"Các người. . ." Hiện tại Hứa Thành khóc không ra nước mắt, đám hỗn đản kia lại đi gây chuyện cho hắn.
"Chúa công, ngài làm sao vậy?" Dương Nhị đi theo Hứa Thành lâu nhất, nhìn thấy cục diện có vẻ không đúng liền lên tiếng hỏi.
"Các người. . ." Hứa Thành nhìn thấy trong đám tù binh bị áp giải đến, người kia với da mặt trắng nõn, hắn thật sự muốn gào lên mấy tiếng phát tiết
một chút. Đám hỗn đản kia, các người trói người này để làm gì?
"Chúa công, người này là huynh trưởng Quan Vũ với Trương Phi, là đại ca kết
nghĩa của bọn họ. Chúng ta bắt hắn, chính là vì muốn thu phục hai người
Quan. Trương. Không phải ngài vẫn một mực không hài lòng vì thiếu thủ hạ tài năng sao?" Thường Hâm ở một bên can gián
"Đúng vậy, quả thật võ nghệ hai người kia không tệ" Vương Việt ở một bên cũng nói. Về phần
bại trên tay hắn, đó cũng không phải là vì hai người Quan Trương kém cỏi
"Hừ" Lưu Bị giọng căm hận nói: "Gian tặc không nên vọng tưởng huynh đệ của
ta sẽ mặc ngươi bài bố. Hôm nay dù ta có chết thì các huynh đệ của ta
cũng sẽ báo thù cho ta"
"Nhìn xem, nhìn xem" Hứa Thành có thái độ như thể ta đã đoán là sẽ như thế. Hắn nói với thuộc hạ: "Vừa nhìn đã
biết rõ người này ngoài mềm trong cứng, căn bản thuộc về hạng người
không thể thu phục. Các người bắt hắn tới, không phải làm khó cho ta
sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn cho ta gánh tội danh giết tù binh sao?"
Mấy người Dương Nhị nhìn nhau, ngoài mềm trong cứng? Điều này cũng có thể
nhìn ra sao? Thế nhưng bọn họ cũng biết Hứa Thành thật sự không muốn
người này. Xem ra lần này đúng là đã làm sai. Nguyên nhân, chúa công
không muốn nói, chúng ta cũng không nên nghe ngóng. Hơn nữa nghe khẩu
khí của chúa công, xem ra còn phải giết người này. Thế nhưng mọi người
vẫn không thể hiểu được chuyện này, hơn mười vạn tù binh, nếu để những
tù binh đó nghe thấy chuyện này, tình hình sẽ lập tức trở nên hỗn loạn,
cũng khó có thể xử lý tốt.
Lập tức, Thường Hâm chắp tay với Hứa
Thành nói: "Ty chức đã hiểu rõ. Chúa công, ty chức sẽ đi làm" nói xong
Thường Hâm liền chỉ huy vệ sĩ mang Lưu Bị đi ra ngoài. Năm đó, hắn là
thủ hạ của Triệu Trung, rất quen thuộc làm chuyện này.
Hứa Thành
còn không kịp có phản ứng, Lưu Bị đã hiểu rõ, lập tức hắn quýnh lên,
mắng Hứa Thành: "Hứa Thành, ngươi, đồ gian tặc, cho dù hôm nay ta chết,
huynh đệ của ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi. Ngươi chết không yên lành"
giọng nói thê lương, thật sự tựa như ác quỷ
"Ngừng" Lời nói của Lưu Bị làm cho Hứa Thành kịp phản ứng, hắn vội vàng ngăn lại: "Thả hắn "
"Chúa công, thả đã có thể có chút khó làm rồi" Thường Hâm đi theo Hứa Thành,
phải nhanh nhẹn vâng lệnh làm việc, nguyên tắc không được kéo dài.
Thường Hâm cho rằng thả rồi lại giết thật sự rất khó khăn, cho nên đề
nghị không tha.
"Ngươi. . ." Hứa Thành không còn lời nào để nói.
Sao hôm nay gã này phản ứng chậm chạp như vậy độn, bình thường gã là một người rất thông minh mà.
