"Y thật đáng yêu." Lý Việt Bạch nằm sấp cạnh bàn, một tay chống cằm, một tay lắc khẽ chén rượu.
Lúc này đã là đêm khuya, Thẩm Phá đã rời đi, hoa viên trên sân thượng vắng vẻ, ánh sao dịu dàng đáp xuống.
"Ký chủ, ngài đã lặp đi lặp lại những lời này hơn ba lần rồi." Hệ thống nói.
Ký chủ mỗi ngày đều bị tình yêu làm cho choáng váng luôn dùng từ "đáng yêu" để hình dung ảnh đế quân thân hình cao lớn biểu cảm âm trầm ngũ quan thâm thúy, hệ thống trong nháy mắt cảm thấy, tất cả ngôn ngữ của con người trắng trơn hết rồi.
"Đúng là rất đáng yêu mà, mày không thấy biểu cảm vừa rồi của y..." Lý Việt Bạch ở vấn đề này một bước không nhường.
"Ngài vui vẻ là được rồi." Hệ thống nói.
Toàn bộ công ty đều không rõ, tại sao Thẩm Phá đột nhiên hợp tác cùng Mộ Dung Lương.
"Không phải Mộ Dung Lương hạ thuốc gì cho cậu đấy chứ?" Người đại diện cùng đoàn đội tới tấp dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Thẩm Phá.
Nhưng là câu hỏi như vậy không hề có căn cứ -- dựa vào video clip cùng ghi âm, Mộ Dung Lương quả thật cái gì cũng chưa làm.
Thẩm Phá suy nghĩ một giây, quyết định dùng mối hận cũ làm lá chắn.
"Mọi người đều biết rồi đấy." Thẩm Phá nhíu mày: "Tôi trước khi xuất đạo từng bị Mộ Dung Lương phủ nhận diễn kỹ."
"..." Mọi người trầm mặc, lại lập tức nói: "Đó là tổn thất của hắn, thành tích bây giờ của ngài ai cũng thấy được."
"Mộ Dung Lương là một người chế tác tài hoa." Thẩm Phá nói: "Tôi hi vọng có thể sử dụng diễn kỹ hiện tại chinh phục hắn, ngoài ra, kịch bản quả thật rất thú vị."
Hóa ra là chấp niệm sao... Mọi người yên lặng cảm thán.
Sau khi lừa được Thẩm Phá tới tay, Lý Việt Bạch liền bắt đầu suất lĩnh đoàn đội bắt đầu giai đoạn tiền chuẩn bị.
Đã thông qua xét duyệt, thu hút đầu tư, phối hợp diễn quay phim thử... Tất cả đều lấy tốc độ nhanh nhất để hoàn thành.
Nhưng mà, ngày quay chính thức đến gần, toàn bộ đoàn phim phát hiện ra một vấn đề lớn --
- - Còn thiếu một nhân vật chính!
Trong kịch bản đích thị có hai nam chính, hiện tại chỉ có một người Thẩm Phá... Một nam chính khác còn chưa tìm thấy diễn viên thích hợp để đóng.
Đoàn phim đã thử qua rất nhiều người, trong đó đủ loại nghệ nhân nam đang hot có giá trị nhan sắc cao, nhưng không một ai trong số đó giống Cố Tây Sa.
Sau một lần quay thử, đạo diễn giận giữ nói: "Không được..."
Lý Việt Bạch không phát biểu ý kiến, chỉ nói: "Nếu đạo diễn đã nói không được, vậy tiếp tục tìm thôi."
