Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 98: Chương 98: Ôn luân tiên sơn (36)




Côn Luân lại một lần nữa tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

Lần diễn luyện trước là để chuyên môn đối phó với trận pháp của Ma giáo, lúc này lại chuyên môn nhằm vào Ngọc Thiên Lưu.

Trong Cát Tường điện, Lý Việt Bạch vẫn ngồi viết không ngừng.

"Mục mỹ nhân, ngươi viết cái gì đó?" Ngọc Thiên Cơ ôm lấy eo hắn, gác cằm lên vai hắn, tò mò nhìn mặt giấy.

"Huynh trưởng ngươi hai lần mang người tới cắn ngươi, ngươi còn chưa nhớ được bài học ư?" Lý Việt Bạch vừa tức giận vừa buồn cười, lấy cán bút gõ gõ trán Ngọc Thiên Cơ.

"Nhớ làm cái gì, trong mắt ta huynh trưởng bất quá chỉ là bại tướng dưới tay ta trong tương lai thôi." Ngọc Thiên Cơ khinh thường.

"Trận hình, kiếm pháp, thói quen của hắn..." Lý Việt Bạch nhớ lại, ghi ra giấy: "Tuy đều là tu sĩ Côn Luân, lại rất khác thủ hạ của ngươi."

"Hà tất phải vội vã chuẩn bị chiến tranh." Ngọc Thiên Cơ nhìn nhìn tờ giấy kia, cười, thuận tay lấy ném sang bàn bên cạnh: "Một đời trước huynh trưởng chuẩn bị rất lâu mới tụ tập đủ nhân thủ tới tiến công Côn Luân, một đời này lại càng khó, có lẽ hắn còn phải chuẩn bị mười năm hai mươi năm nữa..."

"Ngươi đừng ngắt lời." Lý Việt Bạch mắt thấy tờ giấy bay đi, trong lòng quýnh lên, vỗ nhẹ đỉnh đầu Ngọc Thiên Cơ: "Xem thường Ngọc Thiên Lưu? Không thể khinh địch như thế được."

"Phu nhân hắn cũng bị đồ đệ ngươi đoạt đi rồi, còn sợ cái gì nữa?" Ngọc Thiên Cơ khinh thường.

Ngụy Thiên Thiên trong cốt truyện nguyên bản là vợ của Ngọc Thiên Lưu, một đời này lại hoàn toàn không có quan hệ với Ngọc Thiên Lưu, ngược lại sinh ra cảm tình với Khương Thiếu Anh.

"..." Lý Việt Bạch nghẹn lời, lúc này mới thoáng nhớ ra, tiên minh đại hội này, vốn dĩ lấy cớ tổ chức là tìm đối tượng liên hôn cho Ngọc Thiên Cơ, hiện tại cái gì cũng không có.

"Điểm này ngươi cũng đừng cười hắn." Lý Việt Bạch cười nói: "Tiên Chủ phu nhân của ngươi không phải cũng không thấy bóng dáng sao?"

"Ai nói vậy, ai nói vậy hả?" Ngọc Thiên Cơ mãnh liệt kháng nghị, dáng người vừa động, liền áp đảo Lý Việt Bạch lên án trác, hung hăng hôn một cái lên má hắn: "Tiên Chủ phu nhân? Không thấy bóng dáng cái gì chứ, rõ ràng là gần ngay trước mắt."

"..." Lý Việt Bạch bị hôn một cái, lập tức ghét bỏ đẩy tên hoàn khố (ăn chơi trác táng) này ra.

Trên mặt là ghét bỏ, thế nhưng trong nội tâm không có chút phản cảm nào.

Từ lúc bắt đầu xuyên qua gặp người này liền không ngừng bị y ôm ôm ấp ấp chiếm tiện nghi, thế nhưng đã thành... Thói quen?

Hơn nữa chỉ cần được y thơm một cái, tâm tình từ không tốt sẽ chuyển thành rất tốt.

Ngọc Thiên Cơ bị hắn đẩy một phen, lập tức đại kinh tiểu quái va vào bình sứ, kêu lên giống như làm nũng, nhất quyết nói mình bị Lý Việt Bạch đả thương, không cử động được, chơi xấu đè Lý Việt Bạch trên bàn không chịu đứng lên.

Lý Việt Bạch cũng lười cãi nhau với y, đẩy vài cái không được, mặc cho y đè lên như vậy.

Sắc trời ấm áp, án trác hơi lạnh, nằm trên cũng khá thoải mái.

