Edit: Phong Nguyệt
Cố Diễn cứ thế mà xuất hiện trước mặt cậu, hơn nữa còn là sau khi Lục Ý muốn đi tìm anh.
Quả thật như nằm mơ.
Có chút không chân thật.
Đến tận hai tiếng sau, khi hai người cùng nhau ngồi trên bàn tiệc giao thừa, Lục Ý vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Cố Diễn, nắm tay anh dưới gầm bàn, xác định xem có phải ảo giác không.
Cố Diễn nhìn cậu, cũng trở tay nắm lấy tay cậu, cùng cậu mười ngón đan xen.
Hồng Ảnh lấy chiếc bàn to nhất trong nhà ra, dọn một bàn lớn thức ăn lên, mọi người quây quần, náo nhiệt cực kỳ.
Tivi đang chiếu Xuân Vãn, MC mặc nguyên một bộ đồ màu đỏ, tràn đầy không khí Tết, mỉm cười chúc mọi người năm mới an khang thịnh vượng.
Tuyết vẫn rơi dày đặc, không có xu thế giảm bớt, như những chiếc lông ngỗng bay lả tả giữa trời, tuyết trắng mênh mang, rơi trên đường xá, mái hiên, nóc nhà, trong không khí phả ra hơi lạnh bức người, ai ra khỏi cửa cũng sẽ bị cóng đến run lập cập.
Trong phòng đốt chậu than, lại thêm nhiều người vây quanh, không lạnh chút nào, trái lại có cảm giác ấm áp như mùa xuân.
Ngày xưa đều là Lục Ý phụ trách chào hỏi khách khứa, nhưng hôm nay toàn bộ tâm trí của cậu đều dính trên người Cố Diễn, không rảnh bận tâm cái khác, vì thế không nói lời nào.
Rõ ràng bên cạnh đều là người không quen biết, Cố Diễn lại có vẻ rất thoải mái, quen thuộc, uống hai ba ly rượu là có thể xưng huynh gọi đệ, so với Lục Ý còn thân hơn.
Tiệc xong, Hồng Ảnh phát lì xì cho từng người, vừa phát vừa chúc, một đám người miệng nói ngại quá ngại quá tay lại vội vàng nhét lì xì vào túi.
Chờ đến lúc phát cho Lục Ý, Hồng Ảnh cười nói: “Chúc Tiểu Ý mỗi ngày đều vui vẻ.”
Câu chúc này không khác gì câu chúc của Cố Diễn hồi cấp ba.
Tựa hồ người ở bên cạnh Lục Ý đều hi vọng cậu luôn luôn vui vẻ.
Lục Ý cũng cười nói: “Chúc Hồng tỷ trẻ mãi không già, tiền vô như nước!”
Hồng Ảnh cười híp mắt, quay đầu phát cho Cố Diễn: “Tiểu Cố… Chúc sự nghiệp thành công, đừng phụ lòng mong đợi của Tiểu Ý.”
“Vâng ạ” Cố Diễn nói, “Chúc chị vạn sự như ý, khỏe mạnh trẻ đẹp.”
Hồng Tiêu không đặt tâm tư trên bao lì xì, phát cho nhóc, nhóc chỉ nhận qua loa, chỉ muốn xông qua ngoài.
Đây là thời khắc đốt pháo hoa.
Mấy năm qua, Lục Ý và Hồng Tiêu phụ trách mảng này.
Hồng Tiêu chờ không nổi nữa, kéo Lục Ý đi vào sân, dọn bánh pháo và pháo hoa ra, sau đó đưa cho Lục Ý một cái bật lửa, Lục Ý thả bánh pháo, nhóc thả khói hoa, bởi vì nhóc thả pháo chán chê rồi, nên lúc này không muốn chơi giống như cũ nữa.
Bánh pháo
Pháo hoa
Lục Ý thật ra rất sợ cái trò thả pháo đinh tai nhức óc này, nhưng Tết đến, ăn mừng năm mới, đốt pháo là truyền thống từ ngàn đời.
Cậu thả bánh pháo xuống đất, đứng thật xa, sau đó khom lưng, cẩn thận lấy bật lửa đến gần.
Cố Diễn đứng ở phía sau cậu, dựa cột, biếng nhác khoanh tay, mặt mày đẹp trai nhiễm đầy ý cười.
Lục Ý quay đầu lại nhìn Cố Diễn, Cố Diễn cũng nhìn cậu, khóe môi cong lên.
Lục Ý cũng cười theo, lần nữa xoay người châm lửa.
Ngay tại lúc này, một bóng đen đột nhiên vọt tới, im lặng mà đẩy bật lửa đến chỗ kíp nổ, làm nó cháy lên, sau đó bóng đen kia trố mắt, le lưỡi với Lục Ý.
Lại là thằng nhóc nhà bên!
