Edit: Hạt Tiêu
Beta: Chin ✿, Nguyệt Hạ.
_________________________
Chu Nặc nghe vậy không chút biểu cảm, gật đầu nói: “À, thật trùng hợp.” Nói xong thì quay ra với Thẩm Kính Châu ở bên cạnh: “Anh Thẩm, em đi lên trước.”
Thẩm Kính Châu liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, giọng điệu bất lực:“Tôi đã nói cậu rồi đừng trêu chọc cô ấy, sao cậu lại không nhớ thế?”
Lục Thừa Hiên vẻ mặt vô tội: “Em đâu có trêu chọc cô ấy, đây không phải là sắp thành đồng nghiệp nên chào hỏi trước một chút sao? “
Thẩm Kính Châu cười lạnh một tiếng: “Truyền thông Cố thị có nhiều nghệ sĩ như vậy, tại sao không thấy cậu chào hỏi những người khác?”
Lục Thừa Hiên cười không chút để ý: “Chuyện này sao có thể giống nhau? Sau khi chúng ta kí hợp đồng với cô ấy, thì chúng là người cùng hội cùng thuyền rồi, làm sao có thể giống những người khác.”
Thẩm Kính Châu nhíu mày: “Thừa Hiên, phía sau cô ấy là Cố Càn.”
Lục Thừa Hiên biết Thẩm Kính Châu khó chịu, cũng nghiêm mặt nói: “Yên tâm đi, tôi tự biết chừng mực.”
Nhìn thấy Lục Thừa Hiên như vậy, Thẩm Kính Châu lắc đầu không tiếp tục chủ đề này nữa. Như cậu ta nói, sau khi vật lộn trong giới mấy năm nay, cậu ta vẫn biết điểm dừng, thật sự không cần quá lo lắng. Còn một chút việc cần phải làm vì vậy Thẩm Kính Châu nhìn hướng Chu Nặc vừa đi, nói:“Đi thôi, chúng ta cũng qua đó“.
Chu Nặc đi tới phòng ở trên lầu ba của khách sạn, nơi tạm thời được đoàn làm phim dùng làm phòng thử vai, bên ngoài phòng có rất nhiều người. Tuy rằng vai diễn này chỉ là nữ phụ 3, nhưng bởi vì đây là vai diễn tốt, hơn nữa là được diễn với Lục Thừa Hiên, nên rất nhiều người đến thử vai.
Tôn Nhan, là người đại diện của Chu Mật, hôm nay cô ta mang theo Chu Mật đến thử vai để giành được vai diễn này. Cô ta quét mắt nhìn xung quanh để xem hôm nay đối thủ mạnh nhất của Chu Mật là ai, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Nặc đang mặc một bộ đồ xinh đẹp đứng ở đằng kia, Chu Nặc hiện tại khác hoàn toàn so với Chu Nặc trước đây khiến cô ta có chút không quen nên trong lúc nhất thời không biết mình có nhận nhầm người hay không. Nghĩ nghĩ một hồi, cô ta lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh của Chu Nặc rồi gửi thẳng cho Điền Hinh: “Đây có phải là đứa con gái riêng của chồng bà không?”
“Số 27, Chu Nặc”. Trước khi Điền Hinh trả lời tin nhắn, Tôn Nhan đã nghe thấy tiếng gọi của trợ lý giám đốc ở cửa. Cô không khỏi nhíu mày, đúng là Chu Nặc. Tôn Nhan từng là người đại diện của Điền Hinh, sau này Chu Mật bắt đầu dấn thân vào giới, cô ta mới chuyển sang làm người đại diện cho Chu Mật, cho nên cô ta biết rất rõ về Chu gia. Khi nhìn thấy Chu Nặc xuất hiện ở đây, trực giác cho cô ta biết có gì đó không ổn.
Chu Nặc sau khi nghe thấy tên mình, liền mở cửa đi vào, tất cả mọi ánh nhìn đều tập chung trên người cô. Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy Lục Thừa Hiên.