"Ký chủ, hệ thống cũng cảm thấy Ngọc Thiên Cơ nói đúng." Hệ thống ngắt lời: "Côn Luân tiên sơn vừa mới thành công chống đỡ Ma giáo xâm lấn, binh hùng tướng mạnh, sĩ khí tràn đầy... Rốt cuộc ngài lo cái gì?"

"Ngươi cũng cảm thấy Ngọc Thiên Lưu không đáng sợ?" Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương.

"Thủ hạ của hắn bất quá chỉ có mấy ngàn tu sĩ mà thôi, sao có thể công được Côn Luân? Không thể không đi mượn binh... Chính là ai cho hắn mượn? Một tên ác ôn ác hành (hành động độc ác), có danh môn chính phái nào nguyện ý kết giao với hắn? Cho nên, chờ hắn chuẩn bị đủ nhân mã cũng phải hơn nửa năm đi..." Hệ thống suy đoán.

"Tuy bên Ngọc Thiên Lưu tình thế quẫn bách, bên chúng ta cũng không thể lơi lỏng." Lý Việt Bạch nhắm mắt, cốt truyện đời trước cứ như đèn kéo quân đổi tới đổi lui trước mắt: "Côn Luân quá lớn......"

Cách ngôn nói rất đúng, đại thụ che trời đều bị sâu mọt đục khoét từ bên trong. Chỉ cần bên trong Côn Luân xuất hiện kẽ hở, Ngọc Thiên Lưu sẽ nhân lúc yếu mà tấn công.

Ma giáo là địch nhân, đối mặt Ma giáo mọi người đương nhiên đều cùng một lòng, chính là Ngọc Thiên Lưu... Ngọc Thiên Lưu ở Côn Luân tiên sơn vẫn có một đám người ủng hộ như cũ.

"Điều này cũng đúng." Hệ thống thành thật thừa nhận: "Dù sao Tiên Chủ của chúng ta thoạt nhìn không quá đáng tin..."

"Ha?" Ngọc Thiên Cơ nghe được đối thoại giữa hệ thống cùng Lý Việt Bạch, lập tức vểnh tai, ủy khuất kháng nghị: "Tại sao lên án bổn Tiên Chủ? Chẳng lẽ bổn Tiên Chủ còn chưa đủ anh minh thần võ hay sao?"

"Anh minh thần võ anh minh thần võ..." Lý Việt Bạch có lệ vươn tay vuốt lông y.

"Côn Luân tu sĩ cũng không phải kẻ ngốc, đều muốn phục tùng minh chủ chân chính." Tay áo Ngọc Thiên Cơ vung lên, đắc ý khoe khoang: "Ai có thể dẫn dắt bọn họ đánh lui Ma giáo, phát huy tiên pháp, chính đạo minh đức...... Bọn họ đương nhiên biết ai giúp đỡ mình, công phu mặt ngoài kia đều là giả, tuy bổn Tiên Chủ thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng những chuyện làm được vẫn rõ như ban ngày."

Cẩn thận ngẫm lại, quả thật mọi thứ Ngọc Thiên Cơ làm được không tồi, là một đồng đội tốt.

Chính là bề ngoài thoạt nhìn rất không đáng tin cậy thôi.

Lý Việt Bạch nghĩ như vậy, khóe miệng không tự giác hiện lên vẻ tươi cười.

"Cho nên, hệ thống, nhanh nhanh hỗ trợ điều tra các tu sĩ khen ngợi bổn Tiên Chủ như thế nào." Ngọc Thiên Cơ tự kỷ xoa tay: "Buồn nôn đến mấy cũng không sao, bổn Tiên Chủ chịu được."

"Cái kia..." Hệ thống cực kỳ xấu hổ.

"Làm sao vậy?" Ngọc Thiên Cơ nhướn mày.

"Hâm mộ ngài quả thật có, nhưng người hâm mộ Mục tiên sư càng nhiều..." Hệ thống nén cười.

"..."

"Trong mắt các tu sĩ Côn Luân, nhiều năm trước Mục tiên sư nhiều vẫn ru rú trong nhà, làm người khiêm tốn, tài học đức hạnh đương nhiên không cần phải nói, lại nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, ngăn cơn sóng dữ, đề cử người một lòng chủ chiến là ngài lên vị trí Tiên Chủ, trung thành và tận tâm với ngài, cúc cung tận tụy với Côn Luân, vì chỉ huy tu sĩ Côn Luân đánh lui Ma giáo không tiếc đại thương nguyên khí... Ngày thường làm người ôn hòa lễ độ, thái độ đối ngoại cực kỳ cường ngạnh, chưa bao giờ cúi đầu trước các đại tiên môn, ở tiên minh đại hội có người ngoài gây chuyện lập tức bác bỏ có bằng có chứng, nhiều lần hóa giải nguy cơ..." Hệ thống tận lực tổng kết ngắn gọn một tí, nhưng vẫn nói một đống, khiến người nghe đầu óc choáng váng.

