Bạch Nguyệt Quang Đột Nhiên Muốn Cùng Tôi Kết Hôn

Chương 27: Chương 27




Edit: Phong Nguyệt

Lục Ý tựa hồ có skill né fans trời sinh, vừa chạy ra cửa lớn, dựa vào màn đêm mà biến mất khỏi tầm mất họ.

Sau khi trở về, Lục Ý tắm rửa xong xuôi thì nhận được điện thoại của Trác Tinh, báo cho cậu biết đã xảy ra chuyện rồi, kêu cậu lên weibo xem một chút.

Lục Ý nhớ tới ánh mắt những người đi đường ban nãy, cũng không bất ngờ lắm, chỉ cảm thấy quả nhiên là thế.

Tiêu đề No 4 hot search nhìn thấy mà hoảng hồn: Quỳ cầu Cố Diễn Lục Ý ly hôn!

Lục Ý nghĩ cái này chỉ là bịa chuyện, đang muốn nhấn vào xem, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy No 1 hot search: Cố Diễn Lục Ý ngọt chết người aaaaaaaa!

Lục Ý: “…?”

Nhìn hai hot search đối lập nhau này, Lục Ý một mặt mờ mịt.

Đêm nay đối với đa số cư dân mạng mà nói là một đêm không ngủ, có mấy người bị chọc cười đến điên rồi, bắt đầu mở topic thảo luận: Bạn thấy Cố Diễn và Lục Ý có nên ly hôn hay không?

Top comment: Tôi thấy không nên, tôi không cần biết các người thấy ra sao, tôi cảm thấy như vậy đó, nghe tôi đi, không cần thảo luận nữa! Bọn họ đã bị khóa chặt chẽ lại với nhau rồi, chìa khóa đang nằm trong bụng tôi haha~

Lục Ý nhấn vào số 4 trước, cậu liếc mắt, đều là tin bôi đen linh tinh, chỉ liên quan đến Lục Ý không liên lụy đến Cố Diễn, vì vậy Lục Ý yên lòng lui ra.

Sau đó cậu tạo acc clone, nhấn vào hot search đầu tiên.

Tất cả đều là chữ ngọt, ngọt ngấy, liên quan đến cậu và Cố Diễn.

Có điều không phải tác phẩm của nhiếp ảnh gia, các video, hình ảnh phổ biến nhất là Cố Diễn ép Lục Ý lên góc tường, có vẻ như đang hôn cậu, sau đó anh bước đến ôm vai cậu…

Những thứ này đều là fans Cố Diễn chụp lại, hôm nay fandom tổ chức đến tham ban, kết quả còn chưa kịp tới, đã xảy ra vấn đề rồi, vì vậy bọn họ lâm thời thay đổi hành rình, muốn tìm cơ hội nói chuyện với Cố Diễn, cho anh biết Lục Ý kém cỏi bao nhiêu, hơn nữa cũng không muốn Cố Diễn chịu ủy khuất, nếu anh không thích Lục Ý sẽ không có chuyện kết hôn này.

Song lại bị Vu Lộc ngăn cản.

Sau đó Vu Lộc kéo một đại fan ra “tha thiết” nói chuyện, thuận tiện theo sau Cố Diễn và Lục Ý, tận mắt chứng kiến bọn họ tú ân tú ái suốt dọc đường.

Vốn hắn đã chuẩn bị một đống từ ngữ để nói với cô nàng, nhưng cuối cùng không cần nói gì cả.

Phân đoạn hot nhất là cảnh hai người vừa ôm thú bông vừa chạy.

Cả video toàn vung đường, hệt như đại hạ giá vậy.

Thậm chí có vài fans muốn Lục Ý Cố Diễn ly hôn tức giận nhấn vào hot search này xem, ôm tâm tình “Bà đây xem trò quái quỷ gì” mà xoát xoát, sau đó quên mất suy nghĩ ban đầu của mình, gặm cẩu lương chán chê mới ra ngoài, trong lúc vô tình biến thành fan cp.

Fans hâm mộ nghiêm túc thích Cố Diễn, không ít người theo anh từ lúc xuất đạo, có thể nhìn ra được Cố Diễn có phải tình nguyện hay không.

Cũng có thể phân biệt được anh có thật sự vui vẻ hay không.

Nếu Cố Diễn vui vẻ, các cô cần gì phải phá chứ?

Các cô tức giận vì scandal của Lục Ý, kỳ thực là dochướng mắt Lục Ý, cảm thấy cậu không xứng với Cố Diễn, nhưng nghĩ kỹ một chút, mấy cái này đều là dưa bở, đều là suy đoán vô căn cứ.

Các cô muốn phỉ nhổ cậu nên mới mượn lý do này phát tác thôi.

