Bạch Nguyệt Quang Đột Nhiên Muốn Cùng Tôi Kết Hôn

Chương 62: Chương 62: Chương 61




Edit: Phong Nguyệt

Bài viết này quả thật là dội một quả bom mà, đẩy nhiệt độ vốn đã nóng lên đỉnh điểm.

Cư dân mạng tràn đầy hưng phấn ăn quả dưa ngàn năm có một này.

Minh tinh trước giờ có từng bị hắc?

Đương nhiên là có!

Có ai dám thẳng thắn đốp chát lại như thế này không?

Bộ điên à!

Minh tinh đều rất quý trọng hình tượng của mình, hận không thể để tất cả từ ngữ tốt đẹp tập hợp tập trên người mình, sao có thể tự hủy hoại mình chứ.

Nhưng mà Lục Ý lại lên tiếng! Còn khí phách như vậy!

Tính cách thiết lập của cậu là gì—— Mỹ nhân ôn nhuyễn, chăm chỉ nỗ lực!

Sao hôm nay lại cứng rắn như vậy? Lẽ nào thật sự chạm tới giới hạn của cậu? Lẽ nào thật sự như cậu nói, tất cả đều là xàm ngôn?

Phải biết, Lục Ý phát weibo nói nếu blogger show ra được chứng cứ, cậu sẽ tự hủy tiền đồ xán lạn của mình!

Cư dân mạng đồng loạt chờ Lục Ý xóa bài, nhưng chờ chờ, lại chờ được Cố Diễn phát weibo.

Yên Hỏa vừa nhìn thấy Lục Ý tự tin như thế liền biết không ổn, ai ai cũng hoảng loạn lên, có người còn thật sự đi tìm bằng chứng, nhưng lại phát hiện chỉ là lâu đài trên không, không có một bức ảnh nào, một chút chứng cứ cũng không có, nhất thời càng hoảng hơn, bọn họ bàn bạc với nhau, Lục Ý sai hay Lục Ý bị hãm hại các cô phải làm gì, dù sao các cô là fans Cố Diễn, không phải người qua đường, nếu như chuyện này không xử lý tốt, nhất định sẽ khiến Cố Diễn bị liên lụy, sau này người khác nhắc đến Cố Diễn, sẽ nghĩ tới những fan hâm mộ mới nghe gió đã tưởng mưa, đồng thời cũng sẽ để lại ấn tượng xấu với Lục Ý.

Họ đang rầu rĩ không biết xử lý chuyện này như thế nào, thấy Cố Diễn đăng weibo, giật mình, hô hấp dường như ngừng lại.

Đến khi nhấp vào xem nội dung, nhóm Yên Hỏa cảm thấy mình phải gọi xe cứu thương rồi.

Cố DiễnV: Chuyện chia tay là chuyện của hai chúng tôi, không cần giải thích với bất kỳ ai. Tôi chỉ từng nghe nói con cái cờ bạc là do cha dạy không tốt chứ chưa nghe nói cha cờ bạc do đạo đức con không tốt, đúng là chuyện lạ gì cũng có trên đời. Repost quá năm trăm được cấu thành tội phỉ báng, tôi đã liệt kê danh sách những những ai bịa đặt ác ý rồi, ai cũng đừng hòng thoát, không kiện chết các người tôi không phải họ Cố @Lục Ý V: Chia tay là tôi đề xuất, chuyện tình cảm không có đúng sai, tôi không có gì để giải thích. Ba tôi cờ bạc, ông ấy đã trả giá rồi, ông ấy là ông ấy, tôi là tôi, không thể gom làm một. Chuyện gì nên thừa nhận tôi đã thừa nhận, những thứ còn lại đều là bịa đặt, người nào nói tôi có kim chủ, dùng thủ đoạn đê tiện giành nhân vật, thì lấy bằng chứng ra, nếu có, Lục Ý tôi lập tức rời khỏi giới giải trí, từ nay không bước chân vào giới giải trí này nửa bước, còn nếu không có thì chuẩn bị tinh thần đi.

Lần này, weibo không lag mấy phút nữa mà lag tận mười lăm phút.

Năm vị trí đầu của hot search đều bị Cố Diễn và Lục Ý bao trọn.

Tất cả mọi người đều sôi trào.

Hai người này làm gì vậy? Người này cứng rắn hơn người kia! Cố Diễn đi con đường nam thần trầm ổn, hóa ra nam thần che chở bà xã là vậy à? Quá có khí phách! Quá bá đạo! Thật chịu không nổi!

Quá ngầu aaaaaaaa!

Sau khi weibo bình thường trở lại, số blogger xóa bài viết nhiều không đếm xuể.

Tình huống đảo ngược một cách ngoạn mục.

