Bạch Nhật Quỷ Hồn

Chương 15: Chương 15: Kim Mao Nhất Xuất Nhân, Nhân Trục Tuyệt Địa Cầu Sinh Trí Dũng Toàn




Đường quan đạo đã có nhiều người đi lại, họ nhìn Hãn Thanh với ánh mắt tò mò nghi hoặc. Nữ nhân kiều diễm trong lòng chàng khiến có kẻ nghi chàng là một tên dăm tặc. Hơn nữa, đã đến lúc phải xem xét bệnh tình của Tiểu Thuần. Hãn Thanh liền ghé vào đường mòn nhỏ ở cánh rừng tay phải.

Được hơn dặm, một con suối nhỏ cắt ngang đường mòn. Hãn Thanh rẽ ngựa lên thượng nguồn. Suối không sâu, chỉ ngập đến bụng Đà Nhi, nước lạnh toát khiến linh vật khoan khoái hí nhẹ. Vài khắc sau, chàng đã đến nơi phát nguyên của dòng suối. Đó là một thác nước cao độ mười trượng đang đổ ào ào từ đỉnh vách đá xuống. Khung cảnh này hơi giống với nơi chàng đã tìm thấy Hồng Sắc Mãng Xà. Hãn Thanh thúc ngựa bước lên bờ, chàng tung mình lên tảng đá lớn nhất, có đỉnh tương đối bằng phẳng, đặt ái thê xuống rồi kiểm tra kinh mạch. Chân khí Tiểu Thuần vẫn cuồn cuộn, lưu chuyển thông suốt không hề bị bế tắt. Vậy là nàng bị phục thuốc mê!

Trước lúc chàng lên đường Thần Y đã trao cho chàng vài viên linh đan để phòng thân, có cả loại giải độc đan rất thần diệu. Hãn Thanh cẩn thận điểm huyệt, phong tỏa nội lực của Tiểu Thuần rồi mới dám cho nàng uống thuốc.

Quả nhiên, chỉ nửa khắc sau nàng đã vươn vai ngáp dài, mở mắt nhìn Hãn Thanh. Chàng không giỏi y thuật nhưng đọc sách thuốc khá nhiều hiểu rằng tâm thần Tiểu Thuần bị tổn thương vì vết thương trên trán. Cộng với vụ đắm thuyền ngoài Đông Hải, phu phụ chia lìa khiến nàng loạn trí!

Hãn Thanh ngồi xếp bằng hé mắt quan sát phản ứng của Tiểu Thuần, chàng ngạc nhiên khi thấy nàng không ôm lấy mình vì mừng rỡ mà lại mỉm cười bí ẩn và nhắm mắt lại.

Chàng suy nghĩ rất lâu chợt thức ngộ ra rằng phong cảnh nơi đây đã nhắc nhở kỷ niệm năm xưa, khi nàng hiến thân để cứu mạng chàng.

Hãn Thanh chợt nuôi hy vọng cứu tỉnh hiền thê, liền giả như đang bị máu mãng xà công phát, rút kiếm tự sát, quả nhiên Tiểu Thuần ngồi bật dậy chụp lấy tay chàng kéo vào lòng.

Hãn Thanh xa nàng đã lâu lòng thương nhớ biến thành nỗi khát khao tái ngộ, chàng háo hức vuốt ve xác thân ngà ngọc kia, và đưa nàng vào cuộc truy hoan. Tiểu Thuần liên tiếp bồng bềnh trên sóng tình, xiết chặt lấy tấm thân cường tráng của phu quân.

Từ ngày Tiểu Thuần mất tích đến nay chàng không hề gần gũi nữ nhân vì Lạc Bình, Hồng Hương mang thai còn Đạm Vân thì bệnh hoạn. Nay gặp lại người mình yêu nhất đời chàng chẳng hề muốn ngưng cuộc ái ân!

Tiểu Thuần đỏ mặt nói:

- Sao hiền đệ không chịu ngủ đi để ngu tỷ còn phải về Tứ Xuyên nữa?

Hãn Thanh đau đớn đáp:

- Đó là chuyện ngày xưa, giờ đây chúng ta đã thành phu thê nàng quên rồi sao?

Tiểu Thuần ngượng ngùng thỏ thẻ:

- Ngu tỷ lớn hơn Thiên đệ mười tuổi làm sao thành chồng vợ được? Nay vì ngươi mà Ngọc Nữ ém Nguyên Thần Công của ta bị đình đốn ở lớp thứ tám, ta phải về Phong Đô tạ tội với song thân trước đã! Chuyện hôn nhân, xin hẹn rằm tháng bảy này!

Hãn Thanh biết nàng vẫn còn điên loạn cố nén tiếng thở dài, nói lãng đi:

- Không được! Tiểu đệ chẳng thể xa rời tỷ tỷ, vì vậy chúng ta sẽ cùng đi Tứ Xuyên!

Tiểu Thuần chưa kịp phản đối đã bị Hãn Thanh hôn lên môi, lên má và tiếp tục trận mây mưa!

Đến gần trưa, hai người mới rời thác nước trở ra đường quan đạo. Tiểu Thuần đã gầy đi nhiều nên trọng lượng chẳng là bao. Đà Nhi nhẹ nhàng phi nước đại, đưa đôi tình lữ về Nam. Đến Trực Cô, Hãn Thanh nhờ Cái Bang chuyển thư của chàng về Lạc Dương. Song thân của Tiểu Thuần sẽ có mặt ở Hầu phủ để đón nàng.

Ban ngày Tiểu Thuần rất vui vẻ bình thường nhưng đêm về nàng giật mình la hét gọi tên phu tướng, khi nhận ra Hãn Thanh ở bên cạnh vỗ về nàng mới yên tâm ngủ lại. Chàng rất đau lòng khi lúc tỉnh nàng luôn gọi chàng là Thiên đệ còn lúc mê lại là Hãn Thanh. Tai họa ở biển đông ngày ấy đã luôn ám ảnh tâm trí Tiểu Thuần.

Bốn ngày sau hai người vào thành Bảo Định. Mùa Đông phía Bắc Hoàng Hà đến từ đầu tháng mười, tuyết rơi lất phất, điểm trắng cây cối và vạn vật, ngắm tuyết đầu mùa cũng là một thú vui của các bậc tao nhân nho sĩ. Đám tiểu hài xúng xính trong áo bông nô đùa đây đó, tiếng cười trong trẻo vang vọng phố phường.

Tiểu Thuần ăn uống bình thường nên da mặt đã có sắc hồng. Nàng mặc áo choàng lông ngồi phía trước Hãn Thanh, dựa vào lòng chàng mà trò chuyện:

- Thiên đệ! Chúng ta lên lầu kia uống rượu thưởng tuyết nhé!

Những đêm ái ân nồng thắm đã khiến nàng ý thức được rằng mình đã là vợ của Hãn Thanh, đối với chàng rất tôn kính, dù chẳng nhớ gì về quá khứ cả!

Tập quán phu xướng phụ tùy, Cử Án Tề Mi đã ăn sâu vào tiềm thức phụ nữ Trung Hoa thời ấy, vì vậy ánh mắt Tiểu Thuần đầy vẻ van nài!

