Bạch Nguyệt Quang Đột Nhiên Muốn Cùng Tôi Kết Hôn

Chương 37: Chương 37: Chương 36




Edit: Phong Nguyệt

Lục Ý không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Du Định cười tủm tỉm, bắt chéo chân ngồi bên cạnh.

Cố Diễn cầm bịt mắt đeo lên cho cậu.

Trước mắt Lục Ý là một mảnh tối tăm, cái gì cũng không nhìn thấy.

Âm thanh của Cố Diễn vang vọng bên tai: “Em nghe thấy anh nói gì không?”

Cảm giác không nhìn thấy gì thật sự khó chịu, nhất là trong tình huống có người khác ở đây.

Lục Ý nghiêng đầu muốn xác định vị trí của Cố Diễn: “Nghe.”

Cố Diễn: “Có giống như lúc bình thường không?”

Đương nhiên là không rồi.

Lục Ý lắc đầu.

“Ừm, không giống là đúng rồi.” Cố Diễn đứng ở một bên, nhàn nhạt nói, “Không chỉ thính giác không giống, mà các giác quan còn lại, kể cả các bộ phận khác trên cơ thể cũng vậy, tất cả sẽ trở nên nhạy cảm hơn, em phải tìm hiểu cái này.”

Lục Ý nhẹ nhàng ừm một tiếng, thử tiến lên hai bước.

Vì không cảm giác được phương hướng, nên mỗi bước nhưng giẫm trên hoa, luôn có cảm giác sẽ rơi xuống vách núi.

Nó khiến người khác cảm thấy không an toàn.

Lục Ý không thích điều này, nó làm cậu thấy sợ hãi.

Cậu có gắng đi thêm hai bước.

Bước chân Lục Ý không vững, lung lay, Cố Diễn đi theo cậu.

Phía trước có một cái ghế nhỏ, Lục Ý không nhìn thấy, tiếp tục đi tới, Cố Diễn thấy vậy, nhẹ nhàng gạt ra, chân ghế ma sát với mặt sàn phát ra tiếng “cọt kẹt”, động tĩnh không lớn lắm nhưng thính giác của cậu bây giờ rất nhạy, nhanh chóng nghe thấy âm thanh này.

Cậu tưởng là chướng ngại vật, loạng choạng một cái, bước chân bắt đầu rối loạn, đạp phải góc chân ghế thế là bị trượt chân.

Cố Diễn không ngăn kịp, chỉ có thể nhanh chóng đỡ lấy cậu.

Trong nháy mắt được Cố Diễn đỡ lấy, Lục Ý cảm thấy an tâm lạ thường.

Các loại cảm giác sợ hãi không nhìn thấy gì ngoài màu đen kịt bỗng dưng biến mất.

Lục Ý nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Nhưng sau khi nói xong hai từ này cậu không lập tức đứng dậy.

Lát sau, cậu mới đứng vững thân thể, cảm ơn một lần nữa.

Cố Diễn cũng không phải luôn ở cùng cậu, chờ Lục Ý thích ứng rời thì rời đi.

Lục Ý vẫn luôn chìm trong cảm giác không nhìn thấy gì, cũng không tháo bịt mắt xuống.

Xong khi luyện tập xong, Nhan Bân cũng tới góp vui, theo giúp Lục Ý, nhỏ giọng nói: “Ý à, như vậy mới đúng! Anh nên làm như vậy lâu rồi!”

Câu nói này ám chỉ việc Lục Ý nhờ Cố Diễn dạy cậu làm người mù.

Lục Ý nhẹ nhàng hít một hơi, không lên tiếng.

“Tôi dựa theo cách của anh luyện mấy lần, cảm thấy rất tốt.” Nhan Bân cảm thấy mình rất biết giác ngộ, đắc ý nói, “Lần này tôi nhất định sẽ diễn thật tốt!”

“Ừm.” Lục Ý đáp, “Cậu thông minh, nhanh nhẹn như vậy, diễn không tốt mới kỳ quái.”

Nhan Bân cảm thấy cái đuôi của mình sắp ngoe nguẩy lên tận trời rồi, vui đến không khép được miệng.

