Chứng kiến tất cả mọi người trước mắt đều đứng lại, Lư Dục cười thầm.
Xem ra vẫn chiêu này lợi hại, đồ vô lại còn không sợ kẻ liều mạng sao?
Lúc trước Hứa Thành ra quân lệnh cho Bàng Bái, ngoại trừ cho hắn liên
lạc nhiều hơn với mấy bộ tộc này, còn đặc biệt chỉ ra, người không
phục lập tức giết ngay. Những người quy phục chỉ cần không làm cho các
bộ tộc lớn Thác Bạt Tiên Ti phản kháng, tùy tiện để cho hắn xử lý thế
nào cũng được. Vốn Bàng Bái cảm thấy rất không thoải mái khi lần đó Hô
Trù Tuyền trốn thoát. Sau khi đã có quân lệnh của Hứa Thành, với tính
tình của hắn, hắn há có thể để cho những người Hồ ở bên cạnh hắn sống
khá giả? Kết quả, Bàng Bái đã bị các bộ tộc phương bắc đặt cho một biệt danh là "Thương Lang", nói hắn như soi trong đêm tối, luôn đột nhiên
đánh tới, ra tay lại hung ác. Một khi là địch, mỗi ngày đều sống trong
cảnh hãi hùng khiếp vía. Có đôi khi chơi chiến lược đường cong cũng sẽ có hiệu quả kỳ diệu, Lư Dục thầm nghĩ.
Trước mắt tình hình
đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của hắn, nhưng mà Lư Dục cũng biết
đám người Hồ này cũng không thể làm quá căng. Bằng không, bọn chúng
cũng rất có dã tính, hoàn toàn có thể nổi lên phản kháng, khi đó cái
được không đủ bù cái mất.
Vì vậy, hắn còn nói thêm: "Chư vị, kỳ
thật hỏi như vậy cũng rất phiền toái. Dù ngựa của Bàng tướng quân có
nhanh đi nữa, chỉ sợ trong một khoảng thời gian nữa vẫn không thể hoàn
thành nhiệm vụ này, các người nghĩ sao?"
"Đúng đúng đúng" đương
nhiên đám ngườiTrát Bản Hòa cũng biết Lư Dục có ý gì. Thế nhưng Bàng
Bái ở phương bắc thật sự giết người quá hung ác, bọn chúng đã sợ hãi
trong lòng. Bây giờ người ta đã nói rõ nếu không đàm phán nghiêm chỉnh
sẽ lập tức động thủ, bọn hắn cũng chỉ có thể lui lại mấy bước. Lập tức, giọng nói của Trát Bản Hòa mềm đi: "Chúng ta đàm phán, chúng ta có thể đồng ý điều kiện của các ngươi, đã thành"
"Ai, vậy phải làm sao?" Lư Dục làm ra vẻ: "Cần phải đàm phán cẩn thận. Kỳ thật, chúa
công chúng ta cũng đã nói muốn các ngươi trở thành huynh đệ của mình.
Khi là huynh đệ, cái gì cũng có thể đàm phán. Chúa công cũng đã nói,
không thể để cho các người thua thiệt"
Đám người Trát Bản
Hòa nhìn nhau, không thể khiến cho chúng ta chịu thiệt sao? Đều nói
muốn giết đến nhà của chúng ta cửa nhất thời khẩn trương qua đi. Đám
người Trát Bản Hòa cũng biết Lư Dục đang lừa dối hô bọn hắn. Thế nhưng
Bàng Bái gây ra uy hiếp lớn như vậy, bọn hắn cho rằng Hứa Thành muốn ép bọn hắn đồng ý những điều kiện mình đề ra, cho nên tất cả đều đáp ứng. Dù sao chỉ cần trở lại trong tộc, đưa cả tộc di chuyển, không làm hàng xóm của Tịnh Châu nữa.
Lư Dục không ngờ bọn chúng sẽ nghĩ như
vậy. Người trên thảo nguyên, không đánh lại thì bỏ chạy, không chạy
được lại hành, không thể hàng mới là chết. Đây là lẽ thường tình, không giống Đại Hán, thất bại không phải chết, chính là hàng, chạy trốn thì
mất hết tất cả. Thế nhưng hắn cũng biết rõ, không thể để cho đối phương trong lòng tiếp nhận điều kiện của đối phương, sẽ rất khó kinh doanh
tốt ở phương bắc, cho nên hắn ở đây ngăn chặn đám người Trát Bản Hòa
xong, muốn giảng giải kỹ càng điều kiện bên mình còn có lợi ích đối với bọn hắn, còn phải để cho bọn hắn đưa ra ý kiến, như vậy hai bên mới
có vẻ ngang hàng, mới có thể để cho những hán tử thảo nguyên này, một
mặt không nói đạo lý, nhưng mặt khác lại rất chân thành, tâm phục khẩu
phục.