Hãn Thanh mỉm cười:

- Ta đồng ý với nếu nàng chịu gọi ta bằng tướng công và xưng bằng thiếp!

Tiểu Thuần thẹn thùng đáp:

- Chưa cưới hỏi mà Thiên đệ đã hiếp đáp ta rồi! Ngu tỷ xưng hô như thế rất ngượng ngùng. Nhưng thôi, Thiên đệ muốn vậy thì Ngu tỷ cũng xin chiều ý!

Hãn Thanh buồn bã nói:

- Ta đã giải thích hàng trăm lần sao nàng vẫn không tin?

Tiểu Thuần đau đớn sa lệ:

- Ngu tỷ không sao nhớ được những gì đã xảy ra!

Hãn Thanh bất nhẫn an ủi:

- Không sao đâu! Thiết Địch Thần Y sẽ trả lại ký ức cho nàng!

Chàng dừng cương trước tòa Tứ Hải Đại Tửu Lầu, đưa ái thê lên tầng ba, đây có lẽ là một trong những cơ sở kinh doanh của Tứ Hải Tiền Trang nên mới lấy tên như vậy. Hải Thương Sinh nhận vàng của người giỏi tất phải đầu tư vào các ngành khác để sinh lợi. Và chẳng có sanh ý nào lời nhiều như quán ăn cả!

Không phải ngẫu nhiên mà người Trung Hoa lại thích mở quán trà, quán rượu chỉ vì không có dân tộc nào mà lại thích chuyện trò như họ.

Do lễ nghĩa khắc khe, con cháu ít khi dám trò chuyện cùng cha ông, thế nà những người lớn tuổi kia cảm thấy cô đơn! Họ tìm ra quán xá gặp đám bằng hữu đồng niên mà tán gẫu. Đám lão nhân có học thì tập tĩnh làm thơ, bình thơ và triết lý.

Yếu tố thứ hai là xuất phát từ tính quảng giao và coi trọng tình bằng hữu của người Hoa Hạ! Chẳng lẽ đến nhà nhau để làm phiền thê tử, thôi thì ra quán cho thoải mái!

Nhưng đối với khách giang hồ thì tửu quán là một phần đời của họ. Câu ăn quán ngủ đình chính là kiếp đời phiêu bạt của người võ lâm.

Hơn nữa tửu quán là nơi để họ thu thập thông tin bốn phương, mở rộng kiến văn và cũng là nơi để chường mặt, khiến giang hồ nhớ rằng họ vẫn tồn tại! Đa số đều dương danh bằng những chiến công thời trai trẻ liều lĩnh rồi sống bằng hào quang ấy cho tới lúc xuôi tay! Khi có vợ con và cơ nghiệp, ai cũng trở nên thận trọng hơn xưa.

Giờ đây trên tầng ba của Tứ Hải tửu lầu này chỉ toàn là khách võ lâm. Hà Bắc giáp với Sơn Tây nên không ít người trong bọn họ biết Hãn Thanh thế mà chẳng ai chào hỏi ai chỉ tảng lờ như không thấy. Hãn Thanh có trí nhớ tuyệt luân gặp một lần là không quên. Chàng hơi ngạc nhiên trước thái độ hờ hững kia, nhưng không lấy làm quan trọng cùng Tiểu Thuần nhâm nhi trò chuyện.

Men rượu lan sinh tuy nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm đỏ đôi má giai nhân. Ánh mắt nàng cũng long lanh, tình tứ hơn, Hãn Thanh say đắm thưởng thức vẻ đẹp thanh thoát của Tiểu Thuần, nhớ đến kỷ niệm ngày nào.

Nàng thẹn thùng bảo:

- Sao tướng công cứ nhìn thiếp mãi vậy?

Hãn Thanh mỉm cười quay đi nhìn xuống đường trong thành. Lúc này hai người đang ngồi ở một bàn sát lan can!

Bỗng đôi mắt chim ưng của Hãn Thanh phát hiện người quen. Họ chính là ngũ Phán Quan Tây Môn Thủy và Tiểu Linh Miêu Ly Tữu Tuyền.

Hãn Thanh mừng rỡ đứng lên vẫy gọi:

- Ngũ thúc! Tiểu điệt ở trên này!

Hai người kia hân hoan dừng cương ghé vào, lát sau đã có mặt. Tiểu Thuần tuy không nhớ ra Tây Môn Thủy nhưng cũng đứng lên thi lễ:

- Tiểu nữ Tiểu Thuần xin bái kiến lão tiền bối!

Tây Môn Thuỷ sững sờ:

- Chẳng lẽ Thuần nhi không nhận ra lão phu sao?

Hãn Thanh cười thảm:

- Thuần muội đã quên gần hết chuyện quá khứ rồi! Mời Ngũ thúc và Lý các hạ an tọa.

Tây Môn Thủy ngồi xuống nói ngay:

- Chẳng hay trên đường đi Thanh nhi có nghe tin gì chưa?

Hãn Thanh ngơ ngác lắc đầu! Ngũ Phán Quan bưng chén của chàng uống cạn rồi nghiêm giọng:

- Ở vùng núi Thạch Chỉ Sơn, Tây Bắc thành Bảo Định này, xuất hiện một kỳ trân khoáng cổ tuyệt kim, còn quí giá hơn Băng Hỏa Quả, đó là con Kim Mao Hồ Ly. Ai uống máu con vật này sẽ tăng thêm đến sáu mươi năm công lực!

Vừa lúc tiểu nhị đem chén đũa và thức ăn mới lên, Tây Môn Thủy dừng lời, rót rượu. Hãn Thanh nhân dịp này cười bảo:

- Tiểu tế đang lo cho Tiểu Thuần không có thời gian để tranh đoạt kỳ vật!

Lý Tữu Tuyền thấy Ngũ Phán Quan chưa kịp nuốt, liền đỡ lời:

- Bẩm Hầu gia! Chính vài Kim Mao Hồ Ly có khả năng chữa trị tâm bệnh cho Thiếu phu nhân, nên Bạch Thần Y đã bảo Tây Môn tiền bối và đệ tử đến đây đón đường Hầu gia!

Hãn Thanh gật gù:

- Tại hạ hiểu, mời nhị vị ăn uống cho no rồi chúng ta sẽ đến đấy!

Tây Môn Thủy vừa ăn hết chén đã buông đũa, cười khà khà:

- Bụng trống uống rượu mới ngon! Ta cùng Thanh nhi cạn chén nào!

Lão vừa uống vừa kể:

- Trong đạo tạng của đạo giáo có nói rất rõ về loài Kim Mao Hồ Ly này.

Không những nó trân quí về mặt dược lực mà còn cư trú ở những vùng đất có vàng. Nơi nào có Kim Mao Hồ Ly, chắc chắn nơi ấy là một mỏ vàng! Bắt được linh vật, cột dây vào cổ nó sẽ dẫn đến mạch vàng. Nhưng loài thú này cực kỳ xảo quyệt và nhanh nhẹn lại rất hung hãn. Toàn thân nó phủ kín lớp lông dầy vàng óng, không sợ gươm giáo, chưởng kình. Vì vậy rất khó mà bắt được.