"A?" Lý Việt Bạch tự nhận là da mặt cũng đủ dày, nhưng vẫn cảm thấy được khen thật sự rất ngượng ngùng, quả thực muốn đỏ mặt, xua xua tay: "Không có gì, đây đều là chuyện tao nên làm."

Nghĩ lại thấy cũng phải, những công lao này, hơn phân nửa đều là của nguyên chủ.

Mình cũng có chút thông minh, nhưng trên phương diện chiến lược không hiểu biết nhiều lắm, có thể làm những điều này đều là nhờ vào tri thức dự trữ của nguyên chủ cùng năng lực phản ứng, mình chỉ là không kéo chân sau thôi (ý nói không cản trở, làm gánh nặng).

"Ta biết mà!" Ngọc Thiên Cơ bi phẫn gục đầu xuống bàn, đấm tay lên mặt bàn: "Ô ô ô ô ô ô ô ta biết ngay sẽ như vậy mà, tức chết bổn Tiên Chủ..."

"Nếu không ngài ban bố pháp lệnh đi? Không khen ngài thì không thể ở Côn Luân được nữa?" Hệ thống trêu ghẹo.

"Bổn Tiên Chủ không phải tức cái này..." Ngọc Thiên Cơ lẩm bẩm: "Khiến bổn Tiên Chủ tức giận chính là nhiều người mơ ước Mục mỹ nhân của ta như vậy, chuyện này nên làm thế nào cho phải..."

"..." Lý Việt Bạch dở khóc dở cười: "Chỉ sợ người hận ta càng nhiều."

"Cũng có, nhưng không hẳn là càng nhiều." Hệ thống thực nghiêm cẩn.

"Bọn họ nói gì?"

Hệ thống thành thật trả lời: "Nói ngài cố tình khoe khoang, không ốm mà kêu, có người nói ngài tranh quyền đoạt lợi, mục đích không thuần khiết, lại có người nói ngài lấy sắc hoặc chủ... Có việc kia với Tiên Chủ..."

"..."

"?" Ngọc Thiên Cơ nheo mắt, quanh thân tản ra một trận hàn khí: "Là ai nói như vậy, trực tiếp giết là được."

"Trong quy định của Côn Luân tiên sơn không có quy định không thể giết." Hệ thống nói.

"Nếu thật sự muốn giết, vậy kẻ đầu tiên nên giết chính là Tiên Chủ ngài." Lý Việt Bạch không biết nên nói gì hơn.

Cũng không biết là ai mỗi ngày làm trò động tay động chân trước mặt mọi người... Ngọn nguồn lời đồn này, không phải Ngọc Thiên Cơ thì là ai?

"Như vậy cũng được." Ngọc Thiên Cơ xoa xoa mắt, cười tủm tỉm bò lên bả vai Lý Việt Bạch: "Lời đồn thật sự rất đáng giận, không bằng chúng ta liền tương kế tựu kế, chứng thực lời đồn lấy sắc hoặc chủ này, đỡ bị người ta vu oan... Mục mỹ nhân nhi, ngài có chịu không?"

Lời này nói ra có vẻ rất đúng tình hợp lý, rất có đạo lý.

Lý Việt Bạch mặc kệ y cuốn lấy, suy nghĩ không biết bay tới đâu.

Dựa theo miêu tả của hệ thống, cái nhìn của tu sĩ Côn Luân với Mục Thanh Ninh khen ngợi chiếm đa số, phỉ báng không nhiều lắm.

Đây là một kết quả cực kỳ bình thường.

Hắn cùng Ngọc Thiên Cơ đều không cố tình thổi phồng lên công lao của bản thân, bên trong Côn Luân cũng không có người dám công khai bôi nhọ mình, hiện trạng dư luận hiện nay đang phản ánh tâm lý đại chúng một cách tự nhiên nhất.

