Thân ảnh Lý Việt Bạch cùng Diệp Thanh rất nhanh biến mất ở cuối hành lang.
Vương Văn trơ mắt nhìn bọn họ đi xa, ngay sau đó biểu tình trở nên nghiêm túc.
Y móc một cái điều khiển từ xa nho nhỏ ra, ấn lên, mấy cái camera trong phòng phục chế nháy mắt đen sì.
Sau đó, Vương Văn đứng lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải đang bị khóa, còng tay cùng khung cửa liền rơi xuống.
"Tưởng rằng Cố Tây Sa có bao nhiêu lợi hại, hóa ra chỉ có như vậy." Tiểu Điền từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ đất trên người, tiện tay gỡ kính đen xuống, ném vào thùng rác.
Lúc cậu đeo kính trông cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu, sau khi bỏ xuống, cho dù khuôn mặt vẫn non nớt, trong ánh mắt lại toát ra quang mang sắc nhọn, còn có cả ác ý.
"Đừng nói nữa." Vương Văn thấp giọng quát bảo ngưng lại.
"Nếu bàn về sức phán đoán, có lẽ vị cảnh sát Diệp kia còn khá hơn." Tiểu Điền cười hì hì khoát khoát tay áo, đi về phía đài dụng cụ có chiều cao của một người trưởng thành.
Đài dụng cụ kia dùng để thanh lý văn vật, kiểu dáng cổ thể tích lớn, gần đây vừa mới thanh lý tu chỉnh lại, bôi thêm một lớp dầu trơn, dùng vẫn rất thuận tay, điều kì diệu nhất chính là --- mặt trên của nó có quầy để đồ, chỉ cần kéo quầy ra là sẽ phát hiện bên trong giữa đống dây rợ chằng chịt là một khoảng trống, chỗ đó đủ để chứa một người.
Trác Chước nằm chung với đống dây rợ, lâm vào trạng thái hôn mê, không hề nhúc nhích, an tĩnh giống như chết.
Trong tay hắn còn nắm chặt Tiểu Sửu Mộc Điêu.
Tiểu Điền bẻ ngón tay hắn ra, đoạt lấy Tiểu Sửu Mộc Điêu.
Nói về sức phán đoán, có lẽ sức phán đoán của Trác Chước cũng rất mạnh, nhưng chỉ trên phương diện tin tức cùng thông tin văn vật.
Từ trước đến nay, Trác Chước là một người nắm bắt tin tức cực kỳ nhanh nhạy, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra Cố Tây Sa, lần này tuy không biết đến chuyện vampire, nhưng dựa vào thân phận chuyên gia của mình cũng nghe được chút tiếng gió, biết được những văn vật Tây Âu không an toàn.
Bởi vậy, dựa vào trực giác của mình, vừa nhìn hắn liền phát hiện ra cái Tiểu Sửu Mộc điêu này có vấn đề, vì thế lập tức khóa nó lại, không đồng ý công bố cho phóng viên.
Đương nhiên, vì tính cách cùng phong cách của hắn trước sau như một nên hành động của hắn bị nhiều người lý giải thành tính cách bá đạo ngang ngược ngày thường.
Thân phận bên ngoài của Vương Văn là nhân viên công tác của viện bảo tàng, chỉ là y còn một cái thân phận khác --- thủ hạ của Cao Thừa Dục. Sau khi biết Tiểu Sửu Mộc Điêu tồn tại, y lập tức tiếp nhận nhiệm vụ này, lợi dụng chức vụ xin thành tổ trưởng tổ phục chế, còn mang Tiểu Điền đồng dạng là thủ hạ của Cao Thừa Dục chiêu vào.
Vốn dĩ không cần tốn sức như thế, nhưng lo sợ công tác bảo vệ của viện bảo tàng quá tốt, tính an toàn của két sắt quá cao, cho dù Vương Văn không phải là người tốt lành gì, nhưng dù sao y cũng chỉ là con người, không thể bay lên trời chui xuống đất hay xuyên qua tường, không thể thần không biết quỷ không hay mà đánh cắp Tiểu Sửu Mộc Điêu, chỉ có thể dùng cách này, xếp Trác Chước đến bên mình, tìm thời cơ cướp lấy tượng gỗ.
