Bạch Nhật Huyên Tiêu

Chương 9: Chương 9: Anh thích em.




“Huyên Huyên, anh yêu em.”

“Vậy anh có người trong lòng không?” Cô không buông tay mà truy vấn, cho dù không phải Chung Thi Âm, trong trường nhiều nữ sinh thích anh ấy như vậy, người người sáng lạn đẹp đẽ động lòng người, anh ấy là đàn ông con trai, phải có lúc động lòng đi.

Tình cảm anh em này khiến cho cô không thấy được tình cảm thật sự của anh. Anh biết, chỉ cần một ngày không giải trừ gông xiềng này, cô vĩnh viễn cũng sẽ không thấy được rằng, tâm tình anh cũng chí hướng về cô. Anh nhìn cô, suy nghĩ thật lâu. Đôi mắt cô lưng tròng nước mắt, biểu tình lo lắng khó nhìn. Sự lo lắng trong đôi mắt ấy cho anh hy vọng. Cô cũng để ý anh có hay không người trong lòng, để ý anh là không phải chỉ nhìn một mình cô. Có được loại để ý này, anh nghĩ, anh rốt cuộc có thể đem một lòng một dạ tình yêu này nói cho cô. Anh nhìn cô, vỗ về cô, dịu dàng mở miệng nói, “Anh, thực là có một người trong lòng.”

Tư duy của cô như thể trong phút chốc đã bị đông cứng lại, khiến cho cô không thể tự hỏi, anh ấy có người trong lòng, mà cô vẫn ỷ lại anh hai có người trong lòng! Bọn họ là anh em, mà hắn thế nào, sớm hay muộn cũng sẽ mang về cho cô một người chị dâu. Đây là điều cô đã sớm nhận thức được, nhưng là vì sao, lại có một khắc, cô không hy vọng như vậy. Bên người anh, ngoại trừ cô còn có nữ sinh nào khác đâu.

“Em không muốn biết cô ấy là ai chăng?” Anh đợi đã lâu cũng chưa nghe được. Như đã lường trước được vấn để, anh chỉ nhìn cô đang cúi đầu mà ngẩn người. Chính anh đã mở miệng trước.

“Không muốn.” Cô thấp giọng nói. Nếu có thể, cô vĩnh viễn không muốn biết người kia là ai, không muốn biết là ai cùng cô chia xẻ người con trai giống như thiên thần này.

“Nhưng là anh muốn cho em biết…” Anh nghĩ tới, tình yêu say đắm của anh đối với cô đã lấy đi lực nhẫn nại của anh. Rốt cuộc cũng đến ngày nào đó, anh sẽ không để ý đến cô có khả năng thừa nhận hay không mà bắt buộc cô phải tiếp nhận tình yêu của mình. Anh dịu dàng nâng cằm của cô lên, lại chạm phải ánh mắt trốn tránh của cô. Anh giữ khuôn mặt của cô trong tay, nhu tình bao trùm môi cô, tựa như trong ngày biểu diễn ở lễ Kỷ niệm thành lập trường hôm ấy, anh đã dùng hành động nói cho cô, người anh yêu là ai.

Cô mở to hai mắt nhìn, xấu hổ và giận dữ đổ ập vào trong trí não cô. Cô giãy dụa muốn rời xa thân thể anh, đánh vào lồng ngực anh, nhưng là cô, vẫn chìm thật sâu vào trong lồng ngực ấy. Không phải là cô chìm đắm, mà là anh không cho cô rời đi. Tay anh, môi anh, đều giam cầm thân thể của cô cả rồi.

Bạch Nhật Huyên nổi giận nhìn đôi mắt mê tình của anh, “Anh như thế nào có thể đối với em như vậy, anh làm sao có thể hôn em được?! Em là em gái của anh nha!!” Vuốt cô để trong ngực anh, phát tiết cảm xúc đầy tội lỗi trong lòng mình. Cô thế nhưng lại bị anh trai ruột hôn! Không phải biểu diễn, không phải hí kịch!

Bạch Nhật Tiêu ôm chặt thân thể không khống chế được của cô, “Anh đang muốn nói cho em biết người trong lòng anh là ai!” Cô ở trong lòng anh bất an giãy dụa, cô muốn cật lực đẩy anh ra, đây là điều anh không cho phép, “Huyên Huyên!! Anh thích em, người trong lòng của anh vẫn là em!” Anh hoàn toàn quyết tâm mà gần như quát lên đối với sự hoảng hốt của cô, cho đến khi cô bởi vì khiếp sợ mà ngừng giãy, anh mới có thể nhìn ánh mắt của cô, thâm tình nói, “Huyên Huyên, anh yêu em.” Anh, rốt cuộc đã có thể nói ra miệng lời nói đã nhịn rất nhiều năm, lòng tràn đầy chờ mong cô nhận tình yêu của mình.

