Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Chương 165: Q.2 - Chương 165: Viện binh




"Chúa công, kỳ thật, ty chức còn có một biện pháp!" Mãn Sủng liếc nhìn Tào Tháo, nói.

"Nói!" Tào Tháo nói.

"Ty chức cho rằng, kỳ thật, có khả năng ngay từ đầu chúng ta đã phạm vào một sai lầm, chúng ta không nên chờ đợi, mà nên lập tức tiến công. Tuy ý định của chúng ta là trước khi dẫn dụ viện quân của Cao Thuận xuất hiện, không muốn có tổn thất quá lớn, thế nhưng điều này cũng làm cho quân Hứa Thành đã có thời gian thăm dò chúng ta. . ." Mãn Sủng nói đến đây, hắn ngừng lại. Có đôi khi cũng không cần phải nói hết những gì bản thân muốn nói. Với năng lực của Tào Tháo, há Tào Tháo lại không rõ ý của hắn, như vậy lại có thể cho chủ công của mình cơ hội phát huy, ngày sau tự nhiên sẽ có rất nhiều chỗ tốt. . .

"Bá Ninh có ý tứ là. . . Chúng ta xuất binh đánh Cao Thuận?" Tào Tháo hỏi ngược lại.

"Ty chức đúng là có ý này!" Mãn Sủng nhẹ gật đầu, hắn nói tiếp: "Chúng ta chỉ quan tâm tới những địa phương khác, lại đã quên ở trong tay của chúng ta còn có một vương bài, Cao Thuận chính là Trấn Đông tướng quân của Hứa Thành, tổng đầu lĩnh quân sự Ký Châu, cho dù là Hứa Thành, cũng quyết sẽ không ngồi nhìn hắn bị chúng ta công kích mà không chú ý"

"Ừ! Chúng ta xác thực sơ sót!" Tào Tháo vuốt chòm râu của mình, nói.

"Quân Hứa Thành có thể thăm dò chúng ta, chúng ta cũng có thể ngược lại thăm dò bọn hắn, chúng ta có thể nhịn được, bọn hắn lại không nhất định có thể nhịn được, chỉ cần chúng ta đánh thiệt hại nặng bộ phận đại quân của Cao Thuận, đội quân kia từ một nơi bí mật gần đó cũng sẽ xuất hiện!" Mãn Sủng lại bổ sung.

"Tốt, hãy làm theo kế của Bá Ninh!" Tào Tháo hạ quyết định.

"Chúa công, ty chức cũng có một kế!" Tư Mã Ý lại đột nhiên xuất hiện nói.

"Tất nhiên kế của Trọng Đạt không sai, cứ việc nói là được!" Tào Tháo cũng không muốn cho Tư Mã Ý bởi vì sự kiện lần này mà ý chí tinh thần sa sút, cho nên, hắn cố ý nói như vậy, tỏ ra ân sủng.

"Chúa công, chúng ta có thể. . ."

Sau khi chờ đợi nhiều ngày, rốt cục quân Tào có động tác.

