“Kyubi, cô muốn rèn vũ khí sao?”
“À…Hả?”
“Mấy ngày này đi tuần, cô chỉ chăm chú nhìn các cửa hàng rèn vũ khí”
“À…Ờ…có lẽ vậy”
Saito nhìn cô gái trước mặt, rồi không hỏi thêm. Từ khi Hijikata phân anh đưa cô đi tuần thì lúc này Kyubi cũng nhìn chăm chú vào cửa hàng vũ khí hay tiệm rèn để tìm thứ gì đó. Nhưng anh hỏi cô lại không trả lời, cuối cùng đành dừng lại, Kyubi là cô gái bí ẩn, chuyện này không phải nhiều người biết, nếu hoàn cảnh của Chizuru ra sao, thì có lẽ Kyubi cũng như vậy, nhưng cô vẫn có cái gì đó khiến mọi người gần cô cảm thấy giấu giếm, cô gái này chưa bao giờ kể về quá khứ của mình hay dự định gì trong tương lại của mình. Heisuke là một thằng nhóc trong đội, tuổi gần trạt cả hai chị em, cũng chỉ đồng trang lứa nên mới gắn khít như vậy, nhưng đối với Kyubi thằng nhóc luôn thang rằng không biết tại sao cô gái này chưa bao giờ thật sự nói về chuyện riêng giữ trong quá khử của cô cho cậu biết. Khác với Chizuru, cô bé hòa nhã và hiền dịu hơn Kyubi, nhưng cô em gái này lại có một điểm đặc biệt là hiểu chuyện, tuy cô gái lạnh lùng, ít nói nhưng chuyện cô nói ra chính là đúng, không sai, hành động thất thường, nhưng nhờ Kyubi, doanh trai Shinsengumi có nhiều lương thực, và thảo dược chữa thương hơn rất nhiều. Họ cũng nợ cô gái này một lời cảm ơn, đặc biệt Kyubi giống với Sanan rất yêu nghiên cứu tìm tòi về thảo dược, tuy Sanan ở trong phòng cả ngày không ai biết anh làm gì, thì Kyubi dành trọn thời gian của mình bên vườn thảo dược và rau củ mà cô trồng bên góc vườn của doanh trại Shinsengumi, chuyện này đã kéo dài thành thói quen của cô và mọi người, thậm chí, nếu một khi cần tìm đến Kyubi, vào phòng cô không thấy thì chắc chắng cô đang ở vườn thảo dược. Saito đi tuần với cô hơn một tháng rồi, anh cũng nhìn những hành động kì lạ của cô cũng có quan tâm, nhưng đều bị cô đưa câu trả lời mở, và anh cũng ngại hỏi nữa, vì anh biết anh có cố gắng hỏi thì cô cũng sẽ không kể cho anh biết trừ khi Kyubi thật sự muốn. Saito im lặng đi theo phía sau cô gái phía trước kia, không biết tại sao từ khi cùng cô thử tài một trận, Saito lại có cảm giác đặc biệt quan tâm đến cô, nhất là quá khứ của cô. Dùng móng tay để làm vũ khí? Một trò ảo thuật hay một ma thuật? Saito không nghĩ vậy, móng tay là thật, chiêu thức của cô cũng là thật, xem Kyubi không một tiến động, nhanh gọn cho anh vào trận thua cuộc đó chính là cách học võ thuật của cô. Nhưng mà nếu muốn tập nó không phải sẽ rất đau khổ đi, một chút vết thương trên cơ thể con người đủ đau đớn rồi, đằng này dùng bộ phận trên cơ thể con người đủ sắc bén để làm vũ khí, phải trải qua cách tập luyện hà khắc như thế nào mới trở nên như vậy? Thật sự thì, Saito thắc mắc, quá khứ của Kyubi thật sự giống với Chizuru chứ?
“Saito….Saito..!!”