Vốn mọi chuyện có thể tứ bình bát ổn (bốn bề yên tĩnh, sóng yên biển lặng) mà tiếp diễn --- sau khi Trác Chước nhận được trả lời từ bên trên gửi xuống, Tiểu Sửu Mộc Điêu sẽ được lấy ra, chuyển tới viện bảo tàng thủ đô, chỉ cần nắm lấy cơ hội này là được rồi.
Lại không ngờ Cố Tây Sa cùng Diệp Thanh đột nhiên tới.
Người giật mình không phải Trác Chước, mà là Vương Văn cùng Tiểu Điền.
Tuy bọn họ chưa từng gặp qua Cố Tây Sa, nhưng đã sớm nghe tên người này, có thể nói là như sấm bên tai.
Hơn nữa boss ở châu Âu lúc ra lệnh cho họ hình như cũng nhắc nhở qua rằng: Phải cẩn thận Cố Tây Sa.
Bởi vậy, cho dù ngoài mặt trang đến thiên y vô phùng (dùng để hình dung sự việc hoàn mỹ, kế hoạch chu toàn, làm việc không lưu lại dấu tích), bên trong vẫn cứ thấp thỏm bất an, trước sau đều đề phòng gia hỏa không sợ trời chẳng sợ đất này.
May là mắt nhìn người của Trác Chước thật sự quá kém.
Cha Trác Chước là bộ trưởng bộ giáo dục Đại Ngưu, vì thế từ nhỏ Trác Chước lớn lên trong bầu không khí học thuật, được người sủng đến vô pháp vô thiên, lại bởi vì gia đình đột nhiên xảy ra chuyện, khiến cho tính cách hắn trở nên lệch lạc, trở nên ngang ngược lại hung ác, phương diện nhìn người cũng sinh ra sai lầm --- quá mức mẫn cảm đa nghi, lúc nào cũng cảm thấy người khác không bằng mình, người khác luôn muốn cướp đi thứ gì đó từ mình. Đặc biệt là đối với người mình không thích, hắn luôn phỏng đoán theo thói quen.
Nhìn thấy vụ án của Cố Tây Sa trên tin tức, Trác Chước liền cực kỳ không thích người này, cho rằng Cố Tây Sa là người chuyên quyền độc đoán, mục đích không thuần khiết, đối với hắn đã sớm tăng mức đề phòng lên ba lần.
Càng đừng nói lúc Cố Tây Sa đi vào phòng phục chế, trên danh nghĩa là tham quan, thực tế lại luôn nhằm vào Tiểu Sửu Mộc Điêu kia, một lòng muốn lấy được nó, cái này làm cho Trác Chước càng thêm không tin tưởng.
Vì thế Trác Chước không quan tâm mà cùng Cố Tây Sa cứng đối cứng.
Minh sóng triều động (mâu thuẫn mặt nổi) này, Vương Văn nhìn vào trong mắt, âm thầm vui mừng trong lòng.
Chỉ cần cố gắng châm ngòi một chút là có thể phủi sạch quan hệ với mình, có lẽ có thể giấu trời qua biển (khéo léo che ẩn đi ý đồ của mình để tìm tới thành công một cách xác đáng) dưới mí mắt Cố Tây Sa.
Vì thế, y một mặt làm vẻ vô tội, một mặt lộ ra vài chỗ khả nghi của Trác Chước cho Cố Tây Sa biết.
Thứ gọi là gần đây Trác Chước lén cùng người khác liên lạc, hành động lại có chút dị thường... tất cả đều là giả.
Châm ngòi giữa những người không tin tưởng nhau là chuyện cực kỳ dễ dàng, rất nhanh có thể nhìn thấy Cố Tây Sa cùng Diệp Thanh ngày càng hoài nghi Trác Chước, thậm chí trực tiếp cho rằng hắn là thủ hạ của Cao Thừa Dục.
Rốt cuộc, thời khắc mấu chốt cũng đã tới.
Ý kiến đồng ý từ bên trên truyền xuống, Trác Chước ở dưới ánh mắt mọi người mở két sắt, lấy ra Tiểu Sửu Mộc Điêu.
Tiểu Điền làm thực tập sinh, vốn dĩ chính là tuỳ tùng nhỏ của Trác Chước, lần này rất tự nhiên mà đi theo sau Trác Chước, cho dù đến gần một chút cũng không có người nghi ngờ.