Ngoại trừ ở bên trong thành Tế Nam, Nhạc Tiến cùng Tang Bá chỉ có thể mỏi mắt trông mong, nhìn trông mà thèm. Với việc quân Tào bên ngoài ngăn chặn đường lui của Cao Thuận, Cao Thuận bị hai đại quân của Chu Linh cùng Mao Giới mãnh liệt tiến công, thế nhưng lần tiến công này đã tạo thành kết quả ngược lại, khiến cho các tướng lĩnh quân Tào chính thức hiểu được lực lượng đại biểu cho hai từ "Cao Thuận". Ngay từ đầu, Chu Linh cùng Mao Giới đều tiến công rất thuận lợi, liên tục đánh trong vòng hai canh giờ, mặc dù không thể đánh vào đại doanh Cao Thuận, thế nhưng cho dù quân Tào vẫn còn chiếm thế chủ động, sau hai canh giờ, Chu Linh cùng Mao Giới đều cảm thấy đã đến lúc để cho các tướng sĩ thủ hạ của mình nghỉ ngơi một chút, Cao Thuận đã phát uy, dưới sự dẫn dắt của Trương Cáp, không đến nửa canh giờ Mao Giới đã bị đánh bật trở về doanh trại của mình, hơn nữa hắn còn bị Trương Cáp, người mấy ngày gần đây đã nghiện mắng chửi người khác, ngăn chặn ở cửa trại mắng nửa canh giờ mà không dám quay trở ra; Về phần Chu Linh, hắn tốt hơn nhiều, Cao Thuận không có nhiều lời như thế, chỉ có một chữ: đánh! Sau đó, Chu Linh, dưới sự công kích mãnh liệt của Cao Thuận, không thể không dùng tốc độ nhanh nhất, chạy thoát trở về.

Toàn bộ cuộc chiến đấu khiến cho Chu Linh cùng Mao Giới, cùng với tất cả các tướng lĩnh quân Tào thấy trận chiến đấu này đều đã hiểu rõ một câu: dốc hết sức gấp nhiều lần, năng lực chỉ huy của ngươi cường thịnh trở lại, ở trước mặt quân địch có lực công kích cường đại, tất cả đều không có tác dụng, chênh lệch rất nhiều, binh sĩ của Cao Thuận căn bản chính là không muốn sống!

Lúc này nếu không phải Cao Thuận vì sợ bị hai đường đại quân khác của quân Tào tiến công, rất có thể Chu Linh cùng Mao Giới sẽ rơi vào tình cảnh ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạp, điều này cũng làm cho những võ tướng quân Tào đã từng âm thầm cười nhạo Tang Bá vì đã thất bại quá nhanh chóng trong tay Cao Thuận thành thật ngậm miệng lại, cũng không dám nhắc tới chuyện này nữa. Trước kia chưa từng đánh nhau cùng Cao Thuận thì cũng không nói làm gì, hiện tại vẫn nên kiềm chế một chút thì tốt hơn!

Cứ như vậy cuộc chiến thăm dò thứ nhất của quân Tào không thể không kết thúc.

Đêm!

Trương Cáp đang nghị sự cùng Cao Thuận ở trong trướng.

Lúc này đây, Trương Cáp tuyệt đối thả lỏng tâm trạng.

Vốn, hắn vẫn có một ít lo lắng đối với việc dùng bản thân mình để dụ địch, dù sao binh lực quân Tào nhiều hơn bọn hắn vài lần, hơn nữa, đội kỵ binh chiến lực mạnh mẽ nhất của bên hắn do Trương Tú lại không có mặt ở nơi này, cho nên, hắn cũng không thể xác định bản thân mình có thể chờ đến lúc viện binh xuất hiện hay không.

Thế nhưng lần này không giống với trước, biểu hiện của quân Tào thật sự quá cùi bắp!

Cho dù quân địch tứ phía bao quanh bọn hắn, hắn cũng có thể nắm chắc dẫn người lao ra.

"Tuấn Nghĩa, ngươi thật cao hứng" Cao Thuận nhìn Trương Cáp từ sau khi đánh giặc xong vẫn nhếch miệng cười không ngừng, nói.

"Đó là đương nhiên, lần này chúng ta có thể nói là đại thắng ..., ha ha ha. . ." Trương Cáp đắc ý cười nói. Từ khi bắt đầu tham gia quân ngũ, hắn còn không từng đánh qua một trận chiến thoải mái như này.

"Chẳng lẽ ngươi không lo lắng sao?" Cao Thuận cười hỏi.

"Lo lắng?" Trương Cáp nhìn dáng tươi cười của Cao Thuận, biểu lộ trở nên nghiêm túc lên, hắn ở cùng Cao Thuận một thời gian cũng không ngắn, đương nhiên hắn biết rõ Cao Thuận không phải là loại người bắn tên mà không ngắm. Nếu như Cao Thuận đã hỏi như vậy, chứng tỏ trong chuyện này có vấn đề.