“A ——” Lục Ý bị dọa suýt nữa té xuống đất, trong tít tắt, kíp nổ đã cháy đến phần cuối, ánh lửa vọt lên, thậm chí có thể nghe thấy mùi lưu huỳnh, Lục Ý cơ hồ sợ đến hồn phi phách tán, ném bật lửa, xoay người chạy, “Cố Diễn!!”
Ầm ầm, như khí cầu nổ mạnh, âm thanh vang tận chân trời.
Cố Diễn vây xem toàn bộ hành trình, cười nghiêng ngả, thấy Lục Ý chạy tới, vừa cười vừa dang tay ôm cậu.
Lục Ý đột nhiên vọt vào ngực anh.
Hồng Tiêu đang đốt pháo hoa quay đầu lại, thấy tình cảnh này, có chút chua xót, bỗng dưng nhớ tới bạn gái bé nhỏ của mình.
Cố Diễn lấy tay che lỗ tai Lục Ý lại.
Pháo hoa bay lên trời, từng đoá từng đoá sặc sỡ nở rộ, tỏa ra ánh sáng lung linh, soi sáng nửa bầu trời, như những gương mặt tươi cười khổng lồ.
Nhà Hồng Ảnh đốt pháo hoa đầu tiên, dường như một tín hiệu nào đó, mọi người nối đuôi nhau thả pháo hoa.
Trong khoảng thời gian ngắn, từng chút từng chút ánh sáng bùng lên thành chùm ánh sáng rạng rỡ, khiến toàn bộ bầu trời sáng như ban ngày, rực rỡ đầy màu sắc, từng đợt từng đợt bay lên, tranh xem ai đẹp nhất.
Tuyết vẫn rơi, nhưng không còn lạnh như trước.
Lục Ý vùi vào trong lồng ngực Cố Diễn, cười rạng rỡ nói: “Chúc mừng năm mới, Diễn ca.”
Cố Diễn xoa đầu cậu: “Chúc mừng năm mới, A Ý.”
Đêm nay không ai muốn ngủ, vì thế mọi người bắt đầu xào bài.
Lục Ý và Cố Diễn không có hứng thú với cái này, thế nên họ ra ngoài ngõ tản bộ.
Rời xa đám đông náo nhiệt, hai người rốt cuộc cũng có không gian riêng tư.
Lục Ý đạp tuyết dưới chân, cúi đầu nhìn một mảnh trắng xóa mênh mông, do dự không biết mở miệng thế nào, không lâu sao, cậu quyết định không do dự nữa, trực tiếp hỏi: “Có phải anh cãi nhau với ba mình không?”
Cố Diễn nắm tay Lục Ý, nhét vào trong túi của mình, nghe vậy ừ một tiếng.
Lục Ý nghiêng đầu nhìn anh.
“Bởi vì bất đồng ý kiến, anh và ông xảy ra một chút bất đồng, lúc đầu anh không cho là chuyện lớn, có thể hòa giải, nhưng sau đó phát hiện ông ấy lừa dối anh” Cố Diễn không nói nhiều, hời hợt qua loa, “Sau đó nữa cãi nhau, rồi anh chạy ra ngoài.”
Cố Trị muốn nhốt anh lại, nhưng tính tình Cố Diễn vốn cứng đầu, mềm cứng không ăn, nhất là cứng, loại hành vi này của Cố Trị căn bản là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, đem chút luyến tiếc sau cùng đối với căn nhà này xóa sạch sẽ, anh thật sự giận dữ, tuy cái giá phải trả có chút đau, nhưng không quan trọng nữa, từ nay về sau, Cố Diễn sẽ không bao giờ bước vào căn nhà đó một bước nào nữa, anh mang hết tất cả những thứ quý giá về nhà mình rồi.
Lục Ý không nói gì, lẳng lặng đi tới.
Trong đường hẻm chỉ có vài ngọn đèn sáng, ánh đèn mờ nhạt, nơi có thể soi tới cũng có hạn, trên tường xám phủ đầy tuyết, xa xa thỉnh thoảng truyền tới tiếng chó sủa, kéo dài sự tĩnh mịch.
Cố Diễn nhận ra cảm xúc của Lục Ý tựa hồ có chút không đúng, dừng bước: “Làm sao vậy?”
Lục Ý cúi đầu, ánh sáng tối tăm soi nửa gương mặt cậu, đường nét càng thêm mềm mại, ánh mắt cúi thấp xuống: “Anh có chuyện gì không nói thật với em đúng không?”
Cố Diễn trước khi đi, Lục Ý hỏi có liên quan tới cậu không, Cố Diễn phủ nhận.
Lục Ý có lúc nhạy bén đến giật mình, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Cố Diễn.
Cố Diễn dừng một chút, không lên tiếng.
“Em biết” Lục Ý nhìn anh, “Ba anh muốn nhốt anh lại, là vì em.”
