Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Chương 141: Q.2 - Chương 141: Sự việc xen giữa




Hứa Thành với tâm tình nhẹ nhõm, hắn muốn đi Ký Châu để chơi "Đùa", thế nhưng Viên Thiệu cũng không biết, hắn cũng không có tâm tình biểu diễn vì Hứa Thành, tuy hắn cũng không biết biểu diễn đã bắt đầu.

Trước khi đi, kỳ thật hắn còn do dự, hắn sợ!

Đúng vậy, đến hiện tại Viên Bản Sơ, xuất thân bốn đời Tam công, đã từng hăng hái, rất có khí thế thiên hạ ta mặc kệ hắn là ai đã không tồn tại, còn lại chỉ là một Viên Thiệu lo được lo mất. Mấy lần rơi vào bẫy của Hứa Thành, cho đến cuối cùng bị quân Hứa Thành bắt làm tù binh, Viên Thiệu đều không có cơ hội giao thủ chính diện cùng Hứa Thành, cho nên, hắn lo lắng là chính bản thân hắn sẽ lại một lần nữa trúng chiêu của Hứa Thành, mà hiện tại, hắn đã không có tiền vốn để một lần nữa đứng dậy. Lúc này đây nếu như hắn đi Ký Châu, vật thế chấp, chính là hắn và cả nhà của hắn, thậm chí là —— toàn tộc!

Thế nhưng, giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa! Viên Thiệu sợ chết, thế nhưng hắn càng nhớ những ngày trước kia, nhớ cảnh tượng tiền hô hậu ủng, vạn người nhìn lên, lật tay thành vân, úp tay làm mưa. Từ khi trưởng thành, hắn đã trải qua thời gian như thế, cho nên, đến nay hắn vẫn còn cho rằng, đó mới là cuộc sống của Viên Bản Sơ hắn, cũng chính bởi vì ý nghĩ này, hơn nữa trong lòng hắn cũng có đôi chút tâm lý may mắn cùng với việc bọn thuộc hạ khuyên bảo, cuối cùng hắn đã lựa chọn cách dùng hết "Tiền vốn".

Bọn thủ hạ của hắn đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng.

Lúc này Ký Châu đang rơi vào trạng thái hư không!

Cao Thuận lãnh binh xuôi nam, giao chiến cùng Tang Bá tại Hoàng Hà, quân đội phòng thủ Nghiệp thành đều là thủ hạ của Đại tướng Tưởng Nghĩa Cừ, phó tướng là hai huynh đệ Lữ Khoáng, Lữ Tưởng cũng đều là người cũ của Viên Thiệu, ba người cũng đã liên hệ cùng đám người Quách Đồ, chỉ cần Viên Thiệu vừa đến, tất nhiên cử binh đón chào!

Ngoại trừ những người đó ra, bên người Viên Thiệu còn có con trai Viên Hi, cháu ngoại trai Cao Kiền, đều là Đại tướng có tài, đợi sau khi nắm bắt Nghiệp thành xòn, liền có thể lập tức dẫn binh xuôi nam, ngăn cản con đường quay về phía bắc của Cao Thuận, hơn nữa bên Viên Thiệu đã thương lượng chi tiết cùng quân đội dưới trướng Tào Tháo, đến lúc đó Tào Tháo cũng sẽ phái người quấy rối Cao Thuận. Khi đó, cho dù Cao Thuận lợi hại, hắn cũng khó có thể cấu thành nguy hiếp. Đồng thời, Viên Thiệu còn phái binh Bắc thượng, tập kích Hồ quan, ngăn trở binh mã của Tịnh Châu Trương Yến, như vậy, Ký Châu sẽ an ổn, mà lúc này U Châu Bàng Bái đang giao chiến cùng Liêu Đông Công Tôn Độ, hắn tuyệt đối không thể phân thân, Đại tướng Công Tôn Chỉ cùng Triệu Vân dưới trướng hắn cũng đều đi theo Cao Thuận, bị ngăn ở bên bờ Hoàng Hà, cũng không cách nào phái binh tới tập kích.

