Nên trải qua mười hai tiếng đồng hồ như thế nào?
Ngọc Thiên Cơ vừa nghe thấy thời gian kỳ hạn liền suýt chút nữa khóc ra.
Trên đường trở lại Côn Luân, thái độ Ngọc Thiên Cơ khác thường, lại không cợt nhả động tay động chân, một đường ôm Lý Việt Bạch không rời, an an tĩnh tĩnh, một câu cũng không nói.
"Làm sao vậy?" Lý Việt Bạch cười cười sờ đầu y.
"Ngươi phải đi, bổn Tiên Chủ hông vui." Ngọc Thiên Cơ rầu rĩ nói.
"Chúng ta thắng rồi mà." Lý Việt Bạch nói: "Vui vẻ một chút không được sao?"
"..." Ngọc Thiên Cơ chôn mặt trên vai hắn, không hé răng.
"Ngươi thì thế nào, cũng rời đi sau mười hai tiếng sau sao?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Phải, giống ngươi." Ngọc Thiên Cơ rầu rĩ trả lời.
"Vậy liền tốt." Lý Việt Bạch cười nói: "Nếu ngươi còn ở lại thế giới này, chỉ sợ sẽ rất nhàm chán."
"Xung quanh đều nhàm chán, có gì khác nhau." Ngọc Thiên Cơ nói: "Mặc kệ ta xuyên qua bao nhiêu thế giới, cuối cùng cũng quên hết những chuyện đã xảy ra..."
Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói.
Chính mình mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) xuyên qua bao nhiêu thế giới đối mặt với đủ loại nan đề đao quang kiếm ảnh, đúng là rất vất vả, nhưng những ký ức mình giữ lại được đều là minh chứng cho việc mình đã từng sống qua.
Mà Ngọc Thiên Cơ trước sau đều là một người, có lẽ từng có rất nhiều người bên cạnh, nhưng đều không thể giữ lại trong hồi ức.
"Tuy nhiên, ta sẽ nhớ kỹ ngươi." Ngọc Thiên Cở ngẩng mặt, miễn cưỡng cười cười: "Cho dù là một câu, một chữ, một dấu hiệu cũng được, như thế nào cũng muốn nhớ kỹ một chút, nếu chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được, ta đây cũng không cần lăn lộn trong mấy thế giới đó, truyền ra ngoài còn không bị người ta cười chết đi..."
"Vậy chúng ta ước định một ám hiệu, tương lai nếu có thể gặp lại nói ra ám hiệu là được." Lý Việt Bạch trầm tư.
"Được!" Rốt cuộc Ngọc Thiên Cơ cũng cao hứng một chút, cầm lòng không đậu hôn lên mặt Lý Việt Bạch: "Ám hiệu là gì? Phượng hoàng? Phi kiếm? Tên của ngươi? Tên tiên pháp nào đó?"
"Thế giới tương lai chưa chắc đã thích hợp để nói ra mấy từ đó." Lý Việt Bạch nói.
Hắn đột nhiên nhớ tới một đêm Ngọc Thiên Cơ cho hắn xem một màn ảo thuật.
Chính là ngưng tụ ra một hình cầu trong suốt trong lòng bàn tay, trong đó là muôn vàn ngôi sao lấp lánh.
"【 Ngôi sao 】 là được." Lý Việt Bạch nói: "Sao trên trời có bốn tỷ viên, điểm này vô luận tới thế giới nào cũng sẽ không thay đổi."
"Cái này không khỏi quá phổ biến đi." Ngọc Thiên Cơ cười nói: "Nhỡ trong tương lai mỹ nhân nhi gặp rất nhiều người nói với ngươi từ này, chẳng lẽ đều là ta sao?"
"Ta sẽ nhận ra." Lý Việt Bạch gật đầu: "Nhất định sẽ."
Bất tri bất giác, bọn họ đã đi tới phía trên Cát Tường điện.
"Đi đâu vậy?" Lý Việt Bạch có chút nghi hoặc.
Ngọc Thiên Cơ thậm chí không dừng lại ở Cát Tường điện, mà là một đường bay tới địa phương ở xa hơn.
"Thư phòng của ngươi." Ngọc Thiên Cơ nhẹ giọng nói.
"Nơi đó có cái gì đẹp? Chỉ sợ đã giăng đầy mạng nhện đi." Lý Việt Bạch nói.
"Dù sao đó cũng là chỗ của ngươi." Ngọc Thiên Cơ áy náy: "Nhiều ngày như vậy ta lại không để tâm tới ý nguyện của ngươi, cứ khăng khăng cột ngươi bên người, khiến ngươi ngày ngày đêm đêm phải ở Cát Tường điện làm việc giúp ta..."