"Bẩm báo, chúa công, ngoài thành có ba
viên chiến tướng kêu cửa, kêu chúa công thả đại ca của chúng, Thành môn
hiệu úy không địch lại, mời chúa công phái Đại tướng đến "
"Giờ
thì các người đã hiểu rõ" Hứa Thành vỗ tay nói với các vị thủ hạ:
"Muốn đánh thì phải đánh cho xong, các người còn để lại cái đuôi. Nếu
như sau này bọn hắn đi theo người khác đối đầu cùng chúng ta, lúc đó
chúng ta sẽ ra sao?"
Các tướng biết rõ đây là lấy cớ, nhưng bọn
họ vẫn phải theo chân phụ họa. Tất cả cùng lên tiếng cam đoan về sau làm việc nhất định sẽ trừ cỏ tận gốc. Nghe xong lời này, Hứa Thành khẽ run
rẩy, nhưng hắn cũng chẳng buồn nói thêm câu nào. Điều quan trọng là theo tin báo, đối phương có ba người. Điều này nói lên rằng một người hẳn là người kia. Đối với Quan, Trương thì hắn không có biện pháp, nhưng những người khác, hắn cũng sẽ không khách khí.
***********
Ngoài cửa thành, Hứa Thành mang theo chúng tướng thủ hạ đứng đối diện với đám người Quan Trương. Về phần Thường Hâm, hắn lấy cớ không thích bạo lực,
đi tìm Lư Thục uống rượu rồi. Hai người này có chênh lệch xuất thân rất
lớn hiện tại lại đi lại thân thiết với nhau như những bằng hữu, khiến
cho Hứa Thành cực kỳ giật mình. Thế nhưng hắn vẫn tỏ thái độ khinh
thường với Thường Hâm như cũ. Hắn không thích bạo lực, vậy thế giới này
chỉ sợ cũng không tồn tại.
"Hứa Thành cẩu tặc, mau mau thả đại ca ta ra" Trương Phi vẫn tính tình nóng nảy, dù cho hắn thấy Vương Việt ở
phía đối diện, hắn cũng sẽ không tỏ ra khách khí.
"Thằng này mắng ta, có hai từ. Người đâu?" Hứa Thành vẫy tay một cái: "Đánh Lưu Bị hai roi cho ta"
Thân vệ lập tức đi thi hành mệnh lệnh. Dù sao Lưu Bị cũng đã áp giải lên trên lâu thành, không cần phải chạy đường xa.
"Ngươi" hai người Quan Trương đều vô cùng giận dữ, nhưng bị Vương Việt ngăn ở
trước người Hứa Thành, bọn chúng cũng không thể làm gì được
"Nhị đệ, Tam đệ" Lưu Bị ở trên tường thành hô to: "Các đệ đi mau, không cần lo cho ta "
"Đại ca" Quan Vũ cũng hô to: "Chúng ta nhất định sẽ cứu ra đại ca. Đại ca không cần lo lắng"
"Được rồi, được rồi" Hứa Thành nhìn thấy Trương Phi cũng muốn bày tỏ thái độ, hắn vội vàng lên tiếng bảo ngừng lại. Điều hắn ghét nhất chính là
chuyện bày tỏ tình cảm. Từ khi còn bé tình cảm của hắn đều bị đè nén,
che lấp. Hiện tại, chỉ còn cảm giác chán ghét.
"Ngươi rốt cuộc
muốn như thế nào mới thả Lưu sứ quân?" Người đi theo hai người Quan
Trương không phải như Hứa Thành đoán, một tướng quân anh tuấn nón trụ
trắng, áo giáp trắng, trái lại người này chỉ mặc một bộ áo giáp đồng
xanh, tướng mạo chỉ có thể coi là hơn người thường một chút, cưỡi một
thớt chiến mã bình thường. Thế nhưng khí thế người này lại vô cùng trầm
ổn
"Ngươi là ai?" Hứa Thành hỏi: "Ngươi không phải họ Triệu chứ?" Dáng vẻ người này trông như không phù hợp.