Đợi tất cả tạm thời an định lại xong, với lực hiệu triệu của Viên Thiệu, tất nhiên sẽ có người cùng hưởng ứng. Những người này, cũng đều trở thành thế lực của Viên Thiệu. Về sau, Viên Thiệu hắn còn có thể phái thuyết khách, thuyết phục Trương Yến, khích lệ Trương Yến tự lập, Trương Yến là người xuất thân từ Hắc Sơn tặc, luôn luôn không nói tín nghĩa, chỉ cần hứa dùng số tiền lớn làm hậu lễ, hoặc nhận phong quan lớn của triều đình, tất nhiên Trương Yến sẽ động tâm, cho dù Trương Yến không đáp ứng phản lại Hứa Thành, hắn cũng sẽ trở thành một quân cờ không ổn định trong tay Hứa Thành, Hứa Thành cũng chắc chắn khó có thể lại tiếp tục sai khiến Trương Yến như trước kia.

Sau đó, triệu tập đại quân tại Ký Châu, Bắc thượng đánh Bàng Bái. Bàng Bái luôn luôn hung hãn, giết người như ngóe, không được lòng người phía bắc, hơn nữa khi hành quân chiến tranh Bàng Bái luôn luôn dựa vào Công Tôn Chỉ cùng Triệu Vân. Hiện nay hai người không có mặt, cho nên, chỉ cần thương nghị tốt cùng Công Tôn Độ, cộng đồng xuất binh, Bàng Bái, đã không có hai trợ thủ đắc lực nhất, tránh khỏi một thất bại. Đến lúc đó, cũng có thể thu hồi U Châu, cùng lắm thì phân cho Công Tôn Độ một chút là được.

Đến tận đây, tất cả những thứ mà Viên Thiệu mất đi cũng đều được thu lại toàn bộ vào trong tay của hắn, tình hình chung của thiên hạ một lần nữa trở lại khởi điểm! Mà với gia thế cùng lực hiệu triệu của Viên Thiệu, nhất định lại một lần nữa hắn sẽ leo lên chiếc ghế minh chủ chư hầu thiên hạ, đợi đánh bại Hứa Thành, việc thống nhất thiên hạ cũng không phải là không thể được.

Viên Thiệu đã mang tâm tình như vậy mà trốn sang Ký Châu.

Tuy các bộ hạ nói rất hay, thế nhưng hắn cũng biết, mình không phải là Viên Bản Sơ của trước kia, hắn có thể thành công hay không vẫn cần phải dựa vào vận khí, thế nhưng thói quen lại nhiều năm đã khiến cho hắn vẫn ôm một kiểu tự tin không nói ra được, hắn tin tưởng vững chắc rằng hắn vẫn còn có lực hiệu triệu cường đại, chỉ cần hắn lại một lần nữa rời núi, cho dù theo không bằng trước kia, nhưng cũng sẽ có không ít người tới tìm nơi nương tựa vào hắn, hắn cũng sẽ rất nhanh chóng một lần nữa quật khởi, lại một lần nữa làm người trong thiên hạ ghé mắt, Hứa Thành tính toán cái cóc khô gì, tiểu tốt mà thôi!

Mặc kệ đám người của Viên Thiệu hành động như thế nào, Hứa Thành một mực đi theo sát phía sau bọn họ ước chừng ba ngày lộ trình, kỵ binh cũng không buông chân chạy, cứ như vậy một đường thôn suốt, vượt qua Hà Đông, thẳng đến Hà Nội mới dừng lại.

Thời gian, một chút đi qua.

Đám người Viên Thiệu rốt cục hành động.

Tất cả đều thuận lợi tới mức dọa người!