Tiểu Thuần vui vẻ xen vào:

- Tiểu nữ thường đuổi theo chồn, thỏ chưa chịu thua bao giờ, lần này sẽ bắt Kim Mao Hồ Ly để tướng công ăn thịt tăng cường công lực mà giết Hồng Phát Thần Quân, báo mối gia thù!

Té ra bản năng nàng chỉ nhớ được những gì xảy ra trước lần ân ái với Hãn Thanh! Có lẽ chính là kỷ niệm sâu sắc ấy đã là cái cột mốc vững chắc níu kéo một nửa giòng sông ký ức. Nếu không nàng sẽ chẳng còn lại chút gì nữa.

Hãn Thanh nghe tim nhói đau gượng cười:

- Chưa chắc nàng đã chạy nhanh hơn ta! Với khinh công của vợ chồng mình, hy vọng con vật quỉ quái kia sẽ không chạy thoát!

Tiểu Linh Miêu buông đũa thì thầm:

- Tin này đã loan khắp thiên hạ, không chừng bọn Vu Sơn Sơn Chủ cũng đã đến Thạch Chỉ Sơn! Các cao thủ Hầu Phủ đã lên đường để giúp Hầu gia tranh đoạt Kim Mao Hồ Ly!

Hãn Thanh lo lắng hỏi lại:

- Nhưng Lạc Bình và Hồng Hương sắp đến kỳ sinh nở, ai sẽ bảo vệ đỡ đần họ?

Tiểu Linh Miêu trấn an:

- Bạch Thần y đã chẩn đoán cho rằng phải đầu thàng sau nhị vị thiếu phu nhân mới lâm bồn. Họ và lão Hầu Gia đã được an trí tại một nơi rất bí mật.

Hầu phủ có sự hỗ trợ của quân triều đình gần đấy! Lần này, Tề lão gia mang theo trăm Quỉ Tốt giỏi khinh công nhất và mấy chục tấm lưới đánh cá!

Hãn Thanh thận trọng hỏi lại:

- Tình hình phe đối phương thế nào? Họ đã có mặt ở Thạch Chỉ Sơn chưa?

Ngũ Phán Quan lên tiếng:

- Thanh nhi yên tâm! Bọn ma đầu đều đã đến Thạch Chỉ Sơn, vì vậy Tề đại sư huynh mới dám kéo quân rời Hầu phủ!

ún uống xong thì đã cuối giờ ngọ, bốn người rời Bảo Định đi về hướng Tây Bắc.

Hơn canh giờ sau, bọn Hãn Thanh đến vùng chân núi phía Đông của Thạch Chỉ Sơn. Dãy núi này có năm ngọn thuôn nhọn như những ngón tay!

Chiều dài từ Bắc xuống Nam của Thạch Chỉ Sơn là ba chục dặm nên khu vực này tìm kiếm Kim Mao Hồ Ly rộng mênh mông chẳng khác gì mò kim đáy biển!

Nhưng vàng là thứ kim loại hấp dẫn nhất trên đời, hơn nữa số người đang lục lạo kia đến đây vì vàng chứ không phải vì linh vật.

Họ tự lượng sức mình không dám tham gia cuộc tranh đoạt với các đại ma đầu, chỉ mong nhặt nhạnh được ít mảnh trong mỏ vàng lộ thiên này.

Lớp lông óng ánh sắc kim của con chồn quí kia chính là bụi vàng bám vào! Mười ngày trước, Kim Mao Hồ Ly xuất hiện lần đầu tung tăng chạy nhẩy trên những tảng đá, trước mặt hàng trăm lữ khác đang có việc đi ngang qua đây.

Kinh tạng của Đạo giáo có nói về con vật linh thiêng này nên hầu như ai cũng biết. Vì vậy tin tức mau chóng loan truyền khắp nơi, biến Thạch Chỉ Sơn thành mục tiêu của mấy ngàn người.

Địa hình sơn vực nơi đây toàn là những tảng đá lớn, cao đầu người, cây cối thưa thớt, bụi rậm phủ đầy. Tuyết rơi lất phất, trời rét căm căm nhưng không làm nguội được lửa tham trong lòng mọi người. Họ vẫn hùng hục ra sức phạt cỏ, chặt bụi mở đường tiến vào!

Lực lượng của Tề Phi Tuyết vẫn ở ngoài bìa bãi đá, chờ đợi Hãn Thanh, thấy mặt Tiểu Thuần, ai cũng vui mừng. Nhưng lại buồn ngay vì nàng không nhận ra họ. Có cả Thiết Địch Thầy Y Bạch Nguyên Giáp ở đây! Ông thăm mạch cho Tiểu Thuần rồi cau mày:

- Lão phu tiên đoán trước việc này nên mới quyết tâm bắt cho được Kim Mao Hồ Ly. Loài linh vật này có thói quen nhẩy múa dưới ánh trăng vào mỗi đêm rằm. Lúc ấy nó phát ra những âm thanh kỳ diệu, khiến lòng người khoan khoái bình yên, có tác dụng rất tốt đối với những bệnh nhân tâm thần như Thuần nhi!

Hãn Thanh liền kể sơ lại cuộc giải thoát ái thê ở Đường Sơn và hỏi lại:

- Bạch Lão bá! Chẳng lẽ ém Công của Kim Khánh Song Tiên cũng có tác dụng chữa bệnh?

Bạch Thần Y cười nhạt:

- Ma âm của họ chỉ có hại chứ đâu cứu được ai? Song tiên khoác lác thế vì biết rõ tình trạng tâm trí của Thuần nhi!

Tây Môn Thủy rầu rĩ nói:

- Thạch Chỉ Sơn rộng lớn thế này, làm sao bắt được linh vật?

Bạch Thần y đắc ý nói:

- Lão phu đã có cách dụ cho Kim Mao Hồ Ly đến với mình. Chúng ta chỉ cần tiến sâu vào thung lũng ở giữa các ngọn núi, bủa lưới chờ nó xuất hiện!

Hãn Thanh thấy lão mang theo cây thiết địch đen bóng, chàng mỉm cười hỏi:

- Phải chăng lão bá định trỗi một khúc nhạc mê hồn để gọi Hồ Ly?

Bạch Thần Y vỗ vai chàng cười khanh khách:

- Thanh nhi quả là thông tuệ, đi guốc trong bụng lão phu!

Hãn Thanh đảo mắt quan sát bãi loạn thạch mênh mông rồi tư lự bảo:

- Không hiểu bọn Vu Sơn Sơn Chủ đã tiến đến đâu rồi nhỉ?

Lục Phán Quan Khuất Qùi ứng tiếng:

- Họ đến đây trước chúng ta hai ngày, vào theo hướng thung lũng cực Nam, vì Kim Mao Hồ Ly xuất hiện lần đầu ở vùng ấy!

Tề Phi Tuyết mỉm cười:

- Thế thì không lo đụng chạm, bọn ta đi thôi!

Lão bảo một tên quỉ tốt đưa Đà Nhi về nơi gửi ngựa của cả bọn.

Hãn Thanh dắt Tiểu Thuần đi trước mở đường.Họ đều có khinh công cao cường nhẩy từ tảng đá này sang tảng đá khác mà tiến lên, thỉnh thoảng mới phải chặt phá bụi rậm.

Khi mặt trời lặn sau đỉnh núi, đoàn người mới vào đến thung lũng phía Bắc, đây chính là nơi tiếp giáp giữa ngọn Cực Bắc và ngọn kế tiếp.