Nếu bọn blogger không chột dạ, tại sao lại xóa bài?

Nếu quả thật có chứng cứ, sao đến bây giờ không chịu show ra?

Từđầu đến giờ hình như chỉ nói suông thôi thì phải?

Một vài người thông minh đã nhìn ra chân tướng, cũng không nghe theo chiều gió bịa đặt nữa.

Cố Diễn cất điện thoại, không để ý Vu Lộc sắp bị dọa cho đau tim kia điên cuồng gọi cho anh, quay người đi về phía Lục Ý.

Lục Ý đã tắt nguồn điện thoại, cơ bản giống như tách biệt với thế giới bên ngoài, cũng không biết Cố Diễn lên tiếng thay cậu, cậu ngồi trên ghế salon, ôm gối, gương mặt bình thản vùi vào gối, ánh mắt trống rỗng.

Cố Diễn đi tới bên cạnh cậu.

Lục Ý ngước mắt nhìn anh, đôi mắt ấy như nhìn thấu mọi chuyện.

Cậu biết Cố Diễn đã nhìn thấy bài viết của cậu trên weibo.

Lục Ý khẽ khàng giật áo anh: “Cố Diễn, em có gây thêm phiền phức cho anh không?”

“Nghĩ gì thế” Cố Diễn tiện tay vò loạn tóc cậu, “Em không bao giờ là phiền phức của anh, nếu em gặp chuyện anh không có quyền vì em lên tiếng, chẳng phải vô dụng quá sao.”

Lục Ý ôm lấy eo anh: “Chỉ là bỗng dưng không muốn chịu cái loại uất ức này.”

Cố Diễn vỗ về lưng cậu: “Em không cần thiết phải chịu đựng.”

Lục Ý lẳng lặng ôm anh một lát, từ từ điều tiết tâm tình của mình, qua mấy phút, cậu mới hơi buông Cố Diễn ra.

“A Ý, còn có một chuyện anh muốn nói với em” Cố Diễn ngồi bên cạnh cậu, nói, “Đám blogger ăn nhịp hắc em như thế, chắc chắn là có người cố ý, anh đã nhờ người điều tra kẻ đầu sỏ, em suy nghĩ kỹ xem, gần đây có kết thù với ai không?”

“Em không biết” Lục Ý mờ mịt, cậu vô thức vùi vào lồng ngực anh, “Hai tháng này em đều ở cùng với anh, hình như…đâu có đắc tội với ai đâu?”

Lục Ý là người thẳng thắn, không thích giấu giấu giếm, người như vậy ít khi đắc tội người khác.

Nhưng có một chuyện khiến người ta xót xa là, bất kì ai ở cạnh cậu muốn cậu giúp đỡ, cậu không bao giờ từ chối, chẳng hề có tâm nhãn gì, nếu như đã nhận định người này có thể kết giao, cậu sẽ tốt với người ta vô điều kiện, có đôi lúc ngây thơ quá đỗi.

Cố Diễn rõ ràng điểm ấy, nghe vậy thở dài, anh hỏi thừa rồi, Lục Ý không có khả năng kết thù với ai, vậy có lẽ là bị người ta ghen tỵ, hoặc là chắn đường người ta rồi.

“Vậy đừng nghĩ nữa” Cố Diễn nhéo lòng bàn tay cậu, “Có thời gian nghĩ những thứ dư thừa này chi bằng nghĩ đến anh nhiều một chút, chuyện còn giao cho anh là được.”

Nói xong, Cố Diễn dừng lại một lát: “Nhưng mà.”

Lục Ý nhìn anh.

Ánh mắt Cố Diễn tối lại, chậm rãi nói: “Đợi bắt được đầu sỏ, dù là ai, anh cũng không tha.”

***

Buổi chiều họ cùng nhau lên máy bay, trước đó Hồng Ảnh có gọi một cú điện thoại cho Lục Ý nhưng không ai bắt máy, thế là trực tiếp gọi cho Cố Diễn, Lục Ý mới nhận được.

Hồng Ảnh cái gì cũng không hỏi, chỉ nói với cậu để Phí Khúc đại diện phía đoàn phim <Yêu anh như thế đó> lên tiếng giải thích sự tình.

Lục Ý cảm thấy ấm lòng.

Trời chính thức vào đông, gió se lạnh, rất ít khi khí trời tốt, người trên đường đều khóac một lớp áo bông thật dày.

Trong khoang máy bay rất ấm áp.

Sai khi hai người sau khi ngồi xuống, bắt đầu câu được câu không tán gẫu.

Lục Ý nhớ tới lời tối qua Du Định nói, cậu hỏi cuộc sống du học nước ngoài của Cố Diễn.

Cố Diễn kể lại chuyện cũ, thuận tiện nói vài tin đồn thú vị cho cậu nghe.