"Cái gì mà họ Triệu?" Người nọ chau mày nói: "Ta là Công Tôn Chỉ là đệ tử ngoại môn Công Tôn gia tộc Liêu Đông "
"Phụt" Hứa Thành thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi. Không phải họ Triệu thì coi
như xong, còn gọi cái gì là Công Tôn Chỉ, ngươi xuất thân từ Tuyệt Tình
Cốc sao?
"Công Tôn Chỉ?" Hứa Thành có chút nghi hoặc. Không phải vào lúc này Lưu Bị đã cấu kết với Triệu Vân sao?
"Ta cùng quân đội của mình đã rời đi, nhưng gặp hai vị tướng quân Quan
Trương. Ta bội phục lòng trung nghĩa của bọn họ nên đi cùng. Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào thì mới thả Lưu Bị, Lưu đại nhân. Lưu đại
nhân chỉ là một Huyện lệnh, còn không phải Dự Châu Mục, không thể gọi sứ quân, cũng không nên gọi là Huyền Đức công?" Công Tôn Chỉ giải thích
nói
"Hả?" Hứa thành không thể ngờ thì ra người này nửa đường đưa
tới cửa, hắn lại hỏi: "Thả Lưu Bị? Làm sao ngươi biết ta muốn thả hắn,
mà không phải muốn giết hắn?"
"Hừ muốn giết thì cũng không cần
đến hiện tại. Ta thấy các hạ muốn chiêu hàng ba huynh đệ Lưu đại nhân
nên mới làm như vậy" Công Tôn Chỉ chỉ vào Lưu Bị bị trói ở trên tường
thành, nhìn Hứa Thành nói: "Các hạ vẫn không thể buông sao? "
"Tốt" Hứa Thành vỗ tay. Tuy rằng không hợp lắm, nhưng cũng không khác biệt
nhiều lắm. Tiểu tử này rất có tiền đồ: "Nếu như ta không tha thì sao?"
"Ngươi dám" Tuy rằng Trương Phi không dám mắng chửi người một lần nữa nhưng
tính tình nóng nảy vẫn như cũ. Sau khi hắn nghe xong lời này, lập tức
vung xà mâu lên.
"Ta đi theo hai vị tướng quân, nếu như các hạ
không tha người, chúng ta vẫn đứng ở Tư Châu, giết quan viên của ngươi,
giết lính của ngươi. Dù sao nếu như ngươi không tha người, chỉ sợ Lưu
đại nhân cũng không muốn khuất nhục mà sốn, vậy chúng ta sớm giúp đại
nhân báo thù. Các hạ vị tất có thể đuổi theo chúng ta. Cho dù có thể
đuổi theo, thủ hạ của các hạ, ngoại trừ Vương Việt đại nhân, chỉ sợ
không còn người nào có thể đạt được tiện nghi từ chúng ta " Công Tôn Chỉ vẫn bình tĩnh như cũ
"Tốt" Hứa Thành lại vỗ tay một cái. Không
nói quy củ, ta thích. Hứa Thành nói: "Ba vị thật sự là trí dũng song
toàn. Nếu là như vậy, không bằng chúng ta so tài một chút, ba người các
ngươi chỉ cần có thể thắng được hai trận, ta sẽ thả người, thế nào? Cũng không nên lùi bước, ta sẽ xem thường các ngươi "
"So cái gì?" Quan Vũ trầm giọng nói. Hắn bình sinh rất dũng cảm, nhưng không chịu nổi bị kích động.
"Luận võ" Hứa Thành cất giọng nói: "Hơn nữa mỗi người chỉ cho phép xuất chiến một trận "
"Luận võ?" Quan Vũ có vẻ không dám chắc chắn. Nói gì thì nói bên đối phương
cũng có Vương Việt. Quan Vũ hắn không sợ, nhưng thua thì hắn không thể
đảm đương nổi trách nhiệm.
"Tốt, ta đáp ứng" Công Tôn Chỉ lên
tiếng nói. Công Tôn Chỉ nhìn thấy hai người Quan Trương muốn nói, hắn
lập tức nháy mắt ngăn hai người lại.