Đầu tiên, đám người Viên Thiệu thừa dịp lúc ban đêm tiến tới Nghiệp thành, được hai huynh đệ Lữ Khoáng, Lữ Tưởng tiếp ứng mà thuận lợi đi vào nội thành, gặp tướng quân trấn thủ Nghiệp thành, Tưởng Nghĩa Cừ. Sau đó, đêm đó, Viên Thiệu liền mệnh lệnh Tưởng Nghĩa Cừ cùng huynh đệ Lữ thị dẫn binh đuổi bắt tất cả quan viên trong Nghiệp thành thuộc hệ Hứa Thành, tạm giam lại, Nghiệp thành đơn giản đã lại trở về trong tay của hắn.

Tiếp theo, phong tỏa tin tức!

Biết rõ tốc độ kỵ binh quân Hứa Thành nhanh như thiểm điện, cho nên, tin tức này trước khi tất cả ổn định lại, quyết không thể để lộ.

Rất nhiều quan viên bị bắt, trước tiên Viên Thiệu cần phải ổn định bộ phận quan viên còn lại trong Nghiệp thành.

Bên trong Nghiệp thành, Thứ sử Ký Châu Điền Phong cũng không mặt, theo như ba người Tưởng Nghĩa Cừ nói là đến Ngụy Quận, mà theo như Quách Đồ cùng Phùng Kỷ, nhất là Hứa Du nói thì Điền Phong quyết tâm rời bỏ Viên Thiệu, đi theo một con đường phản loạn cùng Hứa Thành! Đối với điều này, Viên Thiệu, cảm thấy đại cục đã định, cũng không nói gì, hắn cho rằng Điền Phong tuy không muốn tham gia lần hành động này, mặc dù là bất trung đối với chủ cũ, thế nhưng hắn cũng không bẩm báo tất cả sự việc cho Hứa Thành, coi như để lại một chỗ trống, người này vẫn có thể lại dùng được.

Sau đó trong Nghiệp thành, Viên Thiệu bắt đầu chiêu mộ thành viên với của tổ chức mình. Kết quả, người tìm nơi nương tựa ở hắn nối liền không dứt. Những người này đều là người thế nào? Thế gia, hào phú! Không còn cách nào khác, hai lần Nghiệp thành gặp nạn, những người thảm nhất chính là những người này. Thời gian sau này càng ngày càng tệ, hôm nay Viên Thiệu, lão đại ngày trước của bọn hắn đã trở về, đương nhiên bọn hắn phải tranh thủ thời gian tìm tới. Thế nhưng, Viên Thiệu cũng không thể chọn ra bao nhiêu người có tài năng từ những người này. Những người thật sự có chút bản lãnh, vẫn đang ngồi nhìn tình hình.

Đã đôi chút có lực lượng Viên Thiệu cũng không cảm thấy nóng lòng đối với sự việc này! Đợi sau khi Nghiệp thành được xác nhận đã hoàn toàn lại thuộc về họ "Viên", hắn phái cháu ngoại trai Cao Kiền, dẫn mấy vạn đại quân mới chiêu mộ xuôi nam, để ngăn cản đại quân của Cao Thuận, cùng đi với Cao Kiền còn có Tưởng Nghĩa Cừ! Lập tức, Viên Thiệu lại phái Quách Đồ làm thuyết khách, đi thuyết phục quan viên tướng lãnh ở các địa phương Ký Châu. Đương nhiên, thuyết khách này còn mang theo một vạn đại quân, bởi vì trong nội địa Ký Châu lúc này trên cơ bản đã không có binh mã nào, cho nên, đoạn đường này thành quả chiến đấu vô cùng huy hoàng, người nào cũng hầu như đều "rất nhớ" hoặc là "Ngưỡng mộ" Viên Thiệu, có một vài người không biết điều thì đều chạy.

Đến tận đây, hơn phân nửa lãnh thổ Ký Châu lại "Trở lại" trong tay Viên Thiệu.

