn có thể cách Du Du gần hơn một chút nữa.
Ôn Du Du chăm chỉ làm đề, mục tiêu của cô không chỉ là ba giải cấp tỉnh, nếu đã tham gia thi thì phải điểm thật cao mới xem như không uổng phí công sức. Thi cùng những thiên tài lập trình của toàn tỉnh mà Ôn Du Du giờ mới bắt đầu học, áp lực như núi.
Từ Ninh gửi tin nhắn cho Dương Oánh Oánh: Vừa rồi tôi nhìn thấy Ôn Du Du nhắn tin cho một người, kết quả người kia một tin cũng chả nhắn lại, không phải là cậu ta nhắn cho Lương Cảnh Nam chứ?
Cô ta không thấy được tên người đó cho nên không thể xác định có phải là Lương Cảnh Nam hay không.
Dương Oánh Oánh ở trong nhà nhàn rỗi không có chuyện gì làm, chỉ có thể chơi điện thoại di động. Vừa nhận được tin từ Từ Ninh cô ta liền lập tức đem việc này nói cho Lục Tuyết.
Lục Tuyết cầm điện thoại di động, nhìn về phía Lương Cảnh Nam lúc này đang thần sắc nghiêm túc làm bài. Lương Cảnh Nam không phải là học giỏi do thiên phú, cậu ta thuộc về loại rất cố gắng, lại thêm tướng mạo tuấn dật, tính cách ổn trọng, rất dễ dàng làm cho người khác sinh ra hảo cảm. Nếu Ôn Du Du bề ngoài đối xử với Lương Cảnh Nam lãnh đạm, bên trong lại âm thầm nhắn tin quấy rối cậu ta, thật là không biết xấu hổ.
Kỳ thật lấy Ôn Du Du hiện tại so sánh với trong lời nói thì Lục Tuyết một chút tin tưởng cũng không có. Trước kia, cô ta tốt xấu học giỏi hơn Ôn Du Du, hơn nữa Ôn Du Du còn trang điểm, ăn mặc như nữ lưu manh, Lương Cảnh Nam chắc chắn sẽ không thích như thế. Nhưng bây giờ Ôn Du Du như biến thành người khác, mặc quần áo trang điểm bình thường, lớn lên xinh đẹp hơn cô ta, học tập còn tốt, lại thêm gia đình giàu có. Một cô gái như vậy hẳn là có rất nhiều người thích. Lục Tuyết càng nghĩ càng có cảm giác nguy cơ. *
Mấy ngày gần đây, tan học buổi chiều, Tiêu Hành đều sẽ tới trung học Minh Hoa, đứng ở trong góc nhỏ nhìn về phía cổng cho đến khi nhìn thấy Ôn Du Du an toàn lên xe mới có thể rời đi. Mấy huynh đề thường xuyên cùng cậu đi quán net phát hiện ra sự khác thường.
“Tiêu ca, cậu coi trọng cô gái kia đúng không?”
“Cút.”
Tiêu Hành đạp hắn một phát, quay người đến quán net. Cậu mỗi lần đều xem hết liền đi, không lưu luyến chút nào. Điều này khiến những người khác hoàn toàn không nghĩ ra, càng phân biệt không ra cậu đến cùng có thích người ta hay không.
Có người thử thăm dò nói:
“Tiêu ca, tôi lúc trước hình như từng nhìn qua một bài viết liên quan tới cô ta.”
Tiêu Hành không lên tiếng. Không phản đối chính là muốn hắn nói tiếp.
“Tiêu ca cậu xem chút bài viết này cũng thật hấp dẫn.”
Hắn đưa di động đưa cho Tiêu Hành. Tiêu Hành tnhận điện thoại của hắn, tùy ý trượt trượt một chút, nhìn thấy nội dung bên trong, ánh mắt của cậu không có chút nào thay đổi giống như đang nhìn một việc của người hoàn toàn không liên quan.
