Bách Nguyệt

Chương 32: Chương 32: Chương 33




“Hoàn hảo!”

Kyubi nhẹ rút thanh kiếm đỏ từ từ cơ thể Thiết Toái Nha ra, cô nhẹ nhếch môi cười. Tonbokiri nhìn cô lại cười vui vẻ.

“Cô hay xuất hiện những chỗ không lường nhỉ? Kyubi-san!”

“Cô làm tôi giật mình đấy!”

Honrikawa cũng cười theo.

Vậy là vòng tròn lúc nảy không phải của Thiết Toái Nha mà là vòng dịch chuyển của chủ nhân, ông đưa đến cho đội họ thêm hai người nữa.

Đội 2 có hai người này xem ra sẽ khá khẩm hơn rất nhiều, Kyubi là thanh kiếm được chôi rèn ở trong máu thịt và nỗi khổ, kinh nghiệm chiến trường của cô sợ vượt quá Kashuu rồi, ngay cả Hasebe là người đầu tiên đi Thủ Phủ...mà nghe nói hình như anh ta do Kyubi giúp sức luyện ra thì phải.

Đối với Honrikawa, Kyubi là kiếm nhân vô cùng bí ẩn và đáng gờm khi là đồng đội cũng như đối thủ của mình. Các thanh kiếm trong Mạc Phủ đều biết rõ Kyubi luôn tách việc riêng của mình trong các trận đấu, và dường như những vết thương dù sâu đến mức nào, những hoàn cảnh túng khó đến cỡ nào, Kyubi vẫn bộ mặt “người qua đường” mặt dù chuyện gì đó nguy hiểm đang xảy ra trên chính bản thân mình, và đương nhiên nếu cậu nói về nó Kyubi chỉ nhìn cậu mỉm cười, và nói.

“Chuyện nhỏ!”

Riết rồi Honrikawa cảm thấy nên để Kyubi là nam hơn là nữ, trông cô chẳng khác gì soái ca thực sự, với tính tình đó, bên dưới làng gần khu tập hóa, cô chắc sẽ bị một đám fan nữ theo đuổi không đếm xuể đâu.

“Các cậu! Ổn cả chứ?”

Cáo con vội vã chạy tới. Thông tin trên thuyền họ vừa nhận được, Thiết Toái Nha đã bị diệt, sự có mặt kịp thời của Tsurumaru và Kyubi đã ngăn chặn được sứ mạng của Thiết Toái Nha hoàn mỹ, và không thành viên nào bị thương.

Sau khi thuyền của quân địch bị người mình chiếm đóng, cáo con lập tức chạy lại đây giúp đỡ nhóm người bên này, bất ngờ là ở đây cũng hoàn thành xong nhiệm vụ.

“Tuyệt vời, còn dư dả thời gian này!”

“Vậy sao? Nhóm người Izuminokami đâu?”

Kyubi xoay người hỏi Sứ Giả. Nhìn con cáo của huyền thoại Nhật Bản lại có sở thích muốn kéo má nó, nhìn xem đậu phụ rán chạy vào đâu trong cơ thể pho tượng này.

“Họ đang lên bờ. Mau đến điểm hẹn đi!”

“Xong rồi, dù sao... trời gần sáng! Honrikawa đi chợ lịch sử với tôi không?”

Kyubi đút kiếm vào vỏ, vẫy chút bàn tay mình vì cái tê liệt, kiểu như cô còn muốn đánh nữa, nhưng kết thúc như vậy...cũng miễn cưỡng tạm được.

“Hả?Đi chợ?”

“Dù sao dư dả thời gian. Chúng ta làm cái gì đó khiến lương tâm không bứt rứt là được rồi!”

Kyubi xoay lưng về ánh sáng, nhẹ cười rồi nhảy người lên nóc nhà đến nơi hẹn. Honrikawa và Konbokiri nhìn nhau rồi xoay người chạy theo bóng cô đến điểm hẹn của đội.

Cả đội không về ngay mà dùng số tiền của Saniwa chuyển qua cho Sứ Giả để mở ra một bữa ăn cho những người bị đốt cháy nhà đêm qua, ít nhiều chịu thiệt hại của trận chiến. Lúc đó Izuminokami, Mutsunokami cùng hợp tác giúp đỡ nhau, cuối cùng bữa ăn được hoàn thiện. Không có tranh chấp nội bộ, sau bữa đó, lúc trở về, Izuminokami nhìn cô gái mới đến đội mình nở nụ cười.

“Cảm ơn!”

“...”

Kyubi không nói, chớp mắt nhìn anh, cô không làm gì để anh ta cảm ơn cả. Là một đội trường không nên ủy mị như vậy!

“Yasusada đi rồi nhỉ?”