Một đời trước cuối cùng Mục Thanh Ninh lọt vào tầm ngắm bị bôi nhọ cùng nhục mạ của mọi người ở Côn Luân cũng không phải bởi hắn đã làm sai điều gì, mà đó là kết quả của quyền lực. Không ai có thể chiến thắng tình thế đã định, sau khi Ngọc Thiên Lưu lên làm Tiên Chủ, vận dụng quyền lực cường đại trong tay, không tiếc hết thảy đại giới bôi đen, tạo áp lực, lức này mới chế tạo được dư luận đủ để giết chết mấy trăm người.

Hiện tại, chỉ cần không cho Ngọc Thiên Lưu bước lên vị trí Tiên Chủ, liền không cần lo lắng bi kịch sẽ tái diễn.

Nhưng vấn đề xuất hiện ở địa phương khác.

Uy vọng của mình quá thịnh, hơn cả Ngọc Thiên Cơ.

Ở xã hội phong kiến, công cao hơn chủ đối với đại thần là chuyện đáng sợ nhất, ít nhiều danh thần danh tướng đều bởi công cao hơn chủ mà bị quân vương kiêng kị, cuối cùng cửa nát nhà tan... May mà nơi này là thế giới tu tiên, mình cũng không phải đại thần gì, Ngọc Thiên Cơ cũng đáng tin cậy, sẽ không giống quân vương phong kiến hại chết mình, nhưng nếu cân bằng bị đánh vỡ, liệu Côn Luân có lâm vào tình thế chia bè phái cùng hỗn loạn không?

Nghĩ đến đây hắn lại không yên tâm hỏi Ngọc Thiên Cơ: "Tiên Chủ thật sự không trách tội ta dù chỉ một chút?"

"Hả?" Ngọc Thiên Cơ thấy hắn nhìn sang bắt đầu bật công tắc, mắt đào hoa nhíu lại, sóng mắt lưu chuyển ném sang đây.

"..." Lý Việt Bạch cảm thấy mình lo lắng nhiều rồi.

Đứa nhỏ Ngọc Thiên Cơ này chẳng những là người xuyên qua, còn là một người xuyên qua đầu óc bị hư lại thừa thãi chất kích thích chỉ biết xòe đuôi giống khổng tước, sao có thể e ngại công cao hơn chủ gì chứ, muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ nhanh một chút còn không kịp.

Cái gọi là công cao hơn chủ, chỉ là ngoại nhân tự cho là đúng đoán bừa mà thôi.

Lý Việt Bạch yên lòng, đem lực chú ý một lần nữa tập trung trên trang giấy, gạt Ngọc Thiên Cơ sang một bên.

Côn Luân vừa mới trải qua một hồi đại chiến, một hồi hội minh, hiện tại bảo khố trống rỗng, trăm việc cần làm, lại phải tùy thời cảnh giác Ngọc Thiên Lưu tiến công, chuyện cần suy nghĩ quá nhiều.

Lý Việt Bạch nhìn câu chữ lung tung trên mặt giấy, chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.

Cẩn thận ngẫm lại, từ khi mình xuyên qua đây, hình như vẫn luôn cần cù chăm chỉ vượt mức công tác, còn nỗ lực hơn so với mình trong thế giới hiện thực, quả thực xưng được là ngày kiếm bạc tỷ.

Lại không được phát bằng khen.

Hơn nữa "ông chủ" chỉ biết ở bên cạnh quấy rối làm nũng.

Đang định thở dài, cán bút trong tay bị người cầm lấy.

Không cần phải nói, lại là tên kia, bản thân không làm việc cũng không cho người khác làm việc.

"Mục tiên sư, ngài cũng không nhìn xem ngày mai là ngày nào." Ngọc Thiên Cơ cầm bút trong tay, xoay xoay, thay đổi biểu tình ủy khuất trông cực kỳ lừa tình: "Bổn Tiên Chủ cho ngài nghỉ ngơi một ngày, được không?"

"Ngày nào?" Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương, nghe y vừa nói như vậy, quả thật cảm thấy mới lạ.

"Nguyên tôn tiết đó!" Ngọc Thiên Cơ trừng lớn hai mắt: "Lão nhân gia ngài cái này cũng không biết?"

"Nguyên tôn tiết là ngày gì?" Lý Việt Bạch quả thật không biết.

Mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện tự cứu cùng thay đổi cốt truyện, mỗi ngày đều vội đến nỗi tóc bạc hết, làm gì có thời gian rảnh quan tâm ngày hội gì đó.