“Anh muốn luyện bao lâu? Cứ bịt mắt mãi vậy sao?” Nhan Bân nhìn anh, “Sắp ăn tối rồi.”

Lục Ý cũng không biết mình phải luyện bao lâu, có lẽ quá nhiều chuyện khắc sâu trong tâm can cậu đều xảy ra vào buổi tối nên cậu rất chống cự với bóng tối, lúc đi đường dành cho người mù thì không sao, vì cậu biết sẽ nhanh chóng kết thúc, chỉ cần đi theo con đường là được, không xuất hiện cản trở, thế nên cậu không có áp lực gì.

Bây giờ thì không giống thế.

Cậu diễn vai người mù, cậu phải làm cho mình giống như người mù.

A Minh là một nhân vật sống, phải bỏ sức luyện tập.

Trạng thái bây giờ không ổn.

Cậu muốn luyện thêm nữa, để mình thích ứng thêm.

“Tôi không ăn tối đâu.” Lục Ý nói, “Thoại còn chưa thuộc, tôi cũng chưa hoàn toàn nhập vai A Minh nữa.”

Nhan Bân nghe thấy Lục Ý nghiêm túc như vậy, ờ một tiếng: “Vậy anh cố lên, bọn tôi sẽ mang đồ về cho anh.”

Lục Ý: “Ừm, làm phiền cậu.”

Nhan Bân vừa định quay đầu rời đi, lại nhìn thấy phía trước Lục Ý có một cái lan can, cậu ta “Ê” một tiếng, nói “Cẩn thận”, lại đến dìu cậu.

Còn vài centimet nữa là đụng lan can rồi.

Nhan Bân một tay giữ tay cậu, một tay đỡ vai cậu, y hệt như tư thế Cố Diễn dìu cậu ban nãy.

Lục Ý lại hơi sững sờ.

Rõ ràng tư thế giống nhau, cậu không nhìn thấy, theo lý mà nói, không có cảm giác khác biệt mới đúng.

Nhưng không phải.

Hai người mang đến cho cậu cảm giác khác nhau.

Lúc Cố Diễn đỡ lấu cậu, cậu cảm thấy giống như có người đỡ cậu đứng thăng bằng trên vách đá cheo leo, làm cậu bình tĩnh lại, muốn ỷ lại, nhưng đổi lại là Nhan Bân lại không có cảm giác đó.

Lục Ý đứng lại, giật mình.

Nhan Bân nới lỏng ra, huơ huơ tay trước mặt cậu: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”

“Em biết anh đang nghĩ cái gì.” Du Định đi tới bên cạnh Cố Diễn, lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, “Muốn em bói một quẻ nữa không?”

Hai người đang đứng ở đoạn cuối hành lang, nơi này có một cái ban công nhỏ, bình thường không ai đến, khá vắng vẻ.

Cố Diễn chớp mắt, chậm rãi hồi thần: “Cậu muốn nói gì?”

“Lục Ý đó, em tiếp xúc nửa ngày, không thể nói rõ anh ta là kiểu người gì nhưng có một chuyện em có thể chắc chắn.” Du Định ngậm đầu thuốc, mơ hồ nói, “Em mới vừa nói em mang trà chanh cho anh, anh ta liền ghen tới khóc, em chỉ đến gần anh nói hai câu, anh ta liền tiến lên đánh gãy, chứng minh anh ta thích anh.”

Cố Diễn nhìn phía trước, tầm mắt bay xa, rất lâu sau mới ờ một tiếng.

“Hôm nay tâm trạng anh không tốt, em còn tưởng anh bị tổn thương tình cảm chứ.” Du Định bỏ thuốc lá ra, nở nụ cười, “Bây giờ xem ra, anh đang chơi trò lùi một bước để tiến hai bước nhỉ?”

Cố Diễn nghiêng đầu nhìn hắn, ánh sáng lướt qua ánh mắt sâu thẳm, phác hoạ sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng, đường cong săn chắc của cơ thể.