Kyubi nhìn khoảng không trên bầu trời, thời gian tuần tra cũng đã xong, đoạn đường đi theo đội của Saito nhiều ngày cô cũng biết xuất phát ở đâu, đi ở đâu và kết thúc ở nơi nào. Khi đoàn tuần tra đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, Kyubi xoay người muốn về lại doanh trai lại nhìn Saito im lặng như cái bóng đi phía sau lưng mình, cô gọi anh không nghe nói, cuối cùng cô phải xoay người lắc mạnh vai anh, Saito mới thực sự tỉnh táo lại nhìn về phía cô.
“Saito, anh ổn không vậy?”
“Ổn! Chuyện gì sao?””
“Tuần tra xong rồi, về thôi”
“À…Ừm… Vậy về thôi.”
Saito hơi chần chừ một chút, vòng qua cô, rồi đi. Kyubi nheo mắt nhìn bóng lưng mơ hồ của anh rồi, chạm chạp đi phía sau anh cùng đội về doanh trại. Saito đang nghĩ cái gì? Đừng nói anh ta nghĩ cách đuổi cô khỏi đoàn tuần tra nha, cô cũng có thể chuyển sang đội chị Chizuru để anh ta đỡ bận tâm, hay đỡ vướn tay mà có cần nghĩ cách đuổi đi không? Nhưng mà, Kyubi nhớ cô rất ngoan nha, cô không có chạy loạn trong tuần tra, anh ta cũng không có làm gì để vướn tay chân, trước giờ cô chỉ chạy theo anh ta thôi mà. Có cần phải suy nghĩ cách kĩ càng như thế không?
“Thình thịch….Thình thịch…”
Vừa bước đi một đoạn, lồng ngực như trống đánh vặn lại, bước chân cũng khựng lại ngay tại chỗ. Kyubi đưa tay ôm ngực mình, thở dốc, cô bị làm sao vậy? Nhưng mà cô cảm giác thanh kiếm đó đang ở đây, thanh kiếm ở rất gần đây! Kyubi xoay đầu nhìn khắp hướng, cuối cùng dừng mắt lại chỗ mái nhà bên trái cánh tay, ở xa xa có một bóng người đứng trên nóc nhà, im lặng nhìn xuống phía dưới, dường như người kia không chú ý đến sự xuất hiện của Kyubi, cho đến khi hắn cảm thấy một ánh mắt nóng rực hướng về phía mình.Kazama Chikage xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên nhóc, con ngươi xanh ngọc nhìn về phía mình, không đúng hơn là thanh kiếm ở bên eo mình. Có chuyện gì lạ với nhóc đó sao? Tại sao lại nhìn thanh kiếm mới nhắc được của hắn? Chợt nhìn thấy bóng người nữa hướng phía nhóc kia đi đến, Kazama nhẹ điểm gót chân, biến mất.
“Kyubi, cô sao vậy?”
Saito đi một đoạn không cảm giác được hơi thở của cô liền xoay đầu tìm kiếm, cuối cùng lại nhìn cô đứng thần người, tay ôm lấy ngực, ánh mắt hướng về phía bầu trời trên cao. Saito lúc đó không biết Kazama đã đi rồi, anh vẫn chỉ nhìn thấy khoảng không của ánh mặt trời đỏ rực đang dần lặng xuống núi, anh tới gần Kyubi đẩy tay cô hỏi nhỏ. Nhưng Kyubi chỉ cười, lắc đầu, không nói, thế nên cũng kéo tay cô đi cùng đường về, Saito không muốn để cô gái này đi xa mình hơn một bước, không biết tại sao, nhưng anh thích vậy.