Trận đầu, người xuất trận bên Hứa Thành chính là Vương Việt. Bất ngời bên kia xuất trận chính là Công Tôn Chỉ
"Chúa công, đối phương có thể dùng phương pháp Điền Kỵ đua ngựa*, dùng ngựa
đẳng cấp thấp chống ngựa đẳng cấp cao, người này có chút môn đạo" Từ
Hoảng nói với Hứa Thành.
"Ừ, " Hứa Thành gật đầu, xem ra người
gọi là Công Tôn Chỉ này vẫn có chút đầu óc, người rất có nhãn lực. Hắn
đã nhìn ra được bên Hứa Thành ngoại trừ Vương Việt chỉ sợ không còn ai
là đối thủ của hai người Quan, Trương nên mới dám bạo gan so đấu.
Quả nhiên suy nghĩ của tất cả mọi người đều giống nhau, Công Tôn Chỉ vào
trận, chỉ sau hai chiêu liền nhận thua trận đầu. Bên Hứa Thành thắng
trận này.
Trận thứ hai, bên Hứa Thành, Bàng Đức ra giao đấu với
Trương Phi. Đương nhiên đây là ý kiến của Hứa Thành, trong đoạn thời
gian này Bàng Đức đã được mọi người thừa nhận. Bàng Đức không chỉ tinh
thông binh pháp, vũ lực cũng gần bằng với hai người Vương Việt, Hồng
Phong.
Trận này thật sự đúng là hai hổ tranh chấp, đánh tương đối kịch liệt. Một người phải cứu đại ca, một người vì thỏa mãn tâm nguyện, có thể nói đều đã dùng hết toàn lực. Đáng tiếc, sau khi đánh gần hai
trăm hiệp, Bàng Đức hết khí lực đã rơi vào thế hạ phong, Hứa Thành sợ
hắn bị tổn thương, thay hắn nhận thua. Kết quả, trận này Trương Phi
thắng
Trận thứ ba, Quan Công chiến Bàng Bái, vốn Hồng Phong yêu
cầu xuất trận, nhưng bị Hứa Thành ngăn cản. Tuy rằng vũ lực Bàng Bái
thua kém chút ít, nhưng cũng chỉ thua kém một bậc so với mấy người Từ
Hoảng, nên có thể duy trì một chút. Hơn nữa, Hứa Thành muốn dùng Quan Vũ giáo huấn Bàng Bái một chút, khiến cho hắn hiểu được thế nào là thiên
hạ nhân thiên hạ tài, tránh khỏi kiêu ngạo như vậy
Kết quả,
không ngoài sở liệu, tuy rằng Bàng Bái có thể đấu hơn ba mươi hiệp cùng
Quan Vũ, vẫn bại. Điều này quả thật làm cho hắn có chút sa sút tinh
thần. Thế nhưng với tính tình của hắn, chỉ sợ cơm nước xong xuôi thì
ngay lập tức đã quên, cho nên mọi người cũng không lo lắng thay cho hắn
Trận đấu xong, Quan Vũ liền nói với Hứa Thành: "Chúng ta thắng hai trận, mau thả đại ca của ta ra"
Đúng lúc này, "Rầm rầm", tiếng vó ngựa từ sau lưng đám người Quan Vũ truyền
đến. Chỉ chốc lát sau, mấy ngàn chiến kỵ đã tiến đến cửa thành, bao vây
đám người Quan Vũ vào giữa.
Lần này chọc phải tổ ong vò vẽ, lập
tức Trương Phi giơ xà mâu lên đánh về phía Hứa Thành, Quan Vũ, Công Tôn
Chỉ cũng theo sát phía sau. Đáng tiếc, Vương Việt với Hồng Phong liên
thủ, bọn chúng không thể xông qua. Thế nhưng ngay khi vừa động thủ, lập
tức Hứa Thành cũng nhìn ra, thân thủ của Công Tôn Chỉ này tưởng như
không tốt, vậy mà một cây trường mâu múa kín không kẽ hở, lại lăng lệ ác liệt phi phàm. Bản lĩnh này hoàn toàn không dưới hai người Quan,
Trương.
"Tốt rồi, tốt rồi. Tất cả mọi người dừng tay" Hứa Thành không kiên nhẫn được nữa, kêu lên.