"Nguyên tôn tiết mỗi năm một lần, xét trên định nghĩa thì khá giống với ngày nhà giáo của ngài trong thế giới kia." Hệ thống trả lời: "Trong thế giới tu tiên này, kiếm pháp và tiên pháp đều được sư tôn truyền thụ cho, bởi vậy người ta rất coi trọng nguyên tôn tiết."

"Đã là ngày hội thì Mục tiên sư không cần vất vả." Ngọc Thiên Cơ dán sát vào, cường ngạnh kéo hắn khỏi án trác: "Đi chơi một chút đi, bổn Tiên Chủ dẫn ngươi ra ngoài ăn tết."

"Ký chủ, hệ thống cũng cho rằng ngài nên ra ngoài giải sầu đi." Hệ thống châm ngoài thổi gió: "Theo quan sát, hiện tại ngài mệt nhọc quá độ, hiệu suất công việc cực thấp."

Sâu trong nội tâm Lý Việt Bạch cũng không khỏi mâu thuẫn.

Một người hai người đều nói hắn rất giống kẻ cuồng công tác.

Đương nhiên nói như vậy cũng không sai...

Nhưng hắn trong thế giới nguyên bản rõ ràng là người ham chơi lười biếng.

Hiện tại nếu Tiên Chủ cho nghỉ, đương nhiên không thể không cần.

Đứng dậy mới phát hiện hai chân vừa ngồi quỳ đã tê rần, may là bên người vẫn có Ngọc Thiên Cơ mặt dày mày dạn ôm lấy mình, mới không đến nỗi té ngã.

Hai người vừa đi tới cửa điện liền đâm phải Tiểu Ngải.

"Sư tôn!" Tiểu Ngải tung tăng đầy mặt hưng phấn, đỏ mặt đưa một thứ cho Lý Việt Bạch: "Đệ tử kính hiến cho ngài..."

Lý Việt Bạch nhận được mới thấy đây là một cái bình lưu li nho nhỏ, tuy không quý giá lắm nhưng vô cùng tinh xảo, nhìn ra được tạo hình khá dụng tâm.

Loại cảm giác này... Không khác lắm so với chuyện nhận được quà tặng trong ngày nhà giáo trong thế giới hiện thực.

Quả nhiên ở những thế giới khác nhau vẫn có một ít điểm tương đồng trên phương diện tình cảm.

Lý Việt Bạch cất bình nhỏ vào tay áo, khóe miệng không khỏi nhiều hơn vài tia tươi cười.

Tiểu Ngải tung tăng chạy đi, nói là đi ngắm hoa đăng gì đó.

Ngày hội trong thế giới tu tiên này rất ít, nguyên tôn tiết tuy có chủ đề là tôn sư, nhưng cũng có nhiều người nhân cơ hội tìm cuộc vui, khá giống với tết đón năm mới ở thế giới hiện thực.

Sắc trời đã gần tối, ánh sáng ngọn đèn từng chút một hiện lên trên các đỉnh đài lầu các, đêm nay Côn Luân quả nhiên không giống bình thường, mang đậm niềm vui dân dã.

Ngọc Thiên Cơ đưa Lý Việt Bạch đi tới vùng phụ cận Cát Tường điện, đi chưa được mấy bước đã bắt đầu kêu mệt.

"Không phải Tiên Chủ ngài khóc đòi đi tản bộ sao?" Lý Việt Bạch cười: "Tại sao lại kêu mệt nhanh như vậy?"

"Không được giễu cợt bổn Tiên Chủ." Ngọc Thiên Cơ vẻ mặt đau khổ, xiêu xiêu vẹo vẹo nhảy lò cò: "Bổn Tiên Chủ là người què, lão nhân gia ngài không phải không biết..."

Lý Việt Bạch biết rõ người này một bụng ý xấu không chút nghiêm chỉnh, chính là mắt thấy dáng vẻ này của y, trong lòng cũng không khỏi mềm hơn vài phần, tiến lên đỡ y, nói: "Nếu thấy đi bộ mệt thì ngự kiếm phi hành vậy..."

"Được." Ngọc Thiên Cơ cười hì hì rút kiếm ra: "Ta đưa ngươi đi nơi này."

Phi kiếm chở hai người xẹt qua bầu trời đêm, ngừng ở một chỗ trên vách núi.

Bóng đêm đã tối, chỗ vách núi này tương đối hẻo lánh, nửa ngọn đèn cũng không có, có một chút âm trầm đáng sợ.

Lý Việt Bạch nhảy xuống phi kiếm, dẫm lên núi đá kiên cố, thuận tiện vươn tay định đỡ Ngọc Thiên Cơ hành động không tiện xuống.