Chu Nặc cúi đầu chào đạo diễn và giám khảo ở đang ngồi bên kia nói: “Xin chào đạo diễn và các vị giám khảo, tôi là số 7, Chu Nặc “.
Khi Chu Nặc vừa bước vào, mắt mấy người trong phòng đều sáng lên, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo khoác màu hồng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mũm, nếu thay vào một bộ cổ trang thì chính là tiểu linh sủng Đóa Đóa từ trong tiểu thuyết kia bước ra. Đạo diễn nhớ tới những gì Thẩm Kính Châu đã nói lúc trước, ho nhẹ một tiếng: “Bắt đầu đi.” Dù cho mặt có đẹp đến đâu thì cũng cần phải có diễn xuất.
Khi nghe thấy âm thanh sắp bắt đầu, Lục Thừa Hiên ở bên kia đột nhiên đứng lên nói: “Tôi sẽ cùng cô ấy đối diễn đoạn này.”
Đạo diễn Tần Duy suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Cũng được, nhưng cô gái này là người mới, cậu phải giúp đỡ cô ấy.”
Lục Thừa Hiên cười xấu xa: “Đây là điều đương nhiên.”
Chu Nặc không khỏi nhíu mày, tự hỏi Lục Thừa Hiên làm vậy là có ý gì, chẳng lẽ vì anh ta không hài lòng khi cô đi tìm Thẩm Kính Châu, nhưng dù sao thì Thẩm Kính Châu cũng là người đại diện của anh ta, nghĩ đến đây Chu Nặc cảm thấy mình có thể tha thứ cho địch ý của Lục Thừa Hiên.
Phân đoạn diễn thử của Chu Nặc là đoạn nam chính do Lục Thừa Hiên thủ vai đang gặp nguy hiểm và linh sủng Đoá Đoá đột nhiên biến thành hình người để bảo vệ anh. Lục Thừa Hiên đúng là diễn viên chuyên nghiệp, chưa đầy một phút ánh mắt liền thay đổi đi thẳng vào vở kịch, Chu Nặc nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc để nhập vai, cô sớm đã phát hiện ra Lục Thừa Hiên là đang giúp cô nhập vai một cách tốt nhất. Cô thật không hiểu thể hiểu nổi anh ta nữa.
Cho đến khi kết thúc buổi thử vai, Chu Nặc vẫn có chút khó hiểu, tại sao Lục Thừa Hiên lại giúp đỡ mình, có phải Cao Hàng nhờ anh ta không, nhưng theo như lời trước đó của Cao Hàng, cô nhanh chóng loại trừ khả năng này.
Tôn Nhan nhìn Chu Nặc bước đi ra, cô ta cố gắng để nhìn biểu cảm của cô, nhưng cô lại quá mức bình tĩnh, khiến người ta không nhìn ra chút cảm xúc gì của cô. Đúng lúc Điền Hinh gửi một tin nhắn đến [Tại sao nó lại ở đó?].
Tôn Nhan vừa định trả lời tin nhắn thì thấy Thẩm Kính Châu đang đi về phía Chu Nặc, cô không khỏi nhíu mày, Thẩm Kính Châu định ký hợp đồng với cô ta sao? Đây là 1 tin xấu đối với họ.
“Tôi sẽ thông báo cho em khi có kết quả.” Thẩm Kính Châu rất hài lòng với màn thể hiện của Chu Nặc hôm nay, cô ấy quả thực như đã chứng mình cho lời cô tự nói, không phải không có kỹ năng diễn xuất.
Chu Nặc đã làm xong mọi việc nên làm, thế nên cô bình tĩnh gật đầu: “Được, vậy em về nhà đợi tin tốt từ anh.”
Khi Chu Nặc rời khỏi khách sạn thì nhận được cuộc gọi của Điền Hinh, sau khi nối máy, cô liền nghe được giọng nói của bà ta: “Tiểu Nặc, con có thời gian về nhà một chuyến không?”
