Tân nhậm tri châu họ Trịnh, tự Tử Thành, từng ở biên cương làm quan huyện, bây giờ bị phái đến Tô thành làm tri châu, nếu như nhiệm kỳ tốt, có khả năng phù chính, quan thăng hai cấp.
Quan viên ở biên cương không thể so với quan viên ở kinh thành, thay đổi như Bạch Uyên, nhậm chức tri châu ở Tô thành đã mười sáu năm, nếu không phải Bạch Thược tiến cử, cũng không biết đợi đến khi nào.
Bạch Chỉ cực kì lo lắng, Trịnh Tử Thành không chừng muốn khai đao với hòa thượng Bạch Mã tự, khách hành hương cũng nhân tiện liên lụy vào.
Bọn họ cùng khách hành hương và hòa thượng bị giam trong miếu lớn, nữ tử chiếm đa số khách hành hương, các cô nương tuổi hơi ít người người lấy khăn lau lệ, phụ nữ cùng tuổi Liễu thị thì sợ hãi đọc Kinh Phật cáo Phật Tổ, cầu phù hộ.
Đối diện với bọn họ, Bạch Chỉ ngược lại có chút lạnh nhạt, ngồi ở trên vị trí thưởng thức ngọn đèn đang thắp, có vẻ nhàm chán. Liễu thị oán trách, “Chỉ Nhi, đừng động tay động chân.”
Bạch Chỉ có vẻ thu tay lại, “Nương, bọn họ thật muốn giam chúng ta?”
“Không biết.” Liễu thị lòng hơi run run nói.
Rất nhanh, cửa miếu mở ra, Trịnh Tử Thành nhìn quanh bốn phía, ánh mắt khóa hướng Liễu thị bên này, ngẩn ra. Liễu thị giống như nhìn thẳng hắn một lát, nhưng lại buông mắt xuống, không dám đối diện.
Bạch Chỉ lắp bắp kinh hãi. Mẫu thân có phản ứng bực này, vẫn là lần đầu tiên.
Trịnh Tử Thành mang đại phu đến, muốn mọi người ở đây lần lượt kiểm tra. Trong lòng Bạch Chỉ thở dài, coi như tân tiền nhiệm tri châu hiểu lý lẽ. Nếu như đây là chuyện phát sinh trên người cha nàng không chừng sẽ ” giết sai một trăm, cũng không buông tha một cái” .
Hiển nhiên Bạch Chỉ an toàn vượt qua kiểm tra, lúc đến phiên Liễu thị, đại phu đưa ra kết luận đúng là: “Mạch đập hỗn loạn, mặt đỏ, gân xanh hơi hiện, đôi mắt xuất huyết, giống như triệu chứng ôn dịch.”
Liễu thị vội vàng biện bạch, “Ta chỉ mắc phong hàn mà thôi.”
Đại phu gật đầu, “Cũng không ngoại lệ, nếu chỉ là phong hàn. Ngươi ở lại quan sát vài ngày.”
Bạch Chỉ còn chưa kịp nói chớ đem Liễu thị cùng những người bệnh xác nhận mắc ôn dịch ở cùng nhau, Trịnh Tử Thành đứng ở một bên đã nói: “Ở tại đông sương phòng trong Bạch Mã tự quan sát mấy ngày, bên kia ta đã sai người tẩy sạch một lần.”
Liễu thị hơi không được tự nhiên nói: “Đa tạ đại nhân.”
Trịnh Tử Thành gật đầu, nhưng ánh mắt lúc nhìn Liễu thị, lại rạng rỡ phát sáng.
Trong lòng Bạch Chỉ hoảng hốt, cũng không biết bản thân có quá nhạy cảm hay không, nàng luôn cảm thấy nương cùng Trịnh Tử Thành nhận thức, còn… rất thân quen.