"Tướng quân, ý của ngươi nói là đại quân do Chu Linh cùng Mao Giới chỉ huy, cũng không phải chủ lực của quân Tào?" Trương Cáp nghĩ một lát, hắn lại nhìn Cao Thuận hỏi.

"Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy, chúng ta là một trong chủ lực của chúa công, thế nhưng căn cứ vào tình hình chiến đấu hôm nay mà suy sét thì thấy những binh lính quân Tào vây quanh chúng ta chẳng qua là một đám tạp binh được Tào Tháo phái ra!" Cao Thuận đáp.

"Tạp binh?" Trương Cáp cười gượng gạo. Nhìn từ tình hình chiến trường, những Tào binh kia cũng không quá tệ, ít nhất, không quá chênh lệch so với quân chính quy dưới trướng Viên Thiệu ngày xưa, cũng chính bởi vì điều này, hắn mới không có chú ý tới thắng lợi quá dễ dàng, hắn chỉ cảm thấy vô cùng đắc ý. Không thể tưởng được đám binh sĩ này trong mắt của Cao Thuận rõ ràng đã thành " tạp binh". Xem ra vị chủ tướng này của mình có yêu cầu còn cao hơn so với bình thường.

"Chủ lực chính thức của Tào Tháo nhất định đang chờ viện binh của chúa công, lần này ngược lại chúng ta có một chút phiền toái!" Cao Thuận còn nói thêm.

"Chúa công từ trước đến nay đều mưu tính trước rồi sau đó mới hành động, hơn nữa, với năng lực của chúa công cùng các vị tướng quân, chắc hẳn không thể trúng cạm bẫy của Tào Tháo. Hơn nữa, nói không chừng chủ lực quân Tào đều đang ở trong quân doanh ngăn chặn đường lui của chúng ta, bảo hộ Tào Tháo" Trương Cáp nói.

"Có lẽ vậy! Thế nhưng Tào Tháo luôn luôn là đối thủ mà chúa công tôn sùng ca ngợi nhất. Với năng lực của mình, nếu như chúa công còn quá tự tin, nói không chừng sẽ gánh chịu thiệt thòi!" Cao Thuận nói.

"Ha ha, tướng quân, xem ra tướng quân đã quá lo lắng. Với hiểu biết của mạt tướng đối với chúa công, mặc dù chúa công có thể rơi vào nguy hiểm, bên người cũng có ba nghìn tinh nhuệ kỵ binh bảo vệ, hơn nữa, không xa còn có hơn mười vạn đại quân theo sát phía sau. Trong thiên hạ, người hành quân chiến tranh thận trọng nhất cũng không ai qua được chúa công. Lần này cho dù chúa công trúng gian kế của Tào Tháo, với khả năng và binh lực chúa công mang đến, Tào Tháo cũng đừng mơ tưởng vây khốn chúa công!" Trương Cáp cười nói.

"Ừ! Ngươi nói không sai!" Cao Thuận rốt cục nhẹ gật đầu, nói: "Như vậy, chúng ta. . ."

"Giết ...!"

"Xông lên !"

"YAA.A.A... . ."

"Ầm ầm. . ."

"Xảy ra chuyện gì ?" Trương Cáp lập tức chạy ra ngoài đại trướng, đưa mắt nhìn về phía âm thanh truyền tới từ phía xa xa.

"Tướng quân, đường lui của chúng ta, đại doanh quân Tào đã xảy ra hoả hoạn rồi! Chính là doanh trại treo đại kỳ Tào Tháo!"

Lúc này không nói đến khi đối mặt với tình huống xảy ra bất ngờ, Cao Thuận cùng Trương Cáp xử trí như thế nào, đường lui của bọn hắn, chính là doanh trại treo đại kỳ chữ "Tào", lúc này đã lâm vào trong một biển lửa.

