Bạch Nhật Sam Y Tận

Chương 66: Chương 66




Bạch Chỉ đang chờ đợi hôn kì, triều đình xảy ra rất nhiều chuỵen. Chẳng hạn như, hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, thái tử tạm thời chấp chính, thế lực của tam hoàng tử bị ép không gượng dậy nổi. Đồng thời, Mạc Bắc náo động, nghe đồn muốn thừa dịp này mà vào, tấn công Quang Huy vương triều.

Nhưng đây chỉ là nghe đồn, còn chưa được chứng thực. Nhưng lời đồn này, đủ để cho triều đình khủng hoảng. Bảy năm trước Mạc Bắc bị Nam Chiếu công phá, lấy thái tử làm con tin đưa tới Nam Chiếu, mới bảo vệ được quốc gia. Bọn họ nhận ra quân đội hùng mạnh là lợi thế củng cố đất nước, dùng thời gian bảy năm nuôi quân tinh nhuệ, phản công Nam Chiếu, cuối cùng thành công, đổi về thái tử của bọn họ. Thể xác và tinh thần của Quang Huy vương triều đã mỏi mệt, sớm không còn khí lực nghênh chiến. Nếu đánh tiếp, tất bại!

Bùi Cửu thường xuyên đến Bạch phủ, vào thư phòng Bạch Uyên, ngây ngốc một ngày. Hồng Kiều đoán, “Tiểu thư, người nói Cửu công tử, có phải mỗi ngày đều thúc giục lão gia sớm tổ chức hôn kỳ hay không ?”

Bạch Chỉ làm như Hồng Kiều không có đầu óc, mắt trợn trắng, “A Cửu đang làm chính sự.”

“Có chính sự gì quan trọng hơn hôn sự của hắn với tiểu thư?” Hồng Kiều ngoéo miệng, cực kì bất mãn. Bạch Chỉ nhìn Hồng Kiều khẩn cấp như vậy, cười nói: “Ta nói ngươi, hoàng đế còn chưa vội thái giám đã vội, hay là ngươi khẩn cấp muốn làm nha hoàn hồi môn của ta, muốn thông đồng với Cửu công tử?”

Hồng Kiều ngẩn ra, vội vàng quỳ xuống kêu oan, một phen nước mũi một phen nước mắt lên án sự trung thành của nàng. Bạch Chỉ thấy nàng sợ tới mức nước mắt chảy ròng, có chút hoảng, vội nâng nàng dậy, dở khóc dở cười lau lệ cho nàng, “Ngươi làm chi? Ta chỉ nói đùa.”

“Tiểu thư, đây cũng không phải là nói đùa, đề cập đến vấn đề đạo đức của em. Hồng Kiều chưa từng đọc sách, nhưng biết rõ một đạo lý, thỏ không ăn cỏ gần hang!”

“…” Đây là kiểu so sánh gì? Bạch Chỉ lấy ngón tay chọc chọc trán Hồng Kiều, “Ngươi đây là đem bản thân so sánh với thỏ, còn A Cửu nhà ta là cỏ?”

“Tiểu thư, em sai lầm rồi…” Hồng Kiều vội trốn tránh Bạch Chỉ công kích, chạy ra bên ngoài, thò đầu nói với Bạch Chỉ: “Tiểu thư, em thấy người khát nước, em đi nấu nước pha trà cho người.” Công phu của Hồng Kiều nhanh như chớp, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bạch Chỉ suy nghĩ, có lẽ Hồng Kiều đúng là một con thỏ, gặp chuyện chạy nhanh không ai sánh bằng.

Đại hôn đã đến. Lòng Bạch Chỉ tràn đầy chờ mong ngày này. Khách khứa ăn uống linh đình, khuôn mặt tươi cười trong suốt, bộ dáng hưởng lạc thiên hạ thái bình. Đây là lần thứ hai Bạch Chỉ ở phòng mình, xuất giá. Một lần lúc trước, Bạch Chỉ xem nhẹ, mà đoạn trí nhớ kia cũng mơ hồ , đối với người mình chán ghét, nàng luôn luôn chưa từng nghĩ tới việc lưu giữ lại nhiều trí nhớ. Rốt cục nàng có thể thuộc về A Cửu, người đàn ông nàng thích lâu như vậy. Vừa nghĩ đến bộ dáng A Cửu, Bạch Chỉ liền tràn đầy ý cười. Bà mối sơ tóc cho nàng nhìn thấy, vui tươi hớn hở nói: “Còn chưa xuất giá đâu, tân nương đã chịu không nổi sao?”