--
Trong căn phòng gỗ, những cuộc thảo luật bắt đầu diễn ra, ở đây đầy đủ mặt đông người, và chỉ huy trong quân trại Shinsengumi, và có cả Chizuru. Cuộc họp này bắt đầu từ việc Chizuru tự ý xông vào địa bàn Thiên Trụ vì vô tình nóng vội tìm kiếm tin tức của cha nuôi mình. Và cuộc họp này Kyubi không tham gia, tuy cô được phép nghe tất cả các thông tin cơ mật hiện nay của quân, nhưng cô một mực không muốn gặp phiền phức và chính sự lằng nhằn, nên chuyện họp của quân Shinsengumi trước giờ, Kyubi luôn ở vườn cây ngồi ngắm cảnh uống trà. Nhóm Thiên Trù bắt đầu hành động, là đội quân của sammurai vô chủ và bắt nguồn từ nhân dân, tuy cuộc chiến này có xảy ra trong lịch sử, nhưng Kyubi cũng sẽ không đoán được tương lai có thay đổi gì hay không. Sau cuộc họp, Chizuru lại ngồi trên vỉa hề trước phòng cùng Kyubi ăn trái cây, và bắt đầu kể luyên thuyền về nội dung cuộc họp, lẫn cả tâm sự. Kyubi chỉ lắng nghe không mở miệng nói hay câu an ủi, Chizuru cũng chính là dễ chịu về cảm giác ấy, vậy nên cô thích tâm sự với Kyubi. Nhiều lúc bạn chỉ cần bày tỏ hết nổi lòng của bạn ra cùng với một người nào đấy, và họ im lặng lắng nghe, như bạn chính là người làm đúng, luôn đúng, không một câu an ủi và lo lắng sẽ khiến tâm bạn dễ chịu đi rất nhiều với những lời khuyên sau những tâm sự. Kyubi cũng biết điều đó, nên cô chỉ việc thưởng thức trà và tiếp tục ngồi thiền, nghe Chizuru tâm sự giải sầu. Tối đó, Sanan tìm gặp cô ở phòng làm việc, anh đưa cô một lọ thuốc thủy tinh màu máu, với ánh mắt nghi ngờ của cô, anh từ từ giải thích.
“Thuốc của lang y Tây Dược Yukimura Koudou, loại thuốc này chính là lúc ông ta để lại cho quân đội Shinsengumi những con người như lúc đầu cô nhìn thấy”
Kyubi nhìn lọ thuốc rồi mở nắp, Sanan lập tức nắm lấy cổ tay cô nhắn mày: “CÔ định làm trò gì vậy? Uống nó sao?”
Kyubi nhìn anh, rồi nhìn cổ tay bị Sanan nắm chặt lấy, cố ý cục cựa một chút, lại bị bàn tay anh nắm chặt hơn. Sanan lại nói tiếp : “Đừng làm việc ngu ngốc!”
“Sanan, anh bỏ tay tôi ra đi. Tôi chỉ muốn xem thành phần của thuốc thôi”
Kyubi kiên nhẫn giải thích, dù sao là sát thủ sự điềm tĩnh của nghề nghiệp luôn lớn hơn tất cả các nghề khác, cô như một con thú săn mồi, muốn giết mồi phải có đủ năng lực bình tĩnh. Và bây giờ cô cũng đã không quan tâm đến tính mạng của thường dân vô tội hay có tội nữa rồi, là sát thủ thì không có đạo đức. Có đạo đức thì không phải sát thủ, cũng như ăn mày, ăn mày thì tự trọng, càng muốn chức cao ăn mày sẽ bỏ đi lòng tự trọng của mình. Những nghề nghiệp dưới đáy xã hội, và sống trong bóng tối chẳng ai biết nó có khi nào và xuất hiện từ đâu, nhưng Kyubi được đào tạo trong bóng tối, tính cách và lòng nhân đạo cũng chẳng còn chút gì về ánh sáng rồi. Sanan nhìn cô, với đôi mắt nghiêm túc, rồi mới từ từ bỏ tay ra, nhưng ánh mắt của anh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm về phía cô. Kyubi được tự do cổ tay, cô dùng một khăn khô, sau đó đổ một ít thuốc vào bên trong và tản đều, đưa lên mũi ngửi mùi. Với cách này cô dễ dàng tìm ra được thứ cô cần ở trong thuốc này. Sanan nhìn cô với cách thức kì lạ, anh không nói nhưng cố gắng nhìn cô nếu có những hành động ngoài ý muốn, và đúng theo dự đoán của anh, vài phút sau, sau khi ngửi xong, cô gái kia liền đem lọ thuốc uống vào. Nếu Sanan không kịp kéo tay cô lại thì không biết giờ cô ra sao.