Nghĩ lại đúng như vậy, từ khi vào Cát Tường điện, hình như chưa từng rời đi.
Phi kiếm chậm rãi hạ xuống một tiểu viện sạch sẽ.
Trong viện sạch sẽ, kỳ hoa dị thảo được đúng dịp tỏa ra hương khí.
"Nơi này không bỏ hoang ư?" Lý Việt Bạch đạp lên mặt đất, đánh giá trái phải một phen, trong lòng không khỏi có chút kinh hỉ.
"Sân của ngươi ta làm sao dám hoang phế?" Ngọc Thiên Cơ nói: "Ngày ngày vẫn phái người tu chỉnh, vẫn duy trì bộ dáng ban đầu."
Mở cửa vào thính đường, chỉ thấy mặt đất ngọc thạch, cột gỗ mun, kệ sách gỗ mun, sách trên giác chỉnh chỉnh tề tề, không dính chút bụi.
Hồi tưởng lại cảnh tượng vừa mới xuyên qua, chỉ cảm thấy phảng phất như cách một thế hệ.
Ngay cả giường cũng được trải sẵn mềm mại, sạch sẽ, ánh nắng chiếu lên trên toát ra hơi thở ấm áp.
"Trước kia ta cũng nghĩ tới nếu đến lúc không thể không cùng ngươi tách ra, nên nói lời tạm biệt như thế nào." Ngọc Thiên Cơ thở dài: "Nhưng hiện tại chỉ cảm thấy vẫn là không cần lưu luyến là tốt nhất, ta càng muốn nhìn ngươi nhiều hơn vài lần thì lại càng nhìn càng cảm thấy không đủ, càng nhìn càng cảm thấy không đủ lại càng không muốn tách khỏi ngươi."
Ngày thường y dỗ dành lừa gạt người khác vô cùng thuần thục, có thể dễ dàng lừa cô nương nhà người ta rơi nước mắt, chính là hiện tại bày ra bộ dáng ủy khuất này cũng cực kỳ chân thực.
"..." Trong lòng Lý Việt Bạch nảy lên một trận khí huyết cuồn cuộn, rất nhiều suy nghĩ kể cả mỏi mệt cũng nảy lên trong lòng.
Hắn xoa xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy mệt tim, ngay cả rất mệt cũng chỉ cảm thấy phải rời khỏi Ngọc Thiên Cơ quả thật là một chuyện khó có thể tiếp tu, trước mắt chua xót, liền vẫy vẫy tay che giấu biểu tình của mình, đi đến bên giường, ngồi xuống.
"Mệt mỏi liền ngủ một lát." Ngọc Thiên Cơ cúi xuống hôn, nghiêm túc nhìn hắn: "Hiện tại ta cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn trông nhà cho ngươi."
Quái lạ, quả nhiên là hôm nay mặt trời mọc ở phía tây.
Lý Việt Bạch chưa từng thấy Ngọc Thiên Cơ hiểu chuyện không dính người như vậy, nhất thời có chút không quen.
Ánh mặt trời ấm áp giờ khắc này có thể khiến người ta ngủ say, ngủ say không tỉnh lại, không quản hôm nay là hôm nào.
"Cái kia... Ta..." Đột nhiên mặt Ngọc Thiên Cơ đỏ lên, cúi xuống thơm, cực nhanh thơm lên trán Lý Việt Bạch một cái, sau đó liền xoay người rời đi: "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ta ở bên ngoài..."
Đến khi Ngọc Thiên Cơ phải rời khỏi, Lý Việt Bạch không biết cọng dây thần kinh nào bị hỏng mất, cắn chặt răng, nhẹ giọng nói: "Đừng đi."
"?"Ngọc Thiên Cơ quay người lại, biểu tình nhất thời có chút mê mang.
Lý Việt Bạch quen nhìn bộ dáng phong lưu phóng đãng nước miếng đầy mặt của y, hiện tại thanh thuần như vậy ngược lại càng cảm thấy đau lòng.
"Đừng đi." Lý Việt Bạch nhắm mắt lại, thở dài một hơi, ngoắc ngón tay: "Lại đây."
"Hả?" Ngọc Thiên Cơ vẫn là một bộ dáng không hiểu.
Lý Việt Bạch không muốn đánh đố với y, đơn giản mở mắt, cánh tay duỗi ra ôm lấy cổ y kéo xuống, chủ động hôn lên.