Câu trả lời của cô không ăn nhập gì với câu nói của Izuminokami, Kyubi xoay người vào vòng dịch chuyển. Yagen nhìn cô lại đến vỗ vài vai đồng đội mình lắc đầu.

“Đừng nói lời cảm ơn với cô ấy, Kyubi chưa bao giờ hiểu nó nghĩa gì đâu!”

“Đúng vậy, cô ấy luôn là người kì lạ. Từ cảm ơn cô ấy không biết viết!”

Tsurumaru xoay người vào vòng dịch chuyển. Yagen đi vòng qua Izuminokami đi phía sau.

Họ biết bữa ăn này, bữa phát từ thiện này khiến cho mọi người có phần nào nhẹ đi một chút tinh thần về cảm giác không tham gia vào lịch sử, Izuminokami và Mutsunokami luôn khắc khẩu với nhau về chuyện đó, cả hai đều có suy nghĩ riêng trong lòng họ chưa bao giờ để nó lộ ra bên ngoài, cả đàn ông ít khi nói đến việc này. Cả đội chỉ nghĩ để họ đánh đấm mấy cái sẽ dần quen, nhưng không ngờ xảy ra cục diện khó khăn cho tình huống trận chiến không thể lường trước được. Tsurumaru và Kyubi có thể đến đúng kịp lúc, cuối trận còn làm một bữa ăn từ thiện.

Nói ra khá ích kỉ, vì bữa ăn từ thiện này chỉ giúp cho họ nhẹ bớt lòng, chứ không giúp được bao nhiêu.

Và chuyện này Saniwa không cấm, cũng chả liên quan gì đến lịch sử.

Kyubi nghĩ ra cách này có thể giúp người nhiều lắm. Và họ không biết các lương thực mua nhiều hơn gấp bội đã bay đi đâu mất với Kyubi khi cô tự nhiên biến mất giữa giờ phát cháo. Chí cốt họ nhìn đến những người khác họ có chút cuộc sống thêm vui mừng trong nét mặt trong hoàn cảnh lúc bấy giờ. Thì đội xem ra hiểu được Kyubi làm cái gì.

Trận đấu đầu tiên, cũng là trận đấu ý nghĩa nhất khi họ làm việc đồng đội kiểu này, có thể sau này sẽ tiếp tục những trận cãi vả, cái quan trọng vẫn là những thứ họ biết được về thế giới nào đó sẽ xuất hiện một người bạn giúp họ vượt qua.

Nhưng...

Chẳng có cái gì là mãi mãi, khi thời gian tiếp diễn. Người đó sẽ không còn ở Thủ Phủ nữa!

--- ------ --------

Kyubi trở về Thủ Phủ đầu tiên, quay lại phòng mình, Kashuu đã chờ sẵn cô ở đó.

Sau cuộc chiến ở quán trọ Ikedaya, Yasusada đã rời đi học hỏi kinh nghiệm và toi rèn, Kashuu luôn đến chờ Kyubi ngồi nhìn trời cả buổi, thậm chí là không nói, chỉ im lặng ngồi ở đó. Kyubi không phản đối cậu, Yasusada có ngày sẽ trở nên trưởng thành, cậu đi rèn luyện sẽ giúp rất nhiều cho bản thân, sau này chính Yasusada là người duy nhất có thể hợp tác với Kashuu tốt nhất trong mỗi trận chiến.

Kyubi nghĩ Saniwa không cần chia đội cho họ đâu vì duy nhất 2 người đó cũng đủ một đội rồi!

“Kyubi-san, cô về rồi!”

“Ừm, nhóm người Mạc Phủ các cậu rất yêu quý chủ nhân mình nhỉ?”

“Hả?..Đúng vậy!”

Kyubi nhìn Kashuu mỉm cười, lần đầu tiên nghe cậu thừa nhận.

Cô đem tách trà đẩy qua cho cậu, đem bánh hoa đến đặt trên bàn. Người này chỉ chờ cô không uống nước, cả bánh cũng không lấy ăn. Kyubi nhìn cậu có chút thở dài, chồng đi vợ ra thế này sao. Kyubi đột nhiên nhớ đến mấy hoàn cảnh ngày xưa khi chồng bị bắt đi lính, vợ ở nhà chờ mòn mỏi không có tin tức ấy.

“Nhớ Yasusada rồi à?”

“Có chút! Với lại Thủ Phủ này Saniwa bắt đầu giao nhiều việc hơn, ít nhớ lại. Có cô bên cạnh, Yasusada tôi tin cậu ta sẽ về thôi!”

“Trong trận chiến ở quán trọ Ikeyada, tín vật của hai người vỡ rồi hả?”

“...Tín vật???“..