"Hứa Thành, ngươi, đồ gian tặc, quả nhiên hạ lưu. Ngươi dám thất hứa trước
mặt nhiều người như này. Ngươi đang mưu đồ cái gì hả?" Trương Tam gia
luôn luôn ăn nói như thế cho nên Hứa Thành cũng coi như không nghe thấy
"Người tới, thả Lưu đại nhân" Hứa Thành kéo dài thanh âm hai từ "Đại nhân".
Hắn còn nói thêm: "Tiểu tử kia lại mắng ta bốn chữ gian tặc, hạ lưu.
Trước lúc thả người đừng quên cho đại ca của hắn bốn roi "
"Ngươi. . ." Vốn Trương Phi nghe Hứa Thành muốn thả người, hắn đã thả lỏng
người, nhưng lại nghe thấy đại ca lại bị quất roi, hắn không nhịn được,
tâm trạng nóng nảy, nhưng hắn có thể làm cái gì nào?
Chỉ chốc lát sau, Lưu Bị được dẫn từ trên tường thành xuống dưới. Ngoại trừ quần áo
gã có chút hỗn loạn, hoàn toàn không hề hấn gì, cũng không có dấu vết
roi quật. Lúc này thì ngay cả đồ ngốc cũng nhìn ra Hứa Thành đang chơi đùa người
Nhìn thấy Lưu Bị vô sự, Quan Vũ, Trương Phi cũng không hề sinh sự. Ba huynh đệ đều nhìn Hứa Thành, nhìn xem hắn định làm như
thế nào. Dù sao phía ngoài có mấy ngàn thiết kỵ cũng không phải chỉ để
làm cảnh. Mặc dù mấy huynh đệ có thể nói sức địch vạn người, nhưng cũng
chỉ là nói mà thôi. Nếu thật sự đánh nhau thì không thể đảm đương nổi.
"Hứa tướng quân, các hạ rốt cuộc muốn như thế nào?" Công Tôn Chỉ cũng không
còn trầm tĩnh như lúc trước. Hắn cũng không ngờ tới đối phương lại đột
nhiên phái kỵ binh đến. Trước khi đến đây Công Tôn Chỉ hắn đã thăm dò
được kỵ binh không có mặt Lạc Dương, khi đó mới dám tới cứu người, đánh
bạc rằng đối phương không truy đuổi bọn hắn, nhưng hiện tại hắn thầm
hận mình quá sơ suất, không nghĩ tới cái gọi là trận đấu chẳng qua là
một kế hoãn binh mà thôi.
"Đơn giản " Hứa Thành nói: "Ta đã thực hiện lời hứa, thả Lưu Bị, các người có thể rời đi "
"Đi?" Công Tôn Chỉ chỉ tay về hướng kỵ binh vây ở bên ngoài. Quân kỵ binh
cũng đã giương tên nỏ: "Chẳng lẽ các hạ lại muốn vui đùa chúng ta
sao?" Trong khi đó huynh đệ Lưu Quan Trương lại trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Thành, đã hạ quyết tâm liều chết.
"Tản ra" Hứa Thành gào lên với kỵ binh phía ngoài: "Không nghe thấy sao? Ta muốn thả người.
Hãy để cho huynh đệ người ta rời đi "
"Rầm rầm" âm thanh áo giáp va chạm vang lên, quân kỵ binh thật sự mở ra một con đường.
Bốn người bị vây nhìn lại, mặc dù mấy người vẫn còn ngơ ngác không hiểu,
nhưng tánh mạng vẫn quan trọng hơn. Lập tức hai người Quan Trương che
chở Lưu Bị đi trước, Công Tôn Chỉ đi đoạn hậu, cùng đi ra phía ngoài.
Bốn người vừa đi ra khỏi vòng vây của kỵ binh, lập tức lên ngựa chạy
vội. Lúc này, đằng sau truyền đến một tiếng hô lên, huynh đệ Lưu Quan
Trương ngược lại không có vấn đề gì, thế nhưng ngựa của Công Tôn Chỉ đột nhiên quay lại chạy về phía sau, xông về hướng cửa thành. Công Tôn Chỉ
nghe thấy một giọng nói mà khiến người ta buồn nôn: "YAA.A.A.. Sao ngươi lại trở về?"