Cảnh vật cũng chẳng khác gì phía bên ngoài, chỉ toàn là đá tảng ngổn ngang. May thay có cả một dòng suối trong vắt chảy cắt xéo thung lũng, đổ xuống vực thẳm hướng Tây! Tề Phi Tuyết đã chuẩn bị rất kỷ lưỡng nên lều trại, lương thực đều có đủ. Đêm ấy trôi qua êm đềm chỉ trừ tiếng thét mê loạn của Tiểu Thuần vào giữa canh ba!

Hãn Thanh vội ôm nàng vỗ về:

- Thuần muội! Ta đang ở bên cạnh nàng đây mà!

Chàng ngồi lên vặn cao bấc ngọn đèn dầu mở để Tiểu Thuần có thể nhìn rõ gương mặt mình. Nàng sụt sùi nói:

- Tướng công! Thuyền vỡ rồi! Thiếp định chụp lấy tay Vân muội nhưng không kịp!

Hãn Thanh vội trấn an:

- Mọi người đều bình yên cả, nàng cứ ngủ đi.

Tiểu Thuần ôm lấy đùi chàng thiếp dần vào giấc mộng.

Hãn Thanh không sao ngủ lại được, ngồi xếp bằng nhìn ánh đèn leo lét.

Xa xa, vọng lại tiếng ngâm nga nho nhỏ của Bạch Thần Y:

Trùng thanh Đông Tứ khổ ư thu Bất giải sầu nhân văn diệc sầu Ngũ thị lão ông thính bất úy Thiếu niên mạc thính bạch quân đầu!

(Dịch Thơ) Tiếng trùng đông não quá trùng thu Người chẳng sầu nghe cũng phải sầu Ta đã già rồi nghe chẳng sợ Trẻ trung nghe rõ bạc phơ đầu!

Đây là bài Đông Dạ Văn Trùng ( Đêm đông nghe tiếng trùng) của Bạch Cư Dị đời Đường. Hãn Thanh chợt cảm thấy hết nổi cô đơn, tịch mịch của Bạch Nguyên Giáp. Lão đã già mà không con cái, nhà cửa tang hoang, phải nương tực nơi Hầu phủ, bảo sao không buồn?

Chàng chờ Tiểu Thuần ngủ say, khẽ gỡ tay nàng ra rồi rời lều đi về hướng đống lửa bập bùng. Bốn lão nhân chưa chịu ngủ, bày chiếu rượu nhâm nhi. Họ đã già rồi nên giấc ngủ đến rất muộn và đêm trở nên quá dài.

Bạch Thần Y mừng rỡ mỉm cười:

- Tiểu Thuần đã yên giấc chưa? Thanh nhi hãy ngồi xuống uống với bọn ta vài chén!

Lục Phán Quan cũng nói:

- Thiếu Thanh nhi, lão phu mất cả tửu hứng!

Lão hồ hởi rót đầu bát, bắt Hãn Thanh uống cạn.

Ai cũng yêu mến chàng nên cuộc rượu hào hứng hẳn lên, ngay Tây Môn Thủy cũng nói nhiều hơn thường lệ.

Hãn Thanh cười hỏi:

- Bạch lão bá! Có đúng là máu của Kim Mao Hồ Ly sẽ làm tăng thêm đến sáu mươi năm công lực hay không?- Bạch Nguyên Giáp gật đầu:

- Đúng thế! Tám mươi năm trước Kỳ Liên Thần Quân bắt được một con và trở thành đệ nhất cao thủ. Kim Mao Hồ Ly chuyên ăn rễ cây thuốc và độc xà nên cơ thể tích lũy được rất nhiều dược tính!

Hãn Thanh tư lự:

- Nếu nó thực sự trân quí như vậy thì dù bắt được, chúng ta cũng trở thành mục tiêu tranh đoạt của quần hùng, nhất là bọn Vu Sơn Sơn Chủ!

Tề Phi Tuyết cười nhạt:

- Bọn ta sẽ liều chết đoạn hậy để ngươi và Tiểu Thuần thoát đi!

Hãn Thanh chính sắc đáp:

- Tiểu tế không thể vì bệnh tình của Tiểu Thuần mà luân hại cả trăm người thế này! Sáng mai, khi bắt được linh thú, tiểu tế sẽ mang nó mà dụ mọi người đuổi theo. Còn chư vị bảo vệ Tiểu Thuần trở về Lạc Dương ngay, vì nơi Hồng Hương, Lạc Bình, Đạm Vân đang ẩn nấp không hề an toàn như ta tưởng. Mộ Dung Bạch là em ruột của Mộ Dung Cầu, kẻ đã phản bội lại Hầu phủ, biết đâu gã cũng có tâm địa như anh mình?

Tề Phi Tuyết biến sắc:

- Chu Minh không biết Mộ Dung Cầu làm phản nên đã chọn nhà của Mộ Dung Bạch! Lạy trời cho không có gì xảy ra!

Tây Môn Thủy thở dài:

- Dẫu về ngay đêm nay cũng không kịp, đành chờ đến sáng mai thôi!

Hãn Thanh phải trấn an họ:

- Tiểu tế chỉ lo xa thế thôi, chưa chắc anh em họ đã có lòng dạ giống nhau!

Nỗi lo lắng khiến lòng người nặng trĩu, chẳng còn hứng thú đâu mà ăn nhậu. Họ giải tán trở vào lều và thức trắng đến sáng!

Bình minh vừa ló dạng, Tề Phi Tuyết và Bạch Nguyên Giáp đã đánh thức mọi người dậy, ăn điểm tâm cho thật no và bố trí phòng tuyến!

Một mảnh đất bằng phẳng không có đá, ở cách bờ suối vài trượng, đã được chọn làm nơi giăng lưới.

Bốn mươi gã quỉ tốt thủ hai mươi tấm lưới đánh cá phục xuống, vây kín mục tiêu. Hò đều mặc áo choàng, đội mũ lông trắng và chỉ lát sau đã bị tuyến phủ kín trông như những mô đá hình người.

Bạch Thần Y ngồi xếp bằng giữa vòng vây, nâng sáo, vận công thổi một khúc nhạc kỳ lạ. Bọn Hãn Thanh, Tiểu Thuần, Tề Phi Tuyết và hai vị Phán Quan ẩn cả trên cây gần đấy, tay cũng thủ lưới nhỏ.

Số đệ tử còn lại nằm im lìm sau những tảng đá, tạo thành phòng tuyến thứ hai!

Tiếng sáo du dương, rộn rã xuân tình của Bạch Nguyên Giáp bay cao vút, theo ngọn Bắc Phong lan xuống phía Nam. Hãnh Thanh nghe lực dục bừng lên, thầm kinh hãi trước khúc ma âm!

Ngày còn thơ ấu, Hãn Thanh từng chặt trúc làm sáo thổi chơi. Chàng không rành âm luật nhưng nhờ trí nhớ phi thường chỉ nghe qua vài lần là có thể bắt chước không sai một nét.

Thời gian chầm chậm trôi qua, mồ hôi tươm đầy trên trán Bạch Thần Y mà Kim Mao Hồ Ly chưa xuất hiện.