Đối với kiểu người như Cố Tây Sa, đương nhiên Lý Việt Bạch có tư tâm, hắn rất quen thuộc kiểu người này, dù sao cũng tự mình sắm vai trong khoảng thời gian dài như vậy, sớm thành một phần nhân cách trong mình... Nhưng mà, chính bởi quen thuộc, hắn mới càng rõ ràng, trong thế giới này không ai có khả năng hồi sinh hoàn toàn nhân vật Cố Tây Sa kia, cho chính mình đi chọn chỉ sợ chọn đến ngày tận thế, bởi vậy, hắn giao càng nhiều quyền lực cho đạo diễn, khiến đạo diễn phóng tầm mắt cẩn thận chọn lựa. Không ngờ, đạo diễn xem kịch bản cũng quá cẩn thận, chọn người nào cũng vô cùng soi mói.
"Tôi nói này, Mộ Dung, chiếu theo tình huống này, chúng ta không có khả năng tìm được Cố Tây Sa thích hợp rồi." Đạo diễn thở dài châm một điếu thuốc: "Ai, nếu không thấy, hay là sửa lại giới tính của Cố Tây Sa đi?"
"..." Lý Việt Bạch suýt nữa phun trà ra.
"Tôi vừa nghe thấy cái gì!" Hệ thống cũng bùng nổ theo.
"Đúng rồi, tôi đã bảo ngay từ đầu kịch bản có cái gì không đúng mà, hóa ra là ở nơi này!" Đạo diễn bừng tỉnh đại ngộ, hai mắt tỏa sáng, hung hăng vỗ bàn: "Phim đề tài Vampire, sao có thể thiếu tình yêu được!"
"Hệ thống cảm giác vốn đã có tình yêu sẵn trong đó..." Hệ thống sợ hãi.
"Cốt truyện căn bản không cần sửa! Chỉ cần đâm thủng tầng cửa sổ này là có thể vạn sự đại cát!" Đạo diễn càng nói càng kích động: "Mộ Dung, cậu tưởng tượng chút, thanh niên thiên tài Diệp Thanh trầm mặc lạnh nhạt cùng ngự tỷ Cố Tây Sa táo bạo kích phách, tổ hợp như vậy có phải rất hot không? Có phải không? Cuối phim còn có thể tổ chức hôn lễ, đại đoàn viên cũng được đấy nhỉ? Sau đó có thể sinh con..."
Tôi không được tưởng tượng ra được đâuuuu!
Lý Việt Bạch vẫn ở trong trạng thái hóa đá.
"Diễn viên cũng dễ tìm hơn." Đạo diễn hưng phấn lấy di động ra: "Chính là AAA!"
AAA là nữ diễn viên cùng công ty Thẩm Phá, vóc người rất cao, tóc dài, hành vi cử chỉ đều tiêu sái suất khí, là cô gái giỏi chọc ghẹo nhất công ty, máy bay chiến đấu trong hàng ngũ ngự tỷ. (gốc: 是全公司最会撩妹的存在, không biết làm thế nào cho mượt nữa, bạn nào biết giúp mình với Ụ w Ụ)
Lý Việt Bạch từng xem qua vài bộ phim ngắn của cô, quả thực cực kỳ tốt.
Thật sự không được liền chọn cô ấy...? Lý Việt Bạch mơ mơ màng màng nghĩ.
Hiện tại hắn vẫn đang ở trạng thái hóa đá, đầu óc không minh bạch lắm.
"Hơn nữa AAA cùng Thẩm Phá từng có tin đồn." Đạo diễn một bên tìm số điện thoại của AAA, một bên mặc sức tưởng tượng tương lai: "CỨ như vậy, hiệu quả tuyên truyền rất tốt, quả thực có thể ra đời hàng loạt fanfic! Hơn nữa vạn nhất bọn họ nảy sinh tình cảm trong quá trình đóng phim..."
Lý Việt Bạch cảm thấy sợi dây nào đó trong đầu đứt phựt.
Một giây sau, tay hắn đã đặt trên cổ đạo diễn.
Đạo diễn phát hoảng, di động rơi xuống đất, pin văng ra ngoài.
Lý Việt Bạch một tay nắm chặt cổ áo đạo diễn, một tay nắm cằm đạo diễn, sắc mặt đáng sợ như vừa mới bò ra từ địa ngục, quanh thân tản ra sát khí.
