Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 153: Chương 153: Kết thúc xuyên (6) - Hoàn




Cùng nhau rời giường, ăn sáng, hôn tạm biệt Diệp Khinh, lái xe, đến trường, đi học, tan học như bình thường...

Một buổi sáng cứ bình yên trôi qua như thế, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.

Thậm chí, ngay cả hệ thống vẫn im lặng, không nhảy ra nói câu gì.

Thậm chí Lý Việt Bạch hoài nghi, liệu nửa đêm qua mình có nói chuyện với hệ thống không, liệu đây có phải là một cơn ác mộng không. Có lẽ là bởi mình ở cùng một chỗ với Diệp Khinh quá vui vẻ, vui đến nỗi lo được lo mất, mới suy nghĩ miên man dẫn đến ác mộng.

Tiết đầu giờ chiều là tiết âm nhạc, làm chủ nhiệm lớp, Lý Việt Bạch như thường lệ muốn tới phòng âm nhạc kiểm tra một vòng, nhìn xem có học trò nào lười biếng hay không.

Tuy nhiên lúc hắn vừa tiến vào phòng âm nhạc, liền phát hiện không khí trong lớp học không đúng.

Các học sinh có mặt đầy đủ, mọi người im lặng ngồi trên vị trí của mình, hai mặt nhìn nhau, có người nghi hoặc nhìn về phía bục giảng trống trơn ---

Không thấy giáo viên âm nhạc đâu.

Giáo viên âm nhạc là một cô giáo hơn hai mươi tuổi, được các giác viên khác gọi là "Đại tiểu thư", cô xuất thân từ gia đình giàu có, từng học piano ở Vienna, sau khi về nước liền làm việc ở đây, bề ngoài xinh đẹp, tính cách bạo dạn, trong phương diện tình yêu càng bạo dạn hơn... Cô từng chủ động tỏ tình với Lý Việt Bạch hai lần, đều bị từ chối.

Vì có thể gặp Lý Việt Bạch, mỗi lần cô có tiết âm nhạc đều sẽ tới lớp học trước giờ, tán gẫu với Lý Việt Bạch không ngớt, nhưng hôm nay...

Liên tưởng đến lời đêm qua của hệ thống, Lý Việt Bạch cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc xuống sống lưng.

"Diệp Khinh sẽ giết chết những người có ý với ngài... Những người theo đuổi ngài..."

"Ký chủ!" Rốt cuộc, thanh âm gấp gáp của hệ thống vang lên: "Như ngài đã chứng kiến..."

Là thật, không phải ác mộng.

"Hệ thống, đưa tao tới chỗ Diệp Khinh." Thanh âm Lý Việt Bạch có chút run rẩy.

"Vâng." Hệ thống thấp giọng đồng ý.

Hệ thống sử dụng năng lực thuấn di.

Trước mắt hiện lên vệt sáng, Lý Việt Bạch nghiêng ngả mới đứng vững được, lúc mở mắt, mớ phát hiện mình đang ở một tòa nhà cổ trong một góc trường học.

Tòa nhà cũ này rất cao, chừng hơn 10 tầng, bởi vì niên đại đã lớn nên bị bỏ trống, các lớp học đều bị chuyển tới nơi khác, không có học sinh cùng bàn ghế ở đây, tòa nhà cũ trở nên trống trơn, cực kỳ tịch mịch quạnh quẽ, tất cả các cửa sổ đều bị khóa, chỗ nào cũng bị dán giấy niêm phong có con dấu của cảnh sát, không ai dám vào chỗ này.

Chỗ Lý Việt Bạch đang đứng, là tầng cao nhất của tòa nhà cũ, đây là một căn phòng tối tăm oi bức, phủ đầy bụi bặm và mạng nhện, cửa sổ rất nhỏ, không gian không lớn, rất thích hợp để... phạm tội.

Lý Việt Bạch run rẩy ngẩng đầu, nhìn thấy ba người trên gác xép.

"Ký chủ, tôi giúp ngài mở ra kết giới." Hệ thống nói: "Hiện tại ngài có thể nhìn thấy bọn họ, bọn họ không nhìn thấy ngài, cho nên, xin hãy yên tâm."

Mặc dù biết mình an toàn, Lý Việt Bạch vẫn cảm thấy hít thở không thông.

Hắn nhìn thấy người yêu mình ngồi trong bóng tối, nâng cằm, nhắm mắt, giữa hai hàng lông mày có một vết hằn đáng yêu, gống như đang sầu não phải đưa ra quyết định khó khăn nào đó.

Dưới chân y có hai người, chính xác mà nói, hai người kia bị y dẫm nát dưới chân --- chính là Triệu công tử đã mất tích vài ngày cũng cô giáo âm nhạc vừa biến mất, hình như bọn họ bị tiêm thuốc, đang lâm vào hôn mê, có hô hấp, nhưng không có... phản ứng khác.

Có thể thấy được, Diệp Khinh rất muốn nghiền nát bọn họ như sâu bọ...

"Diệp Khinh!" Lý Việt Bạch kêu lên.