“Gần đây con có chút việc bận, không có thời gian trở về.” Cô biết trở về không có chuyện tốt lành gì, cho nên trực tiếp từ chối. Điền Hinh quay sang nhìn Chu Mật ngồi bên cạnh đang tức giận, cô ta vươn tay cầm điện thoại muốn ném, bà vội cản lại, nhẹ giọng nói: “Thật ra là như thế này, tình hình hiện tại ở nhà con cũng biết, ba con có ý bảo con về nhà để lấy lễ phục trước kia của Mật Mật để đi dự tiệc, con nghĩ như vậy được không? “
Chu Nặc hừ lạnh một tiếng, không biết sao vô duyên vô cớ Điền Hinh lại gọi đến khiến cô buồn nôn, cô nghĩ một lúc liền hiểu ra lý do, có lẽ bà ta đã biết tin tức về buổi thử vai của cô vừa rồi. Vì vậy, bà ta mới cố ý gọi điện thoại để thăm dò cô, cô cười và nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu dì Hinh, anh Cố Càn nói rằng anh ấy sẽ chuẩn bị lễ phục cho con, con muốn chuẩn bị tốt mọi thứ cho bữa tiệc ngày mai, vì vậy không nói chuyện với dì được“.
Nhìn điện thoại đã bị cúp máy, Chu Mật nhìn Điền Hình có chút bất mãn: “Mẹ, mẹ sao không hỏi nó ại sao lại đi thử vai?”
Điền Hinh quay sang nhìn Chu Mật nói: “Mật Mật, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, phải bình tĩnh, con nhìn con xem bây giờ thành ra bộ dạng gì rồi“.
“Chu Nặc cô ta cố tình làm vậy. Cô ta chỉ là không muốn nhìn thấy con hơn cô ta. Sau này cô ta cũng có chỗ đứng trong giới. Con làm sao có thể bình tĩnh đây.” Nghĩ đến Chu Nặc ngày hôm đó, Chu Mật sợ cô ta lại thua cô như lúc còn nhỏ. Cô ta tự biết rằng mình thua kém Chu Nặc nếu không phải có mẹ cô thì con gái nhà họ Chu bây giờ được mọi người ca tụng chính là Chu Nặc, nghĩ đến đây cô ta không khỏi nghiến răng, quyết không để sau này xảy ra chuyện như vậy nữa.
Điền Hinh vẫn bình tĩnh nói: “Lo lắng cái gì? Con ở trong giới bao năm nay chả nhẽ lại không có một chút quan hệ nào. Nếu sợ cô ta hơn mình, vậy thì cứ loại bỏ cô ta ngay từ bây giờ đi“. Nghe Điền Hinh nói vậy Chu Mật trở nên bình tĩnh hơn, cô ta ôm lấy cánh tay của mẹ làm nũng: “Mẹ, con biết mẹ là người giỏi nhất, nhưng chúng ta chỉ có thể nhìn cô ta ỷ có Cố Càn mà không coi chúng ta ra gì sao? ” Chu Mật vẫn còn hơi không phục việc Chu Nặc có thể ôm đùi được Cố Càn, Cố Càn không chỉ có gia thế, mà còn có bề ngoài xuất chúng, đã vậy Chu Nặc còn được anh ta dắt đến các bữa tiệc, trong khi cô ta lại không thể thường xuyên tiếp cận được vòng thượng lưu này, nghĩ đến điều này, Chu Mật cảm thấy vô cùng khó chịu.
Điền Hinh nhìn thấu được tâm tư của con gái mình, bà vỗ vỗ vai Chu Mật: “Sau này con sẽ hiểu”. Đến lúc đó, bà ta chẳng cần phải làm gì, Chu Nặc cũng sẽ tự mình đi vào chỗ chết mà thôi.