Kashuu dừng hành động rót trà của mình lại, có chút muốn bóp cổ người này, thì ra trước giờ với cậu và Yasusada, Kyubi luôn nghĩ bậy. Chuyện lúc trước khi cô văng mấy bức tranh ra bên ngoài cho cả Thủ Phủ một cơn sốc cực độ, ngay cả tắm cũng chả ai tắm chung với nhau, ăn không nhìn mặt. Thời gian qua dần, cái đó vẫn trở thành ám ảnh, ngay cả nhắc lại ánh mắt ai cũng tối sầm muốn giết người, các kiếm nhân mới của Thủ Phủ dường như đều không thể mở miệng hỏi lại vì họ đều bị sát khí khủng bố đều khiến tất cả Thủ Phủ ngập trong màu đen tối.

Sau đó Kyubi dần quen với các cuộc viễn chinh từ đội mình, và họ cũng nghĩ Kyubi đã quên suy nghĩ đó đi. Không ngờ...

“Đó chỉ là một món quà của một người bạn tặng bạn thôi. Tín vật gì chứ?! Bậy bạ!”

Kashuu cười méo sệch, tín vật của cậu muốn gửi còn chưa gửi được đâu, vì người cậu nhắm đến luôn có mấy suy nghĩ kì lạ.

“Đội 2 thế nào? Theo cảm nhận của cô?”

“Đội yếu!”

Kashuu mỉm cười, vẫn vậy rất nên nói cô ấy nhận xét đúng.

“Tuy vậy bản chất đồng đội của họ có thể đặt lên hạng 1 khi họ vào trận cùng nhau!”

Kashuu bất ngờ, trong nhóm đó có rất nhiều người không hợp ý, nhưng Kyubi lại nói về tình thần đồng đội... Ừm có thể, vì ánh mắt của cô luôn là ánh mắt tốt, Kyubi nhận định chiến binh qua ánh mắt không thể so sánh được, các kiếm nhân mà Kyubi nói tốt, đương nhiên họ luôn đúng về mặt đó, Saniwa đều tin tưởng cô vô đối. Ngay cả các kiếm nhân ở Thủ Phủ này không ai mà biết được Kyubi suy nghĩ cái gì trong đầu, họ chỉ tin vào lời nói của cô một phần vì đó là lời nói hợp lệ, một phần Kyubi là kiếm nhân đầu tiên có kinh nghiệm nhiều nhất trong tất cả kiếm nhân. Ngay cả Mikazuki cũng không biết tiểu sử của cô xuất phát từ đâu.

“Saniwa nói cô xong rồi đi gặp ông ta kia Kyubi!”

Hasebe bước đến phòng nhìn thấy Kashuu ngồi đối diện với cô trên bàn nhỏ. Ánh mắt sẹt qua tia sáng rồi nhìn cô mỉm cười trực tiếp xem người ta như không khí.

Kashuu cũng cười bất đắc dĩ, từ ngày anh biết tối, lúc gần ngủ, Hasebe luôn đến uống nước trà rồi đi về thì Kashuu luôn có ý định canh giúp luôn phòng cho cô. Và thông tin này do Saniwa nói lại, anh chả biết lão ta đang nghĩ gì nhưng có một chuyện anh biết chính là lão nhờ tay anh đuổi Hasebe. Aoe gần đây đột nhiên quan tâm bất đắc kì tử đến công việc hằng ngày của Kyubi, Ichigo đẩy đám em mình lại gần cô, Yagen luôn quan tâm quá mức về sức khỏe người này, Mikazuki đột nhiên hay mời cô ra uống trà, Nakigitsune xuất hiện biểu hiện lạ khi đứng trước mặt cô_ kẻ đầu tiên nên đuổi!, Yamanbakiri tự nhiên bỏ mũ choàng ra... lá thư của Yasusada luôn kèm theo một lá gửi Kyubi, nội dung của nó...Kashuu đã đốt sạch những bức thư đó!

“Kyubi-san, đi đi, tôi ở đây đợi được rồi!”

Kyubi đặt tách trà xuống thở dài, mới viễn chinh về chưa kịp ngáp, lão già đó lại gọi tới. Cái này nên gọi là quá đáng sao? Shota bộ mặt luôn làm người ta muốn đập cho chết, nhưng mà Kyubi chưa đủ điều kiện ra tay đi. Tốt nhất ông ta nên có lý do hứng thú cho cô nếu không ăn đập với việc làm mất thời gian nghĩ ngơi của cô.

Hasebe nhìn Kashuu chút rồi xoay người đi, anh không chắc cho lắm nhưng phòng còn hơn để bị tấn công trước.

“Kyubi-san, đến rồi à?”

Saniwa nhìn cô từ trên ghế, Thủ Phủ sửa sang, cái phòng của lão già này được xây lại rộng rãi, thoát mát khang trang nhất!

“Lão già, gọi có chuyện gì? Đội trưởng đội 2 không phải tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.