Chứng kiến Công Tôn Chỉ bị vây, hai người Quan
Trương vô cùng khẩn trương, bọn chúng cũng không muốn mang tiếng xấu vứt bỏ chiến hữu, thế nhưng đối phương có mấy ngàn tên kỵ binh chống đỡ.
Bên này bọn chúng lại còn đại ca cần phải chiếu cố. Thật sự hai huynh đệ Quan, Trương không có biện pháp gì. Ngay sau đó, quân kỵ binh bắn một
trận tên nỏ, đẩy lui mấy huynh đệ.
* Điền Kỵ đua ngựa
Tề Uy Vương thời Chiến Quốc rất mê đua ngựa, quan đại tư mã Điền Kỵ cũng
thường đem ngựa ra đua, nhưng thường là thua ngựa của Tề Vương.
Có một lần, Điền Kỵ đưa mưu sĩ Tôn Tẫn cùng đi xem đua ngựa, cũng y như
những lần trước, lần này ngựa của Điền Kỵ lại thua tiếp 3 cuộc.
Theo quy củ vào thời đó, trước khi đua, người ta thường phân ngựa gồm 3
hạng: thượng, trung, hạ, rồi để ngựa cùng hạng đua với nhau. Tôn Tẫn
thấy ngựa của Điền Kỵ và ngựa của Tề Uy Vương chẳng hơn kém nhau bao
nhiêu, bèn nói với Điền Kỵ:
- Ngày mai xin ngài cứ tiếp tục cho ngựa đi đua, tôi bảo đảm là ngựa của ngài sẽ toàn thắng.
Điền Kỵ vốn biết Tôn Tẫn là người có sở tài thực học, liền thưa ngay với Tề
Uy Vương xin ngày mai tiếp tục tỷ thí, mỗi lần đua xin đặt cược 1 ngàn
lượng vàng. Tề Uy Vương tin là mình đã nắm chắc phần thắng nên vui vẻ
nhận lời.
Ngày hôm sau trên trường đua ngựa, người xem đã tập
trung kín mít tứ sáng sớm vì nhiều người đã biết chuyện Điền Kỵ đặt cược rất lớn cho cuộc đua, nên tò mò kéo nhau đến xem. Thấy tình cảnh này,
Điền Kỵ có phần chột dạ, sợ rằng nếu thua thì thiên hạ sẽ cười chê.
Tôn Tẫn thấy vậy, cười mà nói:
- Xin Đại Tư Mã cứ yên tâm, ngựa của Tề Vương đều là giống tốt, thông
thường thì ngựa của ngài khó thắng nổi. Nhưng chỉ cần một kế nhỏ thôi, ở lượt đua thứ nhất xin ngài hãy dùng con ngựa kém nhất đua với con ngựa
giỏi nhất của Tề Vương, đương nhiên là ngựa của ngài sẽ thảm bại. Nhưng
xin ngài đừng lo. Đến lượt đấu thứ hai, ngài hãy dùng con ngựa hay nhất
để đấu với con ngựa trung bình của Tề Vương, tất nhiên là ngựa của ngài
sẽ thắng. Đến lượt thứ ba, ngài hãy dùng con ngựa trung bình đấu với con ngựa kém nhất của Tề Vương hẳn là ngài sẽ thắng thêm một cuộc, như vậy
chẳng phải ngài đã thắng chung cuộc rồi hay sao!
Điền Kỵ nghe xong vô cùng mừng rỡ, liền theo lời Tôn Tẫn, quả nhiên thua một cuộc đầu tiên
nhưng thắng được 2 cuộc về sau, rốt cuộc giành được phần thắng.
Tề Uy Vương thấy Điền Kỵ thắng lợi cho là Điền Kỵ mua được ngựa hay.
Điền Kỵ cười nói:
- Chiến thắng của thần hôm nay, hoàn toàn chỉ dựa vào diệu kế của Tôn tiên sinh mà ra.
Rồi đem phương thức đua ngựa của Tôn Tẫn kể cho Tề Uy Vương nghe. Tề Uy Vương nghe xong vô cùng khâm phục mưu trí của Tôn Tẫn.