Đàm phán một lần nữa bắt đầu. Lúc này đây, hai bên cũng
không tiếp tục dùng thủ đoạn, mà cẩn thận mà lại rất nghiêm túc bắt đầu đàm phán từng điều, từng khoản một. Lư Dục cũng đã đạt được mục đích
như nguyện khiến cho đám người Trát Bản Hòa không chỉ có phục ngoài
miệng mà trong lòng cũng phải chịu phục.
Hai bên hiệp nghị: các
bộ tộc phương bắc phàm là người ký kết minh ước cùng quân Hứa Thành,
cũng có thể đạt được một vùng đất ở phía bắc Tịnh Châu, mà quân Hứa
Thành sẽ phái người dựng các loại công trình kiến trúc chăn nuôi chắc
chắn cho bọn hắn, giúp bọn hắn học tập phương pháp chăn nuôi cố định,
không cần tiếp tục phiêu bạt tứ xứ, chịu đựng gió tuyết. Đây chính là
điều các bộ tộc phương bắc rất tha thiết ước mơ. Hơn nữa nghe Lư Dục
giảng giải, những loại hoa mầu của người Hán, thân cây có thể dùng để
nuôi dưỡng súc vật, mà phân và nước tiểu súc vật lại có thể khiến cho
đồng ruộng màu mỡ, hai bên có sự bổ sung cho nhau. Đây là phương pháp
chăn nuôi các bộ tộc phương bắc chưa từng nghĩ tới nghĩ nhưng lại thật
sự có thể thực hiện được; đồng thời, những bộ tộc này sẽ dùng ngựa, dê
bò các loại gia súc để đổi lấy những vật phẩm cần thiết như muối ăn;
Khi cần thiết, các bộ tộc thảo nguyên cũng phải hiệp trợ quân Hứa Thành giao chiến, cũng có thể gia nhập quân Hứa Thành, hưởng thụ đãi ngộ
giống như tướng sĩ người Hán. Những điều khoản lớn này được thống nhất, những thứ khác cũng dễ nói. Hai bên càng đàm phán càng cao hứng, Lư
Dục cao hứng chính là vì mình lần thứ nhất một mình làm nhiệm vụ cuối
cùng đã thành công, mà các bộ tộc phương bắc cũng rất cao hứng. Bọn hắn cũng không dùng phiêu bạt, lại có núi lớn để dựa vào, không cần phải
tiếp tục chịu cảnh bị mấy bộ tộc lớn kia ăn hiếp nữa. Xem ra, cuộc sống sau này của bọn hắn sẽ trở nên tốt hơn nhiều.
*****************************************
Thu thập đám người Trát Bản Hòa xong, mức độ khống chế của Hứa Thành đối
với các bộ tộc du mục nhỏ ở phương bắc đạt đến một độ cao nhất định.
Nhất là rất nhiều dân chăn nuôi di dời về nam, khiến nghề chăn nuôi ở
Tịnh Châu đã đạt thành một vòng tuần hoàn hợp lý. Mà trong những dân
chăn nuôi này, tự nhiên cũng không thiếu kỵ sĩ với Cung Tiễn Thủ ưu tú, trở thành lực lượng trừ bị hùng mạnh cho kỵ binh quân Hứa Thành. Điều
này vẫn không phải là lợi ích duy nhất, rất nhiều bộ lạc nhỏ ở phương
bắc di dời về nam, thủ hạ mà những bộ tộc lớn kia có thể khống chế cũng bắt đầu giảm bớt rất nhiều, cũng có rất ít người muốn tiếp tục làm bia đỡ đạn cho chúng, chống lại đám người Bàng Bái. Bọn chúng không thể
không vận dụng lực lượng của chính mình. Chính bởi như vậy, bọn chúng
đều không thể không cân nhắc một chút xem làm như vậy có đáng giá hay
không.
Thế nhưng Hứa Thành cũng không nghĩ như vậy là được rồi,
khống chế người du mục phương bắc thì tuyệt đối không thể nương tay. Hắn nhớ tới, trong lịch sử khống chế dân tộc thiểu số tốt nhất, chính là
triều Thanh. Mãn Thanh định ra chế độ Bát kỳ khiến cho người Mông Cổ
dũng mãnh, hung hãn cúi đầu áp tai đối với triều Thanh. Nhưng trong đầu Hứa Thành chỉ biết bát kỳ chính là Chính Hoàng kỳ, Tương Hoàng kỳ,
Chính Hồng kỳ, Tương Hồng kỳ, Chính Bạch kỳ, Tương Bạch kỳ, Chính Lam
kỳ với Tương Lam kỳ mà thôi. Những điều khác, hắn tuyệt không hiểu rõ.
Nhưng mà hắn rất nhanh nhớ tới một người khác, có lẽ người này hiểu đôi chút.