Bởi vì chưa xác nhận mắc ôn dịch hay không, người “bình thường” như Bạch Chỉ không được ở cùng Liễu thị. Bạch Chỉ chỉ phải trở về Bạch phủ. Quả nhiên, nàng trở lại Bạch phủ, gia đinh nha hoàn trong phủ không thấy Liễu thị, tâm sinh sợ hãi, chỉ một buổi chiều, lại lần lượt từ chức, lưu lại một ít tiểu nha hoàn đã bán thân.
Lúc trước Bạch Uyên phân phát gia đinh cơ hồ là thế hệ trước, lưu lại những người tuổi trẻ chính trực, có điều cắt xén tiền công, cùng giá tiền công bên ngoài không tương đương. Bọn họ tâm sinh bất mãn, hơn nữa thêm chuyện của Liễu thị, càng là lửa đổ thêm dầu, quyết đoán rời đi.
Bạch thuật tuy là tiểu hài tử, tâm trí lại thành thục, không khóc không náo, có điều ngẫu nhiên hỏi Bạch Chỉ, “Tỷ, khi nào thì nương trở về?”
Bạch Chỉ luôn đáp: “Nhanh.” Kỳ thực tự trong lòng nàng cũng không có đáp án, càng là kiếp trước Liễu thị bởi vì ôn dịch mà chết, nàng càng lo sợ bất an. Mỗi ngày Bạch Chỉ đều đi Bạch Mã tự, hỏi thăm tình huống, dùng tiền khơi thông, mới biết một ít tin tức của Liễu thị.
Đều là chút việc lông gà vỏ tỏi, có thể nói là vô công mà trở về .
Tân tiền nhiệm Trịnh Tử Thành thật đúng là đem tin tức phong tỏa, cũng không biết trong Bạch Mã tự rốt cuộc thành tình huống gì?
Tâm tình lo sợ bất an như vậy giằng co nửa tháng. Một ngày sáng sớm, Hồng Kiều bưng chậu đồng đi vào, Bạch Chỉ đang nằm trên giường ngủ. Hồng Kiều nhẹ chân nhẹ tay đem chậu đồng đặt ở trên giá, dọn xong khăn mặt, đóng cửa lui ra.
Gần đây Bạch Chỉ ngủ không sâu, bị tiếng đóng cửa đánh thức. Nàng nâng mi mắt, sắc trời đã rạng sáng. Nàng mặc xong xiêm y, tự rửa sạch mặt, tùy tiện vãn búi tóc, liền đi cửa Bạch Mã tự.
Này dĩ nhiên trở thành thói quen nàng mỗi ngày phải làm.
Nàng chuẩn bị đưa thị vệ ít bạc hỏi tình huống, lại bị Trịnh Tử Thành đột nhiên đến thăm nhìn thấy, hắn cũng không lớn tiếng quở trách thị vệ, cũng không lấy ánh mắt nhìn Bạch Chỉ, ngược lại mỉm cười nói: “Bạch tiểu thư đến thăm mẫu thân ngươi?”
“Nhìn không thấy, chỉ có thể tìm hiểu một chút .”
“Ngươi có thể đi vào.” Trịnh Tử Thành lạnh nhạt nói.
Bạch Chỉ sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp, Trịnh Tử Thành nói: “Mới vừa rồi đại phu đã bắt mạch cho nương ngươi, nương ngươi đã khỏi hẳn, chỉ là phong hàn bình thường.”
Bạch Chỉ mừng rỡ, vội vàng túm làn váy, chạy nhanh nhắm hướng đông sương phòng đi đến. Nàng mở cửa, phòng trong trào ra một cỗ mùi thường có bên trong chùa miếu, trong phòng ánh mặt trời không rõ lắm, mơ hồ có thể thấy được Liễu thị đang ngồi ở cạnh bàn trà xâu kim, giống như đang gấp gáp may xiêm y.
Liễu thị phát hiện có người, giương mắt nhìn lại, thấy là Bạch Chỉ, cũng không ngoại lệ, mỉm cười nói: “Chỉ Nhi, lại đây.”