“Chuyện này lúc ấy huyên náo cũng lớn, người phát bài viết bây giờ vẫn còn đang bị nghỉ học. Nghe nói là bạn học cùng lớp, tung tin đồn nhảm nói xấu, kết quả không biết chuyện gì xảy ra mà diễn đàn bỗng nhiên hủy bỏ nặc danh, tất cả mọi người đều bại lộ.”
Tiêu Hành ngón tay ngừng lại, trên màn hình là một tấm ảnh độ nét không cao, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một tiểu cô nương đang tặng đồ cho một nam sinh, tiểu cô nương trong mắt chứa đầy chờ mong cùng yêu thích, nhưng nam sinh kia lại một mặt không kiên nhẫn.
“Nói với tôi cái này làm gì?”
Tiêu Hành rời khỏi bài viết, nén di động vào ngực nam sinh kia. Cậu châm điếu thuốc, tiếp tục đi vào quán Internet. Chỉ là đi tới cửa, cậu lại dừng bước, chờ hút thuốc xong, vứt tàn thuốc rồi mới tiến vào quán net. Tiểu đệ của cậu cười hắc hắc:
“Tiêu ca của chúng ta chính là người tốt, không hút thuốc ở quán net.”
Tiêu Hành thờ ơ nhìn về phía hắn:
“Nói nhảm.”
Người kia mẫn cảm phát giác được Tiêu ca tâm tình không tốt, lập tức rụt cổ một cái, không còn dám nói giỡn.
* Lâm Sư ở bệnh viện một tuần mới có thể xuất viện. Ôn Du Du cố ý tự làm cho anh bánh gato để chúc mừng anh được xuất viện. Nhìn bánh kem hình gấu nhỏ trên bàn, Lâm Sư có chút không biết làm sao. Anh chưa từng gặp loại tình huống này, cũng chưa từng có người nào chúc mừng anh vì bất cứ việc gì.
“Mặc dù cậu bây giờ không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, nhưng ăn một hai miếng vẫn là có thể, ăn đồ ngọt tâm tình liền sẽ tốt hơn nha.”
Ôn Du Du mắt cong như trăng non, cười rất ngọt ngào. Lâm Sư cầm lấy thìa, nếm thử một miếng. Cũng giống bánh gatô lần trước, vẫn là mùi vị ngọt đến phát ngán. Bất quá lần này anh bắt đầu có chút tin tưởng lời của Ôn Du Du, có lẽ ăn đồ ngọt thật sự có thể khiến tâm tình tốt hơn. Nếu không làm sao trong lòng anh lại vui vẻ như vậy.
“Cám ơn.”
Lâm Sư buông thìa, nhìn đôi mắt Ôn Du Du, Ôn Du Du vừa vặn cũng đang nhìn anh. Hai người mắt chạm mắt, Lâm Sư đồng tử run rẩy, vô thức muốn lùi bước, bất quá nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cố nén không thu tầm mắt lại, tận lực lạnh nhạt đối mặt với cô.
“Tiểu Sư, dung mạo cậu thật dễ nhìn.”
Nhìn một hồi, Ôn Du Du nhịn không được nói.
Anh làn da rất trắng, khả năng bởi vì lâu không ra ngoài cho nên nhìn qua có mấy phần ốm yếu, bất quá cái này không chút nào ảnh hưởng tới dung mạo của anh. Mặt mày như vẽ, mũi cao thẳng, bờ môi mỏng hơi hồng hơn so với người bình thường, cằm đường nét trôi chảy, tướng mạo vô cùng tinh xảo rất hoàn mỹ. Còn ánh mắt của anh thực sự quá sạch sẽ, óng ánh lại sáng long lanh, giống như là hòn ngọc thượng hạng. Đồng tử là màu đen nhưng lớn hơn so với người bình thường một chút, cả người tựa như bước từ trong tranh ra.
Vành tai Lâm Sư đỏlên, không được tự nhiên buông mi, che khuất sự e lệ cùng vui sướng trong mắt, giống như một đứa trẻ được khích lệ.
“Cám ơn, cám ơn.”