"Cần gì phải đỡ?" Ngọc Thiên Cơ mặt dày giang rộng hai tay: "Trực tiếp ôm ta xuống luôn là được mà?"

Mí mắt Lý Việt Bạch giật giật, vẫn không chịu được chiêu làm nũng của đối phương, hít sâu một hơi, dùng phần lớn sức lực của mình ôm y từ trên kiếm xuống.

Cũng không biết trên người đứa nhỏ này dùng huân hương gì, mùi vị dễ ngửi không ngờ.

Ở trong bóng đêm ôm nhau chặt như vậy khiến sâu trong đáy lòng hắn ẩn ẩn cảm giác tội lỗi, cùng một số cảm giác không nói rõ.

"Đưa ta tới nơi này làm gì?" Mặt Lý Việt Bạch đỏ hồng, ho khan một tiếng mới bỏ được cảm giác quái dị này đi.

"Mục mỹ nhân không thấy nơi này rất quen thuộc sao?" Ngọc Thiên Cơ cười kéo hắn ngồi xuống núi đá: "Đây chính là nơi ngài thông linh với bốn con phượng hoàng."

Đủ loại chi tiết trong trận đại chiến với Ma giáo nhiều ngày trước nảy lên trong lòng.

Lúc ấy mình hao hết tâm lực mới có thể đồng thời khống chế bốn con phượng hoàng giành lấy thắng lợi.

"Là nơi này sao." Lý Việt Bạch sờ sờ đá huyền vũ trên mặt đất thô ráp, quả thật cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Hiện tại chung quanh một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không thấy, lúc ấy cũng không chú ý phong cảnh nơi này, toàn bộ tâm tư đều đặt trên phượng hoàng.

"Sau đó tất cả mọi người đều khen ngợi ngài, nói ngài đã cứu vớt Côn Luân." Ngọc Thiên Cơ cười cười: "Mà ta chỉ lo lắng, vạn nhất ngài gặp phải bất trắc gì... vậy thắng lợi kia cũng chẳng có ý nghĩa."

"Sao có thể nói là không có ý nghĩa." Lý Việt Bạch trách cứ.

"Được rồi, bổn Tiên Chủ tới đây không phải để tranh luận với Mục mỹ nhân." Ngọc Thiên Cơ lười biếng duỗi eo, nằm xuống đá huyền vũ mang theo dư ôn: "Hôm nay là nguyên tôn tiết, ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có gì thứ tốt cho ngươi, định thả phượng hoàng ra cho ngươi xem."

"Bỉ nhân cũng không muốn xem." Thiếu chút nữa Lý Việt Bạch cười ra tiếng: "Phượng hoàng gì đó đã đủ rồi."

"Lần đó ngài thông linh với bốn con phượng hoàng, thông qua đôi mắt phượng hoàng nhìn chiến cuộc, còn không chế thân thể phượng hoàng." Ngọc Thiên Cơ nói: "Chính là, tất cả mọi người đều thấy được tư thái hoa mỹ của phượng hoàng trên chiến trường, chỉ có ngài không thấy được."

"Không thấy được cũng không sao, so với những tu sĩ huyết sái chiến trường đó..." Lý Việt Bạch nói.

"Cho nên tối nay muốn cho ngươi thấy bọn nó." Ngọc Thiên Cơ sột soạt lấy ngọc bội trong cổ áo ra.

Lý Việt Bạch không thấy động tác, chỉ có thể nghe được thanh âm ngâm tụng chú ngữ nhẹ nhàng của y.

Trời đêm đen mực nháy mắt bị quang mang hoa mỹ chiếu sáng.

Bốn con phượng hoàng theo thứ tự bay ra từ ngọc bội, dừng lại trên không trung.

Nhan sắc của chúng không giống nhau, mỗi cọng lông vũ đều phát ra ánh sáng, rực rỡ lung linh, chiếc mõm giống như đá quý cùng ánh mắt tựa hồ lộ ra vẻ ngạo mạn và tôn quý, cánh cực lớn, mỗi lần vỗ đều khuấy động gió đêm, cái đuôi giống cực quang buông xuống.

Đẹp, thật sự rất đẹp.

- --------

Note: Ơ, tưởng là sau vụ chiến tranh với Ma giáo thì chỉ còn mỗi một con phượng hoàng cơ mà... Mà cũng quỳ anh Cơ luôn, triệu hồi thần thú của gia tộc ra chỉ để làm vui lòng Mục mỹ nhân =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.