“Anh không thể như vậy!!” Cô lộ vẻ cự tuyệt lời anh nói, vừa mới nãy còn hôn cô, hiện giờ anh còn nói những lời vớ vẩn như thế! Cô không tiếp nhận được, trăm vạn lần cũng không tiếp nhận được! Đây là lần đầu tiên, cô kháng cự lại anh! “Anh là anh hai em, anh không thể thích em!” Cô đã gọi anh là anh hai mười lăm năm, làm sao có thể có loại tình cảm không nên này?

“Anh không phải anh hai em.” Anh biết cô không thể nhận, nhưng việc đã đến nước này, anh không giấu nổi nữa.

“Anh gạt người!!” Ngược lại với sự bình tĩnh của anh, Bạch Nhật Huyên phản ứng kịch liệt hơn. Cô trừng mắt nhìn đôi mắt ẩn tình của anh, rất muốn đọc trong ánh mắt kia một ý tứ vui đùa nào đó.

Anh rất xúc động, trong ngắn ngủi đã mất vài phần lý trí. Anh dám nói ra hai sự thật cô rất khó có thể thừa nhận. Anh đã từng vui mừng biết bao trước chuyện này, nhưng là cô lại cho anh một phản ứng hoàn toàn bất đồng. Anh không phải là anh trai ruột của cô, anh có thể yêu cô. Anh hối hận nhìn cô ở trong lòng mình khóc ầm ĩ, phủ nhận tình cảm chân thật của anh, phủ nhận sự thật của anh nữa. Lòng anh đau đớn, đau bởi vẻ mặt này bị anh ép ra nước mắt, đau vì cô khóc không cần tình yêu của anh.

“Anh hai, anh đang gạt em đúng không, anh đang nói giỡn với em đúng hay không?” Cô loạng choạng níu cánh tay anh, khẩn cầu anh phủ nhận những lời vừa nói ra. Cô lại đã quên, mười lăm năm qua, anh bao lâu rồi không cùng cô đùa giỡn?

Anh rất muốn mềm lòng, nhưng là anh không thể. Nếu anh vì hiện tại, để trấn an cảm xúc của cô mà phủ nhận, như vậy tình yêu của anh phải làm thế nào? Anh khẩn trương muốn cô đáp lại tình yêu của mình, anh không cần một mình trong tình yêu cô đơn đóng một vai kịch. “Huyên Huyên, anh không có nói dối em. Anh thật sự không phải anh trai em. Em không phải vẫn luôn muốn biết anh và bố thường ầm ĩ chuyện gì hay sao? Đây chính là nguyên nhân anh và bố luôn khắc khẩu như thế.” Hiện tại nói thật, cô cũng chỉ khổ sở trong một thời gian ngắn là nhiều nhất. Đợi cho thống khổ qua đi, cô có thể đổi góc độ khác mà xem xét kỹ mối quan hệ của hai người, một ngày kia nhận tình yêu của anh.

“Em không tin anh!” Cô đẩy mạnh vòng ôm của anh ra. Bây giờ cô không có cách nào tin tưởng từng câu từng lời anh nói nữa! Người thanh niên lần lượt tùy ý hôn môi cô này, là người cô đã gọi anh hai mười mấy năm? “Em muốn về nhà hỏi mẹ, anh tránh ra!” Cô liều mạng thét lên với anh, xốc lên chăn muốn xuống giường, không hề để ý đến anh.

Anh không ngăn cản. Nếu bây giờ mềm lòng, anh vĩnh viễn sẽ không chiếm được ô. Anh tình nguyện để cô chịu bi thương một lần rất nặng, như vậy về sau này, anh có thể chậm rãi mà lấp đầy miệng vết thương của cô, dùng tình yêu sâu sắc nhất của mình mà lấp đầy.

Ở trong xe, lần đầu tiên thân mình cô lùi thật xa chỗ của anh. Anh rất đau, liền cứ như vậy chán ghét tiếp xúc với anh sao? Anh rất muốn mạnh mẽ thu nhập cô vào trong ngực mình, nhưng anh không có cách nào làm như vậy. Anh sợ cô khóc ầm ĩ, sợ cô vứt bỏ tình cảm anh đã sớm giao phó. Như vậy anh sẽ phát điên, thậm chí sẽ hủy hoại cả cô!