Hãn Thanh liền nhẩy xuống nói:

- Tiểu đệ đạ thuộc lòng giai điệu của bản tiên, xin được thổi thay cho lão bá!

Bạch Nguyên Giáp mừng rỡ trao Thiết Địch cho chàng rồi bảo:

- Nếu ta biết ngươi thổi được sáo thì đã không phải mệt thế này!

Hãn Thanh cười nói:

- Nếu có sai sót, xin lão bá chỉ bảo cho!

Chàng nâng sáo thổi liền, và chẳng hề có lỗi nào cả, Bạch lão hài lòng lui ra, nhẩy lên cây ẩn nấp.

Công lực Hãn Thanh cực kỳ thâm hậu nên tiếng sáo lồng lộng vang rất xa. Tiêu khúc chỉ dài độ nửa khắc, hết lại phải thổi từ đầu. Sau vài lần làm như vậy, Hãn Thanh đã hoàn toàn nắm được tinh túy của Mê Khúc, khiến cả bọn già nua như Tề Phi Tuyết cũng phải rạo rực xuân.

Hãn Thanh thổi hết lượt thứ mười thì từ hướng Nam vọng lại tiếng rít lanh sát con vật trong truyền thuyết.

Kim Mao Hồ Ly chỉ lớn gấp rưỡi con mèo nhà, chiếc đuôi xù dài ba gang và lớp lông màu vàng óng ánh sắc hoàng kim rực rỡ dưới anh nắng ban mai.

Nếu nó đứng im thì chẳng khác gì một pho tượng bằng vàng ròng tinh xảo!

Con vật nhìn thấy Hãn Thanh ngỡ ngàng nhận ra đấy không phải là bạn tình của mình, liền chậm bước.

Hãn Thanh vội bớt công lực đưa tiếng sáo về hướng con vật, cố mê hoặc nó. Chàng thử thổi theo nhịp nhanh hơn trước và đã dụ được Kim Mao Hồ Ly bước vào bẫy.

Linh thú đến sát chân Hãn Thanh, thò mũi đánh hơi. Chàng không bỏ lỡ cơ hội, chụp ngay lấy cổ Hồ Ly!

Bọn mai phục mừng rỡ bỏ lưới đứng lên reo hò. Bạch Thần Y chạy ngay đến, búng vào miệng linh thú một viên hoàn dược. Kim Mao Hồ Ly lật tức mê man bất tỉnh. Họ Bạch cười khà khà:

- Nó sẽ nằm im cho đến lúc chúng ta về tới Lạc Dương! Mau rời khỏi đây thôi!

Nhưng chung quanh đã vang lên tiếng cười ghê rợn của Vu Sơn Sơn Chủ - Đâu có dễ như vậy! Muốn về Lạc Dương thì phải dâng Kim Mao Hồ Ly cho lão phu trước đã!

Thì ra bọn Hãn Thanh đã bị vây chặt bởi một đạo quân đông gấp đôi.

Ngoài Vu Sơn Sơn Chủ còn có Sách Huyết Tôn Giả, Nam Thiên Tổng Giám và một lão già cao lớn Da ngăm đen tai đeo vòng vàng y phục sơn cước lạ mắt.

Bạch Thần Y thở dài:

- Có cả Độc Giáo chủ Mạc Khải Thiều, e rằng chúng ta khó thoát thân rồi!

Hãn Thanh nghiêm giọng:

- Tiểu điệt không sợ độc vật, độc dược, sẽ cầm chân đối phương để mọi người thoát đi!

Chàng quay sang bảo Tiểu Thuần:

- Nàng hãy đi theo mọi người, ta đánh một trận rồi phá vòng vây.Hẹn gặp ở Lạc Dương!

Tiểu Thuần thảnh nhiên đáp:

- Ngu tỷ đã là vợ Thiên đệ, đâu thể bỏ đi được! Bọn người kia nào có đáng gì mà phải sợ!

Hãn Thanh biết nàng si ngốc, không có thời gian tranh cãi liền cười mát:

- Thôi được! Bữa nay phu thê chúng ta cùng chết vậy!

Chàng trao tay nải đựng Kim Mao Hồ Ly cho Tiểu Thuần khoác vào lưng rồi quát vang:

- Tiến lên!

Bọn Tề Phi Tuyết cũng lao theo vợ chồng Hãn Thanh đột phá vòng vây.

Vu Sơn Sơn Chủ đứng trên ngọn cây cao ngất đã nhìn thấy Hãn Thanh đưa Kim Mao Hồ Ly cho Tiểu Thuần nên quát vang:

- Hồ Ly đang ở trên lưng con bé áo trắng, tóc dài kia. Đừng để nó thoát!

Bản thân lão cũng tung mình nhẩy xuống chặn đầu bọn Hãn Thanh.

Độc Giáo Chủ không chờ đối phương đến gần, phất tay ra lệnh cho đám đệ tử thả độc vật. Một bầy ong độc hàng vạn con bay như đám mây đen.

Tề Phi Tuyết gầm lên:

- ®o ®nh Chưởng!

Cả bọn nhất loạt vung song chưởng giáp vào đàn ong. Hàng trăm đạo chưởng kình tạo ra cơn lốc thổi bạt đám mây ong đánh chết một số. Nhưng chúng lại hung hãn sà xuống theo tiếng còi của người điều khiển.

Hãn Thanh múa tít Hàn Băng Kiếm bảo vệ Tiểu Thuần, cùng nàng lướt đến vị trí của bọn ma đầu!

Luồng kiếm quang xan biếc và lạnh lẽo đã nhiền nát những con ông độc, và bay về phía Vu Sơn Sơn Chủ, Tiểu Thuần từ phía sau Hãn Thanh nhẩy đến tấn công Độc giáo chủ. Mười đạo Nhất ém Chỉ như mười mũi tên thép rít gió nghe rợn người.

Mạc Khả Thiều vội múa tít song thủ, đẩy ra chưởng phong trắng đục tỏa mùi hăng hắc để chống đỡ.

Tiểu Thuần thấy công lực lão thăm hậu hơn mình, chẳng dại gì đổi mạng, đảo bộ biến mất, tấn công vào mé tả. Mạc lão kinh hãi trước thân pháp như hồn ma bóng quế kia, cuống cuồng né tránh. Xem như Tiểu Thuần hoàn toàn chiếm được thượng phong.

Còn Hãn Thanh thì sao? Chàng gặp đối thủ khinh công cao cường hơn nên chẳng thể dùng phép du đấu, mà phải liên tục chịu đựng những đạo chưởng kình nóng rực.

Lần này Vu Sơn Sơn Chủ rất thận trọng và không hề khinh địch quyết chẳng để Hãn Thanh thoát chết. Sau hai phen bị chàng đả thương, lão đã phải công nhận Tiểu Hầu Gia là một đại kình địch khó chơi nhất thiên hạ. Sở học của Hãn Thanh bao la như biển, công lực lại hơn hoa giáp, trí tuệ biến báo tuyệt luân!

Bộc Ly Bôi đã thi triển đến những chiêu kỳ ảo nhất của pho Tiên Thiên Tam Muội chưởng pháp, lão đã áp đảo được đối thủ của mình. Nếu không có thanh Hàn Băng Kiếm lạnh lẽo như tiết trời đông và cũng là khắc tinh của Tiên Thiên Cương Khí, thì Hãn Thanh đã bỏ mạng từ lâu rồi!