"Có kết giới, y không nghe được." Hệ thống nhắc nhở: "Ký chủ, nếu ngài quyết định muốn nói chuyện trực tiếp với Diệp Khinh, tôi có thể bỏ kết giới cho ngài."

"Được, bỏ đi." Lý Việt Bạch nghiến răng.

Giữa người yêu, không cần phải che che giấu giấu, có chuyện gì nhất định phải đối mặt nói chuyện rõ ràng.

Nhưng mà, hệ thống còn chưa kịp bỏ kết giới, biến cố đã xảy ra.

Lông mi Diệp Khinh khẽ run, mở mắt.

Y cảm giác được, cảm giác hệ thống đang giở trò gì đó bên cạnh mình, cảm giác được hơi thở quen thuộc tới gần...

Diệp Khinh nâng tay, vỗ tay một cái.

Trong nháy mắt, trời đất quay cuồng, lần thứ hai trước mắt hiện lên một đường sáng.

Lý Việt Bạch bất ngờ không kịp đề phòng bị lực lượng mạnh mẽ đó cuốn lấy, khi đứng vững, đã phát hiện mình quay trở lại phòng âm nhạc, một lần nữa đối diện với bục giảng trống rỗng, cùng với các học sinh.

Các học sinh không chút kinh hoàng, cũng không phát hiện chủ nhiệm lớp của mình đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện --- bởi vì Lý Việt Bạch rời đi cùng trở về đều cùng một thời điểm.

"Hệ thống, sao lại thế này?" Lý Việt Bạch khẽ gầm.

"Diệp Khinh phát hiện tôi, y trục xuất chúng ta ra." Hệ thống cũng lâm vào kinh hoàng.

"Đừng hoảng." Lý Việt Bạch nói: "Mày thử lại một lần nữa, có thể truyền tống tao tới đó là ổn rồi."

"Không, không thể!" Hệ thống tuyệt vọng: "Diệp Khinh giả mạo Chủ thần, ra lệnh cho nhóm hệ thống đóng băng năng lực của tôi..."

"..."

"Hiện tại không thể sử dụng thuật thuấn di cho ngài, ký chủ, thật xin lỗi." Hệ thống áy náy.

"Không phải lỗi của mày." Lý Việt Bạch cố gắng bình tĩnh, đi ra ngoài phòng học: "Không thẻ thuấn di cũng không sao, tao tự đi, cũng tới kịp đi..."

Tòa nhà cũ có chút xa, cũng dù sao cũng ở trong khuôn viên trường học, chỉ cần mình chạy nhanh, là có thể tới kịp.

Nhưng mà, ngay tại lúc hắn lao ra khỏi phòng học, cửa tự động đóng lại.

"?"

Lý Việt Bạch nhíu mày, vươn tay mở cửa, dùng sức kéo ---

- --- không chút xê dịch.

"Ký chủ!" Thanh âm hệ thống ngày càng ủ rũ: "Là Diệp Khinh... Y phóng xuất năng lực của mình, khống chế thiết bị trong khuôn viên trường..."

Chủ thần là người thống trị tối cao của thế giới, có quyền hạn cấp bậc cao nhất, có thể tùy ý thao túng thế giới.

Diệp Khinh là một nhân cách khác của Chủ thần, cũng có quyền hạn như vậy... Chẳng qua, Chủ thần đã sớm phòng bị, xây dựng phòng tuyến vững vàng, bởi vậy, Diệp Khinh không thể hoàn toàn thao túng thế giới này, chỉ có thể sử dụng khả năng của mình, phá tan trói buộc của Chủ thần, khống chế một phần của thế giới này.

Chỉ là một phần, đã mạnh đến nỗi khiến người khác run rẩy.

Ví như hiện tại, cho dù Lý Việt Bạch dùng hết sức, cũng không thể mở được cánh cửa bình thường này.

"Hệ thống, mau tới giúp tao." Thái dương Lý Việt Bạch toát mồ hôi, trong lòng càng ngày càng hoảng hốt.

Chỉ cần mình tới muộn một giây, Diệp Khinh sẽ tạo thành sai lầm...

"Thật xin lỗi, ký chủ, tôi không thể..." Thanh âm hệ thống bình tĩnh trở lại: "Bởi vì tôi đã bị Diệp Khinh khống chế, tôi phải nghe lệnh y..."

"Không..." Lý Việt Bạch khẽ gầm.

"Nhưng lý trí tôi vẫn hiện hữu." Thanh âm hệ thống cũng chất chứa sự thống khổ đấu tranh: "Ký chủ, tuy tôi không thể giúp ngài, nhưng tôi có thể đưa cho ngài một ít đề nghị..."

"Nói cho tao đi." Lý Việt Bạch nói.

"Diệp Khinh đặt điều kiện mở cửa cho căn phòng này." Hệ thống nói: "Chỉ khi có giáo viên âm nhạc tới dạy, cửa mới có thể mở ra."

"Điều này sao có thể." Lý Việt Bạch tuyệt vọng.