“Ừm” Không biết trầm mặc bao lâu, Cố Diễn mới lên tiếng, “Có một số anh không thể ép em ấy, phải tự em ấy thông suốt, anh không thể giúp được.”

Lục Ý giống như chim non sợ cành cong, Cố Diễn hơi có bất kỳ hành động quá phận nào cậu liền vỗ cánh bay đi.

Ví như chuyện liên quan đến sáu năm trước, Cố Diễn nói chỉ là câu chờ Lục Ý chuẩn bị xong, lúc nào anh cũng nguyện ý nghe, không ngờ hôm sau Lục Ý đi không từ biệt.

Có thể tưởng tượng, nếu anh tiến thêm một bước nữa, Lục Ý sẽ kinh hoảng ra sao.

Lục Ý muốn một khoảng cách an toàn, muốn thành người xa lạ, Cố Diễn liền cho cậu.

Hiện tại hai người đều cần không gian riêng để suy nghĩ đoạn tình cảm này.

“Nói như thế nào đây, em cảm thấy anh theo đuổi người ta đến mức này, thật không dễ dàng.” Du Định thở dài, bước lên vỗ vai anh, “Tới giờ cơm tối rồi, đi thôi, đi ăn cơm.”

***

Lục Ý vì buổi ghi hình tối nay, vẫn luôn không cởi bịt mắt, cậu ngẫm đi ngẫm lại Sáng trăng, rồi so sánh với kịch bản, cả thời gian ăn cơm cũng không có.

Tiết mục ghi hình chính thức bắt đầu.

Khán giả đã vào chỗ ngồi, họ tràn đầy chờ mong màn sân khấu mở ra, người thứ nhất bắt đầu diễn.

Nhìn một lát, họ cảm thấy sai sai.

Biểu tình của diễn viên này cứng ngắc như con rối, chỉ biết trừng mắt, lại chả thể hiện được cái gì.

Tới phân đoạn gào thét, người xem lúng túng.

Hoàn toàn không biết ý nghĩa nằm ở chỗ nào.

Sau khi người thứ nhất xuống, khán giả chụm đầu ghé tai, sôi nổi bàn tán.

Người thứ hai nhanh chóng bước lên, hắn diễn người mù, nhưng lại dễ dàng tránh thoát các đạo cụ, hơn nữa bước đi thoăn thoắt, chuyện trò vui vẻ.

Khán giả: “…”

Sau đó là người thứ ba, người thứ ba diễn được một nửa thì quên từ.

Đến đây, khán giả bắt đầu tụt mood.

Không chỉ khán giả, các cố vấn cũng thở dài ngao ngán, thẳng thừng nhận xét.

Người thứ tư lên sân khấu là Trác Tinh, Trác Tinh diễn vai người điếc, suốt quá trình đều không tập trung, liên tục thất thần, dường như không biết mình đang diễn vậy.

Cố Diễn không khách khí nhận xét: “Cậu diễn không hề dụng tâm.”

Trên mặt Trác Tinh lóe lên một tia lúng túng, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại, hắn khom lưng cảm ơn với các cố vấn, sau đó đi xuống.

Nhan Bân là người thứ năm lên diễn.

Vốn không ai hi vọng gì ở cậu ta, có người lục tục cúi đầu lấy điện thoại ra chơi, bất ngờ là Nhan Bân thể hiện không hề tệ, thành công dời tầm mắt của khán giả từ trên điện thoại về sân khấu.

Đến đoạn cao trào, cậu ta khóc đến tan nát cõi lòng.

Cả thính phòng xôn xao bàn tán.

“Nhan Bân cũng được đấy chứ.”

“Cuối cùng cũng khiến người khác mở rộng tầm mắt nha.”

“Tui cảm thấy Nhan Bân diễn tốt nhất.”

“Há, lại bắt đầu rồi, lần này là… Lục Ý hả? Bạn đời hợp pháp của Cố Diễn đúng không?”

Rèm sân khấu mở ra, người dưới khán đài tự giác yên tĩnh lại, đây là sự tôn trọng cơ bản dành cho những người biểu diễn.