Bạch Chỉ cười yếu ớt, “Tâm tình rất vui.”

“Động phòng càng vui hơn.” Bà mối tặc cười nháy mắt hướng Bạch Chỉ. Bạch Chỉ kinh ngạc một trận, nhất thời không biết biểu hiện như thế nào, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Tin tức tiểu thiếp bị hưu của Mộ tướng quân tái giá, lan nhanh truyền xa ở kinh thành. Chỉ vì lần này người được gả là cấp dưới trực hệ của Mộ Đồ Tô, Bùi Tiên Phong. Mặc dù Bùi Cửu vẫn là Bùi Tiên Phong, nhưng bởi vì quy về đảng thái tử, đảng thái tử lại đang tạm thời có ưu thế, Bùi Cửu vô cùng có khả năng thăng chức rất nhanh, mà Mộ Đồ Tô sắp đại bại.

Nam Chiếu tiểu công chúa biết được tin tức Bạch Chỉ phải lập gia đình, có chút kỳ quái, nhưng thấy bộ dáng Mộ Đồ Tô buồn bực không vui, lại làm ra một bộ hiền lương thục đức. Hơi thở vào đông chưa tan, cực lạnh, Mộ Đồ Tô nghe gió thổi bồn chồn bên ngoài, nỗi lòng có chút phức tạp.

Nam Chiếu tiểu công chúa Ngọc Linh tay cầm một bộ áo khoác, định phủ thêm cho Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô giống như được báo trước, nghiêng thân, dự định trở về phòng. Ngọc Linh có vẻ bất khoái thu hồi áo khoác, thương xót nói: “Tướng quân, việc chàng hưu Bạch Chỉ, ta không tham gia nửa phần, vì sao tướng quân muốn đối đãi với ta như thế? Nói như thế nào ta cũng do tướng quân dùng kiệu lớn tám người khiêng nâng vào cửa, phụ vương viết mấy phong thư, ta còn chưa trả lời đâu.” Lời nói này giống như ai oán giống như uy hiếp, làm cho tâm tình phiền chán của Mộ Đồ Tô tăng thêm phẫn nộ. Mộ Đồ Tô cười lạnh với nàng, “Nếu như muốn sống tiếp tục làm tướng quân phu nhân, làm ơn dùng giọng điệu thân thiết viết thư đưa tới Nam Chiếu!”

Đôi môi Ngọc Linh khép chặt, gắt gao nhìn chăm chú vào Mộ Đồ Tô. Mộ Đồ Tô nói: “Đừng cho là ta không biết Nam Chiếu các cô bàng môn tà đạo! Ta chỉ không biết các cô thông đồng cùng Bùi Cửu khi nào. Thế nào? Nam Chiếu lựa chọn phụ tá thái tử?”

Ngọc Linh nghe khuôn mặt mê mang.

Mộ Đồ Tô bỗng nhiên lấy ra một cây hương lớn bằng ngón giữa. Ngọc Linh nháy mắt không còn lạnh nhạt, gắt gao mím môi.

“Hương này, nhiều thế hệ hoàng thất Nam Chiếu các cô cực kì trân quý, chỉ có năm bao! Tương truyền đây là quốc sư đầu tiên của Nam Chiếu nghiên cứu phát triển mà thành. Tụ tập không chỉ có cổ độc am hiểu nhất của Nam Chiếu, còn có nước suối Vong Xuyên ở cực bắc Mạc Bắc, đương nhiên, còn có rất nhiều thành phần không biết. Hương này do ai mở bao, đó là người hạ cổ, người hạ cổ chỉ cần đem tóc của người bị hạ cổ đốt thành tro tàn dính trên hương, làm cho người bị hạ cổ ngửi hương đi vào giấc ngủ một tháng, người bị hạ cổ sẽ điên cuồng mà yêu người hạ cổ. Tên gọi của hương này, là ‘Thương tâm’. Thật là một cái tên dễ nghe.”