Bạch Chỉ đi vào, thấy Liễu thị cầm áo cưới đỏ thẫm trong tay, lúc này đang thêu uyên ương hí thủy. Bạch Chỉ sửng sốt, nghe Liễu thị nhàn nhạt nói: “Lúc trước đi vào, cũng không biết bản thân có thể còn sống đi ra ngoài hay không, nương cả đời không thể vì Chỉ Nhi làm điều gì, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể làm cho ngươi nhất kiện áo cưới .”
Bạch Chỉ buồn không nói chuyện, ngực lại khó chịu không thôi.
Liễu thị thấy Bạch Chỉ ngồi ở chỗ kia không nói chuyện, lấy lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay Bạch Chỉ, vỗ vỗ, “Trong phủ có tốt không?”
“Không tốt.” Bạch Chỉ dừng một chút, “Gia đinh nghe nói nương bị giam, giống như bầy chim tan tác, trong phủ lưu lại vài cái nha hoàn bán mình.”
Liễu thị im lặng.
Bạch Chỉ tiếp tục nói: “Cha… Tháng này sao chưa có bạc. Vài lần viết thư, đều không có hồi âm, chỉ sợ không cần mẹ con chúng ta cùng Thuật Nhi .” Kết quả lại cùng kiếp trước giống nhau, bị Bạch Uyên vứt bỏ . Nàng cho rằng, lưu lại dòng độc đinh của Bạch gia, liền có thể vô tư, chưa từng dự đoán được, Bạch Uyên còn muốn làm ra tiết mục “ân đoạn nghĩa tuyệt”.
Liễu thị cúi mi mắt.
“Nương, người quả thật còn muốn một tướng công như vậy sao?” Bạch Chỉ thật sự nhịn không được.
Liễu thị thập phần thống khổ quay đầu không nhìn Bạch Chỉ, “Có lẽ cha ngươi còn có nỗi khổ riêng.”. Bạch Chỉ tức giận lại bất đắc dĩ. Nàng thật sự không hiểu rõ, cho dù yêu một người, cũng phải làm có chừng có mực, như thế nào lại “cổ hủ không hóa” như thế, khăng khăng một mực?
Bạch Chỉ ngăn chặn ngọn lửa trong lòng, tránh cho nó càng thịnh vượng. Nàng hít sâu một hơi nói: “Nương, chúng ta trở về đi.”
“Tốt.”
Bạch Chỉ đỡ Liễu thị chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Lúc bọn họ ra đại môn Bạch Mã tự, Trịnh Tử Thành đang an ủi những người cùng bị xác nhận không truyền nhiễm ôn dịch, mặt hắn bình dị gần gũi, tươi cười khiêm tốn, thoạt nhìn là một người vô cùng dễ nói chuyện.
Hắn thấy Bạch Chỉ cùng Liễu thị đi ra, hướng bọn họ mỉm cười. Bạch Chỉ cũng cười đáp lại, quay về nhìn Liễu thị, lại phát hiện Liễu thị đang hoảng loạn lấy tay vén tóc loạn trước trán, có vẻ mất tự nhiên. Bạch Chỉ sửng sốt, cảm thấy nương nhìn Trịnh Tử Thành có chút xấu hổ? Nhưng Trịnh Tử Thành lại thoạt nhìn rất tùy ý.
Rốt cuộc là Liễu thị nhận thức Trịnh Tử Thành hay là Trịnh Tử Thành làm bộ không biết Liễu thị? Hoặc là chính nàng suy nghĩ nhiều? Bạch Chỉ tâm còn nghi hoặc, chậm rãi vùi vào trong lòng. Việc của trưởng bối, nàng không đủ tư cách hỏi đến.
