Bạch Nguyệt Quang Đột Nhiên Muốn Cùng Tôi Kết Hôn

Chương 1: Chương 1




Edit: Phong Nguyệt

Phong cảnh ngoài cửa xe vội lùi về sau, ánh đèn neon lóe lên, hắt vào bên trong buồng xe, rồi nhanh chóng biến mất.

Lưu Ninh ngồi chỗ ghế lái, tay cầm vô lăng, khóe mắt liếc qua người ngồi ở ghế phó lái.

Da người nọ rất trắng, nhìn qua có vẻ tái nhợt yếu ớt, giữa lông mày che giấu một tầng lãnh ý, ánh mắt xinh đẹp, dưới mắt trái có một nốt ruồi lệ, cả người toát lên vẻ mỹ lệ lại thanh diễm.

— Lục Ý so với hồi cấp ba thay đổi nhiều quá, sắp không nhận ra nữa rồi.

Lưu Ninh nói thầm trong lòng, rồi bắt đầu thao thao.

“Lần này họp lớp rất nhiều người tham gia.”

“Nghe nói lão Lưu phát tướng rồi, tuổi của chúng ta cũng không tính là lớn, đợi lát nữa phải chọc ghẹo cậu ấy mới được.”

“Đại Lý Tử cũng đã có con trai, thời gian đúng là trôi qua thật nhanh nha, cậu ta cùng bà xã bên nhau từ cấp ba, cũng lâu lắm rồi nhỉ, nghe nói năm đó cậu ta còn cùng tình địch họ Cố kia tranh nhau sức đầu mẻ trán …”

Lưu Ninh nói tới đây, có lẽ nhớ đến chuyện gì thú vị, cười cười.

Lục Ý vốn không yên lòng nghe, đột nhiên bắt được hai chữ “họ Cố”, bỗng hoàn hồn, vô thức hỏi: “Cố Diễn làm sao vậy?”

“Cố Diễn?” Lưu Ninh hơi nhíu mày lại, quay đầu nhìn Lục Ý, “Tớ cũng không nói Cố Diễn, tớ nói họ Cố giành bà xã với Đại Lý Tử.”

Hắn và Lục Ý quan hệ không tệ, bọn họ từng ngồi cùng bàn hồi cấp ba.

Chuyện Lục Ý và Cố Diễn năm đó oanh oanh liệt liệt, không ai không biết.

Lưu Ninh nói xong câu này, dừng một chút, dưới đáy lòng thở dài.

Thực tế Lục Ý vốn không muốn tham gia họp lớp, Lưu Ninh là người tổ chức kiêm bạn thân của Lục Ý, khuyên can mãi, cậu cũng không chịu đi.

Cuối cùng Lưu Ninh không cách nào khác, thuận miệng nói tiếng Cố Diễn có thể sẽ tới, không ngờ Lục Ý yên lặng một chút, thế mà lại ma xui quỷ khiến đáp ứng.

Lưu Ninh liếc nhìn Lục Ý, nghĩ mãi không ra, hồi đó vẫn còn là một tiểu vương tử hoạt bát, sao hiện tại lại biến thành một cái hũ nút chứ?

Rốt cuộc cậu ta đã trải qua chuyện gì?

Lúc này, qua một cái ngã tư đường, gặp đèn xanh đèn đỏ, Lưu Ninh ngừng lại.

Vừa khéo bên ngoài có một tấm poster khổ lớn, là một người đàn ông đại ngôn nước hoa, khuôn mặt đẹp trai lộng lẫy được phóng đại đang mỉm cười với người qua đường, khóe miệng nhếch lên, đáy mắt nổi lên ý cười, trông rất ôn nhu, nhưng khi nụ cười thu liễm lại, cả khuôn mặt khôi phục dáng dấp mạn bất kinh tâm, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen chỉnh tề, toàn thân tản ra mị lực thành thục chết người, lại phá lệ bạc tình, phảng phất không thể với tới, tựa như vị thần đứng giữa đám mây.

“Ôi chao” Lưu Ninh híp mắt, nở nụ cười, “Đây không phải là Cố Diễn sao?”

Lục Ý theo lời của hắn nhìn sang, nhìn hai lần, ừ một tiếng.

Phản ứng cũng không quá lớn.

Lưu Ninh không rõ trạng thái của hai người này lắm, có điều hắn là người thông minh, biết mối quan hệ hai người ngày tám phần mười không lạc quan, tốt nhất đừng hỏi. Vì vậy hắn nhanh chóng đổi chủ đề: “Ai, tớ chợt nhớ ra, không phải hồi đó cậu thích ăn tôm hùm đất nhất à, bây giờ là mùa tôm hùm. Đợi lát nữa phải ăn một bữa thiệt đã đó!”

“Ừm” Lục Ý nói, “Được.”