Phần Tề Phi Tuyết quần đảo với Nam Thiên Tổng Giám Tư Không Nhạ cũng không phân thắng bại được ngay. Họ cùng sử dụng ®o ®nh chưởng pháp và ®o ®nh chiêu thức của nhau.

Những mặt trận giữa Sách Huyết Tôn Giả Phí Hòa với Ngũ Lục Phán Quan, Bạch Thần Y lại khác. Thanh Thiết côn đen sì trong tay phải Phí Tôn Giả được sự hỗ trợ của những đạo chưởng phong hiểm ác của tay trái đã khiến đối phương phải xấc bấc xang bang!

Họ Phí nổi tiếng thần lực từ thời trai trẻ, càng già nội lực càng thâm hậu chứ không suy giảm. Đường côn của lão nặng như núi thái, dễ dàng xé tan chưởng kình của ®o ®nh chưởng pháp, cũng như thanh thiết tiêu của Bạch Thần Y.

Bọn Tây Môn Thủy phải tận dụng khinh công để né tránh và thỉnh thoảng mới có cơ hội phản kích một đòn. Tình thế của họ rất nguy ngập, không chắc kéo dài được trăm chiêu nữa.

Riêng trận chiến giữa các đệ tử U Linh Cốc và Ngũ Long Bang thì đã có máu chảy. U Linh Tứ Vệ cùng gần trăm Quỉ Tốt, Quỉ Hồ, nhờ có thủ pháp Sách Hồn Phi Tiễn mà cầm cự rất kiên dũng, dù địch thủ đông gấp đôi.

Phe Nam Thiên Thập Bát Đông sử dụng Ngưu Mao Độc Châm, mỗi mũi chỉ nhỏ như sợi lông bò, không bắn xa được. Ngược lại, Sách Hồn Phi Tiễn nặng hơn mấy lần nên tầm sát thương rất rộng. Không để đối phương phát huy ưu thế về quân số! Nhưng hai đánh một chẳng chột cũng què, phe U Linh Cốc khó duy trì mãi được!

Hãn Thanh biết cục diện rất hiểm nghèo liền quát vang:

- Thuần muội! Nếu nàng không mau thoát đi thì chúng ta sẽ chết cả ở chốn này đấy!

Vu Sơn Sơn Chủ cười lớn:

- Muộn lắm rồi tiểu tử! Cổ độc đất Miêu Cương đâu phải tầm thường.

Quả nhiên thân pháp Tiểu Thuần đã không còn linh hoạt như trước nữa.

Hãn Thanh kinh hãi gầm lên, giả vờ lao vào Bộc Ly Bôi, nhưng quay ngoắt người lao về phía Độc giáo chủ Mạc Khải Thiều.

Vu Sơn Sơn Chủ đánh hụt mục tiêu giận dữ đuổi theo. Nhưng từ tay tả Hãn Thanh một mũi Sách Hồn Tiễn đã âm thầm bay ra. Chàng không quay lại nên đối phương chẳng thể ngờ được. Sỡ dĩ, trong những lần đụng độ trước đây, Hãn Thanh chưa hề dùng ám khí với Bộc Ly Bôi, khiến lão hoàn toàn bị bất ngờ. Họ Bộc lại chủ quan vì tấm thân không sợ đao kiếm của mình nên mới trúng đòn. Ngoài đôi mắt ra, lão còn có một chỗ nhược đó chính là hạ thể!

Nếu dương vật có thể dồn hết được chân khí vào thì hóa ra khách võ lâm nào cũng là một đại kiện tướng chốn phòng the hay sao?

Hãn Thanh biết không thể nào bắn vào mắt đối phương nên đành chọn mục tiêu thứ hai. Vu Sơn Sơn Chủ rú lên vì dương vật và một bên ngọc hành đã bị xuyên thủng. Tuy không phải tử huyệt nhưng vô cùng đau đớn, tứ chi rụng rời, lão dừng ngay lại để rút ám khí ra.

Hãn Thanh tiếp tục lướt đi, xuất chiêu Tử Sinh Bất Diệt hóa thành mũi tên bạc, lao thẳng vào lưới chưởng của Độc Giáo Chủ.

Giờ đây chàng đã có thêm bốn mươi năm công lực nên chiêu kiếm khác thường, xé nát chưởng kình ập đến như ánh chớp.

Trong lúc tính mạng Mạc Lão quỉ đang sắp hưu hỉ thì trong tay áo rộng của lão bắn ra một con rắn đen xì, dài ngoằng.

Đây là loài Thiết Luyện Hắc Xà lừng danh đất Miêu Cương, nọc độc vô song và thân hình bền chắc, không sợ đao kiếm.

Nhưng Hàn Băng Kiếm lại là bảo vật hãn thế nên đã chặt phăng linh xà làm nhiều đoạn. Tuy nhiên đường kiếm vẫn bị chặn lại, tạo cơ hội cho Độc Giáo Chủ lùi nửa bước. Kiếm khí từ đầu mũi Hàn Băng xả ra, chỉ đâm thủng một lỗ sâu giữa ngực họ Mạc. Lão ta khiếp vía tung mình ra xa, không dám chần chờ dù chỉ một giây.

Vừa lúc Tiểu Thuần đổ xuống, Hãn Thanh vác nàng rồi phi thân đi.

Chàng chợt phát hiện ra Sách Huyết Tôn Giả đang sắp hạ thủ Bạch Thần Y, vội quát vang:

- Dừng tay, tại hạ muốn thương lượng!

Tiếng quát vang rền như sấm đã khiến Phí lão ma giật mình khựng lại và Lục Phán Quan Khuất Qùi đủ thời gian vung chưởng đánh bật Bạch Nguyên Giáp ra khỏi tầm sát hại của Thiết Côn.

Vu Sơn Sơn Chủ đã chăm sóc xong vết thương nơi của quí, vận công quát lớn:

- Đình thủ!

Hai phe lùi lại, chờ xem sự thể, Hãn Thanh cao giọng:

- Tại hạ sẽ trao Kim Mao Hồ Ly và rút khỏi nơi này. Hẹn lần sau tái ngộ!

Bộc Ly Bôi cười âm hiểm:

- Bọn ta nắm chắc phần thắng trong tay đâu dễ gì buông tha cho ngươi!

Hãn Thanh gằn giọng:

- Tại hạ sẽ ở lại,chỉ cần tôn giá mở sinh lộ cho những người còn lại!

Tề Phi Tuyết đau xót kêu lên:

- Nếu Thanh nhi ở lại thì chúng ta cầu sinh để làm gì?

Hãn Thanh mỉm cười:

- Nhạc phụ yên tâm! Họ không làm gì được tiểu tế đâu! Chư vị cứ về Lạc Dương trước đi!

Chàng trao Tiểu Thuần cho Bạch Thần Y rồi hỏi nhỏ:

- Thuần muội bị trúng cổ độc liệu có sao không?

Bạch lão cười nhạt:

- Thanh nhi đừng có lo, trong quyển Miêu Cương Y Lĩnh của Quế Lâm Y Øn mà ngươi đã mang về, có ghi đầy đủ cách giải trừ các loại cổ trùng!