Ôn dịch ở Tô thành lan tràn cực kì nghiêm trọng, chưa đủ một tháng, đã lan tràn tới nửa thành. Bạch Chỉ lo lắng nhất là Liễu thị, không để ý Liễu thị phản đối kháng nghị, cố ý làm ra hành vi quá khích, đem Liễu thị nhốt tại trong phòng, đại môn không bước, nhị môn không ra, dù ăn cơm, cũng là nàng tự mình đưa đi. Lúc trước, Liễu thị dùng tuyệt thực phản kháng ngỗ nghịch Bạch Chỉ, sau đó Bạch Chỉ gào khóc, nói một ít nguyên do cảm động lòng người đặt chữ hiếu lên đầu, Liễu thị cũng liền bình ổn bất khoái trong lòng.
Bạch Chỉ cũng đoán chắc, Liễu thị rất mềm lòng .
Liễu thị luôn phong bế ở trong phòng, Bạch Thuật do Bạch Chỉ chăm sóc. Kỳ thực Bạch Chỉ cũng không chăm sóc hắn cái gì, chính là nàng đi nơi nào, những người làm nghề y căng thẳng, tướng công Thu Thiền cũng lên sân khấu .
Thu Thiền không đành lòng để trượng phu một mình xuống núi, cũng liền đi theo, tạm ở trong Bạch phủ.
Thu Thiền đi sớm về muộn, mỗi ngày giấc ngủ cũng chỉ hai canh giờ. Nàng còn như thế, càng đừng nói trượng phu nàng vội thành bộ dáng gì. Bạch Chỉ đau lòng Thu Thiền như vậy, lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể vì nàng nấu ăn lót dạ.
Nàng bưng một chén tổ yến đến phòng Thu Thiền, lại thấy Thu Thiền ghé vào trên bàn nằm ngủ. Bạch Chỉ đẩy đẩy nàng hai cái, Thu Thiền mới chậm rãi mở mắt ra, mông lung nhìn nàng. Bạch Chỉ đem tổ yến cho nàng, “Uống đi.”
Thu Thiền vừa thấy là tổ yến, lập tức trừng lớn mắt, “Ngươi điên rồi? Cha ngươi một tháng chưa cho các ngươi tiền sinh sống , ngươi lại cho ta ăn tổ yến?”
“Đây đều là nhị nương để lại , ngươi cũng biết, ta cùng nương cũng không ăn những thứ này, đặt ở chỗ kia cũng lãng phí, ngươi không cần xuyên tạc, nhanh ăn đi.”
Thu Thiền dừng một chút, cố mà ăn mấy miếng. Bạch Chỉ thấy Thu Thiền như có tâm sự, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Hôm nay lại kiểm tra ra tám bệnh nhân, mặc dù phạm vi thu nhỏ lại, không phải bệnh gà toi thì là dịch chuột. Nhưng… hôm nay vương đại phu cũng nhiễm ôn dịch , ta sợ…” Nàng lo lắng tự nhiên là trượng phu. Thu Thiền luôn luôn kiên cường, lại khóc ra, “Nếu hắn có cái gì bất trắc, ta cũng không muốn sống.” Lời nói già mồm cãi láo như vậy, quyết sẽ không xuất phát từ miệng Thu Thiền, trừ phi là về trượng phu Tống Kha của nàng.