Ôn Du Du cười. Cô từ trước tới giờ chưa từng cảm thấy Tiểu Sư là một đứa trẻ có vấn đề, Tiểu Sư chỉ là ngại ngùng mà thôi, những tên côn đồ ngày đó mới thật là mấy thanh niên có vấn đề ra. So sánh với họ, Tiểu Sư thực sự tốt hơn nhiều.
Hai ngày cuối tuần, Ôn Du Du luôn luôn ở cùng Tiểu Sư. Anh dạy cô lập trình, cô dạy anh những môn học khác. Lâm Sư thông minh, khoa học tự nhiên gì đó anh tự đọc sách là có thể học được, môn làm khó anh nhất là ngữ văn. Bởi vì anh rất khó để lý giải những thi từ kia, hoặc là văn chương biểu đạt tâm tình. Giải thích thì xuất hiện sai lầm, làm đề đều làm không đúng. Lâm Sư cách xa mọi người quá lâu, bình thường tiếp xúc trò chuyện với mọi người cũng không nhiều, về việc đoán lòng người hoàn toàn là một tấm giấy trắng.
Ôn Du Du rất có kiên nhẫn, cô tìm sách giáo khoa ngữ văn sơ trung, dạy anh một chút về những nội dung này. Bất quá cái này đối với Lâm Sư mà nói là quá khó, dạy rất lâu anh cũng không học được. Anh hoàn toàn không thể hiểu vì sao có người viết một bài thơ còn muốn biểu đạt nhiều thứ như vậy, mà lại để người khác hoàn toàn không đoán ra được, không chê phiền toái hay sao?
“Vậy cứ như thế này, cậu không cần đi đoán ý nghĩ của họ nữa, phải tìm những từ mấu chốt. Tỉ như chỗ này, câu thơ thứ nhất có một từ mấu chốt, gió thu...”
Ôn Du Du chỉ có thể đơn giản thô bạo đem cảm xúc chia làm tích cực cùng tiêu cực, sau đó dạy Lâm Sư xuất hiện từ ngữ nào là thể hiện cảm xúc tiêu cực, xuất hiện từ ngữ nào thể hiện cảm xúc tích cực. Như vậy mặc dù có tỷ lệ sai nhất định, không thể bảo đảm trăm phần trăm chính xác, nhưng đây là cách phù hợp nhất cho Lâm Sư. Lần này cuối cùng Lâm Sư cũng hiểu được.
Một tuần nữa đi qua, hai người đều có tiến bộ rất lớn. Lúc Ôn Du Du lần nữa trở lại trường học, trình độ lập trình của cô đã vượt xa tất cả mọi người trong tổ lập trình. Ở lớp tự học, Mã lão sư giảng đề thi bao năm qua, Ôn Du Du phát hiện những thứ này mình đã biết, không muốn lãng phí thời gian, dứt khoát cúi đầu xuống nghiên cứu các loại đề khác.
“Bạn học Ôn Du Du, em lên làm bài này.”
Mã lão sư thấy cô không nghe giảng, đương nhiên có chút tức giận. Hai ngày trước ông còn cảm thấy Ôn Du Du là một hạt giống tốt, thế nào hôm nay thái độ học tập đột nhiên lại không đúng đắn như vậy? Nội dung ông đang dạy tất cả đều là trọng điểm, cô không nghe, đến lúc đó thi làm sao tốt được?
Lư Phương cũng chú ý thấy Ôn Du Du không nghe giảng, thấy cô bị lão sư gọi lên lập tức có chút hả hê cười. Lục Tuyết cũng là một mặt xem kịch vui.
Ôn Du Du đứng lên, nhìn thoáng qua đề bài trên bảng, trực tiếp nói:
“Lão sư, không cần lên làm, đáp án là 144.”
Đây là một bài logic Toán học, hiểu những phép tính đằng sau thì cũng không khó để giải. Lại thêm cô theo Lâm Sư học được phương pháp đơn giản nhất, loại vấn đề này một giây liền có thể tính ra.
“Thôi đi, còn dám nói bừa.” Lư Phương khinh thường nói.