Ba lão già kia cũng bước đến gần để bàn bạc. Tây Môn Thủy buồn rầu nói:

- Thanh nhi có chắc thoát được không mà dám mạo hiểm để cứu chúng ta?

Hãn Thanh trấn an:

- Tiểu tế đã có diệu kế, chư vị đừng lo! Phù Dung phu nhân không có mặt ở đây tức là Hầu Phủ có thể bị tập kích. Chư vị phải đi ngay mới kịp! Tiểu tế sẽ về sau!

Chàng lại bảo Bạch Thần Y:

- Lão bá hãy trao thuốc giải mê Kim Mao Hồ Ly, nhớ tăng liều lượng sao cho nó tỉnh lại ngay! Đây chính là sinh lộ của tiểu điệt đấy!

Bốn lão già hiểu ý chàng yên tâm rút lui. Hãn Thanh cầm bốn viên dược hoàn và tay nải đựng Kim Mao Hồ Ly, tung mình lên tảng đá cao nhất, rồi nói với đối phương:

- Sơn Chủ nghĩ kỹ chưa? Nếu tôn giá không đồng ý, tại hạ sẽ chặt Kim Mao Hồ Ly thành tám mảnh rồi tử chiến đến cùng!

Sách Huyết Tôn Giả quýnh quáng:

- Ấy đừng! Ngươi giết con chồn quí ấy rồi thì lão phu biết tìm mỏ vàng ở đâu?

Thì ra lão già hồ đồ này đã gần đất xa trời mà còn bị hoàng kim cám dỗ.

Độc giáo chủ cũng nói:

- Bộc lão huynh! Chẳng lẽ ba chúng ta liên thủ mà không giết được nổi tiểu tử ấy sao? Cứ lấy được Kim Mao Hồ Ly trước đã!

Bộc Ly Bôi tuy ngán sợ cơ trí, võ công của Hãn Thanh nhưng cũng đành ưng thuận:

- Thôi được! Lão phu không tin ngươi mọc cánh mà thoát khỏi nơi này!

Lão phất tay ra hiệu cho thủ hạ mở đường. Bọn Tề Phi Tuyết biết ý Hãn Thanh đã quyết, ngậm ngùi bước đi.

Hãn Thanh nhìn theo, chờ họ đi thật xa mới mở bọc, lấy Kim Mao Hồ Ly ra, nhét vào miệng nó bốn viên giải dược.

Bộc Ly Bôi chưa kịp có ý kiến thì Hãn Thanh đã nói:

- Tại hạ xin trao Kim Mao Hồ Ly còn lành lặn mạnh khỏe cho tam vị.

Chàng nhẩy xuống đất nhẹ nhàng tung linh vật về phía đối phương, nhưng cố tình xuất thủ hơi nhẹ. Kim Mao Hồ Ly rơi xuống cách ba người kia hơn trượng lập tức lao đi như tên bắn.

Bọn ác ma tiếc đứt ruột đuổi theo ngay, Hãn Thanh định thoát đi, thì không ngờ con vật lại quay đầu chạy về hướng chàng đang đứng.

Ba lão già kia mừng rỡ gầm lên, nhất tề tấn công Hãn Thanh. Chàng không dám chống đỡ, quay lưng chạy theo Kim Mao Hồ Ly, lòng thầm than số phận trớ trêu.

Kế hoạch của chàng rất thần kỳ chỉ vì xui xẻo nên mới thất bại. Nếu Hồ Ly chạy hướng khác thì chàng đã thoát được rồi.

Hãn Thanh chỉ hy vọng con vật thông minh kia thông thuộc địa hình Thạch Chỉ Sơn tất sẽ tìm ra lối an toàn. Nhưng hướng Tây có vực thẳm chắn ngang cơ mà.

Quả thực vậy, khi Hãn Thanh đuổi kịp linh thú thì đã đến bờ vực. Con vật không hề dừng bước, lao thẳng xuống khe sâu mù mịt sương mù. Hãn Thanh đứng cạnh tảng đá lớn màu gan gà, thở dài thụ mệnh. Ba lão quỉ kia chỉ cách chừng năm sáu trượng nên đã nhìn thấy cảnh linh vật nhẩy xuống vực thẳm, căm giận gầm lên, ập đến tấn công Hãn Thanh.

Phí Tôn Giả vừa đánh vừa chửi rủa:

- Thế là toi mất giấc mộng vàng của lão phu rồi, tiểu tử chết tiệt này thật đáng ghét! Lão phu thề sẽ đập nát xác ngươi ra!

Ba người ấy vây thành hình cánh cung, liên tục ra đòn quyết không cho Hãn Thanh đào tẩu.

Chàng múa tít Hàn Băng kiếm chống đỡ, rình cơ hội phá vây. Tay tả Hãn Thanh liên tục xạ ra những mũi Sách Hồn Tiễn nên cầm cự được khá lâu.

Nhưng mỗi lần chàng lao ra đều bị cả ba liên thủ đánh bật trở lại.

Thanh Thiết Côn của Sách Huyết Tôn Giả to bằng cổ tay người lớn nên Hàn Băng Kiếm không sao chặt đứt lìa được. Lưỡi kiếm chỉ ăn sây chừng nửa thân côn là tối đa. Lúc ấy, Hãn Thanh lại rơi vào thế bị kẹt, nếu không nhanh tay thu kiếm về sẽ bị họ Phí bẻ gẫy ngay.

Khi hết sạch Sách Hồn Phi Tiễn, Hãn Thanh thật sự lâm nguy, chàng trúng liền bốn chưởng của Vu Sơn Sơn Chủ và Đôc Giáo Chủ, y phục bốc cháy và rỉ máu miệng.

Trong lúc thập tử nhất sinh, Hãn Thanh liền đặt trọn mạng sống của mình vào một nước cờ. Chàng xuất chiêu Sở Phách Nam Hồi tấn công Vu Sơn Sơn Chủ và cố tình để hở sườn trái cho Mạc Khải Thiều đánh vào.

Độc Giáo chủ không bỏ lỡ cơ hội vỗ ngay một đạo Phách Không chưởng lực đẩy văng thân hình đối phương xuống vực thẳm. Hãn Thanh đã tính toán trước nên chiêu kiếm chỉ có một thành công lực còn bao nhiêu đều dồn cả lên ngực. Vì vậy, chàng không hề thọ thương bởi chưởng của họ Mạc và khéo léo rơi ngay xuống vị trí mà Kim Mao Hồ Ly đã rơi.

Hãn Thanh tin rằng với ban năng hoang dã con vật khôn kia không bao giờ đâm đầu vào chỗ chết. Chàng nhớ rõ rằng nó đã đổi hướng chạy đến mé tả tảng đá màu gan gà kia rồi mới nhảy xuống vực.

Nhưng tất cả chỉ là suy đoán và không có gì chắc chắn cả! Dẫu sao cũng còn tốt hơn chết trong tay ba lão ác ma kia!

Vừa rơi xuống lớp sương mù dầy đặc, Hãn Thanh đã buông Hàn Băng Kiếm vỗ nhanh mấy chục chưởng vào không khí. Đà rơi chỉ chậm lại đôi chút và nếu không kỳ tích thì chàng sẽ tan xương nát thịt khi rơi xuống đáy vực.