***

Lúc đến bao sương, đa số mọi người đều đã có mặt. Đây là buổi liên hoan lớp cấp ba của họ, cả lớp 60 người, còn mời thêm thầy giáo, tổng cộng 11 bàn, Lưu Ninh hào sảng bao nguyên tầng, nói phải chơi tận hứng mới thôi.

Lục Ý vừa vào cửa đã bị Lưu Ninh kéo tới một bàn, người đang ngồi đều là bạn học của Lục Ý, sáu năm trôi qua, tướng mạo mọi người cũng thay đổi, nhưng vẫn mang vài phần bóng dáng quen thuộc trước kia.

Có người nhìn thấy Lục Ý, tiến lên chào hỏi cậu: “Lục Ý, là cậu thật ư? Nghe nói cậu đã trở thành tiểu minh tinh.”

Lục Ý nhận ra người này, trước đây y là lớp phó học tập lớp cậu, cậu cầm lấy ly rượu trên bàn, đập một cái hô: “Lý ca.”

Sau đó một hơi cạn sạch.

Lý ca cũng cầm ly rượu tới, thấy Lục Ý cho y mặt mũi như vậy, cũng nhanh chóng uống một ly: “Cậu thực sự là… Rất có khí phách nha!”

Lưu Ninh đang cùng những bạn học khác chuyện trò, nhất thời không lưu ý, Lục Ý đã uống hết ba ly, lúc hắn phát hiện vội vàng ngăn lại, cười cười xin lỗi họ, sau đó quay sang Lục Ý, cả giận nói: “Cậu không được uống rượu!”

Trước đây Lục Ý từng uống rượu đến nỗi dạ dày xuất huyết phải nhập viện, vừa khéo đụng phải Lưu Ninh đi làm kiểm tra, hắn hỏi cậu tại sao lại uống nhiều rượu như vậy, Lục Ý giống như búp bê vô hồn, cái gì cũng không nói.

Bây giờ thấy Lục Ý ai đến cũng không từ chối, Lưu Ninh chỉ cảm thấy tê cả da đầu.

“Hôm nay nhiều người tới như vậy” Lục Ý quay sang hắn cười, “Tớ vui.”

Lưu Ninh nhìn cậu, không nói lời nào.

“Uống chút rượu thôi không sao đâu.” Gương mặt xinh đẹp của Lục Ý lộ ra chút bất mãn, “Cậu nhìn xem hôm nay người tới đây ai không uống hai ly?”

Lưu Ninh chỉ chỉ cậu, nhấn giọng: “Cậu đó, đợi lát nữa Cố Diễn tới đây, cậu uống say rồi làm sao? Không phải cậu muốn thấy cậu ta sao?”

Lục Ý thình lình yên tĩnh lại.

Quả nhiên mang Cố Diễn ra vẫn hữu hiệu nhất, Lưu Ninh thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai cậu: “Cậu ngoan ngoãn một chút đi, Cố Diễn sắp tới rồi.”

Lưu Ninh đẩy cậu ngồi về vị trí.

Ngồi bên phải Lục Ý là hai cô gái, không biết hai người đang bàn chuyện gì, thấy Lục Ý ngồi xuống, cười nói: “Lục Tiểu Ý, chúng ta nói chuyện của cậu đi, Đại Lý Tử và bà xã của cậu ấy bên nhau tám năm, nghe nói vừa tốt nghiệp đã kết hôn, cũng đã có con cái, cặp đôi đẹp nhất trong khối chúng ta năm đó ngoài bọn họ ra còn có cậu và Cố Diễn, dạo này hai người sao rồi?”

Cô gái này mới vừa từ nước ngoài trở về không lâu, chưa nghe chuyện của hai người, cũng không biết hai vị này bây giờ một là đỉnh cấp lưu lượng, một là tiểu minh tinh tuyến 18. Cô cũng chỉ xuất phát từ mục đích quan tâm và muốn điều hòa bầu không khí mà thôi. Vừa dứt lời, liền bị người lôi kéo một cái, cô mờ mịt nhìn sang.

Sau đó, liền nghe Lục Ý mở miệng nói: “Chia tay.”

Lục Ý cầm điếu thuốc, không đốt, chỉ ngậm lấy, giọng điệu bình tĩnh: “Chia tay sáu năm rồi.”

Lời nói hời hợt, tựa như không phải chuyện gì to tát.

Cô gái trợn to mắt không thể tin vào tai mình, trong đầu lóe lên hình ảnh như keo như sơn của họ ngày trước.

Thời điểm đó Cố Diễn hận không thể cưng chiều Lục Ý lên tận trời, hai người tựa như đời đời kiếp kiếp phải cùng một chỗ, ngay cả Romeo cùng Juliet không bằng, bọn họ chính là khuôn mẫu của tình yêu, Đại Lý Tử và bà xã cũng không đuổi kịp có được không! Vậy mà lại chia tay? Thế sự biến hóa thật nghiêng trời lệch đất mà!

Cô gái đặt câu hỏi nghiễm nhiên đã bị đả kích nghiêm trọng, cuối cùng bật thốt– Tôi không tin vào tình yêu nữa!

