" Dì Hàn à, không phải dì nói chiều nay có việc bận sao?" Dung Kiến lấy lại tinh thần, không quá tự nhiên mà chỉnh lý lại mái tóc.
Hàn Vân nắm cổ tay của Dung Kiến, đẩy cậu vào phòng rồi đóng cửa lại, giọng nói của bà đầy sự lo lắng: " Hôm nay dì vốn định ra ngoài nhưng lại có người nói với dì vài chuyện, dì không định ra ngoài nữa, muốn đem chuyện này nói cho tiểu thư biết."
Trong phòng rất yên tĩnh, Dung Kiến lén lút đem tầm nhìn đến một nơi nào đó, cậu có chút không tập trung mà đáp lại một tiếng.
Phần lớn tâm tư của cậu đều đặt trong phòng tắm bên kia rất sợ Minh Dã mắc sai lầm gì rồi bị Hàn Vân phát hiện, coi như nam chính thật sự chỉ là phụ đạo cho cậu nhưng lúc đó có miệng cũng không giải thích được.
"Vừa nãy dì vừa chuẩn bị ra ngoài liền có người đến nói cho dì biết, buổi trưa người đó có nghe được phu nhân muốn gả con đi sau hai năm nữa, Lục Thành còn muốn... người nó giới thiệu chắc chắn còn ghê tởm hơn nó...!" Hàn vân nói tiếp.
Dung Kiến: "Chậc...."
Chu Tiểu Xuân cũng không có ý tứ quá rồi, bà ta nói vậy chắc chắn là cố ý muốn người khác nghe được rồi.
Có thể bản thân cậu không thấy, nhưng người khác nhất định phải nghe được, để rồi vững chắc mới chuyền đến tai Hàn Vân, bà ta có thể nhân cơ hội cảnh cáo họ nghe lời một chút, bằng không thủ đoạn đối phó Dung Kiến ở phía sau vẫn còn rất nhiều.
" Cái khác dì không nói, nhưng mà thân phận của tiểu thư..."
Da đầu của Dung Kiến căng lên cậu cứng rắn đánh gãy lời của Hàn Vân: " Dì Hàn à, dì biết con sẽ không kết hôn mà."
Hàn Vân ngẩng đầu nhìn cậu, dường như vẫn còn rất căng thẳng, bà cau mày không rõ: "Dì biết, nhưng bà ta cho tiểu thư kết hôn thì làm sao bây giờ?"
Dung Kiến sợ Hàn Vân nói ra lời không nên nói, để Minh Dã trong phòng nghe được.
Cậu có thể đoán được đại khái nội dung, trong truyện có nội dung có thể thay đổi nhưng có thứ lại không thể
Bí mật về giới tính cũng chính là ví dụ. Trong sách từ khi giả gái cho đến lúc chết đi thân phận này đều không được lộ ra, cho nên cậu nhất định phải bảo toàn bí mật này.
Nếu như bị nam chính phát hiện...
Dung Kiến nhớ lại chuyện đã phát sinh lúc mình vừa xuyên qua, khi cậu muốn nói ra bí mật này, đầu óc lúc đó đau đến mức chết đi sống lại.
Cho nên, cậu rất nghiêm túc mà nói với Hàn Vân: " Dì Hàn, không sao đâu, thuyền đến đầu tự nhiên thẳng, dì đừng gấp."
Hàn Vân cũng không biện pháp khác, chỉ có thể lo lắng gật đầu.
Dung Kiến thở phào nhẹ nhõm, chỉ hi vọng Minh Dã không nghĩ quá nhiều.
Mà trong phòng tắm lúc này Minh Dã đang cụp mắt, yên lặng nghe đối thoại của bọn họ.
Bí mật của Dung Kiến? Cậu tựa hồ rất sợ bị người khác phát hiện.
Nếu Dung Kiến vẫn là người trong trí nhớ của hắn, 'cậu ta' xác thực là không có can đảm, nhưng nếu là Dung Kiến của hiện tại, cậu tuy rằng không được thông minh cho lắm nhưng lá gan lại rất lớn, tuy nhiên cậu lại phải giữ bí mật này một cách nghiêm ngặt.
Nhưng thực chất bí mật này không nên tồn tại.
Minh Dã khẽ cau mày, cũng không nghĩ ra là tại vì sao.
Một lúc sau, Hàn Vân cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao Chu Tiểu Xuân cũng nói mạnh miệng vậy, sớm nhất cũng phải là chuyện của hai năm sau, Hàn Vân dần lấy lại bình tĩnh, bà do dự nhìn cậu:
"Tiểu thư."
" Dạ?..." Dung Kiến đang bổ trang nghe thấy cũng không ngẩng đầu.
"Tiểu thư, có phải là con lên cân rồi? Gần đây con có kiểm soát chế độ ăn uống không đấy?" Giọng của Hàn Vân tràn đầy sự sầu lo.
Dung Kiến: "..."
Sấm sét giữa trời quang. Xin hãy mang tui theo với......
Cậu lắp ba lắp bắp: "Có, có, chỉ là tại cái váy này thôi, đúng! Đây là váy mập." Có chút chột dạ làm sao bây giờ?