… Thật là không đúng.

Vì vậy chưa đầy một tiếng, hot search thứ tư tự động chìm xuống.

Lục Ý đăng ký acc clone, mở video gắp thú bông của một người qua đường quay được, lúc nhìn thấy đoạn Cố Diễn ôm cậu vào lòng từ phía sau, lỗ tai cậu lẳng lặng đỏ lên.

Sau đó cậu coi thêm một lần, lại thêm lần nữa.

Coi đến lần thứ mười tám, cậu chuyển phát, kèm thêm một biểu tượng trái tim.

Acc clone của cậu không có thông tin cá nhân gì, cũng không ai để ý, nơi dạo nhiều nhất là siêu thoại của Cố Diễn.

Xoát xong weibo, cậu nằm ở trên giường, mĩ mãn mở wechat ra, chuẩn bị hỏi Văn Túc có cần phát weibo gì không, dù sao động tĩnh lần này không nhỏ.

Các tin bôi đen cậu không để ý, cũng không phải thật, không cần thiết nhưng không thể ảnh hưởng đến Cố Diễn.

Nhưng khi cậu mới vừa mở ra khung chat của Văn Túc, chợt phát hiện không đúng.

Điện thoại trượt một cái, đập vào mặt Lục Ý.

Lục Ý kêu một tiếng, che sống mũi, không dám tin bò dậy, nhìn tin nhắn trong khung chat.

… Cố Diễn giải quyết được… Kiến nghị anh đừng hoảng loạn, anh ấy rất đáng tin, hãy tin tưởng anh ấy, chúng ta cứ đứng sau lưng anh ấy là được rồi…

Lục Ý cơ hồ đều muốn trừng thủng màn hình.

Chắc chắn không phải cậu gửi!

Lục Ý nghĩ một hồi, nhớ tới trước khi về nhà, di động của cậu vẫn luôn ở chỗ Cố Diễn.

… Mấy tin nhắn này do Cố Diễn gửi?!

Cậu phải hít sâu vài hơi mới tỉnh táo lại.

Sau đó, cậu mới ngồi dậy, mọi vấn đề kì quái chậm rãi hiện lên.

Khoan đã, Cố Diễn mượn điện thoại xong vẫn không đưa cho cậu, sau đó gửi tin như thế cho Văn Túc, dọc đường luôn ôm vai cậu, bắt cậu lột tôm, khiến cậu phân tác lực chú ý…Chẳng lẽ từ vừa mới bắt đầu anh đã biết chuyện hot search?

Ánh mắt lóe lên, bỗng nhiên tim lạnh đi.

Cưỡng ép cậu đòi quà, tạo ra nhiều cử chỉ thân mật như vậy đều là tính toán kỹ lưỡng?

Lúc gắp thú bông, anh biết rõ có fan đang nhìn, vẫn cứ nói nhiều lời đường mật như thế cũng là cố ý?

Từ đầu đến cuối đều vì tẩy trắng? Thương mại?

Những chi tiết ngọt ngào cậu vừa phát hiện ban nãy tựa như đóng băng, toát ra một chút hơi lạnh.

Trái tim Lục Ý chùng xuống đáy, chia năm xẻ bảy.

Ngay tại lúc này, trên điện thoại đột nhiên có tin nhắn gửi tới, là Hồng Ảnh, cô hỏi cậu chuyện gì xảy ra, Lục Ý đơn giản giải thích hai câu, vừa muốn thoát ra, Vu Lộc lại gửi một tin cho cậu, nội dung rất đơn giản:【 Lục Ý, cậu gửi tài khoản và mật khẩu weibo cho tôi đi. 】

Lục Ý bình tĩnh nhìn màn hình: 【 Vì chuyện hot search à? 】

Vu Lộc: 【 Đúng vậy, đây là chiêu trò pr, Cố Diễn cũng phải phát, cậu ta biết quy trình này, hai weibo cậu đến bây giờ cũng không có hỗ động gì.】

Từ lúc thông báo kết hôn đến giờ lạnh lẽo đến đáng sợ.

Bây giờ chuyện tình cảm của hai người ồn ào như thế, nếu không phát cái gì đó, nhất định sẽ bị người khác cố ý chụp mũ.

Fans Cố Diễn khá nhiều, thậm chí có rất nhiều fan only, rắc rối lắm.

Nhìn Vu Lộc gửi tin nhắn tới, Lục Ý chợt cái gì cũng không muốn nói.

Cố Diễn biết quy trình, cho nên cũng chỉ là quy trình mà thôi.

Vu Lộc cùng Cố Diễn là một phe, bọn họ chắc chắn đã sớm thông tri cho nhau, nói không chừng Vu Lộc còn nói cho Cố Diễn biết chi tiết nào có thể khiến fans tin tưởng những thứ này đều là thật, rồi biến nó thành hiển nhiên, bọn họ sẽ vì hai người mà tẩy trắng giúp.