Đúng lúc này, cửa bao sương nhẹ nhàng vang lên, nhân viên phục vụ dẫn một người đàn ông đi tới, người kia vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt thâm trầm như trời đêm, có lẽ làm minh tinh đã lâu, dẫu tùy tiện mặc một bộ quần áo đơn giản cũng đủ trở thành hạc giữa bầy gà, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Lục Ý tự nhiên cũng chú ý tới anh, có điều cậu chỉ nhìn thoáng qua, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, từ từ cắn đế thuốc lá, mùi vị bạc hà tỏa ra, tràn đầy khoang miệng.

Lập tức có người tiến lên hàn huyên cùng Cố Diễn, Cố Diễn thần thái ung dung nhàn nhã, thành thạo ứng phó, Lưu Ninh bước tới dẫn anh sang chỗ ngồi phía bên này, cười nói: “Ai nha cậu tới trễ quá, chỉ còn mỗi chỗ này.”

Còn dư lại vị trí cuối cùng, đương nhiên là bên cạnh Lục Ý, Lưu Ninh đặc biệt chừa ra.

Ánh mắt Cố Diễn dừng trên người Lục Ý hai giây, hệt như mới phát hiện cậu cũng ở đây, mỉm cười, đối đãi không khác gì với những người bạn khác: “Lục Ý cũng tới đây à?”

“Ừm” Lục Ý gật đầu, đầu lưỡi liếm hàm răng, nếm vị bạc hà, “Đã lâu không gặp.”

Cố Diễn ngồi xuống: “Đã lâu không gặp.”

Lục Ý dừng lại, tàn thuốc hầu như cũng bị cắn nát, cậu tháo xuống, thuận tay ném vào trong thùng rác.

Từng món được bưng lên, quả nhiên có món tôm hùm đất mà Lưu Ninh nói.

Tôm hùm đất nằm dưới lớp thịt kho, đỏ tươi, tản ra mùi thơm đậm đà, khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.

Lưu Ninh biết Lục Ý thích ăn cái này, gắp cho cậu: “Tới tới, chỗ này làm tôm hùm ngon lắm.”

Lục Ý rũ đôi mắt: “Cảm ơn.”

Vài chén rượu xuống, người trên bàn bắt đầu trò chuyện, Lục Ý và Cố Diễn là hai người có duyên tốt nhất, mọi người cũng mong uống rượu cùng bọn họ hồi tưởng, nhưng Lục Ý từ sau khi ngồi xuống vẫn không nói chuyện, hơn nữa Lưu Ninh cũng không cho cậu uống rượu, chắc là lý do gì đó, vì thế họ nhao nhao quay sang kính Cố Diễn.

Một bàn người tất cả đều kính hết, Cố Diễn ai đến cũng không từ chối, uống xong một ly cuối cùng, Lục Ý giơ tay lên.

Lục Ý cầm ly rượu, yên lặng nhìn anh: “Diễn ca, tôi cũng muốn với cậu một ly.”

“Được” Cố Diễn thần sắc không thay đổi, cầm ly rượu lên, “Uống.”

Lục Ý cụng ly với anh, thoải mái ngửa đầu uống hết một ly.

Cố Diễn dừng một chút, cũng chậm rãi uống.

Lục Ý để ly rượu xuống, rượu cay xông cổ họng, như thiêu như đốt.

“Ui” Có người trên bàn không biết chuyện, không chê náo nhiệt, hơn nữa có lẽ là uống một chút rượu, có hơi say, bắt đầu gõ đũa la hét, “Hai người cũng uống rượu hả? Đó không phải là cái gì…Cái gì mà… à rượu giao bôi! Hai người vẫn tốt như hồi đó ha.”

“Không phải…” Âm thanh Lục Ý rất nhẹ, “Không phải rượu giao bôi.”

“Đúng vậy.” Cố Diễn khoanh tay, bình tĩnh cười, “Bọn tớ chia tay 6 năm rồi. Thời gian lâu như vậy, chắc Lục Ý cũng đã yêu đương với người khác rồi, cái từ “rượu giao bôi” đừng tùy tiện nói, nếu không… Lục Ý làm sao ăn nói với người yêu chứ.”

“Hai người chia tay?” Có người kinh hô thành tiếng.

“Lục Ý đã có người yêu? Nhanh vậy?”

Lục Ý cuối cùng nhịn không được, lấy kẹo bạc hà bỏ vào miệng, đầu óc thoáng thả lỏng, dường như không có bất kỳ thứ gì bên ngoài có thể ảnh hưởng tới cậu, cậu ngẩn ngơ nhìn về phía Cố Diễn, trong đôi mắt xinh đẹp chứa một tầng men say: “Tôi không có người yêu.”

Cố Diễn nheo mắt, nhìn cậu không nói gì.

Lục Ý dường như chưa phát hiện, cậu tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Diễn, chậm rãi nói: “Tôi độc thân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.