Thế nhưng, Viên Thiệu cũng không có ngừng ở chỗ này, hắn trước khi Quách Đồ quay trở về đã phái Hứa Du đi thuyết phục Trương Yến, mặc dù không thành công, rất có khả năng Hứa Du đã làm Trương Yến động tâm, uy hiếp đến từ phương hướng Tịnh Châu đã rất nhỏ.

Tiếp đó việc còn lại chính là đối phó U Châu Bàng Bái, đây chắc chắn sẽ là một trận ác chiến, thế nhưng Viên Thiệu đang điên cuồng trưng binh lại nhận được bẩm báo, Bàng Bái chạy thoát! Bàng Bái mang theo quân đội quay về phía bắc Tịnh Châu, U Châu ở phía trước hắn, hôm nay căn bản đã không thể phòng phòng được.

Hết thảy tất cả, vẫn chưa tới nửa tháng!

Cực kỳ vui sướng!

Lại chiêu quan, trưng binh!

Lần này, người tìm đến Viên Thiệu người còn nhiều hơn! Cũng cần phải biết rõ Ký Châu vốn là một châu nhân khẩu đông đúc, gia tộc quyền thế sĩ tử tập trung, mà ở dưới cai trị của Hứa Thành, những người này ngoại trừ số ít, tình trạng cuộc sống càng ngày càng kém. Dù sao khi còn quân Hứa Thành ở đây, bọn hắn không xuất đầu, bọn hắn không chỉ có tiền tài mà còn có người cùng đất đai! Nếu như nói ngay từ đầu còn có người vẫn đang ngồi theo dõi tình hình, Viên Thiệu lại một lần chiếm cứ hai câu U Ký đã hoàn toàn có thể một lần nữa trở thành chỗ dựa của bọn họ, cho nên, bọn hắn đến tìm nơi nương tựa ở Viên Thiệu.

Viên Thiệu cùng bọn thuộc hạ vui mừng khôn xiết trong vài ngày!

Thế nhưng lập tức, tâm tình của bọn hắn lại bắt đầu thay đổi. Tất cả chuyện này đều vì một người, Thẩm Phối!

Sau khi Hứa Thành chiếm giữ hai châu U Ký, Thẩm Phối cận kề cái chết không hàng, cho dù do chính Viên Thiệu đến chiêu hàng cũng không được! Cho nên, ngay khi vừa về tới Nghiệp thành, Viên Thiệu liền lập tức phái người đi tìm hắn, thế nhưng vẫn một mực không tìm được.

Về sau, ngay khi Viên Thiệu lại giành được hai châu U Ký, Thẩm Phối hắn lại xuất hiện.

Viên Thiệu nghe tin báo Thẩm Phối đã đến, đương nhiên hắn vô cùng vui mừng, thế nhưng Thẩm Phối lại không giữ thể diện cho Viên Thiệu gã! Sau khi nhìn thấy Viên Thiệu, Thẩm Phối cứng rắn cố nói mấy câu: "Các ngươi trúng gian kế của Hứa Thành rồi, dân chúng cũng biết rồi, chính các ngươi lại vẫn chưa hay biết gì!"

Mấy câu nói đó, bị đám người Quách Đồ, Hứa Du coi là ghen ghét! Thế nhưng, lúc này Viên Thiệu rất có lòng độ lượng, gã "Tha thứ" cho thái độ của Thẩm Phối, hơn nữa Viên Thiệu còn tỏ vẻ hy vọng Thẩm Phối hắn còn có thể trở lại dưới trướng của mình, thế nhưng Thẩm Phối không nói câu nào mà thẳng bước bỏ đi.

Đương nhiên dù vô cùng phẫn nộ nhưng hắn là Viên Thiệu, bốn đời Tam công, chủ nhân của hai châu U Ký, sao có thể để cho người ta vô lễ ở trước mặt mình!

