Khi Bạch Chỉ tỉnh lại, ánh nến lay độnglắc lư bốn phía. Nàng giãy dụa ngồi dậy, kịp thời bị Thanh Hà ngăn chặn, “Bà cô nhỏ của em, người an tâm nằm đừng nhúc nhích.”
Bạch Chỉ cười nói: “Không có việc gì .”
“Sao lại không có việc gì ? Đại phu nói người khí huyết không đủ, hơn nữa con gái vào thời kỳ đặc thù thân mình sẽ không khỏe, hôm nay nắng to, có chút cảm nắng.” Thanh Hà nói xong, đồng thời lấy một chén sứ men xanh nhỏ tại bàn trà bên cạnh, đưa tới bên miệng Bạch Chỉ. Bạch Chỉ ngửi ngửi, là vị thuốc bắc, vội vàng quay đầu, “Đắng lắm, ta không muốn uống.”
“Tiểu thư, thuốc đắng dã tật.”
“Vậy trước tiên ngươi lấy chút mứt hoa quả đến, nếu không ta không uống.” Bạch Chỉ cực kỳ ghét vị đắng của thuốc bắc, trừ phi bắt buộc, nàng nhất định không uống.
Thanh Hà bất đắc dĩ, buông chén sứ, đi phòng bếp lấy mứt hoa quả. Phòng trong, chỉ còn lại Bạch Chỉ, nàng nằm không được, từ trên giường đứng lên, khoác kiện áo khoác, một mình ra toà viện đi dạo. Lâm Thủy Hiên ban đầu là tân hôn biệt viện của Liễu thị cùng Bạch Uyên, sau này Bạch Uyên cưới nhị nương, độc sủng nhị nương, Liễu thị nản lòng thoái chí đi phật đường. Lâm Thủy Hiên để lại cho Bạch Chỉ. Bạch Chỉ thích hồ nước trong Lâm Thủy Hiên do nhân công xây dựng, tiện lợi cho nàng dùng để nhảy hồ tự sát.
Nàng trước kia, không vui vẻlại lấy tự sát để áp chế. Hiện tại Bạch Chỉ ngẫm lại, cũng nhịn không được vì bản thân lau mồ hôi một phen. Người đã từng chết một lần, hiểu được sự đáng giá của sinh mệnh.
Ánh trăng bao phủ xuống, mặt hồ trong vắt, khắp hồ là hoa sen kết ra nụ hoa, đợi đến lúc hoa nở, đã là vào hạ. Một trận gió nhẹ phất qua, Bạch Chỉ hít sâu một hơi, chuẩn bị xoay người trở về, đôi mắt tùy ý phiêu phiêu, ở bên kia bờ hồ nàng nhìn thấy một bóng dáng màu nguyệt bạch, bóng dáng thon dài kia đứng đối diện nàng, nàng khinh thường, lại biết là người phương nào.
Bạch Chỉ vốn định khẽ cắn môi rời đi, người nọ ở bờ bên kia ngược lại lại mở miệng trước, “Bạch cô nương đã khỏe chưa?”
Nàng đành phải đứng lặng bất động, nói với Mộ Đồ Tô ở bờ bên kia: “Khỏe . Đa tạ thế tử.”
“Cái gì? Ta không nghe thấy.”
Bạch Chỉ tự nhận thanh âm của bản thân đủ vang dội, không có lý nào lại không nghe thấy. Ngại cho lễ phép, Bạch Chỉ lại gia tăng thanh âm một chút, “Đa tạ thế tử quan tâm, thân mình ta vững chắc, khỏe re.” Độ mạnh yếu của thanh âm nàng không kiểm soát được, truyền ra ngân nga quanh quẩn.
Bạch Chỉ còn chưa kịp tự mình ảo não, Thanh Hà đã sớm nghe tiếng tìm đến, vội vàng ngăn cản, “Trời ạ, bà cô ơi, người đây là muốn thông báo với mọi người trong phủ, nửa đêm người cùng thế tử ở ngoài nói chuyện yêu đương sao?”
Tuy rằng Bạch Chỉ khinh thường nét mặt của Mộ Đồ Tô bờ bên kia ra sao, nhưng trực giác nàng luôn luôn chuẩn, có thể cảm ứng được ý cười bỡn cợt của hắn.
Nàng lại bị hắn đùa giỡn ?