Hàn Vân nửa tin nửa ngờ mà gật đầu.
" Con ngàn vạn không thể ăn nhiều, cao như vậy rồi,...." Bà vẫn không nhịn được phải dặn dò.
" Dì Hàn, con biết mà." Dung Kiến không chờ bà nói xong đã nghiêm túc gật đầu.
Sau khi Hàn Vân rời đi, sắc mặt của Dung Kiến lập tức đen thui, chết tiệt thật, cậu quyết không thể ăn quá nhiều nữa.
Cậu mở cửa phòng tắm, biết rằng Minh Dã vân đang ở trong đó tim cậu lại càng đập nhanh hơn.
Minh Dã đang đứng ở trước giá treo áo, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Dáng người hắn rất cao, mặc lên mình một chiếc áo chữ T vô cùng bình thường, bóng lưng hắn thẳng tắp kì lạ, nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai cực.
"Thật xin lỗi, tôi cũng không ngờ là dì Hàn đột nhiên trở lại."
Minh Dã quay người, như thể hắn không nghe được lời họ nói.
" Có làm trễ nãi một chút thời gian, đề của hôm nay có thể là làm không xong." Ngữ khí của hắn đối với Dung Kiến vẫn như mọi ngày.
Dung Kiến gật gật đầu.
Họ ra khỏi phòng tắm, ngồi vào bàn học, Minh Dã mở sổ ghi chép hắn viết tuần này ra.
Dung Kiến vẫn có chút bận tâm.
"Như vậy có làm lỡ việc học của cậu hay không?" Cậu lo lắng hỏi nam chính.
Minh Dã đang dùng bút giúp cậu ghi lại các điểm kiến thức, nghe vậy liền trả lời: "Không. Lúc chỉnh lại những kiến thức này, tôi cũng ôn tập lại luôn."
Nội tâm treo cao của Dung Kiến cũng có thể thả xuống.
Minh Dã không nhanh không chậm giảng dạy cho Dung Kiến các loại kiến thức. Hiện tại khác với lần thi khẩn cấp tháng trước, mấy tuần nay Minh Dã cũng không dùng cách nhồi nhét cho cậu nữa mà thành lập một hệ thống bài bản.
Minh Dã giảng giải cụ thể nắm rõ chi tiết, điều này rất phù hợp với học sinh như Dung Kiến.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Minh Dã dạy đến sáu giờ buổi chiều, bài học hôm nay mới kết thúc.
Cả một buổi chiều, tinh thần của Dung Kiến đều căng thẳng, nhìn Minh Dã chuẩn bị thu sách, cậu chậm rãi nằm úp sấp lên bàn.
" Tiểu thư tại sao không muốn kết hôn?" Minh Dã đột ngột hỏi một câu kiến cậu không kịp phòng bị.
Cậu nhìn hắn, Minh Dã cũng đang nhìn cậu.
Lời nói của hắn có phần hờ hững, giống như họ đang nói về một đề tài hết sức bình thường vậy.
Trong lòng Dung Kiến dậy sóng mãnh liệt, hoàn toàn không hiểu sao nam chính lại nhắc đến cái này.
Cậu thật sự không muốn nghĩ bậy, nhưng dù sao trong nguyên tác của《 Ác Chủng 》 có những em gái xinh xắn đẹp đẽ như vậy nhưng Minh Dã đều không thích, còn về nguyên chủ ' bạch nguyệt quang' kia cũng chưa từng được nhắc tới. Dung Kiến cũng không cảm thấy Minh Dã sẽ thích mình, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh cậu không thể không phòng.
Dung Kiến ngẫm nghĩ một hồi.
"Cậu muốn biết sao? Vậy thì tôi sẽ nói cho cậu một bí mật... Tôi là les, so với đàn ông tôi càng hứng thú với con gái hơn nhiều." Cậu với khuân mặt bình tĩnh nói ra một bí mật đầy kinh ngạc.
Dường như Minh Dã có chút giật mình, hắn trầm mặc rất lâu.
Dung Kiến có chút sốt sắng, dù sao Minh Dã cũng ở trong truyện Nam Tần, là nam chính trong văn thăng cấp vả mặt, hắn không thể tiếp thu đồng tính cũng có khả năng nhỉ?
Thời gian quen nhau lâu như vậy, cậu cũng đã xem nam chính là bạn tốt của mình rồi, cậu vẫn muốn cứu tình trạng này lại.
" Thầy Minh Dã sẽ không ghét bỏ tui chứ?" Cậu ngửa đầu nhìn Minh Dã, giọng nói đầy bất lực.
Tiếng cười khẽ của Minh Dã vang lên, thanh âm hắn trầm thấp, hoàn toàn không nghe ra được âm điệu chập trùng gì trong đó:
"Không, tôi không để ý."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Kiến Kiến: Xin lỗi, tui là người đồng tính.
Anh Minh: Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.
(Nói thế nào nhỉ, góc nhìn của Minh Dã trước trọng sinh, còn có góc nhìn của Kiến Kiến khi xem 《 Ác Chủng 》, cho nên những điều phát sinh trong《 Ác Chủng 》nó nhất định cũng có chỗ khác biệt, phát triển như một thế giới song song vậy.)