Hóa ra là vậy.

Nếu không có chuyện này Cố Diễn sẽ không chủ động như thế với cậu.

Trong lòng không tự chủ được dâng lên cảm giác cay đắng, cậu cho là kẹo, thì ra chỉ là mánh khóe pr, xây dựng trên sự giả dối, chỉ vì muốn fan xem mà diễn thôi.

Mệt cho cậu còn tưởng thật, mệt cậu… nghiêm túc như vậy, như thằng ngốc vui vẻ lăn qua lộn lại xem video nhiều lần như vậy.

Lục Ý nằm trên giường, cả người thoát lực, cậu nhắm mắt lại, bỗng nhiên không thể kiềm chế được mà uể oải.

Cậu trở mình, vùi đầu vào gối mềm mại, cố gắng nhắm hai mắt lại.

Nếu thật vậy cũng là chuyện đương nhiên, Cố Diễn là ảnh đế, là đỉnh lưu, còn Lục Ý cậu là cái gì đâu? Cùng lắm là người qua đường trong cái giới này thôi, bản thân Cố Diễn giá trị nặng tựa ngàn kim, mà cậu cả người chỉ còn vài đồng.

Khoảng cách của họ có bao nhiêu xa nhìn là biết, để cứu lại giá trị thương mại của Cố Diễn, không để anh nhiễm bất kì một chấm đen nào, màn diễn này phải diễn.

Đạo lý này, nghe vào thì đúng, nhưng sao cậu lại…khó chịu đến vậy.

Bên tai dường như truyền đến tiếng gõ cửa.

Lục Ý ngẩng đầu lên, nhìn sang hướng cửa.

Không phải ảo giác của cậu, thật sự có tiếng gõ cửa.

Lục Ý không muốn mở, cậu không muốn gặp Cố Diễn.

Tiếng gõ cửa bên ngoài ngừng một lát, âm thanh Cố Diễn chợt vang lên: “Lục Ý?”

Lục Ý không đáp.

Cậu kéo chăn qua đầu, trốn trong bóng tối.

Phát hiện đèn chưa tắt, Lục Ý liền đưa tay tới, tắt đèn.

Ánh sáng nháy mắt biến mất.

Cùng với đó là động tĩnh ngoài cửa.

Không rõ là nhẹ nhõm nhiều hơn hay chua xót nhiều hơn.

Tất cả đều không quan trọng.

Lục Ý bật đèn giường, vươn mình, ngồi xổm trước tủ đầu giường, lấy giấy và bút, hí hoáy viết mấy câu, sau đó mở tủ quần áo, bỏ vào bộ vest đựng trong túi mới mua hôm nay vào.

—— Đó là một lá thư tạm biệt.

Lục Ý một lần nữa trở lại trên giường, lặng lẽ tính ngày rời đi.

Trước đã có nói, cuối tháng sẽ dời ra ngoài, bây giờ chỉ còn lại không tới một tuần.

Lục Ý đèn tắt đèn, yên lặng nằm, thầm mong trời sáng nhanh một chút.

Nếu không…Cảm giác vừa lên thiên đàng vừa rơi xuống địa ngục thế này cậu chịu không nổi.

Không biết suy nghĩ lung tung bao lâu, khóa cửa bỗng nhiên nhẹ nhàng vang lên.

Lục Ý không nghe thấy động tĩnh, còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, mãi cho đến khi Cố Diễn mở cửa định bước vào, Lục Ý mới đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang.

Trong phòng không mở đèn, song đèn hành lang thì có, tia sáng phản chiếu bóng lưng Cố Diễn, nhìn qua như đạp ánh sáng mà tới.

Lục Ý vừa vặn đối mặt với Cố Diễn.

Lần này Lục Ý không dời mắt.

“Không có ai nói với cậu” Lục Ý lạnh nhạt, “Tùy tiện vào phòng trong lúc người khác ngủ rất bất lịch sự à?”

“Xin lỗi” Cố Diễn không vào, đứng ở cửa, thuận thế xin lỗi, “Lần sau sẽ không như vậy.”

Lục Ý giơ tay lên, che đôi mắt, trở mình, đưa lưng về phía Cố Diễn.

“Buổi chiều mượn điện thoại của cậu” Cố Diễn nói, “Chưa hỏi ý kiến của cậu đã trả lời tin nhắn của quản lý, muốn xin lỗi cậu.”

Từ sau khi về đến nhà, anh luôn cảm thấy mình quên mất gì đó, mãi cho tới bây giờ mới nhớ tới.