“Kyubi, cô nói chỉ muốn xem thành phần của thuốc. Muốn xem cũng không đến làm chuột bạch thử thuốc đâu!”
“Nếu không thử thì làm sao biết được thành phần trong thuốc?!”
“Cô điên rồi, tôi chỉ đưa cô lọ thuốc để cô biết tránh xa nó hơn. Tôi nghe Chzuru nói cô từ nhỏ đã không sống cùng với Yukimurai, nhưng ông ta hay đưa thuốc đến cho cô. Tôi mong cô hiểu biết rõ mà tránh để uống nhầm thuốc này!”
Kyubi nhìn Sanan mỉm cười, tránh uống nhầm thuốc này? Là đang lo lắng cho cô hay là lo lắng chuyện gì đây? Nếu nhiều năm như vậy Yukimurai không đến đưa thuốc cho cô, cũng bỏ thuốc vào thức ăn mọi lúc mọi nơi, thuốc này có uống cô cũng đã uống rồi, còn những thứ độc hơn nữa kia. Yukimurai trước giờ xem cô như chuột bạch thử thuốc, những thứ thuốc nhẹ đô này thì ăn thua gì với cô. Nhưng Sanan không cho sử dụng thì thôi vậy, cô nhìn anh mỉm cười.
“Nội dung buổi họp tôi đã nghe chị Chizuru kể lại hết rồi. Lần này, Sanan anh có đi cùng với đội không?”
“Dù sao tay tôi cũng dần khỏi rồi, nếu cô muốn tôi tiếp tục che dấu thì tôi sẽ sử dụng tay trái. Trong thời gian qua cô tập tôi sử dụng kiếm tay trái cũng không uổng công đi”
Sanan vừa nói vừa giật lấy lọ thuốc trong tay cô, đóng lại cách xa tầm tay Kyubi, kiểu như đề phòng đừa nhỏ lên 3 tưởng kẹo lấy uống vậy. Kyubi nhìn hành động của anh đầy tính trẻ con cũng không nói gì, tiếp tục quay lại chủ đề.
“Vậy anh đã quyết đi cùng đội nào chưa?”
“Tôi sẽ cùng đội với Hajikata. Lần này cô có đi cùng hay không?”
“Tôi không chắc, để lúc đó xem tâm trạng.”
“Cô đi đánh địch hay là đi chơi thế hả?”
“Ai biết được”
Sanan nhìn cô lại cười phá lên, với kiểu dáng của cô gái cà lê phất phơ này anh cũng bó tay rồi. Nhưng chuyện vui đùa chỉ một chút, Kyubi lại dừng lại, chuyển sang giọng nghiêm túc.
“Lần này đi, tôi mong anh cẩn thận ở địa điểm Ikeyada.”
“Huh? Ikeyada? Nơi địa điểm rút lui sao?”
Kyubi không nói, đứng dậy viện kế đi ra vường rồi rời đi. Sanan nhìn bóng cô khuất sau cánh cửa cũng không cố gắng hỏi nữa, tính của cô gái này là thế, chỉ nói ẩn ý, anh phải cố gắng tinh trí mới đoán được. Lần này là địa điểm Ikeyada sao? Vậy chẳng phải kế hoạch của đội bàn từ trước đã bị vỡ sao? Phải bàn lại lần nữa mới được, Sanan tin Kyubi hơn ai khác, không biết từ khi nào, nhưng linh tính mách bảo anh luôn tin tưởng đến cô gái này, cũng như tâm anh bắt đầu có hình bóng của người nào đó.