Thật ra không mấy ai ôm hi vọng với màn biểu diễn này, dù sao từ nãy giờ chỉ có Nhan Bân tạm xem được thôi.

Nhưng không đến mấy phút sau, dưới khán đài thoáng chốc im bặt.

Bối cảnh trên màn hình LED đổi thành màu xanh đậm, vẽ thêm mấy hoa cỏ tượng trưng.

Phông nền quá thô.

Nhưng nó không cản trở sự chói sáng của người trên sân khấu, cướp đi toàn bộ lực chú ý của mọi người.

Lục Ý mặt áo tay dài màu xám, đôi mắt ảm đạm, không có tiêu cự, dường như không hề di chuyển.

Từ lúc lên sân khấu, cậu chính là A Minh.

Lục Ý diễn rất sống động, khán giả cũng từ từ quên mất cậu là Lục Ý, hoàn toàn chìm vào trong vở kịch.

Tất cả sự cô đơn, vì mù lòa mà sinh ra thiếu an toàn, mẫn cảm, đều lây nhiễm cho khán giả.

Đoạn quan trọng nhất là đối thoại dưới ánh trăng của hai người, khi A Minh hỏi câu “Đêm nay ánh trăng đẹp không?” Ánh mắt cậu bắt đầu thay đổi.

Từ u ám hiện lên một chút ánh sáng yếu ớt.

“Đẹp” A Tần trả lời, “Cùng em ngắm trăng, sao lại không đẹp chứ.”

A Minh nắm tay hắn, do dự nói: “Nhưng em không nhìn thấy, em. …Em không tự tin…”

“Anh thích em, em trong mắt anh là đẹp nhất, đừng mặc cảm.” A Tần nói, “Về phần không nhìn thấy, nếu em nguyện ý, cả đời này anh sẽ là đôi mắt của em.”

Trong nháy mắt này, phảng phất như ánh trăng xuyên qua đôi mắt A Minh, ánh mắt từng chút từng chút sáng ngời như viên ngọc trai lấp lánh.

A Minh cong khóe môi, vui vẻ nói: “Được.”

Tất cả do dự, bất an tại đây biến mất vô tung.

Màn diễn tới đây là kết thúc.

Dưới khán đài một mảnh trầm mặt, họ còn chưa thoát khỏi vở kịch, trên sân khấu không có ánh trăng, ánh trăng đã bị giấu dưới đáy mắt của cậu.

Qua mấy giây, không biết ai bắt đầu, tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên.

Khán giả bỏ phiếu, Lục Ý hề ngạc nhiên mà được hạng nhất.

Sau đó chính là đoạn phê bình của các cố vấn.

Lục Ý đứng trên sân khấu, cúi đầu, yên lặng đứng.

“Cậu là học viên biểu hiện tốt nhất từ nãy đến giờ.” Quảng Thiệu mỉm cười với cậu, “Tôi rất thích màn diễn của cậu, cảnh giới cao nhất của diễn xuất chính là diễn như không diễn, tự nhiên, chân thật, tôi thấy cậu đã làm được điều này.”

Lục Ý khom lưng một cái, nói: “Cảm ơn thầy ạ.”

Ngồi cạnh Quảng Thiệu là Du Định, Du Định không phải là diễn viên, từ đầu đến cuối hắn chưa hề nhận xét bất kì học viên nào, nhưng sau khi Quảng Thiệu nhận xét xong, hắn mở miệng, nói: “Lục Ý, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề.”

Lục Ý nhìn về phía Du Định.

“A Minh là một người không hay do dự, từ lúc mù lòa, thiếu cảm giác an toàn, chính cậu ta cũng không thể thích bản thân mình, vì thế A Tần nhiều lần tỏ tình, cậu ta vẫn không hề đáp ứng.” Ngón tay Du Định gõ gõ trên bàn, cười cười, sắc bén nói, “Anh diễn tốt như vậy có hơi không khoa học, tôi muốn hỏi một chút, ngoài đời anh là người vậy sao?”

Bầu không khí thoáng chốc ngưng trệ.

Trái tim Lục Ý đột nhiên đập nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.