Nhưng mà đội quân tập kích vào đại doanh này lại không có biểu hiện vui sướng của tập kích thành công.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản:

Không có một người nào!

Toàn bộ trong quân doanh, không có một người, những trạm gác kia đều là người rơm!

"Trúng kế!" Tướng lãnh binh thường nếu gặp phải tình huống này, đều thất kinh, thế nhưng tướng lãnh chỉ huy đại quân tập kích cũng rất trấn định, không, phải nói là phi thường trấn định.

"Xông vào trong!" Người tướng lãnh này ước chừng hơn ba mươi tuổi, gần bốn mươi, để râu ria, cả người ngoại trừ việc không ngừng mà tản ra khí tức kiên cường, sắc mặt trầm tĩnh như thường cũng khiến cho thủ hạ rất nhanh chóng trấn định lại.

"Tướng quân, xông vào trong thì chẳng phải chúng ta sẽ lâm vào trong vòng vây của quân Tào sao?" Bên cạnh có phó tướng hỏi như thế.

"Quân Tào đã ngờ chúng ta đến, khẳng định chúng còn có an bài ở phía sau chúng ta. Lúc này chúng ta quay đầu lại, nhất định sẽ bị quân địch tấn công phủ đầu. Lúc này, chỉ có thể vào trong, hội hợp cùng Cao Thuận tướng quân!"

"Mạt tướng tuân mệnh!" Tên phó tướng không tiếp tục hỏi lung tung, hắn lập tức đi truyền lệnh.

"Ha ha ha, Mỗ gia ở chỗ này đợi đã lâu, tặc tướng chạy đâu, thử xem đại đao của Mỗ gia!" Ngay khi tên phó tướng muốn đi truyền lệnh, quân Tào xuất hiện, một gã Đại tướng mặc giáp vàng phát hiện bọn hắn, vung vẩy đại đao, lao thẳng đến.

"Hoắc Tướng quân, ngươi đi truyền lệnh, ta cản phía sau!" chủ tướng quân tập kích bình tĩnh nói với phó tướng.

"Vâng!" Phó tướng lập tức vào trong phóng đi.

"Tiếp đao!" Đại tướng giáp vàng bên phía Quân Tào xông lại rất nhanh, đại đao mang theo một khí thế không ai bì nổi bổ về phía chủ tướng bổ quân tập kích.

". . ." Chưa có âm thanh vọng lại.

Trường thương như là tước chim bay tán loạn, ảo ảnh trùng trùng điệp điệp, cứ như vậy lao thẳng tới, đánh thẳng tới chỗ viên Đại tướng giáp vàng.

"Thương pháp hay" Chỉ kịp kêu lên một tiếng này, viên Đại tướng giáp vàng không thể không thu liễm, tập trung tư tưởng suy nghĩ biện pháp đối phó đối thủ trước mặt này.

Thương nhanh, đao mãnh liệt!

Một mực đợi đến lúc quân tập kích đều bình yên rời khỏi quân doanh này, hơn nữa còn bắt đầu hội hợp cùng quân đội do Trương Cáp suất lĩnh, đao thương mới tách nhau ra, đương nhiên, thương rời đi trước.

"Ngươi là Trương Tú?" Đại tướng giáp vàng chợt quát lên: "Bổn tướng Hạ Hầu Đôn, có gan lưu lại đánh một trận cùng ta!"

"Thục trung Trương Nhiệm, sau này còn gặp lại!" Giọng nói vẫn bình tĩnh như trước.

"Thục trung Trương Nhiệm?" Hạ Hầu Đôn nhìn bóng dáng đối phương đi xa, cúi đầu lo nghĩ, hắn thì thào "Chưa nghe nói qua!"

Thế nhưng trong lòng của hắn lại thoáng cảm thấy đôi chút bất an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.