Lúc Trác Chước lấy ra Tiểu Sửu Mộc Điêu, đi tới, nở một nụ cười khiêu khích đến cực điểm với Cố Tây Sa, Tiểu Điền lặng lẽ cầm đạn khói đã sớm chuẩn bị tốt ném xuống dưới chân Trác Chước.
Lúc đó Tiểu Điền ôm áo blouse của Trác Chước, tay bị che khuất, không ai có thể nhìn thấy động tác.
Sương mù mở ra, nhanh chóng tràn ngập không gian phòng phục chế, trong lúc nhất thời mọi người không nhìn thấy gì.
Tiểu Điền nhân cơ hội này dùng khăn tay tẩm thuốc mê che kín miệng mũi Trác Chước, lặng yên không một tiếng động đem người hôn mê nhét vào dụng cụ bên cạnh.
Cậu vốn đứng gần Trác Chước, toàn bộ quá trình rất nhanh, không ai phát hiện.
Mà Vương Văn chạy ra bên ngoài tạo tiếng bước chân gây hiểu lầm cho Cố Tây Sa, định dời đi lực chú ý mà thôi, không ngờ hắn lại dễ dàng bị lừa như vậy, trực tiếp đi theo tiếng bước chân, đuổi theo Vương Văn.
Cho nên Tiểu Điền mới nói: Năng lực phán đoán của Diệp Thanh còn mạnh hơn Cố Tây Sa.
Bởi vì vừa rồi ít nhất Diệp Thanh cũng chọn đúng phương hướng, ở giữa chốn ồn ào như vậy lại có thể nhạy bén tìm được chỗ của Trác Chước.
Chẳng qua vị trí của Trác Chước đã sớm bị Tiểu Điền thay thế.
Đợi sương mù tan hết, lúc mọi người phát hiện Trác Chước biến mất, đương nhiên cho rằng hắn mang Tiểu sửu Mộc Điêu tẩu thoát.
Đặc biệt là Cố Tây Sa cùng Diệp Thanh, căn bản bọn họ không biết bí mật của dụng cụ, không biết trong dụng cụ có đủ chỗ để một người ẩn nấp.
Tình huống hiện tại đều nằm trong dự kiến của Vương Văn, Tiểu Sửu Mộc điêu thành công tới tay, bên người không có ai giám thị, có thể nhân lúc này mà đào tẩu.
Đương nhiên bọn họ không ngốc đến mức trực tiếp mang Tiểu Sửu Mộc Điêu ra ngoài, chắc chắn sẽ bị mọi người phát hiện.
Tiểu Điền tiện tay cầm lấy lưỡi dao trên bàn, nhẹ nhàng rạch một đường, Tiểu Sửu Mộc Điêu liền nứt ra, chia thành hai nửa, bên trong có một cái quan tài nhỏ màu đen, bị một cái xích bạc gắt gao buộc chặt.
Vương Văn nhanh chóng cầm lấy quan tài: "Việc này không nên chậm trễ, đi."
"Chờ một chút." Tiểu Điền lại không chút vội vã, tiện tay cầm lấy nhựa cao su chuyên dụng trên bàn, đem dính Tiểu Sửu Mộc Điêu lại, không nhìn thấy mảnh vỡ bị nứt ra.
"Dù sao cũng học được một chút kỹ thuật khôi phục văn vật của chuyên gia Trác." Cậu cười hì hì ném tượng gỗ lên bàn dụng cụ, sau đó mới theo Vương Văn chạy ra ngoài.
Tại thời điểm này, cho dù trèo tường hay bò cửa sổ vẫn rất khả nghi, lựa chọn tốt nhất đương nhiên là kinh hoàng thất thố chạy ra ngoài như người bị hại, tốt nhất là nên báo cả cảnh sát.
Vương Văn kinh hoàng lảo đảo chạy ra ngoài, khuôn mặt còn chưa hoàn hồn.
Không ngờ vừa ra tới hành lang, lại đụng phải Cố Tây Sa từ bên ngoài chạy vào.
"Cố... Cố tiên sinh! Hiện tại thế nào rồi? Cảnh sát Diệp đâu?" Vương Văn lập tức lắp bắp dò hỏi.
"Tổ trưởng Vương?" Lý Việt Bạch nhíu mày: "Sao có thể, tôi còn chưa mở còng cho anh mà, làm sao anh lại đi được?"