Sự thật chứng minh, như lời Thanh Hà, nàng nửa đêm ở ngoài “lớn tiếng ồn ào” bị toàn phủ xuyên tạc thành “công khai nói chuyện yêu đương” . Bạch Chỉ đi lại trong phủ, chuẩn bị tới đại đường bái kiến vương phi, gia bộc đều dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng.
“Tỷ tỷ, thân mình khỏe lên chưa?” Bạch Thược hôm nay ăn mặc vô cùng long trọng, váy lụa mỏng màu xanh lưu ly, tay áo thêu hoa sen trắng, búi tóc phi yến, cắm một cây thúy hoa trâm giản dị. Nhìn lại Bạch Chỉ mà nói, rất thanh lịch .
Ngày đầu tiên bái kiến vương phi, trang phục của Bạch Thược có thể nói là rất lễ nghi quy củ. Bạch Chỉ nghĩ, nàng đối lập như vậy, khẳng định sẽ bị phụ thân mắng. Như vậy sao có thể xưng là “tận lực lấy lòng”?
Bạch Chỉ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Ai nha, ta mặc như vậy đi bái kiến, có chút mất thể thống, may mà gặp muội muội. Đi, Thanh Hà, trở về Lâm Thủy Hiên.” Lúc Bạch Chỉ đi qua Bạch Thược, rõ ràng cảm giác được trong mắt Bạch Thược toát ra khinh bỉ. Nàng không giận, ngược lại rất vui.
Trở về Lâm Thủy Hiên, Bạch Chỉ đi chậm, còn đong đưa đong đưa ném thức ăn cho cá. Thanh Hà ở một bên vô cùng sốt ruột, thời gian càng ngày càng cấp bách, nhưng tiểu thư nhà mình chẳng những không nắm chặt thời gian rửa mặt chải đầu, ngược lại đi cho cá ăn? Thật sự là hoàng đế không vội thái giám gấp.
Bạch Chỉ nhìn mặt trời từ từ chạy về phía đông, lúc này mới buông thức ăn trong tay, thảnh thơi nói: “Thanh Hà, mau mau rửa mặt chải đầu, tốc độ nhanh một chút.”
“…” Thanh Hà thật sự không hiểu, tiểu thư bị cảm nắng hỏng đầu rồi sao ?
Kỹ thuật trang điểm của Thanh Hà rất tốt, có điều luôn luôn bị Bạch Chỉ không ngừng thúc giục, nàng càng căng thẳng, luống cuống tay chân, tạo nên hiệu quả cực kém. Đầu tóc loạn, quần áo mặc không sạch sẽ. Không nghĩ tới, Bạch Chỉ nhìn vào gương, lại rất vừa lòng, tươi cười đầy mặt khen nàng một phen.
Thanh Hà nghĩ, di chứng của việc bị cảm nắng—— đầu tiểu thư thật sự bị hỏng rồi.
Bạch Chỉ vừa ra Lâm Thủy Hiên, giống như thay đổi thành một người khác, bước chân thảnh thơi bỗng chốc dồn dập lên, khi tới gần đại đường, bước chân đã không phải là đi, mà là chạy. Thanh Hà theo sát phía sau, kêu to, “Tiểu thư, chậm một chút.”
Khi Bạch Chỉ giống như mũi tên vọt vào đại đường, thấy người nhà đã cùng vương phi tán gẫu thật vui. Bạch Chỉ thở hổn hển hạ thấp người, “Vương phi, mạnh khỏe.” Nàng bỗng chốc trở thành hồng tâm chú ý của toàn bộ đại đường.
Nàng nhìn thấy Bạch Uyên phẫn nộ cùng xấu hổ, Liễu thị giật mình cùng bất đắc dĩ, nhị nương trào phúng cùng đáng tiếc, Bạch Thược đắc ý cùng khinh thường, và Mộ Đồ Tô trầm tư cùng khó hiểu.
Vương phi cau mày, nhìn Bạch Chỉ quần áo không chỉnh, búi tóc hỗn độn, giống một dã nha đầu không hề gia giáo. Trong lòng Bạch Chỉ biết vương phi đã bắt đầu bất mãn với nàng, rốt cuộc là vương phi, trên mặt vẫn như trước là bộ dạng rộng lượng hiền lương mà danh môn vọng tộc nên có, “Bạch gia đại cô nương, đây là từ đâu mà đến?”