Liêu Giang vốn đang ở Huỳnh Dương, không có chuyện gì
làm, Trương Liêu biết được bản lãnh của hắn, tự nhiên cũng sẽ không
giao cho hắn đi làm bất kỳ chuyện gì khiến cho Liêu Giang hắn sắp buồn
bực đến chết. Không ngờ Hứa Thành gửi mệnh lệnh đến làm cho hắn vô cùng cao hứng, ô ô ô, Hứa lão đại cuối cùng cũng nhớ tới hắn vì vậy, Liêu
Giang đi tới chào bái biệt Trương Liêu, sau đó hắn mang thấy mấy hộ vệ
rời khỏi Huỳnh Dương. Vừa hay Trương Liêu cũng muốn tai mình được nghỉ
ngơi nên cũng không giữ hắn lại.
Trở lại Lạc Dương, bờ mông Liêu Giang còn không ngồi vững vàng, Hứa Thành đã tìm tới: "Tiểu Giang,
ngươi hiểu rõ bao nhiêu đối với chế độ Bát kỳ?"
"Bát kỳ?" Liêu Giang như bị cắn vào mông, nhảy lên nói; "Chẳng lẽ Thát tử cũng tới? Để cho ta đi giết hắn"
"Binh" Hứa Thành vỗ cho hắn một cái tát: "Cái gì mà Thát tử? Chẳng qua ta
muốn hỏi một chút xem ngươi hiểu rõ bao nhiêu về cái chế độ bát kỳ
kia, ta muốn dùng để đối phó người Hồ phương bắc"
"À?" Liêu
Giang ngây ra một lúc. Thế nhưng hắn vẫn phản ứng tương đối nhanh, hiểu rõ: "Bát kỳ này là Chính Hoàng kỳ, Tương Hoàng. . . Những thứ khác? Ừ, Đa Đạc kia, hình như là cờ trắng "
"Được" Hứa Thành vỗ đầu một
cái, uổng công chính mình lòng tràn đầy hy vọng gọi tiểu tử này từ
Huỳnh Dương trở về. Tiểu tử này rõ ràng còn biết ít hơn cả bản thân
mình.
"Cái này, chủ. . . Công" Liêu Giang không có thói quen gọi Hứa Thành như vậy. Vào thời đại của hắn không thịnh hành cách gọi này: "Chế độ này còn không phải do con người chế ra sao? Mọi người cùng
nhau cộng lại, còn không thể tìm ra biện pháp sao? Trí tuệ của ngài có
thể so với Gia Cát Lượng, tóm lại sẽ nghĩ ra biện pháp"
"Binh"
Liêu Giang tâng bốc lại không được Hứa Thành tán dương, hoặc là khích
lệ, mà lại là một cái tát, đánh vào ót của hắn: "Cái gì mà trí tuệ so
với Gia Cát Lượng? Hiện tại Gia Cát Lượng nhìn thấy ngươi đều phải gọi
là thúc thúc, về sau ngươi chú ý một chút cho ta "
"Dạ dạ dạ"
Liêu Giang vuốt ve chòm râu nhỏ của mình, biểu hiện khúm núm, trong
lòng lại đang tự đắc, mình cũng là thúc thúc của Gia Cát Lượng. Tuy
rằng không có gì hay, nghĩ tới vẫn cảm thấy thoải mái.
"Ai được
rồi, ngươi đi gọi mấy người lão Thường tới, xem ra mọi người cần phải
thảo luận cùng nhau, để cho bọn hắn hiểu rõ sự việc trước khi bắt tay
vào hành động" Hứa Thành nói.
"Dạ” Liêu Giang trả lời , đi ra
ngoài gọi người. Hắn đang muốn đi ra ngoài một chút. Lạc Dương rất phồn vinh, thoải mái hơn so với thành Bắc Kinh trước kia.
******************************************
Ngay khi Hứa Thành cố gắng hết sức sức suy nghĩ biện pháp để có thể hoàn
toàn khống chế người Hồ phương bắc quấy nhiễu. Một kiêu hùng mà hắn để ý nhất, Tào Tháo cũng đang phiền lòng. Tuy rằng tạm thời Tào Tháo chưa
tới quấy rầy Hứa Thành, nhưng ba huynh đệ Lưu Bị cũng không phải là
người tùy tiện mà có thể đối phó được. Từ khi Lưu Bị động thủ trước cướp lấy quận Thái Sơn, giành được một miếng thịt mỡ béo từ trong miệng hổ của hắn, hai nhà bắt đầu liên tục phân tranh. Tuy rằng binh mã hắn khá nhiều, thủ hạ cùng mưu sĩ cũng không ít, nhưng Lưu Bị thực sự cũng là một nhân vật, bắt đầu thực hiện các chính sách đồn điền, thu phục lòng người quận Thái Sơn. Hiện tại, Tào Tháo nghe nói Lưu Bị còn đang muốn tiến quân về quận Lang Gia, vậy mục tiêu của Lưu Bị rất rõ ràng, chính là Tang Bá. Nhất định do sau khi Lưu Bị ăn được một miếng bánh ngọt,
lại muốn đi ăn một khối thịt mỡ khác.