Vương Văng ngây ra một lúc, theo bản năng muốn lấy vũ khí ra chủ động tấn công, lại nghe thấy tiếng súng nổ.
Truyền đến từ phía xa.
Nhìn theo hướng phát ra tiếng súng, quả nhiên là Diệp Thanh.
Diệp Thanh bình tĩnh cầm một khẩu súng trường, họng súng đối diện mặt y, hình như còn hơi mỉm cười.
Đạn gây mê hung hăng đâm vào bả vai, Vương Văn không có lấy cơ hội né tránh, cả người lảo đảo, mất đi ý thức.
Lý Việt Bạch lấy quan tài màu đen từ trong ngực y ra.
"Sư phụ." Thanh âm bình tĩnh của Diệp Thanh từ phía sau lưng truyền dến: "Tránh một chút."
Lý Việt Bạch không có một giây do dự mà tránh sang một bên.
Mấy viên đạn khói lại một lần nữa ném ra, là Tiểu Điền, cậu lại giở trò cũ, ý định thừa lúc loạn mà đào tẩu.
Đạn gây mê của Diệp Thanh xuyên qua sương mù, bắn qua.
Lý Việt Bạch nghe thấy tiếng đạn gây mê đâm vào cơ thể con người.
Đây là giá trị vũ lực của vai phản diện quá thấp, hay súng của Diệp Thanh quá mạnh đây?
Lần đầu phát hiện điểm không đúng là lúc Lý Việt Bạch bắt tay với Vương Văn, phát hiện đôi tay này được chăm sóc tỉ mỉ, vài vị trí nguyên bản có vết chai lại được cẩn thận mài lại cho bình thường.
Người bình thường có lẽ sẽ không nhận ra làn da có vết chai lại được mài này có gì khác biệt, nhưng Cố Tây Sa phi thường nhạy bén, nếu vết chai này có thể phục hồi như cũ, có thể đoán ra --- đây là một đôi tay thường xuyên dùng súng.
Vì thế Lý Việt Bạch cố tình tìm cơ hội hất nước trà lên người Vương Văn.
Qua áo sơ mi ướt sũng nước có thể nhìn thấy, loáng thoáng dưới làn da là vết sẹo cùng hình xăm.
Cố Tây Sa nguyên chủ góp nhặt không ít tư liệu về thủ hạ của Cao Thừa Dục, Lý Việt Bạch đều xem tỉ mỉ những tư liệu đó, nhớ được không ít chi tiết quan trọng.
Có một vị thủ hạ cực kỳ bí ẩn, công tác trên lĩnh vực văn hóa, trên bụng có một vết sẹo đặc thù cùng hình xăm...
Miêu tả của tư liệu trùng hợp với Vương Văn.
Mà Tiểu Điền, Tiểu Điền che giấu gần như thiên y vô phùng, chỉ tiếc là lúc Lý Việt Bạch bút đàm cùng cậu.
Lần bút đàm đó, trên danh nghĩa là để dò hỏi Trác Chước có biểu hiện nào khả nghi hay không, thực thế là xem nét chữ của Tiểu Điền.
Cho dù Tiểu Điền đã thay đổi thói quen dùng tay không thuận viết chữ, nhưng cậu không đoán được --- tư liệu tìm được của Cố Tây Sa, bao gồm cả thói quen viết tay này.
Lý Việt Bạch nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm hành động lần này hành động mình chỉ cống hiến một phần nhỏ bé, công lao lớn nhất vẫn là ở Cố Tây Sa nguyên chủ.
Dù sao mình xem kỹ tư liệu chắc cũng được cho là chăm chỉ ắt có kết quả đi...
Trong nháy mắt đạn khói phát nổ, Lý Việt Bạch chỉ nhìn chằm chằm Vương Văn.
Hắn cũng không phải nhầm đường, mà người hắn đuổi vốn chính là Vương Văn.
Vương Văn vì ngụy trang nên không hề phản kháng, tạo cơ hội cho hắn tra soát một phen --- không thấy Tiểu Sửu Mộc Điêu trên người Vương Văn.
Vậy khả năng duy nhất là hai người kia đem Tiểu Sửu Mộc Điêu, và cả Trác Chước giấu ở chỗ nào đó.
Biện pháp tốt nhất là giả bộ đuổi theo, trên thực tế là ở ngoài ôm cây đợi thỏ, chờ bọn họ mang đồ đi ra.