Không giống như khe nứt hẹp ở Phong Đô lần trước, vực thẳm này rộng đến mấy chục trượng nên dây leo chẳng thể đan lưới giữa hai vách được.

Hãn Thanh vỗ được gần trăm chưởng thì kiệt sức, buông xuôi để thân hình rơi xuống. Nào ngờ đến trượng thứ tám, chân chàng chạm mạnh vào một vật cứng.

Thì ra đó là một thân gổ được cắm vào vách đất. Có lẽ do quá lâu năm nên mục nát, sức gỗ kia gẫy rời, Hãn Thanh rơi tiếp và chạm phải cây thứ hai.

May mắn thay, thân gỗ này không mục mà lại đâm rễ phát triển cành lá rậm rạp, đỡ lấy Hãn Thanh. Chàng vui mừng khôn xiết, lần nhanh vào gốc cây ở vách vực để làm giảm trọng lượng mà cây phải chịu đựng.

Người Trung Hoa đã phát hiện ra nguyên lý đòn bẩy từ thời cổ. Việc vận chuyển xê dịch những tảng đá to lớn để xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã được thực hiện bằng đòn bẩy.

Trong võ lâm, ý niệm Tứ Lương Bác Thiên Lân cũng từ đòn bẩy mà ra!

Hãn Thanh vừa vào đến vách thì khúc gỗ thứ nhất chạm đáy vực, vang lên tiếng động khiến ba lão quỉ trên miệng vực tin rằng chàng đã vong mạng.

Họ hậm hực chửi rủa một hồi rồi bỏ đi. Hãn Thanh đứng thẳng lên, sờ soạng vách vực để xem chất đất thế nào. Bất ngờ tay chàng thọc vào một khoảng trống. Hãn Thanh mò thắt lưng lấy hỏa tập bật lên soi thử, phát hiện một động khẩu đường kính chừng sải tay. Chàng đoán rằng Kim Mao Hồ Ly đã chui vào đấy liền đi theo.

Hãn Thanh kiên nhẫn bò mãi và có cảm giác nền hang càng ngày càng dốc ngược lên. Được vài chục trượng chàng hân hoan khi thấy Hàn Băng Kiếm nằm trên mặt đất, có lẽ thanh kiếm rơi trúng tàn cây, vướng lại và được Kim Mao Hồ Ly tha vào đây. Nửa đường nó phát chán vì nặng nên bỏ lại.

Có thần kiếm trong tay, Hãn Thanh yên tâm tiến lên. Chàng đã xác định rằng hang này trở về hướng ngọn núi cực Bắc, lòng khấp khởi mừng thầm.

Bò thêm vài khắc nữa, Hãn Thanh lọt vào một hang tương đối quang đãng. Ánh dương lọt qua khe hở trên trần sát vách, giúp chàng nhận ra nền hang và bốn bề lấp lánh ánh vàng. Đây chính là nơi cư trú của Kim Mao Hồ Ly và cũng là một mỏ vàng khổng lồ.

Kim Mao Hồ Ly đang nằm dưới đốm nắng sợ hãi đứng lên gầm gừ nhưng không có ý định bỏ chạy. Đây là hang của nó vì bản năng, nó sẽ bảo vệ tới cùng. Hãn Thanh mỉm cười đình bộ đảo mắt nhìn quanh. Thấy mé tả có vũng nước lớn đọng trên nền hang liền bước đến uống và rửa ráy. Chàng lột bỏ manh áo cháy xám, nuốt một viên Tịnh Cốc Toàn Sinh Hoàn rồi nằm nghỉ.

Chàng không thể hành công vì sợ con vật kia tập kích bất ngờ. Hãn Thanh nhìn về phía khe sáng, giật mình nhận ra có những sợi dây leo buông thỏng xuống đến tận sàn hang. Như vậy đây chính là đường xuất nhập của Kim Mao Hồ Ly, và cũng là sinh lộ của chàng. Với Hàn Băng Kiếm, Hãn Thanh có thể khoét rộng miệng khe mà thoát ra ngoài Nhưng chàng không vội đi ngay, mà cố nán lại tìm cách bắt sống Kim Mao Hồ Ly để chữa bệnh cho Tiểu Thuần.

Chàng vẫn ngồi bên vũng nước không đến gần linh thú. Lát sau, Hãn Thanh mệt mỏi thiếp đi. Lúc chàng tỉnh giấc thì đã xế chiều, Kim Mao Hồ Ly đang nhai rau ráu một con rắn độc. Nó nhìn chàng nghi ngại, như sợ bị tranh mồi. Chờ nó ăn xong, Hãn Thanh rời xa vũng nước để Hồ Ly đến uống. Suốt ba ngày như vậy, linh thú không còn sợ chàng nữa. Dù chàng đang thức ngồi cạnh vũng nước nó vẫn thảnh nhiên bước đến.

Ngày thứ tư, thấy Hồ Ly ra ngoài trở về mà không đem theo con rắn nào.

Hãn Thanh biết nó đói bụng, liền ném ra một viên Tịnh Cốc Toàn Sinh Hoàn.

Con chồn vàng này ngửi thử, nghe được mùi thảo dược thơm tho cho nên ăn liền. Thạch Chỉ Sơn trước đây rất nhiều cây thuốc, do bị dân trong vùng thu hái nên chẳng còn bao nhiêu. Nay gặp toàn thuốc quí, Kim Mao Hồ Ly vô cùng thích thú, liếm mép ra vẻ thèm thuồng nhìn Hãn Thanh.

Chàng mỉm cười, đặt thêm một viên ngay trước mặt. Hồ Ly thận trọng bước đến ăn và để im cho Hãn Thanh vuốt ve bộ lông của mình. Nó duỗi chân ngáp dài và nằm ngay xuống gần chàng mà ngủ.

Kể từ hôm ấy, Linh thú luôn quấn quít với Hãn Thanh để được ăn linh đan. Ngược lại khi ra ngoài bắt được độc xà, nó tha về thả vào lòng chàng như muốn chia sẻ thức ăn. Hãn Thanh nướng lên và Kim Mao Hồ Ly cảm nhận được hương vị ngọt ngào của thịt chính. Khi biết chắc đã làm chủ được thần vật, chàng lôi nó xuống vũng nước kỳ cọ thật sạch lớp bụi vàng để lộ bộ lông trắng muốt, mịn như bông.

Đến ngày thứ chín, Hãn Thanh bám dây leo trèo lên. Dùng Hàn Băng Kiếm phá rộng lỗ thông sáng rồi thoát ra. Chỉ lát sau, Kim Mao Hồ Ly cũng xuất hiện. Chàng ôm nó trong lòng quan sát địa thế.

Nơi đây chính là sườn Tây của ngọn núi cực Bắc. Tuy dốc và hiểm trở nhưng không làm khó được Hãn Thanh. Chàng đi vòng ra hướng Đông trở lại thung lũng trước. May thay, chiếc liều vải của chàng và Tiểu Thuần ở giữa ba tảng đá cao, kín đáo nên vẫn còn nguyên vẹn.

Hãn Thanh mở bọc hành lý, mặc y phục vào rồi rời Thạch Chỉ Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.