Lần đầu tiên Bạch Vĩ Minh ở lại trong nước một thời gian như vậy, bởi vì ông muốn giữ Bạch Nhật Tiêu, cấm cản Bạch Nhật Tiêu đào bới ra chuyện ông đã khổ tâm che giấu bao lâu.

An Như Nguyệt đau lòng ôm con gái bởi vì khóc mà thân thể run run. Cửa nhà vừa mở ra, trong nháy mắt, Bạch Nhật Huyên liền nhào vào trong lòng bà, phía sau còn theo sát đứa con trai sắc mặt trầm trọng. Bạch Vĩ Minh vốn đang xem báo giấy ở đại sảnh, cẩn thận chạy vào nhìn vợ mình, Bạch Nhật Huyên mặt đầy nước mắt, còn cả Bạch Nhật Tiêu, ánh mắt đau lòng nhưng vẫn không rời khỏi cô.

“Mẹ, con là con gái của mẹ đúng không, anh hai chỉ là đang gạt con đúng không?” Cô ngẩng đầu, nước mắt lưng trong nhìn biểu tình khó hiểu của An Như Nguyệt, năn nỉ bà đừng không muốn tiếp nhận cô nữa.

“Con đương nhiên là con gái mẹ. Anh hai con nói với con cái gì mà để con khóc thành cái dạng này?” An Như Nguyệt vỗ vỗ lưng cô, mềm nhẹ trấn an cảm xúc đang kích động của cô. Lời muốn hỏi Bạch Nhật Tiêu còn chưa đến miệng, Bạch Vĩ Minh cũng đã bắt đầu nổi lửa giận, khuôn mặt ầm trầm, ngăn bà trước.

Bạch Vĩ Minh âm lệ nhìn anh, “Anh theo tôi vào thư phòng!!” Ông hiện tại nhất định hận không thể một chưởng mà đánh chết anh. Ông lúc nào cũng đề phòng, lại còn bị nó làm ra nhiều chuyện như thế này!

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” An Như Nguyệt nhìn biểu tình quái dị táo bạo của hai người, tâm tình ngày càng bất an.

“Mẹ đang hỏi ông, ông tính nói sao?” Bạch Nhật Tiêu cũng không sợ hãi uy nghiêm của ông, anh cũng không muốn vào thư phòng. Tất ca sự tình đều phải giải quyết, vì ai cũng tốt!

An Như Nguyệt nghi ngờ nhìn con, bộ dáng của nó, hình như là đã biết cái gì, tiện đà chuyển hướng tới Bạch Vĩ Minh, “Ông xã, con đang muốn nói cái gì với anh vậy?” Có lẽ sau khi biết sự thật, bà sẽ hối hận vì đã khát vọng như vậy mà nhìn ông, hỏi ông chân tướng.

“Không có việc gì.” Bạch Vĩ Minh còn muốn giấu diếm. Ông muốn giữ An Như Nguyệt lại, giữ tôn nghiêm cùng danh dự của Bạch thị, không thể để chuyện cũ kia phá hủy hết thảy việc kinh doanh ông đã khổ tâm bao năm.

Bạch Nhật Tiêu chán ghét nhìn biểu tình quẫn bách vì cật lực giấu diếm của ông, “Ông cho là ông không nói, hai người sẽ không biết sao?” Lời nói anh mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, đưa Bạch Vĩ Minh vào thế phải nói cho rõ.

“Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì, Tiêu nhi cũng sẽ không nói lung tung, anh mau nói cho hai mẹ con em biết.” Bà tuy không rõ ràng lắm cá tính của con, nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng kia của anh lại xuất hiện biểu tình oán giận như vậy, sự tình tuyệt đối không thể đơn giản! Gia đình này còn có chuyện gì, mà bà là Bạch phu nhân cùng Phó tổng giám đốc Bạch thị lại không biết?!

“Đã nói không có việc gì!” Bạch Nhật Tiêu rống giận, muốn trấn áp đi cưỡng bức của Bạch Nhật Tiêu.

“Ông còn muốn giấu diếm bao lâu nữa. Huyên Huyên căn bản không phải em gái ruột của tôi! Phong lưu của ông hại chết em gái ruột thật sự của tôi, chẳng lẽ ông không muốn nói cho người phụ nữ đã theo ông mười mấy năm sao?!” Bạch Vĩ Minh không nói, anh nói. Anh hận thấu loại cha này tự cho là thiên hạ ở trong tay mình, sinh ra bản tính càn rỡ, nghĩ một tay che trời. Chỉ cần ông ta muốn giấu, thì nhất định có thể vùi lấp bí mật này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.