Hôm nay chỉ có một giáo viên âm nhạc là Đại tiểu thư đi làm, mà hiện tại Đại tiểu thư bị Diệp Khinh nhốt trên gác xép, căn bản không có khả năng tới đây... Tên khốn Diệp Khinh này, quá độc ác, cư nhiên dùng vòng tuần hoàn chết này để vây mình.

Nhưng là, coi như vẫn có cách giải quyết.

Lý Việt Bạch nhanh chóng lấy di động trong túi ra, định gọi cho giáo viên âm nhạc không có tiết khác.

Việc khẩn cấp, cho dù quấy rầy ngày nghỉ của bọn họ, cũng không có biện pháp.

Nhưng di động không có tín hiệu.

Lý Việt Bạch siết chặt di động trong tay, ngẩng đầu, nhìn vào trong lớp học, quát: "Các em ai có di động, lấy ra."

"..." Các học sinh bị hắn dọa, đều nhỏ giọng nói: "Không có... Chúng em không mang mà..."

Nội quy trường học cùng nội quy lớp học đều quy định rõ ràng, đi học cấm mang di động, hiện tại, di động của các học sinh đều bị khóa trong két sắt trong lớp, căn bản không có ở đây.

"..."

Lý Việt Bạch đập ghế lên cửa, cửa vẫn lù lù bất động.

Làm sao bây giờ.

Hắn không ngờ, mình lại bị phương pháp nhẹ nhàng đơn giản như thế vây khốn.

Rõ ràng xuyên qua nhiều thế giới như vậy, chuyện trên trời dưới đất đều có thể hoàn thành, lại bị một cánh cửa vây khốn trong này, có lẽ nói ra sẽ bị cười chết mất.

Làm ơn, làm ơn hãy cho một giáo viên âm nhạc từ trên trời rơi xuống đi.

Lý Việt Bạch dừng việc suy nghĩ miên man lại, bình ổn hô hấp, đứng trước cửa tự hỏi vài câu.

Nhất định sẽ có cách, cẩn thận suy nghĩ...

Nhưng, thế giới không cho hắn cơ hội nghĩ biện pháp.

Ngay giây tiếp theo, có người ngoài cửa nhẹ giọng nói: "Làm phiền rồi."

Là ai?

Thanh âm này vô cùng quen thuộc, giống như đã từng nghe nhiều năm trước, rồi khắc sâu vào trong trí nhớ.

Lại giống như, nghe thấy thanh âm này ngay ngày hôm qua...

Cửa tự động mở ra.

Lý Việt Bạch sững người tại chỗ.

Ngoài cửa có một người --- dáng người thon gầy, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, mái tóc dài được buộc lên, trường sam bằng vải bố nhạt màu, trong tay cầm một quyển giáo trình âm nhạc mỏng.

Hắn cứ như vậy đứng đó, gật đầu với Lý Việt Bạch.

"Vân..." Lý Việt Bạch không nói nên lời: "Vân Duy Tri?"

"Phải." Vân Duy Tri tiến vào phòng học nhạc, khẽ gật đầu, nói với Lý Việt Bạch: "Nhanh đi đi."

"Cảm ơn!" Lý Việt Bạch không hỏi nhiều hơn, xông ra ngoài.

Vân Duy Tri bước lên bục giảng, đặt giáo trình xuống, mở miệng nói lưu loát những từ ngữ hiện đại: "Tiết âm nhạc này sẽ do thầy phụ trách..."

"A...??" Vương Nhụy sợ hãi kêu lên một tiếng, nhảy dựng lên, chỉ vào Vân Duy Tri: "Thầy ơi thầy thầy thầy..."

"Sao vậy em?" Vân Duy Tri cảm thấy phản ứng của cô bé rất thú vị, không khỏi cười.

"Thầy ơi trông thầy giống y hệt nam thần của em!" Vương Nhụy gần như muốn phi lên bục giảng: "Thật luôn ạ, quả thực là giống y như đúc!!"

"Thật à?"

"Vâng!" Vương Nhụy vừa kinh hỉ, vừa nói thầm: "Nhưng mà sao có thể nhỉ, nam thần của em rõ ràng không phải người của thế giới này mà..."

Lý Việt Bạch dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua hành lang, chạy ra khỏi tòa nhà dạy học.

Nhưng mà, ngoài cửa có thứ hóc búa hơn đang chờ hắn.

Bảo vệ trường mặc chế phục màu đen, tầm mấy chục người, đông nghìn nghịt xông tới.

Dù sao thì bọn họ cũng nghe lệnh của Diệp Khinh, đương nhiên sẽ không làm Lý Việt Bạch bị thương, chỉ chặn đường không cho hắn lọt qua.

Lý Việt Bạch cắn răng, muốn đẩy một người ra, lại vô dụng.

Ở thế giới thật mình không có võ công, không thể so được với các nhân viên an ninh đã được huấn luyện kỹ càng.

Lý Việt Bạch lui về sau vài bước, đổi hướng, chạy về phía chỗ không người, lập tức bị chặn lại.