Tiếp theo, Thẩm Phối bị giam lỏng!

Ngày hôm nay, cách thời gian Viên Thiệu đến Nghiệp thành vừa vặn nửa tháng.

Đúng vào ngày hôm nay, Hứa Thành nói với thủ hạ: "Cũng đến lúc rồi, nên thu lưới!" Sau đó, ba nghìn thiết kỵ tiến vào Ký Châu.

Chuyện kế tiếp là như vậy:

Cha con Viên Thiệu, Viên Hi cùng thủ hạ, chính là đám người Quách Đồ, Phùng Kỷ, Hứa Du đang vừa ngồi uống rượu bên trong Nghiệp thành, vừa dệt mộng đẹp; vừa thương nghị kế sách một lần nữa liên hợp chư hầu thiên hạ tiến công Hứa Thành, thủ hạ mà gã mới thu được đi vào báo cáo: "Có quân địch đã đến, xem cờ hiệu, chính là Hứa Thành đích thân đến!"

Viên Thiệu kinh hãi, chén rượu đang trong tay rơi xuống đất, tiếp theo gã lại hoảng hốt kêu lên: "Không có khả năng, điều đó không có khả năng, sao hắn lại tới? Không phải ta đã phái binh ngăn đường sao? Đám người chết toi kia vì sao chưa có trở về bẩm báo?"

"Người đến không nhiều lắm, hình như chỉ có mấy ngàn kỵ binh!"

"Ngươi nói cái gì?" Hứa Du vốn cũng bị kinh hãi mà ngây người ngồi ở một bên đã có phản ứng. Hắn nói: "Hứa Thành chỉ dẫn theo mấy ngàn kỵ binh đến?"

"Đúng vậy!"

"Ha ha ha, tốt!" Không biết có phải vì lên tiếng Hứa Du nói chuyện, Viên Thiệu cũng lấy lại tinh thần của mình, gã nói: "Mấy ngàn kỵ binh, vừa vặn có thể khiến cho hắn có đến mà không có về!"

"Không thể, chúa công, không thể lại trúng kế dục địch của hắn!" Phùng Kỷ ngăn cản Viên Thiệu, "Bài học liên quân Ung Lương thất bại còn không xa, chúa công không thể đơn giản xuất chiến, chúng ta tốt nhất cứ phòng thủ trong thành, xem xem Hứa Thành đến cùng đang giở trò quỷ gì, để xem hắn có phải thật sự lại dùng kế, dụ chúng ta ra khỏi thành, hay là kị binh nhẹ của hắn thật sự đột tiến, vượt qua đại quân của tướng quân Cao Kiền, tiến tới đây!"

"Tốt!" Viên Thiệu bị lời nói của Phùng Kỷ khiến cho tâm trạng giá lạnh, cơn hưng phấn nhất thời vừa rồi sớm không biết chạy đi nơi nào.

Nhưng sự tình cũng không phải đơn giản như vậy!

Bọn hắn vẫn chưa ra khỏi phủ đệ, lại một lần nữa nhận được tin tức: "Quân coi giữ Nghiệp thành mở cửa thành ra, Hứa Thành đã vào thành!"

"Cái này. . . Điều đó không có khả năng! Nghiệp thành, đây là Nghiệp thành của ta ...! Lữ Khoáng cùng Lữ Tưởng đâu?"

"Chính là nhị vị tướng quân Lữ Khoáng cùng Lữ Tưởng mở cửa thành!"

"Đã xong!" Viên Thiệu không phải là người ngu, gã lập tức đã minh bạch, chính bản mình đã lâm vào trong cạm bẫy mà Hứa Thành bố trí, mưu đồ nhiều ngày đã đơn giản bị Hứa Thành đánh cho nát bấy.