Nhân viên công tác đi tới đi lui bên cạnh cũng sợ tới mức ngây ngẩn cả người.
Năm giây sau, đạo diễn kêu rên.
"Tôi nói này Mộ Dung, tôi chỉ đùa chút tôi, đùa chút thôi..." Đạo diễn một bên kêu rên một bên cầu xin tha thứ: "Tôi không thay đổi kịch bản, không thay đổi kịch bản..."
Lý Việt Bạch lúc này mới chậm rãi thả đạo diễn ra.
"Biết là cậu không thích người khác tự chủ trương, nhưng phản ứng này không khỏi quá khoa trương đi..." Đạo diễn trốn sang một bên, ủy khuất nói: "Tôi cũng là thấy thời gian không đủ, tuyệt vọng quá nên cái gì cũng định thử, không phải sắp quay đến nơi rồi lại còn?"
Ngày dự định khởi động máy đã sắp đến, diễn viên chính lại chưa quyết định được, vậy thì cái gì cũng không kịp.
"Diễn viên đóng vai Cố Tây Sa nào có dễ tìm như vậy?" Đạo diễn tố khổ: " Vừa muốn giá trị nhan sắc cao, lại phải có khí thế, còn phải hung dữ hù chết người... Hiện tại nào có nam diễn viên nào như vậy?"
Nhân viên công tác tới tấp chuyển ánh mắt về phía Lý Việt Bạch.
"Đợi một chút..." Đạo diễn cũng không tự chủ được chuyển ánh mắt về phía Lý Việt Bạch.
Mộ Dung Lương thân là người chế tác, bởi vì giá trị nhan sắc so với minh tinh còn cao hơn, nên thường được bầu thành -- người chế tác có tư cách tự mình đảm đương nhân vật chính nhất.
Từ lúc dấn thân vào sự nghiệp điện ảnh đến nay, Mộ Dung Lương nhận được không ít lời đề nghị của các công ty, khiến hắn thỉnh thoảng cũng nói đùa một chút, tăng nhân khí của bộ phim, nhưng mà tất cả những lời đề nghị này đều bị hắn cự tuyệt, lý do là chỉ thích chế tác sau màn, không thích đóng phim. Dần dần, công ty cũng không có người nào nhắc đến chuyện này nữa.
Nhưng là hiện tại...
Biểu cảm kia, động tác kia của Mộ Dung Lương, rõ ràng đúng là Cố Tây Sa.
Đạo diễn cùng nhân viên công tác hận không thể lập tức quỳ một gối bức vua thoái vị, thỉnh cầu chế tác đại nhân hạ mình đảm nhiệm vai chính.
Nhưng là... Không dám nói.
Mộ Dung Lương tức giận quả thực rất đáng sợ, vạn nhất bị hắn đánh thì phải làm sao.
Lý Việt Bạch giương mắt, cảm nhận được ánh mắt tha thiết mong chờ chung quanh, không khỏi nở một nụ cười.
Tự mình đảm nhiệm vai chính, hình như cũng không tệ.
Tuy rằng bản thân chưa từng được huấn luyện diễn kỹ, nhưng Cố Tây Sa chính là bản thân, diễn chính mình còn có thể có chướng ngại gì?
"Tôi nói này, Mộ Dung..." Đạo diễn vẻ mặt tươi cười tiến đến: "Này, cậu có muốn không, thử diễn một chút..."
"Đóng vai Cố Tây Sa?" Lý Việt Bạch thu hồi nụ cười, miễn cưỡng gật gật đầu: "Chỉ một lần này, lần sau không được lấy cớ này nữa."