"..." Đang lúc Lý Việt Bạch dừng lại tự hỏi đối sách, giữa không trung truyền đến một thanh âm.

"Anh... Đúng là rất yếu." Thanh âm có chút khàn, mang theo ý cười trêu chọc.

Lý Việt Bạch giật mình xoay người, nhìn phía sau mình.

Trên cửa sổ tầng hai của tòa nhà dạy học, có một người đàn ông áo đen đang ngồi.

Diện mạo anh tuấn mang theo chút hung hãn, tư thái bá đạo, tóc hơi dài, đinh tai màu bạc, trên lưng còn đeo một thanh trường đao...

... Cố Tây Sa!

Lý Việt Bạch còn chưa kịp mở miệng gọi tên đối phương, trước mắt đã có một bóng đen xẹt qua.

Căn bản không thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy các nhân viên an ninh giống như đã bị điểm huyệt, hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, ngay cả rên cũng không rên.

Lý Việt Bạch không nói nên lời, chỉ có thể một bên thở hổn hển, một bên giơ tay làm thủ thế bội phục.

Thời gian gấp rút, căn bản không kịp điều chỉnh hô hấp, Lý Việt Bạch vẫy tay, lần thứ hai chạy...

Nhưng mà bị Cố Tây Sa dễ dàng túm lấy cổ áo sơ mi.

"Chạy gì mà chạy?" Cố Tây Sa nhíu mày: "Quá chậm."

"Hả?" Lý Việt Bạch nhất thời không biết hắn có ý gì.

Giây tiếp theo, hắn liền cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, mình đã bị bế lên.

Hơi thở quen thuộc, thân thể quen thuộc... Thân thể Cố Tây Sa bị mình chiếm dụng thời gian dài như vậy, đương nhiên phải quen thuộc, hơn nữa còn có cảm giác thuộc về, chưa từng có... Chưa từng có trải nghiệm quỷ dị như vậy, cái này được coi là gì? Mình bị chính mình bế công chúa?

"Sẽ bị người nhìn thấy." Lý Việt Bạch yếu ớt kháng nghị.

Thật ra hắn không sợ Diệp Khinh nhìn thấy sẽ ghen, dù sao làm gì có ai ăn giấm chua thủy tiên (nôm na kiểu LVB từng là CTS, DK ghen với CTS thì chẳng khác nào DK ghen với chính LVB ấy) đâu? Chính là, nếu bị học sinh cùng các thầy cô giáo nhìn thấy có người dùng khinh công trong trường học, sợ là sẽ to chuyện.

"Hiện tại mới sợ có người nhìn thấy, không phải muộn rồi à?" Cố Tây Sa cười nói.

"Ký chủ, không cần lo lắng, Diệp Khinh đã phong tỏa toàn trường học." Hệ thống nói: "Cho dù bị nhiều người nhìn thấy, Diệp Khinh cũng có cách hủy hết tất cả."

Trời đất quay cuồng, bay lên rồi lại rơi xuống, trong vài giây, tòa nhà cũ đã gần trong gang tấc.

"Được rồi." Cố Tây Sa buông Lý Việt Bạch xuống, ngẩng đầu, huýt sáo với người ở tòa nhà dạy học: "Giao cho các anh."

Còn có ai...

Nếu Vân Duy Tri cùng Cố Tây Sa đều đã xuất hiện, vậy xuất hiện thêm ai cũng không kỳ quái lắm.

Lý Việt Bạch bị khinh công đáng sợ của Cố Tây Sa làm cho choáng váng, gần như không đứng vững được.

"Ký chủ." Hệ thống mở miệng giải thích: "Ngài đã quên sao? Tối qua ngài ở trong phòng nghỉ... Đập nát toàn bộ năm chiếc vòng ánh trăng trên tay..."

"Tao nhớ rõ." Lý Việt Bạch nói.

"Trước kia tôi cũng đã nói qua thiết lập này." Hệ thống nói: "Một chiếc vòng ánh trăng có thể gọi được một người... Cho nên, lúc đó, bọn họ đã được gọi tới đây."

Cho dù không quen thuộc với thế giới này cỡ nào, trải qua một đêm một sáng, cũng hiểu biết tương đối, đấy là lí do tại sao Vân Duy Tri có thể nói ra ngôn ngữ hiện đại bình thường được.

"Cảm ơn..."

Hai chữ còn chưa nói xong, Lý Việt Bạch liền thấy được một góc áo bào trắng trên cửa sổ cũ nát ở tầng hai tòa nhà cũ.

"Ngay cả Mục Thanh Ninh cũng mời được?" Cho dù hiện tại Lý Việt Bạch vạn phần lo âu, cũng nhận ra được góc áo bào trắng này... Là tế tửu đại nhân của Côn Luân tiên sơn...

"Tại sao lại không?" Hệ thống nói một cách đương nhiên.

"Nhưng hắn trăm công nghìn việc..." Lý Việt Bạch nói.

"Trăm công nghìn việc cỡ nào, cũng không thể mặc kệ ngài đi?" Hệ thống nói.