"Chúa công, chúng ta còn không thua!" đám người Quách Đồ cũng lập tức phản ứng. Sau một hồi thất hồn lạc phách, bọn hắn cũng lập tức nghĩ ra biện pháp ứng đối: "Lần này Hứa Thành tới chính là dựa vào biện pháp lòng người, dựa vào lòng trung thành của quân coi giữ Nghiệp thành đối với của hắn, thế nhưng chúng ta còn có mấy vạn đại quân mới chiêu mộ, những người này vẫn do người của chúng ta nắm giữ, không thể nghe theo hắn, chỉ cần điều động đại quân này thì dù Hứa Thành chắp cánh , hắn cũng không thể thoát khỏi!"

"Hừ! Các ngươi cho rằng điều này có tác dụng sao?" lần này Viên Thiệu quyết tâm không nghe theo lời đề nghị của bọn hắn, hắn cười thảm một tiếng, đau buồn nói: "Hứa Thành làm việc, các ngươi đã từng thấy có khi nào hắn thất bại không? Hắn đã có thể đi vào Nghiệp thành, tất nhiên hắn đã sớm tính toán rõ ràng, chớ nói mấy vạn tân binh, chỉ sợ ngay cả Cao Kiền từ lâu đã hắn thu thập!"

Đám người Quách Đồ, Phùng Kỷ không cam lòng, phú quý sắp tới tay lại một lần nữa bay mất, bọn hắn không ngừng khuyên Viên Thiệu, một mặt lại cổ động Viên Hi ở bên cạnh đang trợn mắt tròn xoe, để cho hắn dùng danh nghĩa Viên Thiệu đi điều binh, tranh thủ tử chiến quyết đấu một trận cùng Hứa Thành đang ở trong Nghiệp thành!

Thế nhưng ngay sau đó tin tức được chuyển tới lại một lần khiến cố gắng của bọn hắn tan vỡ thành từng mảnh: "Đại quân của Cao Thuận xuất hiện ngoài thành Nghiệp thành!"

"Bịch!" Rốt cuộc không kiên trì nổi, Quách Đồ, Phùng Kỷ, Hứa Du, ba kẻ chủ mưu đồng thời đặt mông ngồi xuống đất. Đại quân Cao Thuận đã đến, có nghĩa là chính bản thân Cao Kiền thật sự đã xong, trong tay đám người Cao Kiền đang nắm giữ một quân đội mạnh nhất, rõ ràng cứ như vậy đã xong, vậy bọn họ còn có cái gì để tiếp tục gây chuyện? Bọn hắn không rõ, cho dù Cao Kiền không chống được thì không phải còn có Tưởng Nghĩa Cừ sao? Sao đại quân của Cao Kiền lại nhanh chóng bị đánh bại? Thậm chí động tĩnh cũng không có! Chẳng lẽ là Tưởng Nghĩa Cừ. . .

"Cùng lắm thì liều mạng!" ở thời điểm này Viên Hi lại biểu hiện khí khái "Nhị thế tử" của mình, hắn vứt bỏ Viên Thiệu cùng ba kẻ chủ mưu, lên tiếng kêu gọi thân vệ của Viên gia bọn hắn, chạy ra ngoài đường phố Nghiệp thành. Chỉ có điều, những thân vệ của hắn càng chạy càng ít, cuối cùng những người có thể đi theo phía sau hắn còn lại chưa đủ trăm người.

Thế nhưng, lúc này Viên Hi cũng không có thời gian mà suy nghĩ nhiều, tính khí hắn vốn vô cùng nóng nảy, hiện tại, hắn đang cho rằng Hứa Thành dùng quỷ kế làm hại Viên gia hắn một lần, còn lần này, Viên gia hoàn toàn xong đời, cho nên, dưới một cảm giác tuyệt vọng cộng thêm tức giận ảnh hưởng, hắn không sợ hãi chút nào mà chạy về hướng Hứa Thành.

