Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu Nhanh

Chương 3: Chương 3




Edit: Tiểu Kê

Beta: Doris, Nguyệt Hạ.

____________________________________

“Nặc Nặc, lời này của con thật sự làm cho ba con rất đau lòng đó, ba con ông ấy biết khoảng thời gian trước con nằm viện cho nên hôm nay mới cố ý tới thăm con.” Điền Hinh dùng giọng nói nhỏ nhẹ, rất chăm chỉ ở trước mặt Chu Kiến Đức nhỏ thuốc nhỏ mắt vì Chu Nặc.

Lại nhìn Chu Kiến Đức, quả nhiên trên mặt ông ta lộ rõ vẻ không vui, bộ dạng như sắp bị chọc cho tức chết, Chu Mật ở bên cạnh rót nước dịu dàng an ủi.

Chu Nặc khẽ cong khóe môi lên, đây đúng là chiêu thức mà hai mẹ con này vẫn thường dùng. Trước kia, nguyên chủ mỗi khi nhìn thấy một nhà ba người bọn họ hòa thuận đều sẽ tức giận, sẽ phẫn nộ, sẽ không nhịn được mà liều mạng biểu hiện để được Chu Kiến Đức tán thành, nhưng hiện tại những người này đối với cô chẳng qua cũng chỉ là mấy kẻ râu ria mà thôi. Chỉ cần bọn họ không chủ động trêu chọc cô, cô cũng lười để ý đến bọn họ, chỉ lạnh lùng mở miệng nói: “Có việc thì nói, không có việc gì thì tôi còn phải ra ngoài.” Nói xong quay đầu nói với thím Lưu đứng bên cạnh: “Giúp tôi gọi tài xế, còn nữa lần sau có khách tới nhớ hỏi tôi trước một tiếng rồi mới quyết định có nên mở cửa hay không.”

“Mày đây là cứng cánh rồi đúng không, nếu không phải do có dì Hinh mày, mày cho rằng mày có thể leo được lên người Cố Càn sao?” Chu Kiến Đức nhịn xuống một loại xúc động muốn ném văng ly nước, chỉ vào mặt Chu Nặc nói.

“Nếu dì Hinh thấy đây là cơ hội tốt như thế sao lại không để lại cho em gái chứ?” Chu Nặc nói xong dùng vẻ mặt như cười như không nhìn về phía Chu Mật, Điền Hinh biết Chu Nặc là thật sự có tình với Cố Càn, cho nên tuyệt đối sẽ không chủ động mua dây buộc mình mà nhắc đến chuyện cô chẳng qua chỉ là một thế thân mà thôi.

Điền Hinh khẽ nhíu mày, không biết có phải bà ta nghĩ nhiều hay không mà thấy Chu Nặc hôm nay giống như biến thành người khác vậy, nhưng bà ta rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô lúc này đứng ở trên cành cao, đương nhiên là sẽ chẳng để bọn họ vào mắt, cũng không nghĩ lại xem, bà ta có thể nâng cô lên, tự khắc sẽ có cách kéo cô xuống, còn đảm bảo có thể khiến cô ngã một lần mãi mãi không ngóc được đầu lên nữa. Nghĩ đến đây, trên mặt Điền Hinh lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, đầu tiên là vờ tức giận liếc Chu Kiến Đức một cái, sau đó lại nhìn về phía Chu Nặc: “Tiểu Nặc, ba con không phải có ý đó, chúng ta hôm nay tới chính là muốn con giúp một chút, trong tay Cố thị có một hạng mục, mà nhà của chúng ta cũng vừa vặn tham gia đấu thầu, con xem có thể nói với Cố tổng vài câu không, nhà mẹ đẻ tốt lên, con ở trước mặt Cố tổng mới có thể đứng thẳng lưng được đúng không?”

Chu Nặc khẽ cười một tiếng, Điền Hinh này quả nhiên đã tính toán kỹ cả rồi, chẳng qua hiện tại chính cô không dư thời gian xem một nhà ba người bọn họ biểu diễn. Cô duỗi tay hất hất tóc mình: “Chuyện này tôi đã biết, tôi hiện tại muốn đi ra ngoài nói chuyện với trợ lý Cao, không có thời gian rảnh nói chuyện với mấy người.”

Nghe cô nhắc tới Cao Hàng, quả nhiên Chu Kiến Đức không hề ngăn cản, còn thúc giục nói: “Vậy con nhanh đi đi, đừng để cho Cố tổng chờ lâu.”