Mục Thanh Ninh không lộ diện, chỉ vươn tay, vẫy vẫy trên không trung.

Ngay sau đó, một thanh phi kiếm từ cửa sổ tầng hai bay xuống.

Là "Phi Quang"!

Là "Phi Quang" mình từng cưỡi nhiều lần ở thế giới Côn Luân tiên sơn!

Lý Việt Bạch cảm thấy hiện tạ biểu tình của mình nhất định là khó coi chết đi được, vừa sốt ruột, vừa kinh hỉ, dở khóc dở cười... Nhất định là khó coi chết đi được.

Hắn không do dự nhiều, trực tiếp nhảy lên Phi Quang.

Chỉ trong vài giây, tầng xép đã ở trong gang tấc.

Phải đi vào từ cửa sổ sao? Lý Việt Bạch âm thầm tính toán.

Nhưng mà cửa sổ quá nhỏ, còn đóng nữa, muốn đi vào cũng không dễ dàng.

Nhưng cho dù không dễ dàng thế nào thì cũng phải đi, đã được mọi người giúp đỡ được đến đây, cũng ngại yêu cầu mọi người lại giúp thêm lần nữa...

Lý Việt Bạch tính toán đập cửa sổ đi vào, nhưng mà, còn chưa bắt đầu thực hiện, chợt nghe thấy âm thanh điện tử từ trời cao truyền xuống.

"Chuẩn bị pháo ion, xin hãy rời khỏi phạm vi tầm ngắm." Thanh âm điện tử là giọng nữ, là thanh âm thường dùng trong hạm đội tinh tế.

Phi Quang như có linh tính, lập tức chở Lý Việt Bạch trốn sang một bên.

Một tiếng nổ vang lên, cửa sổ ở tầng gác bị bắn thành một hố to.

Lung Nguyệt!

Rốt cuộc Lung Nguyệt mang theo tinh hạm xuyên tới đây như thế nào vậy!

Không kịp lo lắng vấn đề dọa chết người này, Lý Việt Bạch lập tức cưỡi Phi Quang nhảy vào tầng gác.

Diệp Khinh cầm ống tiêm, để trên tay người bị trói.

Chỉ cầm đâm vào, tiêm vào... Là có thể hoàn toàn giải quyết phiền toái.

Y không ngại giết người, điều duy nhất khiến y lo lắng là, nếu người yêu y biết, thì chuyện sẽ thế nào... Có lẽ sẽ khổ sở, sẽ tức giận, nhưng tưởng tượng những kẻ ghê tởm này làm phiền người yêu không ngừng, Diệp Khinh lại cam thấy ghê tởm, nhịn không được muốn xử lý bọn họ.

Ngay giờ khắc đó, tiếng nổ vang lên.

Cửa sổ tầng xép bị bắn thành một lỗ lớn, trông rất ngay ngắn, một chút cũng không lệch, tấn công chính xác như vậy, chỉ có khoa học kỹ thuật ở văn minh cao mới có thể làm được.

Diệp Khinh không động đậy, hoặc là nói, y đã cứng ngắc rồi.

Bởi vì y có thể ngửi được hơi thở của người yêu, đang tới gần với tốc độ khó có thể tưởng tượng được.

Giống như lúc bé làm chuyện xấu bị đối phương phát hiện, Diệp Khinh có chút không biết làm sao.

"Diệp Khinh!" Lý Việt Bạch nhảy xuống phi kiếm, bước vào tầng gác, dùng sức lực lớn nhất gọi tên Diệp Khinh.

Tầng gác không lớn, hiện tại là buổi chiều, ánh mặt trời xuyên qua lỗ hổng chiếu vào, hắn có thể thấy rõ, ống tiêm trong tay Diệp Khinh đã sắp đâm vào làn da Triệu công tử, chỉ cần muộn một giây đồng hồ...

"Diệp Khinh..." Giọng Lý Việt Bạch run rẩy: "Em đang làm gì vậy?"

Diệp Khinh nghiêng đầu, không nhìn về phía người yêu mình.

"Thật xin lỗi." Y bình tĩnh rút lại ống tiêm.

Nếu đã bị người yêu phát hiện thì không thể tiếp tục nữa.

Lý trí chiếm thượng phong, sự điên cuồng trong mắt Diệp Khinh tạm thời được áp xuống.

"Thả bọn họ ra, sau đó chúng ta về nhà." Lý Việt Bạch đứng ở đó, thấp giọng nói.

"..." Diệp Khinh đột nhiên ôm lấy hắn.

"Không sao đâu, không sao." Lý Việt Bạch mặc cho y ôm: "Anh yêu em, bất kể xảy ra chuyện gì, anh vẫn yêu em, nguyện ý cùng em đối mặt, chỉ cần về sau em không bao giờ làm như thế nữa..."

"Em không làm được..." Diệp Khinh nhỏ giọng: "Chỉ là em không làm được..."

Tim Lý Việt Bạch co rút.