Lục Ý nghe, khóe miệng mỉm cười, trong lòng không ngừng chua xót.

Lúc học lớp 12, hai người đã bàn bạc với nhau sẽ cùng thi một trường đại học, Lục Ý cũng đã quyết định mục tiêu cho mình.

Cố gia muốn sắp xếp Cố Diễn ra nước ngoài, nhưng Cố Diễn không đồng ý.

Sau đó chuyện kia xảy ra, Lục Ý và Cố Diễn chia tay, ba Cố tìm người cưỡng ép Cố Diễn ra nước ngoài.

Trò chuyện được một lúc, Lục Ý ngủ mất.

Một tiếng sau, máy bay đáp xuống B thị.

Nhiệt độ B thị lạnh hơn so với A thị, Lục Ý vừa xuống máy bay đã bị lạnh đến run rẩy, hơi hơi tỉnh táo.

Cố Diễn từ đằng sau đi tới, lấy điện thoại ra xem một chút, sau đó sắc mặt khẽ đổi.

“A Ý” Anh đi tới chỗ Lục Ý, “Em biết người này không?”

Anh đưa cho Lục Ý xem một ảnh cap màn hình, trên đó chỉ có vài câu nói.

【Bộ <Yêu anh như thế đó> cậu có đi thử vai không?】

【Có】

【 Là ai cho cậu đi thử vai?】

【Phí Khúc 】

【Y là người đầu tư phim này sao?】

【Ừm】

Lục Ý liếc nhìn một cái, liền cảm thấy một luồng khí lạnh từ dọc bàn chạy xuyên qua đáy lòng rồi đánh thẳng vào đầu trái tim.

“Cư dân mạng hướng về phía blogger đòi chứng cứ, phỏng chừng kẻ đầu sỏ bị bức tới đường cùng, quay đầu tìm đoạn cap này” Cố Diễn khẽ xùy một tiếng, “Người này bị ngu à?”

Chỉ có mỗi đoạn đối thoại cộc lốc, không đầu không đuôi, chỉ có thể chứng minh được chuyện Lục Ý thử vai là do người đầu tư tên Phí Khúc giới thiệu, không thể chứng minh Lục Ý có kim chủ, hay có quan hệ mờ ám với người đầu tư được.

Nếu chỉ tùy tiện giới thiệu đi thử vai có thể xem là quan hệ mờ ám, vậy hơn nửa giới giải trí này đều là quan hệ mờ ám rồi.

Sau khi bức ảnh này tuồng ra, cư dân mạng chán chả thèm chửi.

——Đòn phản kích quá đau! Chứng cớ quá chân thật! Nếu không có loại quan hệ mờ ám, vậy sao lại đề cử Lục Ý đi thử vai, không lẽ làm từ thiện!

——Loạn quá rồi, nhìn vào bức ảnh này, có thể não bổ ra một vở kịch lớn

——Thôi được, nếu mấy lầu trên đã mỉa mai như thế, vậy tôi đây thay mặt mọi người lớn tiếng chửi một câu, cái người gửi tấm hình này *éo có não!

Lại có người gửi tin nhắn cho Cố Diễn, Cố Diễn hồi âm.

Lục Ý run rẩy lấy di động ra khởi động máy, sau đó mở lịch sử trò chuyện trên Wechat của cậu và Trác Tinh.

Giống y như đúc.

… Không khác một chữ.

Cái này không thể truyền từ chỗ cậu, vậy chỉ có thể là Trác Tinh.

Làm sao có thể chứ?

Làm sao có khả năng!

Tại sao?

Có phải cậu chưa tỉnh ngủ không?

Lúc biết mình bị bôi đen, Lục Ý cũng không thấy đau lòng, cũng không thấy suy sụp, chỉ có tức giận và tủi thân, lúc bàn bạc phương pháp giải quyết, cậu cũng rất bình tĩnh.

Mãi đến lúc này, cậu mới thấy lạnh thấu xương, trái tim co rút, cậu không chịu nổi nữa, túm lấy cánh tay Cố Diễn.

Cố Diễn nghiêng đầu, vừa định cậu sao vậy, vừa nhìn thấy vẻ mặt Lục Ý, bỗng nhiên đanh mặt lại.

Qua mấy giây sau, anh hỏi: “Em biết người này?”

Lục Ý há miệng, vì quá đau lòng mà run giọng, vô số hình ảnh cùng Trác Tinh hiện lên, rõ ràng đều là hình ảnh vui vẻ, tươi sáng, lúc này hoàn toàn biến chất.

Cậu run giọng nói: “…Có khi nào có người thừa dịp cậu ấy không chú ý, cầm điện thoại của cậu ấy, lấy trộm tấm này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.