Chu Nặc cười nhạo một tiếng, cô với nguyên chủ đều là người mệnh khổ, không gặp được ba mẹ tốt, cũng may cô đã sớm làm quen với điều này, dù sao thì không phải ai cũng đều có duyên với ba mẹ.

Cho mãi đến khi Chu Nặc rời đi, Chu Mật mới mở miệng: “Ba, ba xem chị ta kiêu ngạo ra sao kìa, rõ ràng là không xem chúng ta ra gì mà.”

“Trước cứ để cho nó tạm đắc ý một thời gian đi, có nó về sau sẽ dễ chịu hơn.” Ánh mắt Chu Kiến Đức gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Chu Nặc đang rời đi nói.

Chu Mật cắn môi, cô ta cho rằng Chu Kiến Đức nhất định sẽ nổi trận lôi đình rồi đóng băng tất cả thẻ ngân hàng của Chu Nặc, lại không ngờ rằng chỉ một câu nói nhẹ nhàng như vậy là cho qua. Nhớ tới bộ dạng tỏa sáng đắc ý của Chu Nặc vừa rồi, cô ta không nhịn được cấu mạnh lòng bàn tay mình, Chu Nặc từ nhỏ đến lớn đều xinh đẹp hơn cô ta, thật vất vả bọn họ mới vào được nhà họ Chu, chèn ép cho một thân hào quang trên người cô ta ảm đạm đi, nhưng hiện tại lại nhìn thấy bộ dạng hào quang diễm lệ của Chu Nặc thì loại cảm giác bị Chu Nặc nghiền ép mọi mặt như khi còn bé lại lần nữa bùng lên.

Không ai hiểu con gái bằng mẹ, Điền Hinh vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ của Chu Mật, lôi kéo cô ta đến bên cạnh nhỏ giọng nói: “Không cần lo lắng, ba của con hiện tại hào phóng với nó như vậy còn không phải là vì muốn nó câu được Cố Càn sao, chỉ cần có Cố Càn, công ty sau này sẽ ngày càng tốt lên, mà những thứ này về sau đều sẽ là của con.”

Chu Mật cắn môi nói: “Nhưng con không cam lòng, chị ta dựa vào cái gì gọn gàng xinh đẹp như vậy. Chị ta vẫn nên lôi thôi luộm thuộm như trước kia mới đúng, hơn nữa vì sao nhất định phải là chị ta mà không thể là con chứ?” Đây là điều mà Chu Mật cữ nghĩ mãi vẫn không ra.

Điền Hinh vẻ mặt cao thâm khó đoán: “Sau này con sẽ biết, con yên tâm đi, trong nhà có cái gì tốt không phải mẹ đều dành cho con sao, lần này nếu như là cho nó, vậy đã nói lên đây cũng không phải chuyện gì tốt.” Điền Hinh không nói chân tướng cho Chu Mật là bởi vì sợ Chu Mật không kiềm được tính tình, sợ cô ta lỡ miệng ở trước mặt Chu Nặc. Chu Nặc với người mẹ đã chết của cô đều là cùng một loại người, đều yêu mù quáng, nghĩ đến đây, Điền Hinh không khỏi cười châm chọc, tình yêu là cái gì chứ, nắm được tiền thật vàng thật trong tay mới là quan trọng nhất.



Lúc Chu Nặc ra cửa tài xế đã chờ sẵn bên ngoài, một chiếc xe màu đen, còn được, khá là khiêm tốn. Lại nói tiếp con người Cố Càn kỳ thật cũng khá tốt, cho nên công việc thế thân này cô coi như vẫn có thể làm nhiều thêm hai năm. Nghĩ đến đây, cô không nhịn được bật cười, duỗi tay chỉnh lại góc áo, vừa rồi lúc cô đi khỏi, ánh mắt của Chu Mật vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bộ quần áo này, cái ánh mắt phẫn hận kia của cô ta làm cho Chu Nặc quyết định sẽ cầm tiền mà Chu Kiến Đức cho nguyên chủ tiếp tục mua mua mua.