Hắn hiểu được ý của Diệp Khinh, đó là --- trên lý trí biết mình không nên giết người, nhưng trên mặt tình cảm lại bị dục vọng đen tối trong nội tâm dẫn dắt, sẽ làm ra chuyện không thể điều khiển được.

Là người bàn tay chưa nhúng máu, hiện tại Diệp Khinh cũng không biết làm sao, y bị tình cảm mãnh liệt cùng dục vọng đen tối tấn công, vẽ ra bức tranh địa ngục trước mặt.

"Chẳng những em giết người." Diệp Khinh thấp giọng nói: "Mà có lẽ trong tương lai không xa, em sẽ khóa anh lại trong tầng hầm âm u, thậm chí tra tấn anh, móc nội tạng của anh ra, say giấc cùng thi thể lạnh như băng của anh... Em không muốn như vậy, nhưng là... Có lẽ một ngày nào đó, em sẽ không khống chế được bản thân."

Có lẽ bởi tình cảm dao động quá mức kịch liệt, trong lúc vô thức Diệp Khinh sử dụng năng lực, tạo ra một cái ảo cảnh.

Lý Việt Bạch mở to mắt, nhìn thấy vô số hình ảnh hai người ở bên nhau.

Lần đầu tiên gặp nhau, đưa dù, nắm lấy bàn tay của thiếu niên 13 tuổi, trong đám người ồn ào, đi về phía căn nhà trọ.

Lần đầu tiên đi công viên giải trí.

Lần đầu tiên đưa em ấy đi học.

Lần đầu tiên được em ấy tỏ tình.

...

Sau khi những việc này thực sự xảy ra, Lý Việt Bạch đắm chìm trong hạnh phúc, chính là hiện tại, một lần nữa nhìn lại, hắn thế nhưng cảm nhận được sự bất an của Diệp Khinh ở trong đó.

Diệp Khinh luôn dùng ánh mắt quyến luyến để nhìn mình, như thể đó là lần cuối có thể nhìn thấy mình vậy.

"Từ lúc 13 tuổi, em đã loáng thoáng cảm giác được, một ngày nào đó anh sẽ rời khỏi em." Diệp Khinh thấp giọng nói.

"Làm sao có thể?" Lý Việt Bạch giống như nghe được chuyện cười: "Làm sao có thể?"

"Em thật sự rất sợ." Diệp Khinh nói nhỏ.

Thời thiếu niên, y từng nghĩ, Lý Việt Bạch chỉ coi mình là người nhà, tình cảm của người giám hộ, không có tình yêu lẫn ở trong đó, điều này khiến y cảm thấy rất uể oải.

Sau 18 tuổi, y liền dùng mọi cách có thể nghĩ được, ngốc nghếch lại chân thành chọc ghẹo đối phương, biểu lộ một cách dại khờ, không ngờ... lại thành công.

Sau khi trở thành người yêu, Diệp Khinh yên tâm, nhưng gần đây... Gần đây tất cả đã thay đổi.

Y ý thức được mình không phải nhân loại bình thường, ý thức được mình có sức mạnh đáng sợ có thể hủy diệt trời đất, ý thức được có lẽ mình là một nhân cách khác của thần... Nhưng không ai hướng dẫn y khống chế sức mạnh như thế nào, không một ai trên thế giới này nói cho y.

Người yêu Lý Việt Bạch muốn, có lẽ chỉ là Diệp Khinh có thân phận là con người, chứ không phải thứ quái dị như mình.

Huống chi...

Diệp Khinh tập trung tinh thần tìm kiếm trong vũ trụ khôn cùng, thường sẽ tìm được một ít mảnh vỡ, trong mảnh vỡ đó, Lý Việt Bạch yêu thương những người khác, hứa hẹn trung trinh với người khác, mà người kia, mình không biết.

Vì thế, âm u trong nội tâm y bắt đầu lan tỏa, lộ ra móng vuốt.

Nếu Lý Việt Bạch yêu thương những người khác, vậy chỉ cần giết tất cả người muốn tiếp cận là được.

"Anh... Em muốn anh chứng minh anh chỉ yêu mình em như thế nào." Lý Việt Bạch nóng nảy, hắn có thể lừa gạt, nhưng không thể bác bỏ những chuyện đã xảy ra, cuống đến nỗi muốn phát khóc: "Anh không sợ chết..."

Diệp Khinh nghe thấy chữ chết, nhướn mày.

Y không chút do dự, nhẹ nhàng vung tay, để mũi tiêm lên yết hầu mình.

"..." Trong nháy mắt kia, tim Lý Việt Bạch như muốn ngừng đập.

Người yêu thật vất vả mới tìm lại được, lại muốn... tự sát sao?

Tại sao?

"Em không thể chịu được tương lai như thế." Diệp Khinh nói: "Nếu tương lai, em vì quá ghen tị mà tổn thương anh, giết anh..."

Không bằng giết mình trước.

Lý Việt Bạch sẽ thống khổ, nhưng ít nhất có thể sống sót.

"Không, không phải như vậy." Đại não Lý Việt Bạch trống rỗng, không nói nên lời.