Ngoại hình khí chất của Mộ Dung Lương cùng Cố Tây Sa có khác biệt rất lớn, dáng người Mộ Dung Lương càng tinh tế hơn một chút, vóc người không cao, tạo hình thiên về khoa trương hoa lệ nhiều hơn, vẻ mặt câu nhân, tư thái thỉnh thoảng lại có chút kiêu ngạo lỗ mãng... Nhưng mà tất cả những điều này không thành vấn đề.
Lý Việt Bạch đứng dậy khỏi ghế giám khảo, từng bước đi tới trước trung tâm chỗ quay phim.
Hắn đứng thẳng người, đối diện với màn ảnh.
Trong nháy mắt, đạo diễn cùng nhân viên công tác đều không nhận ra người này.
Dưới ánh sáng mạnh, Lý Việt Bạch làm tan đi khí chất hoa lệ câu nhân trên người Mộ Dung Lương, tìm lại cảm giác táo bạo cùng trách nhiệm của Cố Tây Sa, thân thể hắn căng chặt, giữa lông mày hiện lên vết hằn thật sâu, trong mắt tất cả đều là kiên định cùng bất đắc dĩ.
Hắn một tay đưa ra sau lưng, lấy xuống một thanh trường đao không tồn tại, ném xuống đất.
Động tác này quá mức chân thực, ngón tay rất vững vàng rất có lực lượng, khiến nhân viên công tác phảng phất như nghe thấy tiếng vang khi trường đao mạ bạc chạm đất.
"Đao của tôi là dùng để đối phó Vampire, chứ không phải các người..." Lý Việt Bạch nói.
Thanh âm của hắn thê lương lại khàn khàn, ánh mắt nhìn về phía mặt đất, chỉ là một câu nói một thần thái kia, lại biểu lộ rối rắm thống khổ trong nội tâm.
Nội dung chỗ này ở nguyên tác là, sau khi Cố Tây Sa tự tay biến Diệp Thanh thành Vampire, lúc này Cố Tây Sa một mặt lo lắng cho Diệp Thanh, mặt khác phải ứng đối với nghi vấn của cấp trên cùng đồng sự đề ra, bị vây trong trung tâm mâu thuẫn, trung tâm của lốc xoáy thống khổ.
Nhưng cho dù ở thời khắc như vậy, sự kiên trì mạnh mẽ trên người hắn cũng không hề thay đổi.
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng đều yên tĩnh.
Qua một lúc lâu sau, đạo diễn mới lắp bắp hạ lệnh: "Được, có thể tạm dừng rồi..."
"A?" Lý Việt Bạch từ trạng thái diễn khôi phục tinh thần.
"Tốt lắm, tôi nói, đoạn vừa rồi diễn tốt lắm." Đạo diễn cả kinh gần như nói không ra lời.
Ông thế nào cũng không thể nghĩ được, ở phương diễn diễn xuất Mộ Dung Lương cũng có thiên phú như vậy! Nhiều năm như vậy vì sao vẫn luôn giấu kín không thể hiện ra bên ngoài?
Nhưng là, cũng có khả năng chỉ là trùng hợp mà thôi, một đoạn ngắn này không thể nói lên điều gì...
Đạo diễn mở kịch bản ra, lại tìm đoạn khác.
Là đoạn gần kết thúc, Cố Tây Sa cùng nhân vật phản diện tiến hành lần quyết đấu cuối cùng nên đi vào lâu Thất Tinh, sau khi trải qua tuần hoàn vô vọng nhiều lần, rốt cuộc cách kết giới nhìn thấy Diệp Thanh nhiều ngày không gặp.
"Một đoạn này xem" Đạo diễn thấp thỏm chỉ lên kịch bản: "Thử xem nào."
Đây còn cần thử sao? Lý Việt Bạch cười khổ trong lòng.
Khoảnh khắc đó, cả đời hắn cũng không thể quên được.
Lý Việt Bạch đối diện với mảnh đất trống trải, nhắm hai mắt lại.