Xin lỗi là chuyện tất nhiên phải nói.

Lục Ý sớm muộn cũng sẽ biết chuyện này, có thể lừa gạt nhất thời cũng không gạt được cả đời.

Cố Diễn không nghĩ sẽ giấu Lục Ý mãi, anh chỉ không muốn Lục Ý đối mặt với những tin đồn ác ý trong khoảng thời gian đầy sóng ngọn gió này thôi.

Nghe câu này, nháy mắt Lục Ý nghĩ —— Lẽ nào anh tưởng xin lỗi là xong sao?

Không đánh tiếng cho cậu đã bắt đầu diễn kịch, nhìn cậu dùng nghiêm túc, nhìn cậu đỏ mặt có cảm giác thành tựu lắm ư?

Tất cả những thứ này đối với Cố Diễn không khác gì trò chơi cả, chắc chơi rất vui nhỉ?

Lục Ý không nói gì.

Cố Diễn đứng ở cửa, bóng dưới sàn trải dài.

“Tôi gạt cậu tự mình xử lý chuyện này vì cậu chỉ là người bị hại” Cố Diễn ngừng một chút, khẽ nói, “Đây là chuyện cậu không cần phải gánh chịu, cậu gặp phải chuyện này đều bởi vì kết hôn với tôi, thế nên tôi cần phải chịu trách nhiệm.”

Lục Ý lạnh giọng: “Vậy à.”

Cậu không khống chế nổi bản thân mình nữa, ngồi dậy, quay đầu nhìn Cố Diễn, kìm nén nói: “Vậy nên cách cậu chịu trách nhiệm là diễn kịch sao?”

Cố Diễn nhíu mày: “Diễn kịch?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Trong bóng đêm, Lục Ý nghiến răng, “Tận lực tới gần, thân mật… Đều là cậu cố ý? Cố tiên sinh, ngài thật quá xuất sắc, chẳng trách ngài có thể lấy được cúp ảnh đế, quả là danh xứng như thực ha.”

Cậu vỗ tay hai cái: “Sao ngài lại xin lỗi chứ? Tôi không nhận nổi đâu, không cần, thật sự không cần.”

“Em cảm thấy là diễn kịch?” Cố Diễn vẫn đứng lặng im, cố duy trì một khoảng cách với Lục Ý bỗng nhiên bước dài về phía trước, đi tới bên giường, cả người mang theo cảm giác áp bức, “Em lại cảm thấy đều là diễn kịch?”

Ngữ khí đối phương quá mức hùng hổ doạ người, Lục Ý đang cảm thấy mình là người bị hại cũng sững sờ, nhất thời cảm thấy yếu thế.

Trì trệ một chút, thanh âm cậu cất cao, không cam lòng mà rống lại: “Phải! Tôi cảm thấy như vậy đó! Cố Diễn cmn anh thật đê tiện! Lợi dụng tình cảm của tôi! Tôi chỉ là một vai phụ trong màn diễn của anh, một công cụ để anh tùy ý dẫn dắt! Tôi bị hắc thì sao? Mắc mớ gì đến anh? Chúng ta có quan hệ gì? Anh có tư cách gì quản tôi? Tôi hôm nay ở đây thề, tôi thà bị cả thế giới hắc cũng không muốn diễn cái này với anh! Lần sau nếu như anh còn dám ——”

Anh còn dám như vậy sẽ lập tức ly hôn! Yêu thì sao! Tôi sẽ không đi vào vũng lầy này!

Nhưng chưa kịp nói ra.

Cằm Lục Ý bị Cố Diễn bóp lấy, nặng nề hôn lên.

Mọi lời nói đều nhấn chìm giữa răng môi.

Lục Ý mở to mắt, ưm ưm hai tiếng, muốn phản kháng nhưng chớp mắt, cả người cậu đều bị đẩy ngã xuống giường, Cố Diễn đuổi tới hôn lên.

Độ nóng từng tấc từng tấc tràn ra.

Nóng đến trái tim Lục Ý run rẩy.

Dường như nó lan đến lục phủ ngũ tạng, cháy sạch một mảnh.

Trong lúc hỗn lọan, Cố Diễn nắm tay cậu, đặt ở vị trí trái tim mình.

Anh buông môi Lục Ý ra, dịu dàng nói: “Em cảm nhận được không?”

Lục Ý bị hôn đến choáng váng, muốn rút tay ra nhưng không được, dưới lòng bàn tay, là nhịp đập kịch liệt của trái tim.

Cố Diễn cúi người, gặn từng chữ từng chữ bên tai cậu: “Nó đang vì em mà đập.”

Hơi thở thổi vào tai Lục Ý, khuếch tán thành một cơn gió, biến thành cơn bão, cuốn lấy toàn bộ con người cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.