Ngọc Linh biết chân tướng bị vạch trần, thẹn quá thành giận, “Việc này, sao chàng biết? Đây là bí mật của hoàng tộc ta, ngoại trừ ta cùng quốc sư, không có người hiểu.”

“Tỷ tỷ cô để ta truyền lời cho cô, những gì gây ra trên người nàng, nàng sẽ hoàn trả gấp bội!”

Ngọc Linh hung hăng cắn răng, “Bản công chúa phải về Nam Chiếu, gọi phụ vương diệt các ngươi.”

Mộ Đồ Tô lại nói: “Đã quên nói cho cô, trong khoảng thời gian này cô chuẩn bị ‘Thương tâm’ cho ta, ta vô phúc tiêu thụ, lãng phí thật đáng tiếc.”

Ngọc Linh đương trường bị dọa ngốc. Đôi mắt Mộ Đồ Tô âm trầm yên lặng nhìn chăm chú vào Ngọc Linh, “Đời này ta ghét nhất bị người khác tính kế, tính kế ta một lần, ta muốn cô trả giá đại giới thảm trọng. Người đâu!”

Từ đường ngoài hành lang chạy đến vài tên thị vệ. Mộ Đồ Tô nói: “Phu nhân thông dâm cùng súc sinh, thấy tình yêu này thắm thiết, bản tướng quân liền thành toàn nàng! Mang nàng đi gặp súc sinh kia đi.”

Hai mắt Ngọc Linh trợn trừng, cực kỳ kiêu ngạo, “Ngươi dám! Ta là Nam Chiếu tiểu công chúa, ngươi có biết hậu quả?”

“Cô quên lời nói đại công chúa nói cho cô sao? Những gì gây ra trên người nàng, nàng sẽ hoàn trả gấp bội. Cô tính kế nàng, làm hại nàng rơi vào trong tay thái tử Mạc Bắc, nàng sẽ dễ dàng tha cho cô sao? Theo ta biết, sở dĩ Nam Chiếu tiểu công chúa không giống người chị song sinh Nam Chiếu đại công chúa, là vì hồi nhỏ Nam Chiếu tiểu công chúa bị phóng hỏa, không cẩn thận hủy dung mạo, suốt ngày lấy mặt nạ da người gặp người khác. Bởi vì dung mạo bị hủy, cực kỳ thích đồ vật đẹp, thấy đều muốn chiếm làm của riêng. Tiểu công chúa lấy bộ mặt nào gặp người? Đại công chúa dư sức tạo ra một tiểu công chúa giả .”

“Mộ Đồ Tô!” Ngọc Linh giống như điên cuồng muốn xé rách Mộ Đồ Tô, thị vệ một bên chen chúc ngăn nàng lại. Ngọc Linh ôm nỗi hận nhìn Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô lại không cho là đúng, mắt lạnh nhìn nàng, “Chuyện lớn nhất cô làm sai, chính là muốn giữ lấy ta. Mà ta, chỉ cho phép Bạch Chỉ giữ lấy ta!”

Mộ Đồ Tô định trở về phòng. Ngọc Linh lại dắt cổ họng điên cuồng cười, “Cả đời nàng cũng không muốn giữ lấy ngươi. Ngươi có biết phương pháp giải ‘Thương tâm’ là gì sao? Không phải người bị hạ cổ chết, thì phải là người mà lúc trước người bị hạ cổ yêu nhất chết! Ha ha, người Bạch Chỉ yêu nhất là ngươi, nhưng Mộ Đồ Tô, các ngươi vĩnh viễn không thể tiếp tục yêu nhau, vĩnh viễn không có khả năng ở cạnh nhau, vĩnh viễn!” Ngọc Linh bị thị vệ cưỡng chế lôi đi, mà thanh âm của nàng lại quanh quẩn trong không trung, thật lâu chưa tán.