Kỳ thực nhắm mắt hay mở mắt cũng không khác gì, chỉ cần nhớ lại cảnh tượng lúc đó một chút -- Diệp Thanh ở một mặt khác của kết giới, thoạt nhìn cực kỳ tiều tụy, giống như đang khóc...
Tim bỗng chốc nhói lên thật mạnh.
Hơn nữa Diệp Thanh lúc đó, căn bản không thể thấy mình.
"Diệp..." Lý Việt Bạch không mở mắt, tuyệt vọng phát ra tiếng hô rất nhỏ.
Y không nghe thấy, y không có khả năng nghe thấy.
Lý Việt Bạch đi về phía trước vài bước, vung quyền đấm về phía kết giới trong tưởng tượng.
Căn bản không đánh vỡ được.
Diệp Thanh ở chỗ này, nhưng không thể với tới.
Lý Việt Bạch mở mắt, nhìn về nơi Diệp Thanh hẳn đang đứng.
Trong nháy mắt, nhân viên công tác đều bị không khí nồng đậm đau thương này vây quanh, không ai lên tiếng.
Mặc dù có tiếng bước chân hỗn độn tới gần, không ai lên tiếng, cũng không ai tiến lên nghênh đón.
Là Thẩm Phá đến đây.
Thẩm Phá hôm nay có nhật trình, địa điểm trùng hợp gần bên này, lo lắng đến vụ hợp tác kế tiếp, rốt cục Thẩm Phá quyết định đi tới xem một lần.
Cho dù có Mộ Dung Lương lập dị kia ở đây... Vẫn nên đến vậy.
Nhớ tới Mộ Dung Lương, Thẩm Phá mất tự nhiên nhíu mày.
Ánh mắt tên kia nhìn mình cứ là lạ, lại hở ra tí là lại tự mình đa tình... Nhưng là, cũng không chán ghét, có lẽ người có bộ dáng đẹp luôn có đặc quyền như vậy, thoạt nhìn cũng không có cảm giác không thoải mái.
Hơn nữa, Mộ Dung Lương biết thân phận của mình, chính điểm này, khiến cho quan hệ giữa bọn họ vô tình gần không ít.
Nhớ tới đêm Mộ Dung Lương mời mình ăn đồ nước, Thẩm Phá cảm thấy dở khóc dở cười.
"Vì sao cao hứng như vậy?" Người đại diện cảnh giác hỏi: "Thẩm Phá, tôi cảm giác, bây giờ không phải là lúc có thể bỏ xuống cảnh giác với Mộ Dung Lương."
"Biết, nhiều người như vậy." Thẩm Phá không cho là đúng nói.
Người trong đoàn phim rất nhiều, cho dù Mộ Dung Lương rắp tâm bất lương, cũng không có cơ hội.
Nhưng là, lúc đi đến địa điểm quay phim thử, Thẩm Phá vẫn cảm giác có nơi nào không đúng.
Vì sao nhân viên công tác vây kín thành vòng, như đang nhìn chuyện gì đáng ngạc nhiên vậy.
Chẳng lẽ Mộ Dung Lương lại làm trò gì?
Thẩm Phá nhíu nhíu mày, nhanh chóng bước lên phía trước.
Đám người tuy vây xung quanh, nhưng vẫn để ra chỗ trống thật lớn.
Thẩm Phá xuyên qua chỗ trống, tiến quân thần tốc.
Sau đó, y nhìn thấy Mộ Dung Lương đang dùng một loại biểu cảm khó có thể miêu tả thành lời nhìn mình.
Thẩm Phá sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy hai chân đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, không thể tiến lên phía trước một bước.
Ánh mắt Mộ Dung Lương thê lương thâm thúy mà ôn nhu, giống như ẩn chứ tình yêu vô tận cùng nỗi tuyệt vọng.
Vì sao... Vì sao thoạt nhìn lại quen mắt như vậy?
Thẩm Phá theo bản năng sờ sờ ngực -- nơi đó đau như bị ai cắt ra vậy.