Vốn dĩ hắn đã nghĩ, mình cần phải ngăn người yêu phạm tội, không ngờ... lại trở thành hắn phải cứu mạng người yêu mình.

Tỉnh táo lại, cho dù sợ hãi như thế nào cũng phải tỉnh táo lại...

Lý Việt Bạch nhắm mắt, nghĩ lại những lời Diệp Khinh vừa nói.

Em ấy sợ hãi, em ấy lo lắng... Chung quy, em ấy lo sẽ mất mình.

Là thứ gì chứng minh mình yêu người khác...

Đương nhiên là những mảnh tình tiết liên quan đến mình mà Diệp Khinh tìm được trong khoảng không - thời gan vô tận...

Có lẽ chính là 6 thế giới mình từng xuyên qua, trong các thế giới đó, lần nào mình cũng chỉ yêu đúng một người, mà người hắn yêu thậm chí không hiểu chính bản thân...

"Những người đó." Lý Việt Bạch dùng hết sức lực toàn thân để nói: "Người mà anh yêu... Tất cả đều là em!"

Tay Diệp Khinh run rẩy.

Có ý gì?

"Ngoài thế giới này, còn rất nhiều thế giới." Sau khi nói ra, Lý Việt Bạch mất hết sức lực ngồi xuống mặt đất: "Những đoạn ngắn em xem... Thấy anh yêu những người khác, thực ra tất cả đều là em... Là anh và em, ở trong những thế giới khác nhau, yêu nhau."

"..." Diệp Khinh cứng đờ tại chỗ, y thực sự không ngờ, chuyện còn có thể giải thích theo phương hướng quỷ dị như vậy.

"Điều này sao có thể?" Diệp Khinh khó có thể tin: "Rốt cuộc thế giới này..."

Y bóp vỡ ống tiêm trong tay.

"Như vậy là sẽ không sợ nữa đúng không?" Lý Việt Bạch thở dài, tạm thời yên lòng.

Đầu óc Diệp Khinh rất loạn, đầu rất đau.

"Không nghĩ ra cũng không sao, anh sẽ dần dần giải thích cho em hiểu." Lý Việt Bạch dịu dàng nói: "Chúng mình có cả đời mà."

Diệp Khinh khẽ gật đầu.

"Không cần lâu như thế chứ?" Đột nhiên, một thanh âm ngả ngớn truyền ra từ chỗ lỗ hổng bị bắn.

Có người uể oải dựa trên đó, không biết từ đâu chui ra.

Lại là người bạn cũ.

Chính là người bạn cũ vừa tạm biệt không lâu, lần xuyên thứ sáu, nguyên chủ trong thế giới giải trí, nhà chế tác kim bài, tên Mộ Dung Lương.

"Cậu có thể sẽ cảm thấy tôi chỉ đến góp mặt cho đủ số lượng..." Mộ Dung Lương nhún vai, từng bước đi về phía Diệp Khinh cùng Lý Việt Bạch, hắn thản nhiên bước đi, trên tay còn có thứ gì đó phát sáng: "Nhưng bọn họ không muốn quấy rầy hai người, chỉ có tôi nguyện ý đến đây liếc mắt tí... Xem tình huống hiện tại, có lẽ tôi làm đúng rồi."

Khi đến gần, ánh mắt Mộ Dung Lương hoàn toàn bị Diệp Khinh hấp dẫn, thậm chí hắn còn quăng mị nhãn về phía Diệp Khinh, cười nói: "Bạn nhỏ này trông được đó."

"Có bản lĩnh anh cứ thử đi." Lý Việt Bạch biết hắn nói đùa, cũng đùa lại, cho dù trong giọng nói có sự mỏi mệt.

"Thôi, tôi không muốn là Thẩm Phá tức chết." Mộ Dung Lương nói dứt khoát.

"Thẩm Phá... không phải đã chết sao?" Lý Việt Bạch cả kinh.

"Biến." Mộ Dung Lương không chú khách khí.

"Ký chủ." Hệ thống nói: "Lúc đó gọi là chết, chỉ là cách Diệp Khinh rời khỏi thế giới giải trí mà thôi, nguyên chủ Thẩm Phá không bị ảnh hưởng."

"Vậy là tốt rồi." Lý Việt Bạch không nói nữa, ánh mắt hoàn toàn bị dây chuyền trên tay Mộ Dung Lương hấn dẫn.

Đó là dây chuyền Lung Nguyệt ở thế giới tinh tế vẫn luôn đeo trên cổ, dây chuyền Tinh Hoàn.

"Đầu lĩnh tà giáo trên phi thuyền kia nói." Mộ Dung Lương chỉ lên đỉnh đầu, lại chỉ dây chuyền Tinh Hoàn: "Cái này là công cụ lưu trữ, lưu trữ trí nhớ mỗi lần xuyên của cậu, nói chung thứ lý thuyết này phức tạp, không cần nói rõ ở đây."

Hắn đưa dây chuyền Tinh Hoàn vào lòng bàn tay Lý Việt Bạch, sau đó vẫy tay, rời đi.