Vĩnh viễn không thể tiếp tục yêu nhau, vĩnh viễn không thể ở cạnh nhau, vĩnh viễn…

Ngọc Linh là người hạ cổ, nguyên bản người bị hạ cổ là Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô lại thay binh đổi tướng, nghe nói người bị hạ cổ là một con hổ. Trong một nhà giam bí mật ở ngoại ô, thường thường truyền đến một trận tiếng hổ tru lên, cùng với tiếng một cô gái thét chói tai.

***

Chạng vạng, tiếng chiêng trống vang lên, chú rể tân nương bắt đầu hành lễ. Cho dù Bạch Chỉ bị hỉ khăn che mặt, cũng không che giấu được tươi cười hớn hở. Nàng cầm hoa cầu nhìn Bùi Cửu cùng cầm hoa cầu bên kia, tuy chỉ có thể nhìn thấy giày…

Bạch Chỉ ngẩn ra. Trước kia nàng từng làm giày cho Bùi Cửu, vừa thấy liền biết cỡ giày, sao hôm nay nhìn, dường như giày của Bùi Cửu nhỏ hơn một chút?

“Chỉ Nhi!” Bùi Cửu gọi nàng một tiếng. Bạch Chỉ hoàn hồn, lại phát hiện bản thân không còn tiếp tục đi , đình trệ ở cửa đại đường. Nhất thời mặt Bạch Chỉ hồng thấu, vội vàng nhấc chân đi vào.

Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường…

Người tụng lễ còn chưa đọc xong “Phu thê giao bái”, bỗng nhiên có người chạy vào, hô, “Bùi Cửu tiếp chỉ!”

Người đến là Mộ Đồ Tô, trong tay hắn cầm một quyển hoàng cẩm, là thánh chỉ. Bùi Cửu nhíu mày nhìn Mộ Đồ Tô, rất bất mãn hắn “kịp thời”. Bạch Chỉ bởi vì kinh hoảng, xốc lên hỉ khăn, trố mắt nhìn Mộ Đồ Tô. Mộ Đồ Tô không nhìn nàng, sợ bản thân không khống chế được, nhìn thấy nàng vì người khác mặc áo cưới, đây là chuyện tàn nhẫn cỡ nào?

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, khu vực phòng thủ phương bắc báo nguy, mệnh Bùi Tiên Phong ra roi thúc ngựa tiến đến trợ giúp. Không được sai lầm. Khâm thử.”

Bùi Cửu nghiến răng nghiến lợi, “Tạ chủ long ân.”

Bùi Cửu đứng dậy, hướng tới trước mặt Mộ Đồ Tô đang thở hổn hển, mỉm cười nói: “Tướng quân thật sự đã làm hết phận sự, khẩn cấp đến tuyên chỉ như thế.”

“Hoàng mệnh làm khó, mời Bùi Tiên Phong, quân đội đã đợi bên ngoài.”

“Tướng quân không đi sao?”

“Hiển nhiên đồng hành cùng ngươi.”

“Như vậy a…”

Bỗng nhiên Bùi Cửu ôm ngang Bạch Chỉ đang sững sờ một bên, nói với Mộ Đồ Tô: “Một mình mang gia quyến, quân pháp xử trí như thế nào?”

“Năm mươi đại bản. Còn muốn bẩm báo chi tiết lên hoàng thượng.” Mộ Đồ Tô híp mắt, đem ánh mắt chuyển tới Bạch Chỉ đang được Bùi Cửu ôm trên tay.

“Như vậy ta nguyện ý chịu năm mươi đại bản này. Về phần hoàng thượng, còn thỉnh ngươi trở về bẩm báo.” Bùi Cửu không để ý biểu tình mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, cúi đầu với Bạch Uyên, “Phu thê giao bái cùng động phòng, ta cùng Chỉ Nhi sẽ hoàn thành ở nơi khác, còn thỉnh nhạc phụ đại nhân yên tâm.”

Bạch Chỉ vừa nghe, mặt ngượng ngùng cúi xuống, khóe miệng lại dương lên nụ cười hạnh phúc.

Mộ Đồ Tô nắm chặt tay, nhịn xuống không bùng nổ.

Vĩnh viễn không thể tiếp tục yêu nhau, vĩnh viễn không thể ở cạnh nhau, vĩnh viễn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.