Phép tính phức tạp như vậy, không cần tính toán trực tiếp liền nói ra đáp án, không phải nói bừa thì còn là cái gì được? Đến cậu ta cũng không có cách nào làm được nhanh như vậy, Ôn Du Du có thể làm được nhanh như vậy, đánh chết cậu ta cũng không tin.
Lục Tuyết cũng sớm đã bắt đầu mở vở nhanh chóng tính toán, chờ một lúc Mã lão sư nói đáp án của Ôn Du Du không đúng, cô ta lại nói ra đáp án của bản thân, nhất định có thể thu hút được sự chú ý của Mã lão sư. Thế nhưng cô ta quên đi rất nhiều trình tự, vẫn là không có tính ra kết quả cuối cùng. Xem xét lại, phát hiện ở giữa có một chỗ tính sai, phải làm lại một lần nữa. Lục Tuyết sắp vội muốn chết, cô ta tranh thủ thời gian tính ra, nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy để biểu hiện. Nhưng có lúc, càng sốt ruột thì càng dễ dàng sai sót. Còn chưa đợi cô ta tính ra kết quả, liền nghe thấy Mã lão sư thanh âm kinh ngạc:
“Em là làm thế nào ra?” Lục Tuyết cùng Lư Phương ngây ngẩn cả người. Ý Mã lão sư là Ôn Du Du làm đúng? Nói đùa đi, không có khả năng. Đúng vào lúc này, Lương Cảnh Nam một mực vùi đầu tính toán ngẩng đầu lên, biểu lộ khó coi. Đáp án của cậu ta cũng là 144, nhưng cậu ta quên lâu như vậy mới ra kết quả, Ôn Du Du chỉ nhìn thoáng qua đã biết đáp án. Cao thấp đã thể hiện rõ.
“Bài này dùng đến hai phép tính cơ bản, còn có một phép tính tương đối phức tạp, nhìn như rất khó, kỳ thật vấn đề có thể giải quyết theo cách này...”
Ôn Du Du trật tự rõ ràng giải thích cách mình làm. Phương pháp này còn đơn giản hơn so với cách mà Mã lão sư giảng. Những người khác cho dù không có năng lực tính nhẩm mạnh như cô, nắm giữ phương pháp này cũng có thể nhanh chóng trong vòng một phút làm ra được bài như vậy.
“Tốt, cách của bạn học Ôn Du Du rất tốt, đáng để mọi người học tập. Hi vọng tất cả mọi người có thể giống bạn học Ôn Du Du, cố gắng nghiên cứu các cách khác nhau, tăng tốc độ làm bài.”
Mã lão sư đã vui lại cao hứng. Ông đã hoàn toàn đem bất mãn vừa rồi đối với Ôn Du Du ném ra sau đầu. Người ta không phải cuồng vọng, không phải thái độ học tập không đúng đắn, mà là căn bản là đã hiểu rõ dạng bài này, không cần lãng phí thời gian nghe ông giảng.
Cô như là đã học xong những kiến thức này, việc tự học cũng hợp tình hợp lý. Điều này làm Lục Tuyết cùng Lư Phương trợn tròn mắt. Ôn Du Du thế mà không nghe giảng cũng có thể làm ra bài này, hơn nữa còn dùng phương pháp đơn giản mà Mã lão sư cũng không nghĩ tới. Cô đến cùng là như thế nào làm được? Lư Phương vừa nghĩ tới vừa rồi mình đã trào phúng cô, chợt cảm thấy mất mặt vô cùng, cả bàn đều đang thầm cười cậu ta. Cậu ta phiền muộn mà cúi thấp đầu, không lên tiếng. Lục Tuyết trực tiếp xé rách tờ giấy nháp vừa này, cô ta vừa rồi còn muốn tranh sự chú ý của lão sư, kết quả trực tiếp bị Ôn Du Du cho thấy mình thua kém. Cô ta hiện tại vừa nhìn thấy tờ giấy kia, đã cảm thấy xấu hổ chết rồi, gương mặt đỏ bừng. Ôn Du Du, thật sự rất khác trước kia.