Bạch Chỉ giả bộ tủi thân, “Dân nữ biết sáng nay bái kiến vương phi, cố ý rửa mặt chải đầu một phen, yêu cầu của dân nữ rất cao, bỏ lỡ canh giờ, làm cho vương phi chê cười. Mong rằng vương phi bao dung.” Bạch Chỉ lập tức quỳ xuống.
“Lấy diện mạo bình thường là tốt rồi, đứng lên đi.” Vương phi như trước bảo trì khuôn mặt rộng lượng, nhưng ấn tượng đã giảm đi một phần lớn.
Trước khi Bạch Chỉ đứng dậy, vụng trộm chăm chú nhìn Bạch Uyên, hắn vẫn tức giận như trước, nhưng trong đó còn có ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Bạch Chỉ lại vụng trộm trở nên vui vẻ, nàng muốn là hiệu quả này.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Bạch Thược, Bạch Thược giả mù sa mưa an ủi nói: “Tỷ tỷ, đừng thương tâm, lần sau còn có cơ hội.”
Bạch Chỉ cũng giả mù sa mưa thở dài, “Tỷ tỷ thực không phải.” Khóe mắt tùy ý thoáng nhìn, lại phát hiện Mộ Đồ Tô luôn luôn nhìn nàng, hắn cau mày, dường như nhìn thấu một chút tiểu thông minh của nàng.
Thông minh như Mộ Đồ Tô, hắn nhìn ra được cũng thế. Dù sao, mục đích của nàng là cùng Mộ Đồ Tô phân rõ giới hạn.
***
Hậu quả của việc dùng trí thông minh để đùa giỡn, cực kì nghiêm trọng. Bái kiến sau, Bạch Chỉ không thể may mắn thoát khỏi việc bị Bạch Uyên gọi vào thư phòng, hung hăng phê bình một chút, từ ngữ trào dâng oán giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bạch Chỉ cúi đầu, giống như nai con hoảng sợ. Nàng rất hiểu cha nàng, tính tình được phát tiết xong sẽ bình thường, không nên cứng rắn chống lại.
Bạch Uyên nói: “Con nhìn xem hôm nay dọa người như thế nào, một đứa con gái quần áo không chỉnh, đầu tóc hỗn độn, còn thể thống gì? Đừng nói thế tử không vừa lòng con, vương phi càng chướng mắt con.”
Bạch Chỉ rụt đầu ủy khuất nói: “Con cũng vì muốn sự việc tốt hơn, trở nên hấp dẫn một chút, hoàn mỹ xuất hiện trước mặt vương phi cùng thế tử.” Kỳ thực, Bạch Chỉ đang cười trộm ở trong lòng.
Tốt nhất ấn tượng của cả hai mẹ conbọn họ về nàng đều kém tới cực điểm.
Bạch Chỉ nói như thế làm cho Bạch Uyên không còn lời nào để nói. Không thể nói nàng không tận tâm, chỉ trách quá tận tâm, biến khéo thành vụng! Bạch Uyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép than thở, “Chỉ Nhi, ta mặc kệ con dùng biện pháp gì, tóm lại cần phải lấy được thế tử!”
“Vâng.” Bạch Chỉ miệng thì đồng ý , trong lòng lại tính toán làm thế nào để tác hợp Bạch Thược cùng Mộ Đồ Tô, cho nàng sớm thoát ly bể khổ.
Bị Bạch Uyên giáo huấn xong, Bạch Chỉ trở về Lâm Thủy Hiên, đường sá đi qua biệt viện, không thể không gặp Mộ Đồ Tô. Bạch Chỉ lễ phép đứng trước mặt Mộ Đồ Tô hạ thấp người, “Thế tử.”
Mộ Đồ Tô lạnh lùng thốt: “Sáng nay cô xuất hiện, thật đúng là làm ta kinh diễm.”
Bạch Chỉ hiển nhiên biết lời này là nói ngược, nàng tự trách nói: “Vì ta rất coi trọng lần bái kiến này, ngược lại biến khéo thành vụng, làm cho vương phi cùng thế tử chế giễu .”