Chu Nặc ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn trời xanh, quyết định lần nữa dấn thân vào giới giải trí của cô liệu có đúng không?” Thành thật mà nói, cô cũng không biết mình có yêu thích diễn xuất hay không, trước đây khi bị ba mẹ ép đi đóng phim chạy show, cô thực sự rất ghét nghề này, thế nhưng cô không thể chống lại ba mẹ, cô phải tiếp tục, mỗi khi cảm thấy hụt hẫng cô lại vào Weibo đọc bình luận, thấy nhiều bình luận tốt về cô như vậy, cô thấy mình cũng yêu nghề diễn viên lắm, điều cô ghét chính là sự kiểm soát của ba mẹ cô.
Người đẹp khi dừng lại trên phố luôn thu hút sự chú ý của người qua đường, thậm chí có người còn tiến tới bắt chuyện. Chu Nặc điều chỉnh lại cảm xúc rồi bắt taxi trở về biệt thự.
Khi Chu Nặc về đến biệt thự, thấy người làm vườn đang sửa sang lại cả khu vườn và phòng hoa, chẳng quan tâm đó đều là những thứ Cố Càn chuẩn bị cho bạch nguyệt quang trong lòng mình. Thấy vậy mong muốn mua nhà cho chính mình của Chu Nặc càng trở nên mạnh mẽ hơn, cảm giác mọi thứ ở đây tất cả đều không thuộc về bản thân khiến người ta thấy khó chịu, hiện tại thứ duy nhất mà cô có chính là tấm thẻ do Chu Kiến Đức đưa, à không, còn một thẻ phụ mà Cố Càn đã đưa cho cô nữa. Chu Nặc nắm chặt tay và đặt ra mục tiêu nhỏ đầu tiên cho mình, đó là kiếm tiền mua nhà càng sớm càng tốt.
Thấy Chu Nặc đi vào, thím Lưu nhớ tới những gì Điền Hinh nói trong điện thoại, bà do dự nhưng rồi vẫn nói với Chu Nặc, sau khi nghe kể xong Chu Nặc cười như không cười nhìn bà: “Thím Lưu, thím có ý gì thế? “
“Chu tiểu thư, cô là chủ của tôi. Đương nhiên, tôi đứng về phía cô.” Thím Lưu chắc chắn nói. Mặc dù là người hầu nhưng bà cũng có những cân nhắc của riêng mình, lần trước đám người Điền Hinh đến, Chu Nặc nhìn có chút khó chịu, hơn nữa mấy ngày nay, Cố Càn dường như đã thay đổi thái độ với Chu Nặc, đương nhiên bà phải chọn người có lợi nhất cho mình.
Chu Nặc không nói gì, Lưu Uyển cũng không đoán ra được cô đang nghĩ gì, đang do dự không biết có nên tiếp tục thể hiện lòng trung thành của mình hay không, liền nghe thấy giọng của Chu Nặc: “Được rồi, tôi hiểu rồi, thím đi xuống trước đi.” Vừa nói xong đúng lúc chuông điện thoại của cô vang lên, Chu Nặc nhìn thấy người gọi đến là Giang Nhu, một trong số ít bạn bè của nguyên chủ, nhưng điều mà cô không biết là ngay từ đầu Giang Nhu tiếp cận cô là có mục đích, khóe môi từ từ dãn ra. Cô mỉm cười rồi ấn nút trả lời, ngay sau đó giọng nói của Giang Nhu vang lên: “Nặc Nặc, mình nghe nói ngày mai cậu sẽ cùng anh Cố Càn đi dự tiệc phải không?”
Chu Nặc giả vờ bất ngờ nói: “Nhu Nhu, sao cậu lại biết, tớ vốn là muốn làm cho cậu bất ngờ.”
“Tớ cũng chỉ nghe anh Cố nói, bây giờ chúng mình đi chọn lễ phục đi.” Giang Nhu nói.
Nghĩ đến mục đích thật sự của Giang Nhu, nụ cười trên môi Chu Nặc càng sâu: “Được thôi, hẹn gặp ở chỗ cũ.”