Tâm Bạch Chỉ cũng trầm xuống, trở nên lo lắng theo. Lòng thương hại của nàng không nhiều lắm, đối với bất hạnh của vương đại phu, nàng chỉ có thể nói thoáng tiếc hận, nhưng đối tượng đổi thành trượng phu của bạn tốt nàng, đương nhiên khác biệt. Thu Thiền cùng trượng phu Tống Kha có thể nói là nàng gián tiếp nối duyên, tạo thành lương duyên do trời ban thưởng. Năm đó Thu Thiền thân là võ sư của Bạch Chỉ đau lòng Bạch Chỉ cả người là vết thương, cả ngày không rời kim sang dược . “Phí dạy học” đều tiêu vào tiền thuốc . Bạch Chỉ không đành lòng, muốn khuyên bảo Thu Thiền, Thu Thiền cứng rắn, nghe không theo. Bạch Chỉ đành phải tìm dược nông mua thuốc, hạ thấp phí tổn cho Thu Thiền. Vì thế liền tìm được trượng phu Thu Thiền, Thu Thiền trèo non lội suối mỗi ngày đi mua, dược nông luôn luôn ở lại thâm sơn chưa từng gặp qua nữ tử, sau đó, càng không thể vãn hồi, cuối đông năm đó Thu Thiền liền gả làm vợ người. Người bên ngoài đều nói Thu Thiền tốt số, bực này sơn thôn dã nữ giống như Thu Thiền, diện mạo lại xấu xí cư nhiên tìm được một dược nông tuấn mỹ ngoan ngoãn, không phải tốt số thì là gì?
Thu Thiền cũng hào phóng thừa nhận bản thân quả thật tốt số. Tống Kha từ nhỏ cùng phụ thân ở trên núi, chưa bao giờ xuống núi, bán dược đều là phụ thân. Phụ thân hắn vừa qua đời, chuyện làm ăn đầu tiên của bản thân, đó là kim sang dược của Bạch Chỉ, nữ tử đầu tiên hắn thấy cũng là Thu Thiền. Cho dù sau này Tống Kha gặp Bạch Chỉ bực này khuynh quốc khuynh thành, hắn vẫn một mực chắc chắn, đẹp nhất cũng không qua nổi nương tử Thu Thiền nhà mình.
Đây cũng là nguyên nhân Thu Thiền khăng khăng một mực đi theo Tống Kha. Chỉ vì, Tống Kha khăng khăng một mực yêu Thu Thiền. Thanh Hà từng trêu ghẹo nói, trong mắt Tống Kha chỉ có một vị nữ tử, đó là nương tử hắn, còn lại tất cả đều là nam nhân.
Bây giờ ra việc này, Thu Thiền căng thẳng sợ hãi là tất nhiên .
Bạch Chỉ nói: “Nếu không, ngươi ngăn Tống Kha lại?”
“Hắn gần đây luôn luôn nghiên cứu loại ôn dịch này, trước đó vài ngày hơi có chuyển biến . Nhưng mà gần đây phạm vi ôn dịch khuếch đại, toàn bộ tinh lực hắn đều đặt vào trên người quần chúng.”
“Ai.” Bạch Chỉ biết rõ tâm tình giờ phút này của Thu Thiền. Như nàng vài ngày trước đó sợ hãi mẫu thân mắc ôn dịch. Đối mặt với tử vong, không phải bởi vì sợ hãi, mà là sợ hãi mất đi. Mất đi chí thân, là chuyện tình thống khổ nhất trong cuộc sống.
Bạch Chỉ nỗ lực bảo vệ Liễu thị, nàng cường thế nàng bá đạo thậm chí không tự biết.
Thu Thiền so với nàng sao có thể kém cỏi?
Nhưng mà mấy ngày sau, Tống Kha cảm nhiễm ôn dịch …
Vốn Tống Kha cũng bị đưa đi trại tập trung những người nhiễm bệnh, lại bị Thu Thiền chết sống ngăn cản. Mang theo bệnh nhân ôn dịch, ai dám nhận? Bạch Chỉ khẽ cắn môi, nàng nhận . Bạch phủ lớn, nàng đem Tống Kha an trí ở Bắc viện, trừ bỏ Thu Thiền, những người còn lại đều không thể tiếp cận.
Hiển nhiên, Bạch Chỉ cũng không thể tiếp cận. Kỳ thực ý tứ của Thu Thiền rất rõ ràng.
Phải chết, cùng chết.
Đó là sinh tử tướng tùy . Tình yêu khắc sâu, không gì hơn cái này.