Lý Việt Bạch cầm dây chuyền tỏa ra ánh sáng nhu hòa, không biết nên làm gì.

"Người vừa rồi..." Diệp Khinh như hiểu được gì đó.

"Hắn là nguyên chủ trong một lần xuyên của anh." Lý Việt Bạch gật đầu.

Hắn không biết lấy sức từ đâu, đứng lên, kiễng chân, hai tay vươn lên, đặt lên cổ Diệp Khinh, sau đó, cẩn thận đeo dây chuyền lên, cài vào.

Trong nháy mắt dây chuyền tiếp xúc với làn da Diệp Khinh, ánh sáng tỏa ra càng thêm rực rỡ.

"..." Đồng tử Diệp Khinh co lại.

"Thế nào?" Lý Việt Bạch có chút lo lắng, tới gần nhìn trái phải: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

"Chỗ nào cũng không thoải mái." Trong nháy mắt ánh sáng kỳ dị hiện lên, Diệp Khinh thần sắc phức tạp.

Ký ức mênh mông như thác đổ mạnh mẽ tiến vào trong đầu y.

Tuy chỉ gần 1 phút, lại như ngàn năm trôi qua.

Thương hải tang điền, nhật xuất nhật lạc, nhiều thế giới như vậy... Đều được chính mình và Lý Việt Bạch, cùng nhau vượt qua.

Trong nháy mắt, Diệp Khinh cam thấy sự âm u trong lòng mình biến mất.

"Anh..." Diệp Khinh đột nhiên dùng sức ôm chặt Lý Việt Bạch vào lòng: "Tại sao anh không nói cho em biết."

"..." Lý Việt Bạch bị y ôm đến nỗ hít thở không thông.

"Cho nên..." Cuối cùng Lý Việt Bạch cũng nói được ngắt quãng: "Bây giờ còn sợ nữa không?"

"Không." Diệp Khinh khẽ hôn lên trán hắn: "Xin lỗi."

Lý Việt Bạch thở phào một hơi, nở nụ cười: "Hiện tại tin anh yêu em chưa?"

"Ừm." Diệp Khinh hôn xuống hai bên má.

"Còn dám tự sát không?"

"Không."

"Giết người cũng tuyệt đối không được làm." Lý Việt Bạch nhớ tới mục đích chuyến đi.

"Anh yên tâm..." Diệp Khinh trực tiếp chặn miệng người yêu mình lại.

Tiếng chuông tan học vang lên, trời chiều bên ngoài đỏ như máu.

Diệp Khinh bắt đầu việc dọn dẹp phiền toái.

Tầng gác bị bắn ra một lỗ lớn, phải bổ khuyết.

Tình địch bị chộp tới, phải đưa về.

Pháp lực dùng với toàn trường phải thu hồi.

Rất phiền toái.

Nhưng mà, chính mình bày ra, vô luận thế nào cũng phải dọn dẹp tốt.

"Này..." Lý Việt Bạch không biết nói gì: "Em phải làm nhiều chuyện như vậy, ít nhất thì buông anh ra đi?"

"Không." Diệp Khinh lời ít ý nhiều, trả lời.

Y ôm chặt Lý Việt Bạch vào trong lòng không buông, tiến hành dọn dẹp cực kỳ gian nan.

"Kí chủ." Hệ thống nói: "Bọn họ... Đã trở về rồi."

Nhanh quá, còn chưa kịp gửi lời cảm ơn.

Nhưng mà, có lẽ vẫn có thể gặp lại nhau nhỉ.

Lý Việt Bạch giơ cánh tay trống trơn kia, nhớ lại 5 chiếc vòng sáng từng ở trên đó, nở nụ cười.

......

Sắc trời dần dần tối, trường học đã khôi phục bộ dáng vốn có của nó.

Dưới ánh hoàng hôn, hai người đi đến bãi đỗ xe.

"Diệp Khinh, nào nào nào, đối chiếu ám hiệu." Lý Việt Bạch nhất thời hứng khởi, nhéo mặt Diệp Khinh: "Trên trời có bao nhiêu hằng tinh?"

"Một." Diệp Khinh nhíu mày.

"Sinh mệnh, vũ trụ, cùng tất cả... Đáp án cuối cùng là gì?"

"Yêu?"

"Joker nghĩa là gì?"

"Người yêu của anh."

......

- -----------------------end------------------

Vài lời xàm xí:

Èo, bộ edit đầu tay của mình, từ năm lớp 11 đến năm nhất đại học, lại còn vừa edit vừa đọc nữa chứ... Cuối cùng cũng xong rồi. Cảm ơn tất cả các bạn ủng hộ, đồng thời cũng chỉ ra các lỗi sai trong đó, cảm ơn bạn beta trong thế giới Vô hạn cuối X văn nữa. Hi vọng các bạn sẽ có những phút giây đọc truyện vui vẻ.

Ps: Từ bây giờ mình sẽ tiến hành sửa truyện vô thời hạn để có được bản edit tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.