Hứa Thành cũng thật không ngờ, chính bản thân hắn đang đi ở trên đường cái, đi theo phía sau là Hồng Phong cùng Điển Vi, hai đại mãnh tướng, còn có ba nghìn quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ tại bảo hộ, rõ ràng còn có người dám xông tới trước mặt hắn chửi đổng, hơn nữa, nội dung còn không chịu được!

Viên Hi mắng: "Hứa Thành, ngươi là đồ không có trứng chim, hèn nhát, chỉ biết chơi âm mưu quỷ kế, có năng lực, dựa vào bản lãnh của mình thì hãy quyết cao thấp!"

"Không có trứng chim, hèn nhát!" Những lời này khiến cho Hứa Thành đôi chút tức giận. Điều mà đám lưu manh tối kỵ nhất chính là bị người mắng hèn nhát, nhất là hèn nhát, tuy hôm nay thân phận của Hứa Thành đã là quan lớn triều đình Đại Hán, thế nhưng lưu manh là một nghề nghiệp lâu đời của hắn, ít nhiều hắn vẫn mang theo tính cách nóng nảy của loại nghề nghiệp này, đại khái tục xưng là "Bệnh nghề nghiệp".

Cho nên, Hứa Thành tức giận, hắn đưa cho hai đại hán sau lưng một mệnh lệnh: "Hãy đánh nát trứng của tiểu tử này cho ta!"

Vì vậy, Viên Hi xui xẻo!

Lang Nha bổng của Hồng Phong tương đối dài, ngay khi Viên Hi kêu gào phóng tới chỗ Hứa Thành. Lang Nha bổng căn này hôm nay đã là binh khí nổi tiếng thiên hạ cũng đã mang theo tiếng gió gào thét hung hăng mà nện thẳng vào Viên Hi.

"Loảng xoảng lang" một tiếng!

Cả người Viên Hi cùng binh khí của hắn đều bị cú đánh vô cùng mãnh liệt này đánh bay. Dù sao, trước kia Tôn Kiên cả người lẫn ngựa còn bị Hồng Phong đi bộ đánh cho liên tục rút lui, thì càng không cần nói tới một võ tướng hạng ba như Viên Hi!

Không có tiếng kêu thảm thiết! Xương cốt Viên Hi đủ cứng.

Thế nhưng đắc tội với Hứa Thành sao có thể dễ dàng mà xong việc?

Ngay khi Viên Hi đang kéo hai cánh tay đã trật khớp, hắn giãy dụa muốn bò dậy từ dưới đất, một người khác cũng đã đến! Song thiết kích bay tới, một cây mãnh liệt lật tung cả người hắn, sau đó, một cây khác hung hăng bay xuống cắm xuống, găm người hắn xuống dưới đất!

"NGAO!"

Xong việc!

Không thể không thừa nhận, Hồng Phong cùng Điển Vi, một đôi đại lực sĩ này, phối hợp thật sự khiến cho người ta không còn lời nào để nói! Hứa Thành cùng thủ hạ của hắn ở bên cạnh xem mà chỉ biết gật đầu!

Quả thật đúng với bốn chữ "Gọn gàng lưu loát"!

Sau đó, Hứa Thành mang theo thủ hạ cứ như vậy mà ngạo nghễ đi qua trước mặt Viên Hi, không quan tâm tới hắn, mà Viên Hi thì sao? Hắn đang cuộn mình, không ngừng mà run rẩy. Thủ hạ của hắn, đám thân vệ Viên gia, ngay khi Hồng Phong cùng Điển Vi liên hợp đả kích ép người đi du lịch Địa ngục, chúng đã lập tức quay người lại —— sợ hãi bỏ chạy!

Mà Viên Hi cứ một mực sốngnhư vậy ở chỗ đó, cho đến tận khi Cao Thuận dẫn đầu đại quân đi tới bắt gặp hắn, Cao Thuận mới cho người làm cho hắn thoải mái một chút, chấm dứt cơn đau đớn mà hắn đang trải qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.