Tuy rằng hiện tại công ty Chu thị quả thật có chút vấn đề, nhưng chung quy lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, hơn nữa Chu Kiến Đức còn hy vọng Chu Nặc có thể từ lấy được thứ tốt từ chỗ của Cố Càn cho nên trực tiếp đưa thẻ đen cho cô, để cho cô mua chút đồ đạc giữ thể diện tránh để cô mất mặt trước mặt Cố Càn. Lúc ấy không biết chân tướng nguyên chủ còn cảm động với hành động này của Chu Kiến Đức, chẳng qua trong tay cô ấy còn có tiền lãi của các quỹ đầu tư, gần như chẳng cần sử dụng đến tấm thẻ này.

Chu Nặc cong khóe môi lên, nếu một nhà ba người Chu Kiến Đức nhất định phải lượn đến trước mặt cô làm cô ghê tởm, vậy cô cũng nhất định phải đáp lễ lại một hồi rồi. Coi như là giúp nguyên chủ báo thù đi, dù sao với loại tình trạng này mà nói, nếu Điền Hinh không lập kế để cô ấy gặp mặt Cố Càn, cô ấy vốn có thể an an ổn ổn sống hết cuộc đời này. Tuy rằng xuyên đến đây cũng không phải là ý muốn của cô, nhưng nếu cô đã dùng thân thể cô ấy thì có ra sao cũng phải có chút hồi báo cho cô ấy.

Xe hơi màu đen nhanh chóng hòa mình vào dòng xe trên đường, nhanh chóng đến điểm hẹn. Cao Hàng đã đợi cô sẵn ở cửa, Chu Nặc không khỏi nhíu mày, cô cũng không cho rằng Cao Hàng chỉ là đơn thuần cố ý ở chỗ này chờ cô, quả nhiên, cô vừa đến gần, Cao Hàng đã nói cho cô biết là phòng nào, cuối cùng còn dặn dò: “Cô Chu, cơ hội này đã cho cô, nếu cô không thể làm cho Thẩm Kính Châu tán thành cô, vậy thì cô cũng chỉ có thể để cho công ty tùy ý chọn cho cô người đại diện khác thôi.”

Chu Nặc gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh, trợ lý Cao.”

Nhìn theo bóng dáng rời đi của Chu Nặc, Cao Hàng bỗng cảm thấy cô có chút không giống lúc trước, lại không thể nói rõ là không giống cái gì, có lẽ là khí thế đi. Chu Nặc trước kia đẹp đúng là đẹp, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác cô chỉ là một bình hoa, không có linh hồn. Nghĩ đến đây, Cao Hàng không khỏi lắc đầu, anh ta đang nghĩ lung tung cái gì thế.

Sau khi thấy Chu Nặc đến, cũng đã nói cho cô biết phòng, Cao Hàng lập tức rời đi. Chu Nặc đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, mãi đến khi gõ lần thứ ba bên trong mới có một giọng nói trầm thấp vang lên: “Vào đi.”

Chu Nặc đẩy cửa đi vào, liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông ngồi bên kia, áo lông cừu thiết kế cổ áo chữ V màu kaki, áo khoác đen, ngũ quan cứng rắn, diện mạo như vậy nếu đặt ở trong giới giải trí cũng có đường phát triển, Chu Nặc lại không thể không cảm thán tác giả nhất định là người yêu sắc đẹp mà, nếu không sao đến cả một người qua đường A, B tùy ý nào đó cũng có thể có giá trị nhan sắc cao như vậy được.

Đôi mắt Thẩm Kính Châu cũng vào lúc Chu Nặc đẩy cửa đi vào chợt lóe lên sự ngỡ ngàng, trước đó anh ta vẫn luôn nghĩ người Cao Hàng giới thiệu chắc lại là thiên kim nhà nào đó, phần lớn người nổi tiếng trong cái vòng luẩn quẩn này đều là dựa vào khí chất mà lên được, dù sao trong giới này thứ không thiếu nhất chính là người đẹp. Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Chu Nặc anh ta đã cảm thấy đẹp đến ngỡ ngàng, nhan sắc này ở trong giới giải trí người đẹp như mây mà nói cũng đã là người nổi bật.

“Chào anh Thẩm, tôi là Chu Nặc.” Chu Nặc vươn tay chủ động chào hỏi.

Trong mắt Thẩm Kính Châu hiện lên vẻ hứng thú: “Cô biết tôi?”

Chu Nặc có chút phong tình đưa tay vuốt vuốt tóc mình, ôn hòa nói: “Anh Thẩm cứ đùa, nếu tôi đã muốn tiến vào cái vòng này, vậy nhất định trước đó đã có sự chuẩn bị rồi.”