“Ồ? Vì sao lại coi trọng lần bái kiến này như thế? Đến nỗi phải ‘hao hết tâm tư’ ép buộc bản thân như vậy?” Mộ Đồ Tô tới gần Bạch Chỉ, Bạch Chỉ lui vài bước, cho đến khi không còn đường rút lui, thân mình ấn lên cây cột trên hành lang dài. Bạch Chỉ quát bảo ngưng lại, “Thế tử, tự trọng!”
Mộ Đồ Tô kéo kéo môi mỏng, vẫn đi lên như trước, ngón tay thon dài nâng cằm Bạch Chỉ, bức bách nàng nhìn thẳng hắn. Bạch Chỉ căng thẳng nhìn Mộ Đồ Tô gần trong gang tấc, nàng không ngừng ám chỉ bản thân, tuyệt đối không thể lùi bước. Nàng nhìn lại hắn, chẳng kiêng dè hai tròng mắt hắn sâu sắc như bầu trời đêm. Mộ Đồ Tô đem ánh mắt liếc đến đôi môi khẽ run của nàng, nhớ tới một màn trên xe ngựa.
Hắn cười cười, buông nàng ra.
Bạch Chỉ lại không cho hắn sắc mặt tốt, trợn trừng mắt. Mộ Đồ Tô bỗng nhiên nói: “Bạch cô nương, mấy ngày nữa ta muốn hướng phụ thân cô cầu hôn.”
“Cái gì?” Bạch Chỉ phát hoảng. Chẳng lẽ không cần nàng xây cầu, hắn đã cùng Bạch Thược ngầm se tơ kết tóc? Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng cảm thấy hợp lý. Dung mạo Bạch Thược cùng Nam Chiếu tiểu công chúa có bảy phần tương tự. Kiếp trước, nàng và Bạch Thược đồng thời bị hắn hấp dẫn, bản thân nàng ỷ vào thân phận đích nữ, cưỡng chế Bạch Thược chặt đứt ý niệm. Nếu như không phải bản thân lúc trước quá vô lý, nàng chắc chắn, Mộ Đồ Tô sẽ không chọn nàng, tiểu thiếp của hắn sẽ là Bạch Thược .
Đây là tự lấy tảng đá đập vào chân mình, tự làm tự chịu.
Kiếp này, nàng tuyệt đối sẽ giơ hai tay tán thành cho bọn họ.
“Có gì không thể? Hay là Bạch cô nương có ý kiến gì với ta?”
Bạch Chỉ mặt lộ vẻ mỉm cười, hết sức chúc phúc, “Không thể tốt hơn, ta thật vui mừng được cùng thế tử kết làm thông gia.”
Mộ Đồ Tô híp mắt lại, “Xác định?”
“Hiển nhiên.” Bạch Chỉ thật là nghiêm chỉnh gật đầu, tăng thêm tính khẳng định.
“Ta cho rằng giống như cá tính của Bạch cô nương, tình nguyện làm nhà nghèo chính thê, cũng không cần làm hầu môn tiểu thiếp.”
Bạch Chỉ thật muốn trừng hắn hai mắt. Bạch Thược nguyện ý là được, nàng lười quản Bạch Thược. Lại nói, nàng cùng Bạch Thược thân ở mặt ngoài, sau lưng đều cầm dao nhỏ chuẩn bị đâm đối phương hai đao. Mặc kệ nàng ta là nhà nghèo chính thê hay hầu môn tiểu thiếp, một đồng bạc quan hệ cũng không có.
Bạch Chỉ bận tâm hình tượng của tiểu thư khuê các, ra vẻ nho nhã, “Hai bên nếu là thật lòng, thiếp hay thê đều không quan trọng.” Cuối cùng, nàng ở trong lòng thêm một câu, thúi lắm!
Mộ Đồ Tô hơi sửng sốt, lập tức xì cười, lóe đôi mắt sáng nghiêm cẩn nhìn Bạch Chỉ, “Như vậy, ta không khách khí.”
“Không cần khách khí, cứ việc vui lòng.” Bạch Chỉ đáp lại hắn một nụ cười chân thành. Nàng thật sự không nghĩ tới, nàng không cần tốn nhiều trí óc, không đánh mà thắng. Vừa nghĩ đến hai kẻ làm nàng đau đầu -Mộ Đồ Tô cùng Bạch Thược đều song song rời đi tầm mắt, Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Những ngày về sau, nàng lại thư sướng vượt qua . Một khi vui vẻ, nàng lại muốn ăn bánh bao phố Bắc!