Đây là tin tức mà người của Phí Khúc dò la được.
“Tại sao không nói cho em biết?” Lục Ý một mực chờ Cố Diễn giải thích với cậu, cho dù chỉ nói hai câu cũng được, chuyện lớn như vậy, Cố Diễn lại làm như không liên quan đến mình, cậu có chút không khống chế được tâm trạng của mình “Mấy ngày nay anh chỉ gọi điện thoại động viên em, sao anh không cho em cùng anh đối mặt? Anh không tin em?”
Là Cố Diễn dạy cậu dũng cảm thể hiện suy nghĩ của mình, phải nói mình muốn cái gì, gặp vấn đề không được tránh né, phải giải quyết.
Nhưng tại sao, tới bước ngoặt này, Cố Diễn lại đẩy cậu ra?
Chẳng lẽ anh cảm thấy Lục Ý còn là con ốc sên trước đây sao?
Chẳng lẽ trước giờ anh chưa từng tin tưởng cậu?
Lục Ý không những cảm thấy chua xót mà còn cảm thấy tủi thân.
“A Ý.” Cố Diễn ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuyết đã mỏng hơn, anh im lặng một lát, quay đầu nhìn về phía Lục Ý, “Em là người anh tin tưởng nhất.”
Anh còn nói những lời này động viên cậu…
Nếu anh sự cảm thấy tin tưởng cậu, sao từ đầu đến cuối lại giấu cậu?
Lục Ý nghiêng đầu sang một bên, giận dỗi không biết xả vào đâu.
Cố Diễn mở miệng hỏi: “Hồi tốt nghiệp, có phải ba anh đi tìm em không?”
Lục Ý sững sờ.
Chuyện này cậu chưa từng nói qua với Cố Diễn, cậu nói chia tay là vì nhiều chuyện xảy ra hôm tốt nghiệp, mình thiếu rất nhiều nợ.
Ba Cố tới tìm cậu, có lẽ cũng góp một phần, nhưng không có ổng, Lục Ý vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
“Anh biết ông ấy nói gì với em” Cố Diễn nhẹ giọng, nghiêm túc nói, “Anh biết những câu nói của ông ấy trong thời gian đó đối với em tổn thương bao nhiêu, nếu ngày đó anh biết em xảy ra chuyện gì, đánh chết anh cũng không ra nước ngoài, cũng không để ông ta đứng trước mặt em nói bậy bạ. Chuyện này là vết sẹo tròng lòng em, anh không muốn em lại trải qua…Em không đau nhưng anh đau.”
Lục Ý có bao nhiêu bóng ma đối vối quá khứ, anh rõ ràng hơn ai hết, thậm chí cậu từng muốn cả đời núp dưới cái xác của mình, Cố Diễn phải bỏ ra bốn năm tháng mới có thể làm cậu một lần nữa bước ra ngoài.
Lúc mới vừa khởi quay <Yêu anh như thế đó>, Lục Ý còn gặp ác mộng, tất cả đều là những chuyện xảy ra hồi cấp ba.
Có thể chuyện ba Cố tìm cậu đối với cậu mà nói chỉ là vết thương nhỏ không đáng kể, bởi những thương tổn mà cậu phải chịu lớn hơn nhiều lắm.
Cậu cảm thấy cậu có thể đối mặt với nó, cậu có thể vì Cố Diễn mà buộc bản thân không để ý những thứ này.
Nhưng Cố Diễn sẽ đau lòng.
Huống chi Cố Trị đối với anh mà nói đã là người không quan trọng, vậy thì càng không cần để Lục Ý đi chịu tội.
Trái tim Lục Ý mền nhũn, lời Cố Diễn như biến thành sợi bông, bao lấy sợi dây thần kinh yết ớt trong tuyết, dần dần trở nên ấm áp.
“Tất cả đã qua hết rồi, không sao” Lục Ý nhẹ nhàng hít một hơi, ngước mắt nhìn Cố Diễn, “Là anh mang em ra, em chỉ mong cùng anh vượt qua hiện tại mà thôi.”
“Ừm” Cố Diễn tiến lên một bước, ôm cậu vào lòng, “Anh yêu em.”
Lông mi Lục Ý run lên, dường như pháo hoa vừa mới xem một lần nữa đốt lên dưới đáy lòng cậu, thứ rơi bên người cậu không còn là tuyết nữa, mà là kẹo bông mềm mại.
Lục Ý dùng sức ôm chặt anh: “Em yêu anh.”
Tác giả có lời muốn nói: Chinh văn chính thức bước vào giai đoạn kết thúc, trước mắt đã nghĩ xong phiên ngoại cấp ba của Cố Diễn và Lục Ý, và cp phụ Nhan Bân Du Định, mọ người còn muốn xem gì không, nếu không có thì viết cái cái này thôi nha~
Hết chương 67