Câu trả lời này của Chu Nặc thật ngoài dự kiến của Thẩm Kính Châu, có cá tính, Chu Nặc này quả thật thú vị so với anh ta tưởng tượng nhiều. Anh ta cong khóe môi, đưa tay bắt tay Chu Nặc, sau đó rất nhanh buông ra, ý bảo cô ngồi xuống.

Vẻ tươi cười trên mặt Chu Nặc càng sâu, theo lời anh ta ngồi xuống bên cạnh, sau đó mỉm cười chờ đợi câu hỏi tiếp theo của anh ta.

“Thứ lỗi cho tôi hỏi một câu, sao Chu tiểu thư lại đột nhiên muốn tiến vào giới giải trí, là bởi vì đã ở trong giới thiên kim thượng lưu chán rồi cho nên mới muốn tìm chút việc gì đó giết thời gian?” Câu nói này của Thẩm Kính Châu rất không khách khí, lúc anh ta vừa mới vào nghề mang người mới, mỗi ngày dậy sớm đều tràn đầy nhiệt huyết chạy đến cầu cha xin bà nội để kiếm tài nguyên, đều vì mong nghệ sĩ nhà mình sớm ngày debut, ai lại biết, khi sự nghiệp vừa mới khởi sắc được một chút thì đại tiểu thư người ta liền phủi mông mặc kệ. Lúc này Thẩm Kính Châu mới biết được, những tài nguyên mà mình nhìn trúng vất vả mò tới tay trong mắt thiên kim đại tiểu thư người ta chẳng qua chỉ là trò chơi giết thời gian.

Chu Nặc nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh ta, giọng nói cũng nghiêm túc theo: “Chuyện này anh Thẩm có thể yên tâm, tôi tuyệt đối không phải là nhất thời hứng thú muốn chơi đùa.”

Thẩm Kính Châu như cười như không nhìn cô: “Tôi dựa vào cái gì mà có thể tin lời cô nói?”

Chu Nặc cũng không vì vậy mà bị nghẹn lời, đang chuẩn bị mở miệng lại nghe anh ta nói: “Được, tạm thời không nói đến chuyện này nữa, Chu tiểu thư muốn đóng phim, vậy cô ở phương diện này có kinh nghiệm gì không? Hay là nói Chu tiểu thư cảm thấy làm một bình hoa vẫn rất tốt?”

Lời nói này có chút chói tai, Chu Nặc có chút không vui cau mày: “Anh Thẩm, anh như vậy không khỏi có chút quá độc đoán rồi, anh làm sao mà biết tôi đây không có kỹ năng diễn xuất?”

“Theo như tôi được biết, Chu tiểu thư một là không xuất thân chính quy, hai là không có kinh nghiệm quay chụp, cho nên chuyện cô không có kỹ thuật diễn xuất không phải là chuyện rất rõ ràng sao?”

Chu Nặc không trực tiếp trả lời vấn đề này của anh ta, mà hỏi ngược lại: “Anh Thẩm có biết ảnh hậu Điền Hinh không?”

Thẩm Kính Châu không biết cô vì sao lại đột nhiên nhắc đến Điền Hinh, nhưng vẫn gật đầu, giọng nói có chút kinh thường: “Chính là cái vị tiểu tam mang theo con gái ngoài giá thú thượng vị lên, tự tẩy trắng nói rằng đó là chân ái, Điền Hinh sao?”

Nghe xong lời của Thẩm Kính Châu, ý cười trên môi Chu Nặc càng đậm: “Đúng vậy, có thể núp dưới bóng yên ổn sống qua nhiều năm như vậy mà không dính lấy một chút tai tiếng hay thói xấu nào, chắc hẳn kỹ năng diễn xuất của tôi đây cũng không đến nỗi quá kém đi.”

Thẩm Kính Châu ngẩn ra một lúc, sau đó rất nhanh hiểu được: “Ý của cô là...” Không đợi anh ta nói cho hết lời, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, anh ta có chút không vui ngẩng đầu, chờ khi anh ta thấy rõ được người tới thì giọng nói trở nên bất đắc dĩ: “Sao cậu lại tới đây?”

Rất nhanh một giọng nói cà lơ phất phơ từ phía sau Chu Nặc đã truyền đến: “Nghe nói tôi sắp có sư muội, tôi đương nhiên phải chạy qua đây nhìn một chút rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.